Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

khao khát

Dưới ánh hoàng hôn đang dần buông, Soobin đứng lặng im giữa căn phòng tối, chỉ có những tia nắng yếu ớt chiếu qua khe cửa, tạo nên một thứ ánh sáng lấp lánh, mờ ảo bao quanh thân hình cao lớn của anh. Y/n bước vào, đôi mắt ánh lên sự lo lắng, nhưng nụ cười vẫn dịu dàng, tựa như cách cô luôn đối diện với anh, dẫu biết rằng có những cơn bão ngầm đang gào thét trong trái tim cả hai.

"Soobin..." Cô khẽ gọi, bước chân chần chừ nhưng kiên định. Trước mặt cô là một người đàn ông mà cả thế giới nhìn vào chỉ thấy quyền lực, sức mạnh và sự lạnh lùng. Nhưng Y/n biết, ẩn sau lớp vỏ bọc ấy là một linh hồn lạc lối, tìm kiếm tự do trong những chuỗi ngày bị ràng buộc bởi chính những kỳ vọng, áp lực đè nặng lên đôi vai anh.

Anh quay lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, như muốn đọc thấu cả tâm can.
"Em đến rồi à?" Giọng anh trầm, thoáng chút mệt mỏi.

Y/n tiến lại gần hơn, đến khi chỉ còn cách anh vài bước chân. Cô khẽ nhướn mắt nhìn lên khuôn mặt người đàn ông mà cô yêu, một tình yêu không phải theo cách người ta thường nghĩ, mà là thứ tình cảm bị bó buộc trong những vòng xoáy khắc nghiệt. Cô không đòi hỏi nhiều hơn, chỉ cần được ở bên anh, dẫu chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi.

"Soobin, anh không cần phải luôn mạnh mẽ trước mặt em," cô thì thầm, đôi mắt long lanh ánh lên sự chân thành.
"Em hiểu cảm giác của anh. Đôi khi, anh chỉ cần buông bỏ tất cả, không phải gồng mình gánh vác mọi thứ."

Anh mỉm cười nửa miệng, một nụ cười chua xót.
"Buông bỏ? Làm sao anh có thể buông bỏ được? Cuộc đời anh vốn đã được định sẵn như thế này. Anh không thể thoát ra khỏi cái lồng mà mình đã xây dựng từ lâu."

Y/n nhẹ nhàng đưa tay lên, chạm khẽ vào cánh tay anh, như muốn xoa dịu đi những cơn bão đang cuộn trào bên trong.
"Em không yêu cầu anh phải thay đổi vì em. Nhưng ít nhất, hãy cho em thấy con người thật của anh, dù chỉ trong đêm nay. Hãy để em được là một phần của anh, dù chỉ trong khoảnh khắc này."

Soobin nhìn sâu vào đôi mắt của cô, trong đôi mắt ấy không có sự đòi hỏi, không có kỳ vọng hay áp lực. Chỉ có một sự chân thành, như ngọn đèn nhỏ bé giữa đêm đen, soi rọi vào phần sâu kín nhất trong anh. Anh tiến lại gần hơn, nắm lấy tay cô, đôi môi mím lại như đang đấu tranh với chính bản thân mình.

"Em không sợ anh sao, Y/n?" Giọng anh trầm ấm nhưng chứa đựng nỗi day dứt.
"Anh không phải là người em nghĩ đâu."

Y/n nhìn anh, đôi mắt trong veo không một chút dao động.
"Em không sợ. Em đã luôn nhìn thấy con người thật của anh. Không cần che giấu, không cần giả vờ. Chỉ cần anh để em ở bên cạnh anh, dù chỉ là trong một khoảnh khắc ngắn ngủi."

Khoảnh khắc ấy, Soobin bỗng nhận ra rằng cô là người duy nhất trên thế gian này có thể khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm, dẫu chỉ là một chút. Bàn tay anh nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đôi mắt anh trở nên dịu dàng hơn, như một đợt gió nhẹ lướt qua những cánh đồng mùa hạ.

"Được thôi, chỉ đêm nay," anh thì thầm, giọng nói mềm mại, nhưng lại chứa đựng một sự khao khát không thể kìm nén.

Họ trao nhau nụ hôn dịu dàng nhưng đầy mãnh liệt, như thể thời gian đã ngừng lại, chỉ còn lại hai con người đang đắm chìm trong thế giới riêng của họ. Y/n cảm nhận được sự áp đảo từ Soobin, nhưng đồng thời, cô cũng nhận ra sự yếu đuối của anh, thứ mà anh chưa bao giờ để lộ ra trước mặt ai khác. Đôi tay mạnh mẽ của anh vòng qua eo cô, kéo cô lại gần hơn, và Y/n không kháng cự, cô hoàn toàn trao thân, trao hồn cho khoảnh khắc này.

"Y/n, anh không cần tình yêu." Soobin khẽ nói giữa những nụ hôn.
"Anh chỉ cần em ở bên anh đêm nay. Đừng nghĩ quá nhiều. Đừng mong chờ gì từ anh."

Cô khẽ cười, một nụ cười buồn.
"Em không mong chờ điều gì. Chỉ cần anh ở bên em, dù chỉ là một thoáng. Đêm nay, chỉ cần thế là đủ."

Soobin ôm lấy cô chặt hơn, như thể nếu buông ra, anh sẽ mất cô mãi mãi. Và trong khoảnh khắc đó, không có quá khứ, không có tương lai. Chỉ có anh và cô, đắm chìm trong cảm xúc mâu thuẫn của tình yêu và sự tách biệt, của khao khát và nỗi sợ hãi. Trái tim họ, dù chỉ trong đêm nay, đã hòa chung một nhịp.

Cả căn phòng yên ắng chỉ còn lại hơi thở đều đặn của hai người. Soobin khẽ nhắm mắt, để mặc cho cảm xúc lấn át lý trí. Anh không biết ngày mai sẽ ra sao, nhưng đêm nay, chỉ đêm nay, anh sẽ sống vì chính bản thân mình, vì người con gái đang nằm trong vòng tay anh.

Sáng sớm hôm sau, những tia nắng len lỏi qua tấm rèm cửa, phủ nhẹ lên khuôn mặt thanh tú của Y/n. Cô khẽ động đậy, đôi mắt từ từ mở ra, và thứ đầu tiên cô thấy là gương mặt Soobin gần sát bên mình. Trái tim cô như vỡ tan, vừa mãn nguyện, vừa đau đớn. Cô biết rõ, đêm qua chỉ là khoảnh khắc hiếm hoi Soobin cho phép cô bước vào thế giới của anh – thế giới mà anh luôn cất giữ trong những góc tối, không để ai khác chạm vào.

Cô khẽ rời khỏi giường, sợ đánh thức anh. Trong sự im lặng của căn phòng, cô mặc lại từng món đồ, từng nút áo cài vào như thể là một hành động lặp đi lặp lại. Nhưng trong lòng cô, những cảm xúc chẳng thể nào xóa nhòa.

Soobin bất ngờ mở mắt, ánh nhìn mơ màng nhưng nhanh chóng trở nên sắc bén khi thấy Y/n đang lặng lẽ đứng ở đầu giường, ánh mắt có chút buồn bã.

"Em định đi sao?" Giọng anh trầm ấm nhưng chứa đựng sự luyến tiếc mà anh không bao giờ muốn thừa nhận.

Y/n dừng lại, hít một hơi thật sâu rồi quay lại nhìn anh.
"Em nghĩ là...có lẽ đêm qua là đủ rồi. Anh đã cho em nhiều hơn em mong đợi."

Soobin ngồi dậy, kéo cô ngồi xuống cạnh anh. Đôi mắt sâu thẳm của anh chứa đựng điều gì đó mà Y/n không thể nào hiểu hết, như một nỗi trăn trở lẫn trong từng hơi thở của anh. Anh khẽ chạm vào tay cô, đôi tay mạnh mẽ nhưng lại run rẩy, như đang đấu tranh giữa việc giữ cô lại và buông tay.

"Soobin...đêm qua đã là một giấc mơ mà em chẳng bao giờ nghĩ sẽ có," Y/n thì thầm, đôi mắt rưng rưng nhìn anh.
"Nhưng em không thể là tất cả đối với anh. Anh có thế giới của mình, có gánh nặng mà em không thể chia sẻ cùng."

Anh khẽ cười buồn, ánh mắt tối lại, nhưng không hề che giấu sự thật.
"Anh biết...Anh đã tự xây dựng những bức tường cao, không cho ai tiến vào. Nhưng em, Y/n, em là người duy nhất khiến anh cảm thấy thoải mái, như thể những áp lực ấy tạm biến mất."

Y/n nhìn anh thật lâu, rồi nhẹ nhàng gỡ tay anh ra, đôi mắt cô vẫn giữ nguyên sự dịu dàng, nhưng giờ đây đã có thêm một nỗi đau.
"Em sẽ không phá hỏng điều đó đâu, Soobin. Em hiểu rõ rằng mình không phải là người duy nhất, và em cũng không cần phải là người duy nhất."

Cô đứng dậy, cúi xuống hôn nhẹ lên trán anh, một nụ hôn như lời chia tay lặng lẽ.
"Hãy sống tự do, Soobin. Dù chỉ là một chút, hãy để mình thoát khỏi những gánh nặng ấy. Và đừng quên, em sẽ luôn ở đây, dẫu chỉ là một ký ức."

Soobin nhìn theo bóng dáng của Y/n khi cô rời đi, cảm giác trống rỗng bao trùm lấy anh. Anh đã từng nghĩ rằng mình không cần ai, không muốn ai bước vào cuộc đời mình quá sâu. Nhưng Y/n đã bước vào một cách tự nhiên, không ồn ào, và đã để lại một khoảng trống không thể lấp đầy.

Anh thở dài, đôi tay nắm chặt lại như cố gắng giữ lấy hơi ấm của cô còn sót lại. Những lời Y/n nói cứ văng vẳng trong đầu anh:
"Em không phải là người duy nhất, và em cũng không cần phải là người duy nhất." Trái tim anh như nghẹn lại, một phần vì biết rằng đó là sự thật, và một phần vì anh chưa bao giờ muốn thừa nhận cảm xúc thật của mình.

Ngồi lặng im trong căn phòng trống rỗng, Soobin biết rằng cuộc đời anh từ nay sẽ chẳng bao giờ như cũ nữa. Trong khoảnh khắc đó, anh nhận ra rằng mình đã mất đi người con gái duy nhất khiến anh cảm thấy muốn sống cho chính mình, dẫu chỉ là trong một đêm ngắn ngủi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro