2. lạc lối trong tình yêu
Từ hôm đó, cuộc sống của Beomgyu như được nhuộm một màu sắc mới – một màu sắc của tình yêu, của niềm vui và cả sự bất an. Soobin trở thành người mà cậu tìm đến mỗi khi cảm thấy mệt mỏi, mỗi khi thế giới xung quanh trở nên quá ngột ngạt. Anh như một điểm tựa vững chắc, giúp cậu vượt qua những nỗi đau và sự hoang mang trong tâm hồn.
Những buổi chiều, họ thường cùng nhau đi dạo qua những con hẻm nhỏ của thành phố, nơi mà ánh đèn đường vàng vọt chiếu xuống, tạo nên những vệt sáng lấp lánh trên mặt đường ướt sũng. Soobin luôn nắm chặt tay Beomgyu, như thể sợ rằng cậu sẽ biến mất giữa dòng đời vô thường này. Beomgyu yêu cảm giác được ở bên anh, được chia sẻ những suy nghĩ, những cảm xúc mà cậu chưa từng dám nói với ai. Nhưng đồng thời, cậu cũng không thể phủ nhận rằng, trong lòng cậu luôn tồn tại một nỗi sợ hãi mơ hồ – nỗi sợ rằng tình yêu này chỉ là một giấc mơ và một ngày nào đó, giấc mơ ấy sẽ tan biến.
Một buổi tối, khi cả hai cùng nhau dạo bước trên bãi biển vắng, Soobin đột nhiên dừng lại. Anh quay sang Beomgyu, đôi mắt anh nhìn cậu đầy yêu thương nhưng cũng chứa đựng một nỗi buồn khó tả.
"Beomie" anh nói, giọng nói của anh nhẹ nhàng nhưng lại như vang vọng trong không gian yên tĩnh.
"Em có bao giờ tự hỏi, tại sao chúng ta lại gặp nhau không?"
Beomgyu ngước nhìn anh, đôi mắt cậu ánh lên sự thắc mắc.
"Tại sao anh lại hỏi vậy?"
Soobin khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười của anh chứa đựng sự buồn bã.
"Anh luôn nghĩ rằng, mọi thứ xảy ra trong cuộc đời này đều có lý do. Và anh tin rằng, chúng ta gặp nhau cũng là do định mệnh sắp đặt. Nhưng anh cũng không thể ngừng lo lắng rằng, tình yêu này...có thể sẽ không kéo dài mãi mãi."
Beomgyu cảm thấy trái tim mình thắt lại, cậu nắm chặt lấy tay Soobin, như muốn khẳng định sự hiện diện của anh trong cuộc đời mình.
"Soobinie, em không cần biết điều gì sẽ xảy ra trong tương lai. Em chỉ biết rằng, em yêu anh và em muốn ở bên anh, dù có chuyện gì xảy ra."
Soobin nhìn sâu vào mắt cậu, và trong khoảnh khắc ấy, Beomgyu cảm thấy như cả thế giới xung quanh đều tan biến, chỉ còn lại hai người họ giữa không gian vô tận. Anh nhẹ nhàng kéo cậu vào lòng, ôm cậu thật chặt, như muốn giữ lấy từng giây phút quý giá này.
"Anh cũng yêu em, cún con. Và anh sẽ cố gắng để giữ lấy tình yêu này, dù có khó khăn đến đâu."
Những lời nói của Soobin như một lời hứa, một sự cam kết giữa hai trái tim lạc lối trong thế giới vô thường. Họ đứng đó, giữa bãi biển vắng lặng, nghe tiếng sóng vỗ nhẹ vào bờ, cảm nhận nhịp đập trái tim của nhau, như một lời nhắc nhở rằng, dù cuộc đời có thay đổi thế nào, tình yêu của họ vẫn sẽ mãi tồn tại.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro