Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

♠4♠

Lưu ý: Truyện do tác giả Alph16 tự viết và không hề đăng tải trên bất kì website Việt Nam nào như truyenwikiz.com hay truyen2u.net,... Toàn bộ đều là ăn cắp trái phép và reup lậu. Mong bạn đọc hãy chỉ đọc tại W🅰✝✝P🅰D để ủng hộ và bảo vệ quyền lợi của mình cũng như cộng đồng tác giả ở Việt Nam.


-----------------------------------------------


 Sau khi nhận tin nhắn của tôi, em không hề trả lời ngay, chữ "Đã xem" còn hiện ở đó đến tận 3 ngày. Tôi nhìn hộp thư cũng đau lòng lắm chứ, tôi cũng ngóng câu trả lời của em, từ chối cũng được, than vãn hay trách móc chửi bới cũng ok hết, chỉ cần là em phản hồi thôi! Dù sao tôi cũng sẽ dứt khoát chia tay với em vì tương lai của hai đứa mình-cái tương lai viển vông mà tôi nghĩ em sẽ chung thủy chờ tôi quay lại, nên tôi sẽ không yếu mềm đâu nhé! Sẽ không đâu! Sẽ... trời ạ! Tôi lại nhớ em rồi! Đúng là kẻ ích kỉ và si tình như tôi không thể dối lòng mình mà! Tôi cứ thế mà vật vờ chờ đợi câu trả lời của em, mường tượng trong đầu vô vàn viễn cảnh em đau khổ mà tôi xót xa và ân hận. Thương em nhưng không hiểu sao thằng hư hỏng này bỗng trở nên hèn hạ và nhát cáy, không dám nhắn hay hỏi han gì thêm, chỉ biết nằm chờ đợi. Chắc em khóc và buồn nhiều lắm nhỉ? Cô gái của anh bên ngoài cứng cáp vậy thôi chứ trái tim cũng mong manh lắm. Anh thực sự xin lỗi em nhiều lắm! Có trách khứ gì anh thì cũng đừng tổn thương bản thân nữa nhé!



 Rồi bỗng một tối nọ, cụ thể là đêm trước ngày chuyến bay đi du học của tôi khởi hành, khi tôi đang chìm đắm trong cơn lụy tình một cách dằn vặt nhất, tiếng điện thoại bỗng "tinh tinh", hiện trên màn hình là dòng thông báo tin nhắn đến từ em. Gạt vội màn hình và banh to con mắt, đập vào tầm nhìn của tôi chỉ vỏn vẹn một câu: Em thấy mệt. Chỉ một câu ngắn ngủi thôi mà sao tôi thấy nó đầy sự dồn nén đến thế, sao nó lại dài dằng dẵng trong lòng tôi như vậy, sao nó lại khiến trái tim tôi co thắt, hẫng đi một nhịp, sao nó lại làm tâm trí tôi nặng nề đến thế? Rất nhiều câu hỏi đặt ra, nhưng cuối cùng vẫn là chữ thương dành cho em. Dù không biết ý em là chấp nhận cho đôi mình dừng lại đi hay mệt mỏi vì níu kéo chuyện tình này, tôi vẫn thấy sốt ruột và vội vã lao ra khỏi nhà trong ban đêm để tìm kiếm em. Lúc đó tôi bất chấp đúng sai, bỏ ngoài tai lời bố mẹ, cứ thế lao đi trong đêm tối, biết nếu bực hay thấy tiêu cực là em sẽ không ru rú trong nhà nên tôi đã lục sùng khắp đầu đường phố chợ, dùng mọi cách liên hệ với bọn thanh niên lêu lổng để tìm ra tung tích của em. Nhưng tất cả là vô ích, dường như cô gái tôi yêu đã biến đi đâu mất rồi... 


À mà khoan đã, sao tôi không nghĩ ra nhỉ? Đúng rồi! Là chỗ đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro