🎶
Trong ánh đèn vàng ấm áp của phòng thu, Soobin ngồi lặng lẽ bên chiếc mixer, đôi tay nhẹ nhàng điều chỉnh từng nút âm thanh. Mỗi lần chạm vào phím điều khiển, anh như thể đang dò dẫm tìm lại những mảnh ký ức đã lạc mất đâu đó. Căn phòng tĩnh mịch chỉ có tiếng nhạc nhẹ nhàng vang lên, hòa quyện với tiếng thở dài mơ hồ, đượm buồn.
Giai điệu trong bài hát lần này anh sáng tác có chút gì đó khác lạ. Không còn những âm thanh rộn ràng hay tiết tấu dồn dập, mà thay vào đó là sự chậm rãi, mênh mang, như sóng nước lặng lẽ vỗ bờ. Mỗi nốt nhạc như một lời thở than không nói thành lời. Bên cạnh chiếc micro treo lơ lửng giữa không gian, tờ giấy ghi chép những dòng chữ nhỏ nhắn hiện rõ nét trong ánh đèn mờ ảo. Soobin nhìn chằm chằm vào đó, để mặc cho trái tim anh lạc lối trong dòng cảm xúc miên man.
Từ khi Y/n rời xa, cuộc sống của Soobin như bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát. Anh nhớ những ngày tháng hai người còn bên nhau, những buổi chiều thu lộng gió, cả hai cùng đi dạo qua con phố dài rợp bóng cây. Những lần Y/n nép vào vai anh, khẽ cười giòn tan mỗi khi kể chuyện vẩn vơ. Giờ đây, tất cả chỉ còn là quá khứ, là kỷ niệm mơ hồ anh không sao chạm tới được.
Soobin đứng dậy, rời khỏi phòng thu. Bước chân anh đưa mình đến một quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con ngõ quen. Đây từng là nơi hai người thường đến, nơi Y/n luôn chọn góc bàn gần cửa sổ để ngắm nhìn dòng người qua lại.
"Cà phê đen, không đường, như cũ nhé" anh gọi món, giọng đều đều như đang tự trò chuyện với chính mình. Ly cà phê được bưng ra, vẫn nóng hổi và tỏa hương thơm quen thuộc nhưng lần này, hương vị ấy sao bỗng trở nên đắng nghét lạ thường.
Ngồi trong không gian yên tĩnh, Soobin nhìn ra ngoài khung cửa kính mờ mờ sương. Phía bên kia đường, đôi tình nhân tay trong tay bước đi chậm rãi. Cảnh tượng ấy khiến anh nhớ về hình ảnh hai người từng có, nhưng giờ đây, mọi thứ đã thuộc về một miền ký ức xa xăm. Anh biết, Y/n đã lựa chọn con đường khác, một lối đi mà không còn chỗ cho anh. Nhưng dù có tự nhủ bao nhiêu lần rằng anh phải chấp nhận, phải buông bỏ, trái tim anh vẫn cứ cồn cào đau đớn.
"Em có từng nhớ về anh không?" Soobin thì thầm trong không gian trống trải. Không có ai đáp lại, chỉ có tiếng lá xào xạc như đang hòa vào gió thu se lạnh.
Đêm đó, khi trở về nhà, Soobin ngồi bên bàn làm việc, ánh đèn vàng nhạt chiếu lên khuôn mặt phảng phất nét trầm tư. Những dòng chữ dần hiện ra trên trang giấy, nhưng không phải là những nốt nhạc mà là một lá thư anh gửi cho chính mình, hay đúng hơn là gửi cho Y/n – người con gái anh không thể nào quên.
"Y/n à, có lẽ em sẽ không bao giờ đọc được những lời này, nhưng anh vẫn muốn viết ra, để trút bỏ phần nào gánh nặng trong lòng. Anh vẫn nhớ những buổi chiều thu, khi ánh nắng nhuộm vàng cả con phố, chúng ta từng dạo bước bên nhau. Những khoảnh khắc đó, với anh, mãi mãi là những giấc mơ đẹp đẽ nhất.
Anh không trách em vì đã rời xa. Có lẽ em đã tìm thấy một bến bờ khác phù hợp hơn với mình. Còn anh, anh vẫn loay hoay với thế giới của riêng anh, nơi âm nhạc là người bạn duy nhất hiểu anh. Nhưng đôi khi, giữa những giai điệu anh viết ra, vẫn luôn phảng phất bóng dáng em. Anh nhận ra rằng, dù cố quên đi, anh vẫn không thể xóa nhòa hình ảnh em trong tâm trí.
Có lẽ thời gian sẽ chữa lành vết thương, có lẽ ngày mai anh sẽ lại bước tiếp với những niềm vui mới, nhưng em à, có một phần trong anh sẽ luôn thuộc về em, về những tháng năm chúng ta từng ở bên nhau. Anh chỉ mong em hạnh phúc, dù người mang lại hạnh phúc đó không còn là anh nữa."
Soobin dừng bút, đôi mắt lặng đi trong giây lát. Bức thư này sẽ không bao giờ được gửi đi, nó sẽ nằm lại đây, giữa những bản nhạc anh chưa hoàn thành, giữa những nỗi niềm anh chưa kịp nói ra. Cuộc đời là vậy, có những điều chỉ có thể giữ lại cho riêng mình, có những cảm xúc chỉ nên khép kín trong lòng, để rồi một ngày nào đó, chúng sẽ tự phai nhạt theo thời gian.
Anh khép lại cuốn sổ, lặng lẽ đứng dậy và hướng ra phía ban công. Ánh trăng bạc chiếu xuống những tán cây, gió nhẹ lùa qua làm không gian trở nên bình yên đến lạ. Soobin ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nơi những vì sao lấp lánh xa xôi, tự nhủ với lòng rằng đã đến lúc phải tiếp tục hành trình của riêng mình. Y/n giờ đây đã thuộc về một thế giới khác, và anh cũng phải bước đi trên con đường mới. Dù trái tim vẫn chưa thể lành, nhưng anh tin rằng, ở phía trước, ánh sáng của hy vọng vẫn còn đang chờ đón.
Có lẽ ngày mai sẽ khác. Có lẽ anh sẽ tìm lại được nụ cười thật sự của chính mình. Và có lẽ, giữa cuộc đời bao la này, anh và Y/n rồi sẽ chỉ còn là hai người xa lạ, đi ngang qua nhau như những chiếc lá rơi giữa mùa thu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro