
Chương 11 : Chấn Thương Và Nhận Thức
Tôi ngồi xuống cạnh một gốc cây gần lối ra của khu rừng ngay.
Đã ba ngày trôi qua ..... tất cả thời gian này, tôi chỉ ở yên nơi đây. Tôi đã bắt một vài con thỏ và kiếm một ít trái cây ăn từ môi trường xung quanh khi tôi cảm thấy đói. Nếu tôi muốn đi vệ sinh, tôi sẽ sử dụng vài bụi cây xung quanh. Tôi đã khóc suốt cả ngày khi ngồi trên gốc cây này.
Tôi không muốn làm bất cứ điều gì .... nó quá đau đớn ....
Tôi đã ngủ thiếp vì cảm thấy mệt mỏi và vì khóc.
Uuu ~ .....
Tâm trạng vẫn u sầu khi tôi thức dậy vào ngày hôm sau. Đêm đó tôi có một giấc mơ, Aria và Hero-sama đã.....
..... Tôi không muốn nhớ lại khoảnh khắc đó.
Một ý nghĩ trôi nổi trong tâm trí tôi, một kí ức về quá khứ .... ugh .... Tôi nghĩ rằng tôi đã quên mọi thứ về Aria .... nhưng Sarona-san ....
Ngày hôm đó, tôi lại khốc một lần nữa cho đến khi ngủ thiếp đi.
Khi tôi tỉnh dậy, đã là nửa đêm. Tôi lau nước mắt và ngước mặt nhìn lên bầu trời.
Các ngôi sao thật là đẹp ..... Tôi đã ngủ quên trước khi tôi biết đến điều đó.
Vào cả ngày hôm sau, tôi chỉ ở trong bóng tối. Tôi đi ngủ trong khi vẫn còn đang thút thít.
Hôm sau đó, tôi cũng ở trong bóng tối cả ngày. Các ngôi sao lấp lánh trên bầu trời đêm.
Hôm sau nữa, bóng tối vẫn quanh tôi.
Hôm sau nữa nữa, tôi đã tự chăm sóc bản thân mình một chút. Hạt dẻ khá ngon.
Vào ngày hôm sau nữa nữa nữa, một con quái vật đã tấn công tôi. Tôi đã chà đạp nó.
Vào ngày hôm sau nữa nữa nữa nữa, năng lượng của tôi đã trở lại.
Vào ngày hôm sau của cái hôm đó, tôi đã giặt quần áo của tôi trên sông. Tôi cảm thấy thật sự tươi tắn.
Ngày cuối cùng, tôi đã bắt đầu đi ra khỏi rừng và hướng đến thị trấn gần nhất. (Bị vào friendzone nên đâm ra ngu người XD)
Tôi tìm thấy một con đường ngay sau khi ra khỏi khu rừng. Tôi không có mục đích hay đích đến nào đặc biệt cả nên tôi chỉ đi bộ một cách thoải mái.
Những điều về Aria và Sarona-san, tôi gần như bật khóc khi tôi nghĩ về nó ngay cả bây giờ. Tôi buộc mình phải tin rằng hai người này chắc chắn sẽ hạnh phúc.
Chúng ta sẽ không gặp nhau nữa .... Yuyuna, Ruruna, mặc dù chúng ta có mối quan hệ tốt đẹp như vậy. Tôi cảm thấy rất buồn khi nghĩ về nó, nhưng nó không giúp được gì bởi vì họ là bạn của Sarona-san.
Phải luôn hướng về phía trước. Ngay cả những người như tôi cũng sẽ tìm một người bạn khác sau này !!
Tôi chắc chắn ..... có thể ..... có lẽ ..... !!
Tốt hơn là từ bỏ cuộc tìm kiếm một người yêu .....
Tôi không tin có một người sẽ yêu tôi. Đặt điều đó sang một bên, ngay bây giờ có một băn khoăn trong tâm trí tôi.
Đó là về trạng thái của tôi. Trận đánh ở làng Elf không có ý nghĩa gì cả .... đối thủ của tôi quá yếu. Cho dù tôi có tự tin về chính bản thân mình nhưng tôi vẫn không thể tự thuyết phục mình ngay bây giờ.
Đừng nói với tôi .... nó không giống như là họ yếu .... hay do tôi quá mạnh .... không .... không thể nào .... nhưng ....
Đây là lần đầu tiên tôi nghi ngờ về sự tầm thường của bản thân.
Lúc đó, khi một con quái vật tấn công làng, tôi nghĩ chúng chỉ là những con quái vật hạng F .... nhưng có lẽ ... chúng có thứ hạng cao hơn .... còn nữa, tôi nghĩ so sánh bản thân tôi với một phiêu lưu gia hạng F .... nhưng, một con quái vật hạng F .... Tôi bước đi trong khi tự hỏi nhưng vẫn không thu được kết luận gì.
[Oh hay là, tôi có nên làm một thẻ guild không nhỉ ?] (Wazu)
Tôi dừng lại để suy nghĩ. Như tôi đã nghĩ trước đó, có khi nó có thể được giải quyết bằng một thẻ guild. Đây là một công cụ kỳ diệu có thể xác nhận tình trạng của một cá nhân. Khi nhìn thấy tình trạng được chỉ định trên đó, những lo lắng của tôi sẽ được giải quyết. Tôi mạnh mẽ hoặc tầm thường, tôi sẽ hiểu được tất cả vào thời điểm đó. Không cần phải lo lắng về nó bây giờ.
Và ..... Tôi tự hỏi nơi này là nơi nào. Vào thời điểm đó tôi đã đến ở trên núi ..... Tôi tự hỏi con đường này sẽ dấn đến đâu ..... nếu có thể, tôi hy vọng không phải là thủ đô Hoàng gia. Làm ơi, bất cứ nơi nào ngoại trừ nơi đó .....
Tôi đi dọc theo con đường trong khi hy vọng như vậy. Tôi nghĩ rằng tôi sẽ bị tấn công bởi quái vật hoặc kẻ cướp, nhưng không có gì xảy ra, khoảng cách giữa tôi và khu rừng tăng dần, tôi đi trên đường trong khi nhìn vào một chiếc xe ngựa kéo lướt qua tôi, và cuối cùng một thị trấn lớn đã lọt vào tầm mắt. Nó được bao quanh bởi một bức tường cao, tôi thấy rất nhiều xe ngựa kéo xếp hàng trước cổng.
Oh! Một thị trấn mà tôi không biết !!
Tôi đã được cứu ..... tình huống xấu nhất đã không xảy ra. Tôi sải bước đến thị trấn trong khi hồi tưởng lại quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro