🌙
Cung điện trong đêm tĩnh mịch chìm trong sắc vàng dịu nhẹ của những ngọn đèn lồng treo dọc hành lang. Dưới bóng trăng mờ ảo, Beomgyu bước chậm rãi, đôi chân nhẹ nhàng nhưng lòng lại nặng trĩu những suy tư. Cả cung điện rộng lớn này như khoác lên mình tấm áo im lìm, chỉ còn lại tiếng gió thổi vi vu qua những hàng cây cổ thụ, hòa cùng nhịp bước của cậu trên nền đá lạnh lẽo.
Beomgyu vừa hoàn thành nhiệm vụ dọn dẹp thư phòng của Hoàng tử Soobin – người luôn xuất hiện trong những giấc mơ của cậu, như một kẻ thống trị trái tim cậu nhưng lại xa vời không thể chạm tới. Mỗi khi chạm mắt với ngài, Beomgyu luôn cảm nhận được một sự rung động khó tả, như cơn gió thổi mạnh khiến nhịp tim cậu rối loạn. Ngài lạnh lùng, kiêu sa, nhưng lại ẩn chứa một sức hút đầy bí ẩn. Điều đó khiến Beomgyu không thể nào rời mắt khỏi ngài, dù chỉ là trong những khoảnh khắc ngắn ngủi.
Cậu dừng bước trước căn phòng của Hoàng tử. Cánh cửa gỗ chạm khắc hoa văn cầu kỳ đang khép hờ, để lộ chút ánh sáng mờ nhạt phát ra từ bên trong. Beomgyu do dự một chút, rồi nhón chân bước tới, đôi mắt khẽ nhìn qua khe cửa. Bên trong, dưới ánh trăng bàng bạc, Hoàng tử Soobin đang đứng lặng yên trước cửa sổ lớn, đôi tay chắp sau lưng, gương mặt nghiêng thanh tú phản chiếu dưới ánh sáng như một tác phẩm điêu khắc hoàn mỹ. Ánh trăng dịu dàng rọi lên vai ngài, phủ lên mái tóc của ngài như dải lụa mềm mại.
"Ngươi định đứng đó bao lâu nữa?" Giọng nói trầm thấp của Soobin cất lên, không hề nhìn về phía cậu nhưng lại khiến Beomgyu giật mình. Cậu vội cúi đầu, hai tay run rẩy nắm lấy vạt áo.
"Tôi...chỉ định xem Hoàng tử có cần thêm gì không," Beomgyu lí nhí trả lời, đôi mắt không dám ngẩng lên. Cậu cảm nhận rõ nhịp tim mình đang dồn dập hơn bao giờ hết, từng nhịp đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực.
Soobin khẽ quay đầu lại, đôi mắt lạnh lẽo nhưng lại mang theo sự sắc sảo, sâu thẳm.
"Ngươi sợ ta sao?"
Câu hỏi đó như một lưỡi dao sắc nhọn đâm thẳng vào lòng Beomgyu. Sợ ư? Không, cậu không hề sợ Soobin, mà ngược lại, cậu chỉ thấy mình bị cuốn hút vào vòng xoáy của người đàn ông trước mặt – một sự mê hoặc khó cưỡng mà bản thân cậu không thể giải thích nổi.
"Tôi...không dám," Beomgyu thì thào, cố giữ giọng điệu bình tĩnh dù cả cơ thể đang căng thẳng như dây đàn. Cậu không biết phải đối diện thế nào với ánh mắt soi thấu tâm can kia.
"Ngươi không dám?" Soobin tiến thêm một bước, đứng gần đến mức Beomgyu có thể cảm nhận được hơi thở nhẹ nhàng của ngài.
"Ta đã cho ngươi cơ hội để nói, nhưng dường như ngươi vẫn chọn cách im lặng."
Beomgyu nuốt khan, đôi mắt cúi xuống nhìn sàn đá.
"Tôi chỉ là một người hầu nhỏ bé, không xứng đáng để Hoàng tử phải bận tâm. Mọi lời nói của tôi...không quan trọng."
Soobin nhíu mày, như không hài lòng với câu trả lời ấy.
"Ngươi nghĩ những gì ta quan tâm không phải là điều ta chọn? Ngươi nghĩ vị trí của mình khiến ngươi không xứng đáng với sự chú ý của ta sao?"
"Không phải...Tôi chỉ..." Beomgyu lúng túng, không biết phải diễn tả cảm xúc trong lòng thế nào. Cậu không dám tin rằng Hoàng tử có thể thực sự quan tâm đến mình.
Soobin im lặng, đôi mắt ngài trở nên sâu thẳm hơn, như đang suy ngẫm điều gì đó. Rồi bất ngờ, ngài giơ tay, nâng cằm Beomgyu lên, buộc cậu phải nhìn thẳng vào ngài. Ánh mắt của ngài như cơn bão cuốn phăng mọi suy nghĩ của Beomgyu, khiến cậu chìm trong cảm giác lẫn lộn giữa e sợ và khao khát.
"Ngươi có biết vì sao ta luôn để mắt đến ngươi không, Beomgyu?" Giọng Soobin trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng lại đầy quyền lực khiến Beomgyu không thể chống cự.
"Tôi...không biết..." Beomgyu thở gấp, đôi mắt mở to nhìn vào ánh nhìn như xoáy sâu của Soobin.
Soobin nhếch môi cười nhạt, một nụ cười khó đoán.
"Ngươi đặc biệt, hơn những gì ngươi nghĩ. Ngươi không giống bất kỳ ai trong cung điện này. Ngươi có một sự điềm đạm và nhạy cảm mà ta chưa từng thấy ở bất kỳ ai."
Beomgyu ngỡ ngàng trước những lời ấy. Cậu không tin vào tai mình, không thể hiểu được vì sao một người quyền lực và lạnh lùng như Hoàng tử Soobin lại nói những lời như thế với cậu.
"Ta luôn nhìn thấy ngươi, Beomgyu," Soobin tiếp tục, đôi mắt ngài vẫn không rời khỏi cậu.
"Mỗi khi ngươi lặng lẽ làm việc, chăm sóc ta mà không cần ai phải nhắc nhở, ta đều nhận ra. Ngươi chưa bao giờ đòi hỏi gì, chưa bao giờ oán trách. Ngươi nghĩ ta không biết sao?"
Beomgyu đứng im, cảm giác như trái tim mình bị xiết chặt. Cậu đã luôn giấu kín cảm xúc, luôn giữ cho mình khoảng cách với Soobin vì cậu biết mình không có quyền bước qua giới hạn đó. Nhưng bây giờ, khi nghe những lời này từ chính miệng ngài, cậu không thể không bị lung lay.
"Nhưng tôi chỉ là..." Beomgyu ngập ngừng, giọng cậu khẽ run.
"Ngài là Hoàng tử, còn tôi chỉ là một người hầu."
"Ta chưa bao giờ để ý đến thứ bậc," Soobin đáp lại, giọng nói của ngài vững chắc nhưng không hề kiêu ngạo.
"Ta chỉ quan tâm đến những gì ta muốn, và ta muốn ngươi."
Beomgyu như nghẹn lại. Cậu không biết phải làm sao để xử lý những cảm xúc đang bủa vây lấy mình. Cậu muốn tin rằng đây chỉ là một giấc mơ, nhưng ánh mắt nghiêm túc của Soobin, sự gần gũi giữa hai người, tất cả đều quá thật để phủ nhận.
"Ngài...đang đùa phải không?" Beomgyu thì thào, đôi mắt cậu ngập tràn sự hoang mang.
Soobin không trả lời ngay. Ngài chỉ cúi đầu, tiến gần hơn, để gương mặt ngài chỉ cách Beomgyu vài phân.
"Ngươi nghĩ ta sẽ đùa với chuyện này sao?"
Beomgyu không thể nói gì thêm. Cậu cảm thấy hơi thở của mình như bị cướp đi khi môi Soobin chạm nhẹ lên trán cậu, một cái chạm nhẹ nhàng nhưng khiến cả thế giới xung quanh dường như ngừng lại. Ngài rời khỏi cậu, đứng thẳng dậy, ánh mắt vẫn giữ nguyên sự nghiêm túc.
"Ta không cần ngươi phải trả lời ngay lập tức," Soobin nói khẽ.
"Nhưng hãy nhớ rằng, từ giờ, ngươi sẽ không còn là người hầu trong mắt ta nữa."
Beomgyu chỉ có thể đứng yên, cảm giác như trái tim mình bị đảo lộn hoàn toàn. Cậu nhìn theo bóng lưng của Hoàng tử khi ngài quay lưng đi, cánh cửa gỗ dần khép lại sau dáng hình cao lớn ấy.
Cả căn phòng chìm vào tĩnh lặng, chỉ còn lại Beomgyu với một mớ cảm xúc hỗn độn và những câu hỏi không lời đáp. Trái tim cậu đập nhanh hơn bao giờ hết, nhưng lần này, không phải vì lo sợ, mà vì một cảm giác khác – một thứ cảm xúc mơ hồ nhưng mãnh liệt đến lạ lùng.
Liệu cậu có đủ dũng cảm để đối diện với tình cảm ấy? Liệu một người như cậu có thể bước vào thế giới của ngài, hay mãi mãi chỉ là một kẻ đứng từ xa ngắm nhìn tình yêu của chính mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro