Chương 8: Buông bỏ
Dạo gần đây công ty Châu Kha Vũ có rất nhiều hoạt động. Công việc cũng vì thế mà đột nhiên tăng vọt, dạo này khi về nhà hắn luôn luôn duy trì trạng thái mệt mỏi nếu không phải mệt mỏi thì cũng là toàn thân đầy mùi rượi. Hạo Vũ thấy hắn mệt mỏi như vậy cũng đau lòng, thỉnh thoảng cũng sẽ nấu canh gà nhân sâm mang tới công ty cho hắn.
Hôm nay cũng không khác biệt, cậu ở nhà chỉnh sửa bản thiết kế bộ lễ phục cho Lưu Vũ, đến lúc xong việc cũng không còn gì làm. Cậu nảy sinh ý nghĩ muốn vào thư phòng Châu Kha Vũ tìm xem có cuốn sách nào hay không, nghĩ liền làm, đôi chân nhanh nhẹn tiến vào thư phòng.
Đây không phải lần đầu cậu vào đây nhưng là mọi thứ trong này xem như lạ lẫm, ngoại trừ mấy lần mang Cafe lên cho hắn khi hắn thức khuya làm việc cậu cũng chưa từng bước vào đây vì lý do nào khác.
Rảo bước tới kệ sách cao ngất ngưởng, hình như ở đây cũng chỉ có sách học kính doanh thôi. Đi lần lượt từng hàng sách một, đến góc cuối cùng, đôi mắt cậu nhìn thấy một tập sách khá dày và không ghi tiêu đề được đẩy sâu vào bên trong.
Lập tức lấy nó ra, trên bìa cũng chỉ một màu trắng tinh. Lật ra trang đầu tiên, cậu thấy cảnh của một người con gái đang cười đứng dưới tán cây hoa giấy. Rồi lại lật tiếp, vẫn là ảnh của cô gái đó,.... Rồi Duẫn Hạo Vũ cứng đơ người khi nhìn thấy tấm ảnh cuối cùng, cô gái kia cùng với một nam sinh khuôn mặt đẹp đẽ ngồi cùng nhau, nam sinh kia còn đang hôn má cô gái đó. Và nam sinh đẹp đẽ đó cũng không ai khác là Châu Kha Vũ . Đôi mắt mông lung không điểm cuối,cậu không biết nên làm gì bây giờ. Người con gái này hẳn là người Châu Kha Vũ yêu thích? Đôi tay định gập lại nhưng từ trong lại rơi ra một tờ giấy!
" Kha Vũ , em không thể vùi dập tương lai của mình ở cái nơi này, em không thể lại có cuộc sống khốn khổ như cha mẹ em. Rất xin lỗi anh, nhưng em không thể vì anh mà từ bỏ tương lai của mình. Châu Kha Vũ , em yêu anh!
Kiều Hạ!"
Nội dung trong tờ giấy phần nào làm Hạo Vũ sáng tỏ, đúng thật đây là người mà Châu Kha Vũ yêu. Trái tim đâu sót như có cả vạn mũi tên xuyên vào. Cậu cười khổ, vốn nghĩ rằng hắn có thể có một chút tình cảm với mình, nhưng đến bây giờ chắc cũng chỉ là thương hại.
Bao nhiêu lâu này Duẫn Hạo Vũ đều không đem tình cảm của mình giấu giếm, ngược lại còn muốn đưa ra cho hắn xe. Xem ra tự mình đã tình!
Tối nay Châu Kha Vũ lại về muộn, gần 12 giờ đêm mới nghe thấy tiếng xe hắn. Hạo Vũ vẫn chưa có ngủ được, biết hắn về liền đi ra đón.
Châu Kha Vũ đưa cặp công văn cho cậu rồi đi lên phòng nằm vật ra giường,Hạo Vũ nói:
- Đi tắm một chút rồi hãy ngủ?
Hắn đột ngột kéo lấy tay cậu làm cậu cũng ngã xuống giường theo. Hai tay hai chân hướng cậu mà ôm chặt:
- Sáng sớm mai dậy rồi tắm, bây giờ anh mệt!
Hạo Vũ không cử động, mặc dù bị ôm tới khó thở nhưng vẫn mặc kệ. Trong đầu cậu vẫn còn tràn ngập hình ảnh trong tập album ở thư phòng, những từ ngữ trong tờ giấy kia vẫn còn nhớ rõ mồn một. Cậu quay đầu nhìn sang hắn, vẫn chưa ngủ:
- Kiều Hạ... là ai?
Giọng cậu không khống chế mà run nhẹ, cả lòng mong đợi Châu Kha Vũ nói rằng đó chỉ là tình cũ, hiện tại hắn đã quên rồi.
Nhưng vẫn là không được.
Kha Vũ mở đôi mắt mệt mỏi ra, đúng lúc chạm phải ánh mắt của cậu. Hắn ngồi dậy nhăn mày nhìn cậu:
- Em biết cái gì rồi?
Trong lòng hắn có chút nôn nóng, lại có chút lo sợ. Còn sợ cái gì, chính hắn cũng không biết.
Hạo Vũ vẫn là ngoài mặt cười nhưng tâm không cười:
- Chiều nay nhàn rỗi vào thư phòng dọn dẹp, cái gì nên thấy đều thấy hết rồi. Thật không nghĩ tới Châu tổng si tình như vậy?
Lời nói của cậu hoàn toàn không dễ nghe, vừa như châm chọc cũng vừa như khinh thường. Nhưng loại trừ vỏ bọc này, trái tim đã không ngừng đau rất lâu rồi.
Đôi mày kiếm của hắn lại càng nhíu chặt hơn, tưởng chừng có thể kẹp chết một con ruồi:
- Từ nay về sau đừng vào trong đó nữa, cũng đừng suy nghĩ nhiều!
Câu này hoàn toàn là ra lệnh, hắn cấm cậu? Cũng chỉ vì người tên Kiều Hạ kia thôi sao?
- Anh có yêu em không?
Câu nói này duờng như đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần, nhưng lần này có thể nghe được câu trả lời hay không!
- Em đừng lúc nào cũng hỏi cái này, có yêu hay không quan trọng lắm sao?
Nói xong cũng không nhìn tới cậu liền mở cửa đi ra ngoài.
Một giọt nước mắt rơi xuống, sao trái tim lại đau thế này? Sao lại cảm thấy buồn bã thế này? Đôi tay nắm chặt siết lấy chiếc chăn, Châu Kha Vũ lần đầu tiên tỏ ra không vui như vậy. Mọi lần nếu có giận dữ thì sẽ mắng cậu hoặc là đánh cậu. Nhưng lần này thì không, trong giọng nói có vài phần trốn tránh lại thêm vài phần chán chường.
Nghiễm nhiên đều là vì cô gái kia!
Hỷ nộ ái ố là cảm xúc mà tất cả mọi người đều có. Buồn sẽ khóc, vui sẽ cười. Cũng sẽ không có ai có thể cả đời đóng mãi một vai người vui vẻ. Cậu diễn suốt 4 năm nay cũng đủ mệt rồi, hiện tại cậu muốn khóc cho đi hết đau buồn 4 năm qua.
Tình yêu mới đầu sẽ là mật ngọt, thu hút khiến chúng ta không tự chủ mà tiến vào. Đến khi bị hãm thật sâu trong đó mới biết được rằng chính mình đã bị cái bẫy tình ái này nuốt chọn.
Để rồi đau buồn đến tột cùng. Trái tim chết đi không còn lưu luyến tình ái nhân gian, đem hết thảy mọi thứ phá huỷ. Cảm xúc sẽ không còn nữa, vui hay buồn cũng đều giống nhau, trong dư vị ấy chỉ còn lại một hoài niệm cây đắng.
Xem như đêm nay Duẫn Hạo Vũ cũng hiểu rõ được trái tim người kia. Đoạn tình cảm này không còn cách nào khác là chôn vùi nó đi. Là hắn ép cậu, ép cậu đến nỗi không còn lựa chọn.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro