Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Về Châu gia

Hạo Vũ sau cả một buổi chiều chọn lựa cũng mua được mấy món đồ ưng ý. Cậu mua cho mẹ Châu một cái áo lông chồn, và mua cho chị Kha Di một bộ mĩ phẩm vừa mới ra mắt. Trong tâm tư của cậu chưa quá hài lòng vì mấy món đồ này có lẽ quá tầm thường so với Châu gia, đến tối Châu Kha Vũ về cậu nói hay là đi mua mấy món đồ khác nhưng hắn lại chỉ cười xoa đầu cậu bảo:
- Ngốc, tiếp xúc với họ lâu như vậy rồi còn không biết hay sao? Có tấm lòng là tốt rồi, còn cái gì giá trị cao sang thật sự không cần!
Hạo Vũ không biết hắn là đang động viên cậu hãy là đang nói thật. Cảm xúc trong lòng chính là như thế, mỗi lần về Châu gia đều đặc biệt lo lắng sẽ làm sai điều gì không vừa ý họ. Bất quá Châu Kha Vũ cũng từng nói, không phải về nhà chồng mà hồi hộp làm gì? Thật không hiểu!
Và cũng từ lần đó, Duẫn Hạo Vũ biết mình không có cửa để thật sự bước vào Châu gia.
******************
Châu Kha Vũ lái xe đưa cậu cùng về,Hạo Vũ có thói quen chỉ cần ngồi vào xe thì ánh mắt sẽ hướng ra bên ngoài nhìn đường phố tấp nập. Nhìn riết cũng không chán:
- Ngoài đó có gì hấp giẫn mà lần nào em cũng nhìn?
Điều này Châu Kha Vũ đã tò mò quá lâu nhưng bây giờ mới hỏi. Hạo Vũ cũng không quay lại chỉ hời hợt đáp:
- Ngoài kia có rất nhiều thứ đẹp đẽ!
Lại vẫn không hiểu. Hạo Vũ thường ngày ăn nói dễ nghe lại vô cùng thành lịch, nhưng cũng có một số lần vô cùng thần bí nói cái gì mà ngày cả hắn cũng không hiểu được. Thôi đi, nếu còn nói nữa thì hắn vẫn sẽ là không hiểu, đầu óc hắn không phải dạng ngu đần nhưng đối với cậu, Châu Kha Vũ vẫn chưa có lời giải đáp.
Về đến Châu gia, mẹ Châu gương mặt cười vui vẻ nồng hậu đi ra tiếp hai người họ, bà nắm tay Hạo Vũ hỏi đủ thứ chuyện:
- Tiểu Vũ, dạo này tốt chứ? Kha Vũ có phải hay bắt nạt còn hay không? Ây nha, sao lại gầy đi rồi. Công việc bận rộn quá phải không?
Cậu đối với mẹ Châu cũng vô cùng vui vẻ. Mấy túi quà trong tay liền đưa cho bà:
- Dì, còn dạo này tốt lắm. Hôm nay về thuận tiện mua cho mọi người mấy món quà nho nhỏ, dì lát nữa thử xem có thích không. Bên trong còn có cả chị nữa.

Thân thiết với nhà họ Châu là thế nhưng quá nhiều lần mẹ Châu nói cậu kêu mình bằng mẹ cậu vẫn nhất mực không nghe. Đối với lời từ chối này mẹ Châu nói không nổi mà Châu Kha Vũ cũng không nói gì về chuyện này. Vậy nên cậu cũng chỉ gọi mẹ Châu là dì mà thôi.
- Thằng nhóc này lại như vậy rồi, ta đã nói con về thì không cần mua đồ vậy mà không chịu nghe. Có phải tốn nhiều tâm tư chọn lựa đúng không?
Hạo Vũ không trả lời, cậu cười cười với bà rồi cùng vào trong.Chị Kha Di bình thường bận rộn hôm nay cũng quay về nhà làm cơm giúp mẹ. Khung cảnh này thật giống như một gia đình chân thật, nhìn nhìn một lúc trong lòng cậu lại có cảm giác chua sót. Thế nhưng chính mình lại là ngoại tộc!
Ôm tâm tình này vào bữa cơm, mẹ Châu gắp cho cậu rất nhiều đồ ăn:
- Tiểu Vũ, con ăn nhiều một chút a, nguời gầy cũng sắp thành một khúc xương rồi. Nếu không hai hôm nữa ta nấu mấy thứ bổ dưỡng mang đến cho con?
Hạo Vũ ngượng ngùng lắc đầu với bà:
- Dì, không cần thiết! Con ăn uống vẫn rất tốt, là thể chất không hấp thụ thôi. Dì đừng hao tâm cho con, rảnh rỗi hãy đi chơi thưởng cảnh nhiều một chút!
Thấy Hạo Vũ ngượng, Châu Kha Di nói lời giải vây:
- Tiểu Vũ, hôm trước đến cũng xem qua mấy thiết kế của em, khá lắm. Khoảng 3 tháng nữa chị cũng cần phải tham gia lễ trao giải Cannes. Đúng lúc cũng chưa biết nên mặc đồ gì, hôm nào rảnh rỗi sẽ cùng em bàn bạc, có thời gian không?
Hạo Vũ lễ phép đáp lại:
- Tất nhiên là được ạ, chị là khách hàng lớn mà.
Cả một bàn cơm ăn vô cùng sảng khoái, nói chuyện công vịêc, nói chuyện cuộc sống rồi lại nói thêm vài việc đại sự.
Sau khi ăn cơm, mọi người ra phòng khách ngồi ăn hoa quả. Tính cách mẹ Châu luôn nôn nóng, bà chứng kiến con trai mình gắn bó 4 năm vớiHạo Vũ cũng đã sớm muốn cậu làm 'con dâu'. Nhân cơ hội này bà liền nói:
- Tiểu Vũ, Kha Vũ! Hai đứa ở chung một chỗ lâu như vậy, có phải nên nói chuyện hỉ sự rồi không? Mẹ đợi cũng đã lâu rồi!
Châu Kha Vũ ánh mắt khẽ đảo qua Hạo Vũ ngồi bên cạnh. Vấn đề này hắn vẫn là chưa nghĩ tới.
Thấy con trai không nói lời nào. Bà có chút thất vọng, nhưng lần này không thể cứ thế bỏ qua:
- Con còn không nói, chị con bận rộn công việc đến giờ này vẫn còn chưa chịu xuất giá, ta đây là đang đợi có cháu bế bồng mà hảo hảo khoe khoang với mấy bà bạn già kia. Hai đứa sao lại giống nhau như vậy, có mối duyên tốt còn không màu cướp về tay mà còn chậm trễ?
Nói nói rồi lại nhìn tới Châu Kha Di:
- Con gái, Dịch Hàm với con yêu đương đến bao giờ? Không lẽ đợi đến khi thành lão ông lão bà mới nguyện ý bên nhau?
Làm sao có thể hiểu cho nỗi khổ của bà chứ, mấy người bạn của bà con trai con gái lấy chồng lấy vợ con cháu đầy nhà rồi mà bà đây một đứa cũng không có. Tuổi tuy già nhưng vẻ ngoài vẫn còn xinh đẹp, như vậy không có nghĩa là luôn vui vẻ a? Ngày thường ở nhà chỉ có mỗi bà ở nhà nghĩ thật chán muốn chết

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro