Chương 5
Châu Kha Vũ không hiểu rằng cậu đang nói cái gì, con mắt thập phần tức giận mà đăm đăm nhìn người con trai dưới thân.
- Anh giả điếc?
Duẫn Hạo Vũ cười khẩy, hắn còn không biết chính mình đã giả điếc rất nhiều lần rồi sao mà còn phải đi hỏi cậu. Thật biết cách đùa bỡn:
- Anh có phải giả điếc hay không còn phải hỏi em sao? Châu Kha Vũ , đây là lần đầu tiên em nói cho anh biết, em ở bên anh không có nghĩa em không nỡ rời xa anh. Chỉ là chưa đến lúc thôi!
Châu Kha Vũ đều bị một câu này của cậu làm cho tâm trí hoảng loạn. Cậu nói vậy nghĩa là sẽ tuỳ thơi cơ mà rời đi, Châu Kha Vũ không tưởng tưởng nổi cảnh tượng một ngày hắn sẽ phải sống cô độc một mình mà không có cậu. Cuộc sống với Hạo Vũ bốn năm qua hắn đã quá quen thuộc, làm sao có thể lại sống một mình nữa. Nội tâm dâng trào sự chiếm hữu mãnh liệt, hắn túm lấy cổ áo cậu kéo dậy, hai mắt trừng nhau không ai chịu kém ai.
Trong lòng Họa Vũ không mảy may chút sợ hãi, cậu chỉ cười, khuôn mặt đầy tiếu ý:
- Anh lại muốn đánh tôi?
Cậu đã trải qua mấy lần trước, lúc đó hắn tức giận không thèm để ý thân thể cậu yếu ớt mà giáng một cái tát xuống khuôn mặt cậu,... Mấy lần đó ngoài tát ra cũng vẫn chỉ là tát, khuôn mặt cậu đâu rát đến bây giờ nhớ lại vẫn còn có cảm giác hai bên má nhức nhối.
Hắn khựng lại, có lẽ đã nghĩ tới hậu quả của mấy lần trước. Chính là tự hắn đánh tự hắn đau lòng, kéo theo đó còn là mấy ngày cậu không cùng hắn nói chuyện. Khuôn mặt của hắn trở lại như ban đầu, tức giận ở trong lòng cũng đều bay đi hết. Dùng sức, ôm Hạo Vũ vào trong lòng hai mắt nhắm chặt bàn tay xoa xoa lưng cậu biểu thị dịu dàng.
- Chúng ta về sau đừng cãi nhau nữa được không? Em có thể ương bướng nhưng cũng đừng làm anh tức giận có được không?
Một mực đều là câu hỏi nghi vấn, giọng hắn có vẻ nỉ non. Hạo Vũ vẫn là bị sốc nhẹ, hắn chưa từng như vậy. Trước đây đều là muốn đánh thì liền đánh. Hôm nay sao lại như vậy?
Đẩy hắn ra, cậu nhìn khuôn mặt kia. Không nói đồng ý từ nay về sau không cãi nhau với hắn, cũng không nói đồng ý không làm hắn tức giận. Chỉ đơn thuần nói một chuyện khác:
- Em đi đánh răng!
Rồi một đường đi vào trong.
*******************
Hai ngày tại Paris làm việc, hai người đều không có thời gian nghỉ ngơi thì đã phải về. Mọi việc coi như thuận lợi, loại trừ việc khách hàng của Hạo Vũ khá khó tính, mấy ngày nay đều xoay cậu vòng vòng trong bản thiết kế. Khi đi đã mệt mỏi đến khi về còn mệt mỏi gấp vạn lần.
Sau buổi tối hôm đó, hai người cũng không nhắc lại. Duẫn Hạo Vũ xem như lùi một bước không đôi co với hắn, hoà khí giữa hai người vẫn còn giữ được.
Mệt mỏi là thế, vậy mà khi vừa về đến nhà Duẫn Hạo Vũ đã nói với hắn buổi chiều sẽ đi mua ít đồ để ngày mai đem về Châu gia làm quà tặng mẹ Châu cùng chị Kha Di. Châu Kha Vũ sót người của mình nghỉ ngơi không tốt, nhưng cũng có phần vui vẻ vì cậu đối với gia đình mình hiếu kính ôn thuân nên cũng chỉ dặn cậu ngủ một giấc an lành rồi hãy đi.
Duẫn Hạo Vũ đi vòng vòng trong siêu thị tìm đồ, đã gần tiếng đồng hồ mà vẫn chưa tìm được món nào ưng ý. Cậu biết mẹ Châu thích những đồ đơn giản mà trang nhã nhưng lại không biết chị Kha Di thích gì. Nói đến chuyện quà tặng, suốt 4 năm qua mỗi lần tới Châu gia đều là mua đồ uống bổ nhưng không thể nào lần nào đến đều như vậy.
Loanh quanh mấy vòng không ngờ lại gặp người quen cũ. Là Trác Mỹ Lan, cô gái đó là bạn thời cấp ba của cậu. Trác Mỹ Lan vừa nhìn thấy cậu đã hoàn hỉ tới bên:
- Ai nha, là Hạo Vũ phải không? Thật lâu không gặp, bây giờ cậu thật đẹp nha!
Hạo Vũ đối với người bạn học này trước đây cũng không quá quen thuộc, cũng chỉ nói chuyện với nhau qua vài lần liền thôi. Không nghĩ đến bây giờ sẽ gặp lại, phản ứng có chút chì trệ:
- Chào, dạo này vẫn tốt chứ?
Theo phép lịch sự, vẫn là hỏi qua người ta trước. Nếu không cậu sẽ biến thành người vô cảm.
Cô bạn đó liếc mắt nhìn cậu, tâm tư có vẻ rất vui. Lời nói mang theo chút tán tỉnh :
- Người ta sức khoẻ lẫn công danh đều rất ổn a, bất quá vẫn chưa có ai chịu rước. Thật không biết bao giờ mới có nửa kia?
Rất rõ ràng, nàng còn độc thân nếu muốn thì cứ chiếm lấy.
Duẫn Hạo Vũ ho nhẹ, khẽ đảo mắt. Trác Mỹ Lan thấy cậu không để ý, lại tiến thêm một buớc:
-Hạo Vũ, cậu có hay không đã có duyên?
Cậu biết đây là lúc tốt nhất để thoát li khỏi người này, cậu nhìn Trác Mỹ Lan cười nhẹ:
- Duyên tốt lắm, cũng đã 4 mùa xuân rồi!
Còn có thể là ai khác, Duẫn Hạo Vũ chính là đang nói đến anh Châu nhà mình. Trên môi lại câu lên một nụ cười cực khoái, duyên tốt, thật tốt!
Trác Mỹ Lan nghe vậy khí sắc đều giảm vài phần, thì ra cậu đã có duyên rồi, vậy là nãy giờ cô bị hố. Cô dùng nụ cười che đi hết mọi xấu hổ của bản thân nói thêm vài câu với cậu rồi cũng viện cớ đi về.
Còn Duẫn Hạo Vũ ở lại chọn thêm đồ cho mẹ cùng chị Kha Di
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro