Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12: Một điểm dễ thương nữa

Sáng.

Những tia nắng len lỏi qua bức màn cửa, khẽ khàng đánh thức 1 nam 1 nữ đang nằm trên giường không mảnh vải che thân. (Chậc :v )

Nàng cử động, mở mắt, dịnh ngồi dậy nhưng chợt thấy đau thân dưới, không cử động nổi. 

- Sao mà nhức như bà già 90 tuổi thế này... con gái ai cũng đau thế này sau khi tận hưởng cái đó sao? - Nàng nhăn mặt.

- Phải như thế thì cái lũ nam nhân mới có thể ở bên cạnh nha đầu mà chúng yêu lâu hơn vào buổi sáng chứ sao. - Hắn mở mắt, tỉnh nãy giờ mà không nỡ làm nàng thức.

- Yết, đau quá, sao giờ...? - Nàng mếu với hắn.

Hắn cười nửa miệng - Một lát là hết đau, nàng cứ nằm yên đó.

- Ngươi ra ngoài, bỏ ta một mình ở đây sao? - Nàng tiếp tục mếu.

- Không, chừng nào nàng đi được, ta sẽ ra khỏi giường.

- May quá, ít ra còn có ngươi, không thôi ta buồn chết mất!

- Ta sẽ không thể nàng chết, lúc đó ta sẽ tự sát theo nàng. - Hắn vừa nói vừa dí sát mặt nàng - Đuổi theo đến cùng luôn!

- Nói thì giữ lời nhé! - Nàng dùng ngón tay đẩy mặt hắn ra.



Sáng hôm đó, sau khi ăn sáng xong, nàng lại ra vườn chơi. Lần này Trương Xà Phu, Điêu Bảo Bình và Thái Văn Song Ngư đến thăm. Nói là đến thăm chứ thực ra...

- Này! Cô và cái tên đó hôm qua có gì không? - Điêu Bảo Bình hỏi trước.

- Còn phải hỏi, chắc hôm qua, tỷ ấy thế này này... - Trương Xà Phu vừa nới vừa đứng lên diễn lại với Thái Văn Song Ngư cái cảnh mà hai người ân ái nhau ra sao.

- Yết! Ta cấm ngươi rời xa ta, nếu không ta sẽ mách cha ta, cho ta ly dị với ngươi lần 2 luôn! - Thái Văn Song Ngư cố gắng bắt chước giọng của Hoàng Nguyệt Song Tử.

- Ta sẽ không bao giờ rời xa nàng dù chỉ nửa bước, bên nhau suốt đời nhé! - Trương Xà Phu nhái lại bằng cái giọng nhão nhoét.

Sau đó thì 2 đứa tự âu yếm nhau.

- Yah! Tụi này mà thế sao!!!!? Cái tên đó mà lãng mạn đến nhão nhoét thế à!? Với lại Hoàng Nguyệt Song Tử này không chơi mách! Không chơi lầy lội như thế! Rõ chưa!? - Nàng bất mãn đứng lên rồi hét thẳng vào mặt 2 đứa em suy diễn lung tung. Điêu Bảo Bình là người ngoài cuộc cười rơi nước mắt.



Từ trong cung, Gia Thiên Yết chợt nghe tiếng nàng hét lên, hắn vội chạy ra ngoài vườn.

- Chuyện gì?!

- Á Á Á! ĐỜ MỜ CON GIÁN CHẾT TIỆT!!!! - Trương Xà Phu, Điêu Bảo Bình và Thái Văn Song Ngư đang đứng cười một góc, còn nàng thì đang cầm cây chổi mà rượt con gián bé nhỏ tội nghiệp.

Gia Thiên Yết đứng đó, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra.

- YẾT! NGƯƠI ĐỨNG ĐÓ LÀM GÌ!? ĐẬP NÓ PHỤ TA!! - Nàng vừa dí con gián vừa kêu vừa chửi, công nhận là hơi dài tổ bố.

Gia Thiên Yết chợt bật cười. Không ngờ nàng cũng còn một điểm dễ thương đến thế.

BỐP!

Và cây chổi đã quét trúng con gián tội nghiệp.

- Cuối... phù phù... cuối cùng mi cũng... phù phù... cuối cùng mi cũng bị bắt... phù phù... mệt đứt hơi. - Sau đó nàng hít một hơi sâu.

Véo!

Và nàng dốc hết sức để mà quẳng cây chổi đi.

Sau đó nàng chạy vào cung, hỏi cô giúp việc có cái gì đó khử mùi không. Rồi nàng nhận được một cái bình nhỏ chứa một ít dịch đặc. Đó là tinh dầu chiết xuất từ hoa hồng. Nàng cảm ơn rồi chạy vào nhà tắm. Đổ hết tinh dầu vào một cái ly, rồi trộn một nước vào. Sau khi tinh dầu và nước đã hòa hợp, nàng vớt hết bọt ra, đổ dung dịch vào cái ảng. (Tra Bác Gú-gồ để biết thêm chi tiết =]] ) Rồi nàng đem ra vườn, chạy tưới khắp vườn luôn.

Nhìn cái bộ dạng tất tả của nàng, cả Gia Thiên Yết hắn còn bật cười chảy nước mắt. 

Sau một hồi vất vả đập con gián, quẳng con gián cùng cây chổi đi và làm sạch làm thơm khu vườn thì nàng đi vào ăn trưa. Từ đó giờ nàng ghét nhất là gián! Nàng thù chúng nó! Hồi nhỏ (lúc còn chưa xuyên không), tự nhiên có con gián bò lên món yêu thích của nàng, và thế là nàng mất ăn. Từ đó nàng thù chúng nó, hễ thấy có con nào trong nhà, ngay lập tức đuổi nó đi. (Lưu ý: Nàng ghét gián chứ không sợ gián nhé!)



Chiều, nàng đi tắm. Vừa tắm vừa chọc bong bóng, chợt có con gì đỏ đỏ dài dài chừng 4cm, và có nhiều chân.

- Á Á Á! ĐỊNH CON MẸ NÓ MỆNH!!! RẾT! RẾT! RẾT! - Nàng la lên. (Sợ thế nào không biết, nhưng có chửi thề thì chắc sợ lắm nhỉ? :3 )

Hắn cũng vội vã chạy vào, rồi lại cười khi thấy nàng hay sợ những sinh vật nhỏ xíu đó. Hắn xắn tay áo lên, và dùng cây chân nhang để vớt con rết lên. Sau đó thì quẳng nó đi. 

Hắn quay đầu lại thì thấy nàng đang đứng dậy lấy khăn lau người, sau đó thì xả hết nước, dội thêm nước vào để mấy cái bong bóng còn sót lại trôi hết luôn. Sau đó thì tự đổ nước vào tiếp, bỏ đại tinh dầu vào, ngâm tay xuống và vẫy vẫy vài cái, rồi lại leo xuống nước.

- Ngươi nhìn gì? Muốn tắm chung với ta sao? - Nàng hỏi

- Nếu nàng muốn, ta sẽ bay thẳng xuống luôn. - Hắn trả lời.

Và thế là...

Hắn tắm chung với nàng luôn. 

Ngồi trên đùi hắn, nàng hỏi:

- Này Yết, ngươi thích con trai hay con gái hơn?

-Sao vậy? Để nàng biết đường mà sanh con cho ta à? - Hắn cười.

- Không, ta chỉ muốn biết thôi. 

- Thế nàng thích con trai hay con gái?

- Ta thích con gái.

- Sao vậy?

- Con trai khi lớn lên sẽ là đàn ông, mà đàn ông thì thằng nào cũng như nhau, ai cũng phũ phàng hết. Vợ thì một lần cưới 2, 3 đứa, sau đó thì chán chê, lại cưới nữa. Nên ta thích con gái hơn.

Nghe nàng nói, hắn chợt cười - Nha đầu ngốc này! Vẫn còn người tốt chứ bộ!

- Nhưng hiếm. Cả ngươi cũng đang có ta và Tôn Cự Giải đó thôi. Mai mốt không chừng ngươi sẽ chán ta, rồi đeo đuổi một nữ nhân khác, ta khuyên thế nào cũng không được.

- Nàng mà nói kiểu đó một lần nữa là ta giận nàng đấy! - Trông mặt hắn có vẻ không vui.

- Yết, ta sợ ngươi sẽ giống như thế, giống như ngươi chuyển từ Tôn Cự Giải sang ta vậy. 

- Thế nàng muốn chuyện đó xảy ra không?

- Đương nhiên là không rồi

- Thế thì đừng nàng nói rủi. Nàng mà nói nữa không chừng ta làm thật đấy!

- Ta sẽ giết chết ngươi! - Nàng huých nhẹ vào ngực hắn.

Hắn cười rồi hôn vào tóc nàng. Tay hắn hứng nước dưới hồ rồi để nước chảy lên người nàng. Được một lúc thì tay hắn lại di chuyển trên cánh tay nàng. Hắn đẩy nàng ra một tí, rồi cúi đầu hôn nhẹ vào nhũ hoa màu hồng phấn của nàng. Vài giây sau thì hắn dùng răng sử dụng lực nhẹ. Nàng đưa tay vòng qua lưng hắn rồi ấn nhẹ lên đó. Hắn ngẩng đầu lên hôn trụ môi nàng, cảm nhận lại vị ngọt hôm qua. Tay hắn luồng xuống rồi ấn nhẹ vào "hạt đậu" của nàng. Nàng đỏ mặt, ấn vào lưng mạnh hơn nữa. Ngón tay hắn bắt đầu xoay cái "hạt" đó. 

Hắn để nàng lên thành hồ rồi tiếp tục chiếm lấy môi nàng. Ngón tay không yên phận mà vừa day vừa ấn mạnh hơn. Tiếng rên của nàng vang khắp phòng. Ngón tay hắn buông tha cái "Hạt" của nàng, nhưng vẫn không yên vị mà lại lần xuống hoa huyệt. Hắn buông tha môi nàng, nhưng lại tiếp tục trườn xuống cái cổ trắng mịn ngọc ngà kia.

- Yết, ngươi đừng đùa nữa...!

Nghe nàng nói, hắn càng muốn đùa dai. Hắn tiếp tục cho thêm một ngón vào hoa huyệt nàng nữa, rồi thêm một ngón nữa cùng đi ra đi vào cái nơi thần bí bé xíu đó.

- Yết! - Nàng kêu tên hắn, chất giọng cao pha lẫn trút tức giận.

Hiểu ý nàng rồi, hắn rút ngón tay ra, cho cái "gì đó thuôn" (Dài bao nhiêu đó cm thì chỉ có Thánh đập Gián mới biết :v ) vào hoa huyệt nàng. Âm thanh phát ra từ miệng nàng ngày một lớn hơn. 

Xác định là nàng đã quen, hắn mới thúc theo nhịp, nhanh rồi nhanh dần. Dịch thủy trong suốt rơi lênh láng.  Theo số lần "ma sát" với nàng, hắn cũng chợt thấy sướng nha. Sau 15 ~ 20 phút tquan hệ với nhau, nàng cảm thấy kiệt sức. Hắn "đâm" một lần nữa và dùng lực thật mạnh để đâm vào, đó là lúc mà nàng cảm thấy giống hôm qua, có cái gì đó chui vào người nàng. (Khỏi nói chắc ai cũng biết =]).



Bên ngoài phòng tắm, có vài người nhiều chuyện đứng đó nghe lén, mặt đỏ hết cả lên. Tiếng nàng vang đến mức ấy. 

- Phu quân của Tử tỷ khỏe thiệt nha, làm tỷ ấy la suốt mười mấy phút luôn. - Trương Xà Phu trước. 

- Ta cũng công nhận với muội. - Lần này lượt Điêu Bảo Bình.

- Đúng đó, không biết cái cảm giác đó ra sao nhỉ? - Giờ lại là Thái Văn Song Ngư.

- Gì đó? Muốn thử sao? Ta gọi Xử ca nhé! - Trương Xà Phu châm chọc.

- Tỷ đừng nói nữa! - Thai Văn Song Ngư xấu hổ huých nhẹ vào tay Trương Xà Phu.

Xoạch.

Chợt Gia Thiên Yết mở xoạch cửa ra.

- Ủa? Ở đây sao lại có mấy con chuột nhiều chuyện vậy nhỉ? - Gia Thiên Yết sau khi thấy mấy người này đứng đây nghe lén thì trên mặt hắn đột nhiên nổi gân xanh, cả người toát ra sát khí nặng nề. Đó giờ hắn chúa ghét ai nghe trộm lúc hắn đang thư giãn.

- Oái! Điêu Bảo Bình? Sao cô lại ở đây? Cả 2 muội nữa! - Hoàng Nguyệt Song Tử mặc đồ xong cũng bước ra. Mặt nàng trông rất hốt hoảng. - Mà Yết, mặt ngươi làm gì mà nổi gân xanh thế kia? - Nàng quay qua đụng tay lên mặt hắn. Ngay lập tức gân xanh chìm xuống mất dạng.

- Không có gì đâu nhỉ, ta đi thôi. - Nói rồi hắn khoác tay qua eo nàng rồi dẫn nàng đi.

Lần này hắn nhịn, hắn vì bọn họ là người thân của nàng nên nhịn, quân tử trả thù 10 năm chưa muộn. Lần sau hắn sẽ trả lại đủ! Trả lại đầy đủ luôn!

------------------------------------------------------------------

Hôm nay 2 chương trong một ngày nhé! Tại ta yêu các nàng đuấy! =3 Tiếp tục ủng hộ ta nhe~

Cho ta biết lượng máu mũi của các nàng sau khi đọc "H" của ta xong đi :v

Thân, 

Lampe

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro