[TRANS] LAND ON ME (HỨA HẸN)
* Tác giả: Baibai (littlebaimua)
* Chuyển ngữ: Khơi 🌚
* Chuyển ngữ đã được sự đồng ý của tác giả, chỉ đảm bảo đúng 80% so với nghĩa gốc, không nhằm mục đích thương mại, yêu cầu không mang ra khỏi đây!!!
* Đừng tưởng thật!!!
_______________________
Mùa đông năm 2023, Duẫn Hạo Vũ một mình ngồi trong phòng luyện tập, uống hết nửa chai nước khoáng, mặc kệ mồ hôi trên trán, cầm máy quay, xem lại video vừa mới luyện tập, cẩn thận nghiên cứu xem có cần điều chỉnh lại phần nào hay không.
"Két _____"
Cửa phòng luyện tập mở ra, Duẫn Hạo Vũ ngẩng đầu nhìn, phát hiện đứng ở cửa là một người vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Là Châu Kha Vũ.
01
Đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo Vũ nhìn thấy Châu Kha Vũ kể từ sau khi nhóm tan rã.
Không biết vì sao, Hạo Vũ chỉ liếc mắt nhìn qua Kha Vũ một cái, nhưng lại cảm giác thời gian giống như ngừng trôi, trái tim trước giờ tự do dường như tìm thấy một điểm tựa.
Loại cảm giác này đối với Hạo Vũ mà nói rất khó xuất hiện, bởi vì hồi đầu năm gặp một chuyện ngoài ý muốn, Hạo Vũ đã mất đi tất cả những ký ức ở Trung Quốc. Ký ức về ngày tháng sống tại Trung Quốc, về mọi thứ liên quan đến INTO1, đều cần Hạo Vũ thích ứng lại từ đầu. Nhưng nhóm sắp đến gần giai đoạn tan rã, Hạo Vũ cũng không nhất thiết phải hiểu rõ nữa.
Công ty không đem chuyện Duẫn Hạo Vũ mất trí nhớ công bố. Tất cả mọi người đều cảm thấy, thời gian còn lại không tới nửa năm, không cần thiết phải nhiễu loạn công chúng, điều này không có lợi cho hoạt động của nhóm và quản lý người hâm mộ.
Cho nên khoảng thời gian đó, Hạo Vũ trôi qua rất bình thản. Cậu từ nhỏ đã nghĩ mình là một hành khách cô độc du hành xuyên thời gian, cậu không cần bạn bè, cũng không cần kết bạn, hành trình tới Trung Quốc không còn nhiều, giờ cậu chỉ cần một mình đi hết.
Bởi vì sau khi mất trí nhớ Châu Kha Vũ cùng mình không thường xuyên nói chuyện, chỉ có mấy lần, mà biểu hiện cũng không nóng không lạnh, cho nên Hạo Vũ toàn bộ làm như mình và Châu Kha Vũ không quen, cũng không tận lực bồi dưỡng tình cảm đồng đội gì đó.
Chỉ là mỗi khi Hạo Vũ nhìn thấy Kha Vũ, chắc chắn sẽ có một loại cảm giác khác lạ, cậu cũng không thể giải thích được.
Nửa năm nói chậm không chậm, rất nhanh liền đến ngày nhóm tan rã.
Hạo Vũ mãnh liệt cảm nhận được tình yêu của fan hâm mộ, cậu ở trên sân khấu concert kỷ niệm khóc. Cậu thực sự không biết, mình đã khóc nhiều lần trên đảo Hải Hoa.
Duẫn Hạo Vũ là một con quỷ thích khóc!
Trong đầu Hạo Vũ đột nhiên nhảy ra âm thanh này, tự dọa sợ chính mình. Lúc này, Hạo Vũ phát hiện Châu Kha Vũ từ phía sau đi tới đưa cho mình khăn giấy, cậu lễ phép nhận lấy, sau đó nhìn Kha Vũ trở về chỗ đứng của mình.
Hạo Vũ cảm kích Kha Vũ đưa khăn giấy, ngoài cảm kích còn có kinh ngạc, Châu Kha Vũ người này sẽ không khóc sao?
Cậu vượt qua đoàn người, nhìn về phía Châu Kha Vũ. Anh không biểu cảm gì, không khóc, cũng không cười, chỉ bình tĩnh đứng đấy, cúi đầu nhìn sàn sân khấu.
Đây là lần cuối cùng Duẫn Hạo Vũ gặp Châu Kha Vũ.
Sau ngày đó, chính là ly biệt.
Mọi thứ đều tĩnh lặng, không có quá nhiều cảm xúc. Duẫn Hạo Vũ dọn ra khỏi biệt thự nơi cậu đã sống hai năm, tất cả mọi người đi đến phòng khách, chào tạm biệt, nhưng lại không thấy Châu Kha Vũ. Bọn họ nói rằng Kha Vũ đã dọn hết đồ đạc về nhà từ trước, còn nói anh nhất định là không nỡ chia tay mọi người, không muốn khóc trước mặt mọi người, cho nên sớm đi không nói lời từ biệt.
Vậy liệu anh ấy có khóc không?
Duẫn Hạo Vũ nghĩ.
02
Không ai muốn Duẫn Hạo Vũ tìm lại ký ức. Mặc dù có chút đáng tiếc, nhưng cũng không quan trọng, dù sao hành trình tới Trung Quốc của cậu đã đến lúc kết thúc rồi, việc gì phải tự tăng thêm gánh nặng tình cảm cho chính mình chứ?
Từ nước Đức, đến Thái Lan, lại tới Trung Quốc, nhật ký phiêu lưu của Hạo Vũ, lại phải thay đổi nơi muốn đến kế tiếp.
Cậu muốn rời khỏi Trung Quốc.
Ban đầu thủ tục về Băng Cốc đều đã làm xong, cuối cùng vẫn bị kéo dài đến tận mùa đông. Bởi vì ở Trung quốc vẫn còn một số công việc chưa được xử lý xong, Hạo Vũ chỉ có thể ở lại Trung Quốc đợi.
Nhưng bất kể ở đâu, cũng không thể ngừng luyện tập. Cậu dự định trong khoảng thời gian ở Trung Quốc sẽ sản xuất album đầu tay của mình. Ngoài xử lý công việc, Hạo Vũ hầu như mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng luyện tập và phòng thu âm, từng chút một sáng tác bài hát, từng chút một tập nhảy.
Bất tri bất giác, cảnh sắc ngoài cửa sổ từ lá rụng biến thành tuyết rơi, người đại diện đột nhiên nói, nên trở về Băng Cốc.
Về?
Hạo Vũ học tiếng Trung đã hai năm, cậu biết dùng chữ "về" (回) sẽ thân thiết hơn. Nhưng giờ phút này, cậu không thể nhận ra một chút cảm giác thân thiết nào, chỉ cảm thấy xa lạ.
Nhưng Hạo Vũ chỉ có thể gật đầu.
Ngày thứ hai đếm ngược cậu muốn "về" Băng Cốc, Châu Kha Vũ tới.
Đây là lần đầu tiên Duẫn Hạo Vũ gặp lại Châu Kha Vũ kể từ sau khi nhóm tan rã.
Châu Kha Vũ ngây ngốc đứng ở cửa, nửa ngày trời cuối cùng mới nói ra một câu.
"Em muốn đi sao?"
Duẫn Hạo Vũ nhìn Châu Kha Vũ. Châu Kha Vũ trên mặt không có chút biểu cảm nào, bình tĩnh giống như đêm tối dài đằng đẵng, không có lấy một vì sao.
Duẫn Hạo Vũ trả lời: "Đúng."
Châu Kha Vũ không nói gì, nhưng Duẫn Hạo Vũ dường như nghe được đêm tối đang khóc.
Cứ như vậy thật lâu, Châu Kha Vũ lại nói.
"Trước khi em đi, có thể đi cùng anh đến một nơi không?"
"Được."
Không biết vì sao, một khắc kia Duẫn Hạo Vũ nhìn thấy Châu Kha Vũ đột nhiên muốn khóc, rất muốn ôm lấy anh mà khóc, nghĩ tựa trên vai anh khóc, nghĩ chôn mặt trong lồng ngực của anh khóc.
Duẫn Hạo Vũ không biết vì sao, chỉ biết mình là một con quỷ thích khóc.
Cho nên Châu Kha Vũ sẽ khóc chứ?
Dù sao cũng sẽ rơi lệ khi đêm về.
03.
Châu Kha Vũ đưa Duẫn Hạo Vũ tới đảo Hải Nam, biển Hải Hoa, đây là nơi bọn họ lần đầu tiên gặp mặt.
Trên chuyến bay, Châu Kha Vũ dựa vào cửa sổ ngủ thiếp đi. Duẫn Hạo Vũ lúc này mới quan sát anh.
Cậu chú ý tới mụn nhỏ đáng yêu bên cạnh tai của Châu Kha Vũ, chú ý tới kính mắt tinh xảo đặt trên sống mũi cao, chú ý tới đôi môi anh hơi khô, chú ý tới chiếc vòng cổ giấu trong áo lông vũ, còn chú ý tới chiếc nhẫn tam hoàn...
Hạo Vũ quan sát rất cẩn thận, đến mức xuất thần, ngay cả khi Kha Vũ tỉnh dậy rồi cũng không phát hiện. Chờ Hạo Vũ lấy lại tinh thần, mới nhận ra tay mình bị Kha Vũ vững vàng nắm lấy.
Kha Vũ nghiêng đầu nhìn Hạo Vũ một chút, không nói gì lại quay đầu đi, tay lại nắm thật chặt. Hạo Vũ có thể cảm giác được, trong lòng bàn tay Kha Vũ đang không ngừng ra mồ hôi.
Cuối cùng cũng tới biển Hải Hoa, bọn họ đứng ở nơi quen thuộc, nhưng lại không nói lời nào.
Vẫn là Duẫn Hạo Vũ lên tiếng trước phá vỡ sự tĩnh lặng.
"Trước đó khi chúng ta quay show nhóm tốt nghiệp, không phải đã tới đây một lần rồi sao? Vì sao, lại đến lần nữa?"
"Bởi vì...." Châu Kha Vũ trả lời, "Bởi vì em."
"Because getting along with you is not hard; Because I am an introverted person, there are some things I just want to say to you . . . "
Duẫn Hạo Vũ sửng sốt, những lời này cậu luôn cảm thấy rất quen thuộc.
"Duẫn Hạo Vũ, em luôn nói em là một vị khách cô độc. Cho nên lúc em từ trên sân khấu ngã xuống trong buổi diễn tập, anh hoảng loạn giống một kẻ điên ôm lấy em cả đầu toàn máu đưa lên xe cấp cứu, anh đã cảm thấy, đó là thời khắc trừng phạt mà ông trời dành cho mình..."
Châu Kha Vũ thâm tình nhìn Duẫn Hạo Vũ, bất giác một giọt nước mắt rơi xuống. Duẫn Hạo Vũ cũng nhìn Châu Kha Vũ, trong đầu đột nhiên hiện lên một số hình ảnh quen thuộc __________
"We had been three years."
"Three years, wasted my time."
Chắc là do vận mệnh đã định, định rằng sẽ có chia ly giống thế này.
04.
Châu Kha Vũ cứ như vậy đứng đấy, thỉnh thoảng lại rơi nước mắt. Anh nghĩ về trước kia, nghĩ đến anh trai thối em trai thối cùng nhau đùa giỡn, nghĩ đến từng tiếng thầy Châu, nghĩ đến lúc gọi tom yum goong trong khách sạn, nghĩ đến tai nạn ngoài ý muốn của Duẫn Hạo Vũ.
Châu Kha Vũ rất rõ ràng, Duẫn Hạo Vũ bởi vì chính mình cùng anh "quá mức thân mật" làm ra quá nhiều "tin đồn", sau đó lại đọc được quá nhiều "đánh giá" trên mạng, nghĩ quá nhiều dẫn đến ngủ không ngon tinh thần mệt mỏi, mới không thấy rõ khán đài mà ngã đến mức nghiêm trọng như thế trong lúc diễn tập.
Châu Kha Vũ rất áy náy, cũng vì thế nên quyết định không quấy rầy Duẫn Hạo Vũ mất trí nhớ, dù sao chỉ còn lại nửa năm, nửa năm qua đi, liền có thể coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra. Duẫn Hạo Vũ sẽ lần nữa bước trên hành trình mới, làm một kẻ phiêu bạt với thời gian. Châu Kha Vũ biết, Duẫn Hạo Vũ không còn cần anh, chính mình cũng không xứng lại làm bạn với cậu.
The sun will rise and we will try again.
Đây là điều Duẫn Hạo Vũ đã từng cổ vũ anh.
If you're tired of drifting, you could always land on me. Đây cũng là lời hứa mà Kha Vũ đã từng dành cho Hạo Vũ.
Nhưng bây giờ, ai cũng không làm được.
Nhưng khi Duẫn Hạo Vũ chuẩn bị rời đi, Châu Kha Vũ lại chịu không nổi...
"Duẫn Hạo Vũ, anh luôn cảm thấy đây là ông trời đang trừng phạt anh.... Nhưng hiện tại, em muốn đi, anh cũng không muốn bản thân tiếc nuối."
Châu Kha Vũ ôm chầm lấy Duẫn Hạo Vũ, đem môi hôn lên, Duẫn Hạo Vũ cảm nhận được một trận ấm áp quen thuộc truyền đến.
Kha Vũ ôn nhu từng chút từng chút một hôn sâu, thay cho thanh âm nhỏ nhẹ chậm rãi thổ lộ những ngọt ngào của quá khứ.
Thầy, gục ngã, Da Vinci; kính mắt, quần áo, thư ẩn danh; quả đào; dưa hấu, thanh long; trang điểm, dây chuyền, nhẫn ...
Hạo Vũ cũng từng chút từng chút một hôn đáp lại, đáp lại cảm giác vẫn luôn ghi nhớ trong lòng, đáp lại những gì đã từng quên đi.
Duẫn Hạo Vũ đều nhớ lại tất cả. Cậu hôn Châu Kha Vũ, nước mắt từ từ rơi xuống.
Nhưng bây giờ còn kịp không?
Sau một nụ hôn dài, Kha Vũ cuối cùng cũng từ từ tách môi mình ra. Đôi mắt anh đỏ hoe, nhưng anh không rơi thêm một giọt nước mắt nào. Kha Vũ giơ tay lên, giống như trước đây, xoa đầu Hạo Vũ, ôn nhu nói: "Duẫn Hạo Vũ là một con quỷ thích khóc thật đó."
Duẫn Hạo Vũ càng khóc lớn hơn.
"No matter where you go in the future, as long as you are tired of drifting, you could always land on me."
Châu Kha Vũ nghiêm túc nhìn Duẫn Hạo Vũ nói, đây là anh chân thành hứa hẹn.
Anh lúc nào cũng có thể làm điểm tựa của em.
I will always wait for you.
Từ đầu đến cuối Châu Kha Vũ chưa từng nói câu này.
Nhưng Duẫn Hạo Vũ đều hiểu.
05.
Duẫn Hạo Vũ vẫn "về" Băng Cốc.
Trước khi đi, Châu Kha Vũ ra sân bay tiễn Hạo Vũ, Anh trông thấy trên ngón tay Hạo Vũ đeo chiếc nhẫn đó. Kha Vũ cười, vẫy vẫy tay ra hiệu hẹn gặp lại, kết quả khi quay người đi, nước mắt liền bắt đầu không tự chủ rơi xuống.
Hành trình mới phải vui vẻ nhé....
Châu Kha Vũ nghĩ.
Ba tháng sau, mùa xuân năm 2024.
Châu Kha Vũ được mời đến một buổi tiệc tối, hiếu kỳ thuận miệng hỏi trợ lý rằng tiệc tối có phải những người kia đều sẽ đến, trợ lý ấp úng nói không ra, Kha Vũ cũng không quan tâm nữa.
Trước bữa tiệc có trải thảm đỏ, Châu Kha Vũ rất sớm đã đi vào phòng thay đồ chuẩn bị. Có lẽ là tới quá sớm, Kha Vũ phát hiện, trong phòng chỉ có một mình anh.
Kha Vũ nhàm chán lướt điện thoại, đột nhiên ngẩng đầu, phát hiện có một người đứng ở cửa.
Người kia mang kính mắt quen thuộc, mặc bộ quần áo màu trắng của lần gặp đầu tiên, đứng ở nơi đó, mỉm cười nhìn Kha Vũ.
"Dan."
"Ừm?" Kha Vũ lập tức đứng lên, ôn nhu nhìn thiếu niên áo trắng ở cửa.
"Em mệt mỏi," Thiếu niên không nhanh không chậm nói, "Em không muốn lại phiêu bạt bốn bề nữa."
Kha Vũ hé miệng cười cười, chậm rãi đi tới phía thiếu niên áo trắng. Thiếu niên cũng từ từ tới gần. Tại thời khắc này của dòng chảy thời gian, giường như mọi thứ đều chậm lại.
Ha, dòng sông dừng chảy rồi.
Châu Kha vũ lập tức ôm lấy Hạo Vũ, Duẫn Hạo Vũ cũng gắt gao ôm Kha Vũ.
Kha Vũ nhẹ nhàng đáp lại bên tai Hạo Vũ: "Được."
Một chữ "Được", nghiêm túc mà thành khẩn.
Hồi cuối.
Hạo Vũ quyết định ở lại Trung Quốc.
Kỳ thật từ khi Châu Kha Vũ đưa Duẫn Hạo Vũ quay về biển Hải Hoa ngày đó, Hạo Vũ liền quyết định. Nhưng cậu vì có thể an tâm ở lại Trung Quốc, Duẫn Hạo Vũ đã dùng thời gian ba tháng, cùng công ty ở Thái huỷ bỏ hợp đồng. Sau đó nói với người nhà ý muốn ở lại Trung Quốc, cuối cùng đã nhận được sự đồng ý của họ.
Hiện tại Hạo Vũ, cuối cùng cũng kết thúc hành trình.
Thật ra thì Kha Vũ có hỏi qua, hỏi Hạo Vũ có hối hận với quyết định này không.
Hạo Vũ cười nói với Kha Vũ, "anh còn nhớ rõ trước đây em có nói một câu không?"
Kha Vũ cười xấu xa xoa đầu em trai thối nói, "Em nói xem, anh hình như không nhớ rõ."
Hạo Vũ không để ý anh, nói tiếp, "Em có nói, Daniel, em hy vọng chúng ta có thể cùng nhau trưởng thành."
Kha Vũ xấu hổ cười.
Duẫn Hạo Vũ ngẫu nhiên nghe được một ca khúc, bài hát này đặc biệt viết riêng cho hai người họ. Ca từ bên trong có viết ____
"Cuz you're the best part of the universe,
I don't mind being a traveller.
Carry me like a zephyr,
And I'm safe more than ever.
Baby let's fly high,
With you I'd brave the rain.
If you're tired of drifting,
You could always land on me."
Chỉ vì anh là điều tuyệt nhất trong vũ trụ này, em không ngại trở thành nhà du hành. Hãy mang em đi như làn gió nhẹ, chưa bao giờ em cảm thấy an toàn như bây giờ. Hãy cùng nhau bay lượn, có anh em can đảm bay qua mưa rào.
Cho nên nếu như muốn nghe em trả lời, em sẽ nói em không hối hận.
Hạo Vũ từ tận đáy lòng âm thầm nghĩ.
"Nếu như em phiêu bạt mệt mỏi, thì có thể đáp xuống bên anh bất cứ lúc nào."
Đây là lời hứa mà Kha Vũ đã từng dành cho Hạo Vũ.
Hiện tại, Kha Vũ muốn câu này trở thành một lời chấp thuận giữa hai người cả đời.
END.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro