Chương 7
Châu Kha Di, Châu Kha Vũ cùng Duẫn Hạo Vũ đều không nói nổi một lời.
Nói xong bà lại nghĩ nghĩ, ánh mắt dao động chuyển đến Hạo Vũ:
- Tiểu Vũ, hay là con không nguyện ý? Có phải tên nhóc kia không đối tốt với con?
Đột nhiên bị hỏi đến, chính cậu cũng không biết nên trả lời thế nào cho thoả đáng, bà rõ ràng đang mong đợi. Cậu cũng không thể một phát đập đi sự mong đợi đó:
- Dì, con...con không phải, nhưng là... Là còn quá sớm đi. Dì xem, năm nay con cũng mới 22 tuổi thôi mà! Dì, con biết dì mong ngóng, nhưng hiện tại chưa phải thời điểm thích hợp. Dì suy nghĩ kĩ a?
Với lý do như vậy mẹ Châu cũng cảm thấy rằng cậu còn quá trẻ. Bất giác không biết nên làm gì, quả thật cũng chưa nên kết hôn.
Gạt qua Châu Kha Vũ , bà hỏi đến Châu Kha Di:
- Con thì sao? Chắc cũng không phải vì còn quá trẻ chứ, con gái, cũng sắp 35 rồi còn ở vậy hả?
Châu Kha Di quẫn bách, cô và Dịch Hàm quen nhau đã lâu nhưng đối với chuyện hôn nhân vẫn chưa từng chỉnh chu nói qua một lần nào. Mẹ đã ép đến vậy, cô cũng đành lấy công việc ra chắn:
- Mẹ, công việc của con mẹ biết đấy, không mấy khi nhàn rỗi. Chuyện này đợi con sắp xếp lịch trình rồi nói đi, cả Dịch Hàm cũng rất bận mà. Mẹ đừng nôn nóng!
Làm sao có thể bảo bà không nôn nóng. Có duy nhất hai đứa con vậy mà chúng lại không hảo hảo làm theo mong muốn của mình, bà buồn biết bao. Khuyên cũng hết lời rồi nhưng xem ra không có mấy hiệu lực, mẹ Châu thở dài ngao ngán đứng dậy đi vào phòng chỉ bỏ lại một câu:
- Tôi mệt, đi nghỉ trước!
Trong lòng cả hai chị em họ Châu đều cảm thấy có lỗi, nhưng hiện thực không đơn giản như vậy. Châu Kha Vũ đứng lên nói với chị:
- Chị, cũng muộn rồi chúng con xin về trước. Chi dỗ mẹ hộ bọn em một chút để bà nghĩ thoáng hơn, chuyện này để con về suy nghĩ!
Sau đó Châu Kha Di cũng gật gù. Hai người ra về, cô cũng đi ra tiễn:
- Hai đứa thật sự chưa có suy nghĩ kết hôn hay sao? Nếu được thì sớm sớm một chút, khoảng thời gian này chị bận chưa tính được mấy chuyện này.
Kha Vũ cười với chị:
- Bọn em còn trẻ không quá lo, ngược lại là chị. Để lâu sẽ mất giá, mẹ nôn nóng quá, chị hãy bớt mấy cái lịch trình mà nói chuyện với anh Hàm. Em thấy hai người đấy, chưa cưới cũng đã như vợ chồng!
Châu Kha Di nhéo tay hắn một cái rồi nói hai người về nhà cẩn thận, sau đó cũng đi vào.
Bầu không khí trên xe yên lặng đến lạ thường, cả hai đều đang suy nghĩ. Suy nghĩ về việc mẹ Châu nói... Kết hôn? Đối phương suy nghĩ thế nào?
Đều không hẹn mà chung một đoạn tâm tình,Duẫn Hạo Vũ cảm thấy bản thân thật không có lối thoát. Tình cảm của cậu với hắn đã sớm xác định,... Nhưng là hắn, mọi thứ đều không nói. Nếu chỉ qua hành động của hắn, cậu cũng có thể hiểu ít nhiều trong lòng hắn yêu thương cậu. Nhưng là mức yêu thương đó là nhỉ thế nào? Có đủ để kết thành tình yêu?
Trong thế giới muôn vàn người này, tìm được một người mình yêu đã khó. Nhưng tìm được một người yêu mình càng khó hơn.
Đấy là một câu nói của người bạn cũ nói với cậu. Đúng vậy, cậu đã tìm được người mình yêu, đáng lẽ ra không nên đòi hỏi quá nhiều. Bạn đầu suy nghĩ như vậy nhưng không ngờ tới càng ngày trái tim sẽ càng tham lam hơn mà muốn người kia.
Tình yêu ngọt bùi, cay đắng hay chua chát đều có một quãng thời gian đẹp đẽ dành lỗ chúng ta lưu giữ làm kỉ niệm.
Minh Hạo biết thời khắc ngọt ngào nhất trong tình yêu của mình là 4 năm qua. Cậu không biết tương lai có còn được như vậy hay không nhưng bằng mọi giá sẽ làm cho khoảng thời gian này trở nên thật hạnh phúc, thật sảng khoái.
Nhất thời suy nghĩ tới không biết xe đã dừng lại. Châu Kha Vũ gọi cậu đã ba lần mà cậu không nghe thấy. Hắn cầm cổ tay cậu kéo mạnh lại, cả người đều mất phương hướng, đôi môi thẳng tắp áp lên môi hắn. Một nụ hôn nồng nhiệt, bạn đầu là hắn mút lấy hai cánh môi mềm, lúc sau là cạy mở hàm răng cậu ra lập tức đưa chiếc lưỡi vào bên trong càn quấy. Hạo Vũ bất ngờ bị hôn nhưng định hình lại người kia là ai cũng rất nhiệt tình đáp trả.
Qua một hồi dây dưa hắn mới buông cậu. Đôi tay thon dài vuốt ve má cậu hỏi:
- Suy nghĩ cái gì đến anh gọi cũng không nghe? Hay nghĩ đến thằng nào?
Còn chưa nghe cậu nói đã nghi ngờ lung tung bàn tay mảnh khảnh của cậu khẽ nhéo đùi hắn, mắng:
- Ngoài ăn giấm ra anh còn có thể làm gì không! Đáng ghét!
Sau đó cũng không thẻm để ý đến người nào đó mà mở cửa xe đi vào trong nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro