
Ngày thứ hai
Sáng hôm sau, anh lên phim trường từ khi cô còn đang ngủ. Đến khi cô thức dậy anh cũng đã đi từ lâu, bận bịu mà vẫn nhắn cho cô một tin dặn dò khích lệ một ngày mới. Cô cũng có công việc riêng nên cũng ra ngoài ngay sau khi ăn sáng. Ngồi trên xe, nhìn ra cửa sổ, nghĩ đến buổi tụ tập hôm qua cũng chính là lần đầu tiên cô chính thức bước vào thế giới của anh - một thế giới khác biệt hoàn toàn với thế giới của những người bình thường.
Cô nhớ mình đã từng rất lưỡng lự khi đứng trước lời tỏ tình từ anh vì bản thân cho rằng hai người họ sẽ không có một cái kết đẹp đẽ. Gia đình cô trước giờ đều là những người làm công ăn lương bình thường không hề có bất kỳ liên quan gì đến nghệ thuật, điều này cũng dần hình thành cho cô một vài suy nghĩ có phần không mấy tích cực về ngành công nghiệp này. Buổi liên hoan hôm qua đối với cô thật tuyệt vời khi anh và bạn bè của anh đều rất cố gắng để tất cả mọi người đều có thể nhập tiệc mà không cảm thấy lạc lõng, tuy nhiên trong lòng cô hiểu rõ để thực sự thích nghi với thế giới của anh không hề dễ dàng, những điều này chỉ là những thứ rất nhỏ.
Buổi tổng duyệt vừa kết thúc. Tối nay sẽ là buổi diễn chính thức cho chương trình. Khoảng vài tiếng đồng hồ nữa buổi diễn sẽ diễn ra. Không chỉ anh mà tất cả các nghệ sĩ đều đang hóa trang và chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho sân khấu. Cầm điện thoại lên mở phần tin nhắn, cô lại "biến mất" như cái ngày cô về nước, chẳng biết đã đi đâu, làm gì mà không trả lời tin nhắn của anh. Tin nhắn cuối cùng cũng đã cách đây một tiếng, cô chỉ nhắn chúc anh hoàn thành buổi diễn thật tốt. Hai người họ trước nay vì yêu xa nên vẫn thường xuyên cập nhật cuộc sống của mình một cách cụ thể nhất cho đối phương để cả hai vẫn có thể tham gia vào cuộc sống của nhau và duy trì mối quan hệ yêu đương này một cách tốt nhất. Vậy mà chẳng biết cô đã đi đâu làm gì, lúc này anh chỉ thấy rất lạ vì trước giờ rất ít khi cô không trả lời tin nhắn trong một khoảng dài mà không báo trước. Trong đầu đang tràn ngập các câu hỏi thì chợt tiếng thông báo giờ ghi hình tới gần vang lên, anh đành gác lại mọi suy nghĩ đến phòng chờ, tập trung với mọi người.
Các tiết mục của buổi diễn đều rất chỉnh chu và chuyên nghiệp. Anh cũng các nghệ sĩ khác đều phải quay vài lần để có thể lấy được thước phim đẹp nhất. Lúc ngắt máy cũng đã rất muộn, anh mở điện thoại lên nhưng vẫn thấy tài khoản mạng xã hội của cô đã hoạt động từ rất lâu trước. Bây giờ đã là một giờ sáng, đáng lý ra đầu ngày khi thức dậy và cuối ngày trước khi đi ngủ họ đều nhắn tin cho nhau như một thói quen, vậy mà giờ này vẫn không thấy gì. Anh toan bấm gọi nhưng lại sợ cô đã ngủ nên dừng lại, đắn đo suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng cơn bồn chồn trong lòng mãi không yên khiến anh vẫn quyết định bấm gọi, anh mím môi chờ đợi, vậy mà nhận lại chỉ là thông báo thuê bao từ tổng đài.
Anh bắt đầu rối như tơ vò, bình thường cho dù có là ngủ đi chăng nữa thì vẫn hoàn toàn có thể gọi được, vậy mà bây giờ lại như biến mất không chút tăm hơi khiến lòng anh cứ bất an mãi không thôi. Chợt tài khoản của cô đổi trạng thái, anh vội bấm gọi ngay lập tức, giọng gấp gắp hơn bình thường làm một vài người xung quanh cũng có chút căng thẳng phải đi ra chỗ khác.
"Em đi đâu mà không thể liên lạc được vậy?"
"Lo cho em sao? Lớn như thế này có chuyện gì được chứ?" Giọng nói của anh làm cô có chút giật mình. Biết mình đã làm anh lo lắng, trong lòng cô cũng thấy có lỗi, đành cười cười qua điện thoại trấn an anh.
"Đã về nhà chưa? Bật video lên cho anh xem nào."
Nghe được giọng cô, anh cũng đã dịu lại, nhưng vẫn chưa thể yên tâm hẳn. Cô lại cứ lưỡng lự, chối quanh không chịu bật camera lên khiến anh lại một lần nữa trở nên nghi ngờ. Nhất là khi có tiếng ô tô chạy qua bị thu vào cuộc gọi, anh càng chắc chắn cô đang ở ngoài và muốn giấu anh điều gì đó. Mãi cho đến khi anh dọa sẽ bỏ công việc về nhà ngay trong đêm thì cô mới chịu thỏa hiệp, bật video lên để anh nhìn. Trong phút chốc, anh đã rất sửng sốt khi nhận ra chỗ cô đứng không đâu khác chính là trước cửa phim trường. Chân vội xỏ dép chạy ra ngoài, chẳng bao lâu sau anh đã nghiêm mặt đứng trước mặt cô chờ đợi một lời giải thích.
"Thì là do mấy hôm trước em thấy chương trình tuyển khán giả mà ảnh dàn nghệ sĩ thấy anh nên em đăng ký." Cô lý nhí nói.
"Buổi diễn đã xong từ lâu sao giờ vẫn ở đây?" Anh vẫn cau mày tiếp tục hỏi.
"Chương trình bảo quay thêm một xíu đoạn khán giả, xong muộn quá em chưa đặt xe được nên vẫn đang ở đây."
Lời cô càng lúc càng nhỏ, đầu cúi xuống đất không dám nhìn anh. Cô biết anh đang tức giận nhưng trong lòng anh xót cô hơn là tức. Đã muộn như vậy rồi không đặt xe được còn muốn giấu anh, cô tính đi bộ về sao? Anh thở dài, thật chẳng biết nên nói là do cô ngốc hay không muốn phiền đến anh mà lại cố giải quyết mọi chuyện một mình như vậy. Nếu như không phải sáng mai còn tiếp tục quay có lẽ anh sẽ đưa về cùng cô. Nhưng bây giờ thì không thể. Anh đành nhét chìa khóa xe của mình vào tay cô, anh đưa cô ra bãi đỗ xe, dặn dò mấy câu, đợi cho đến khi cô đi khuất mới qua về phòng.
Đêm đó, cô về nhà đã rất muộn. Suốt quãng đường đi anh đều kết nối cuộc gọi video mãi cho đến khi cô về đến nhà mới yên tâm ngắt. Cô đi cả một ngày dài cũng đã thấm mệt, nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi ngủ.
Night
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro