Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4: Anh có yêu em không?

Cuối tuần Duẫn Hạo Vũ phải bay sang Pháp một chuyến để bàn bạc thiết kế với một diễn viên nhưng vì lại vướng vào ngày về nhà mẹ Châu ăn cơm nên phải lùi lại. Cũng thật đúng dịp Châu Kha Vũ đi công tác, hai người liền đi cùng nhau.
Lên máy bay khoang hạng nhất, Hạo Vũ vì dạo này có quá nhiều khách hàng mà rất mệt mỏi, vừa ngồi xuống ghế liền nhắm mắt lại muốn ngủ. Châu Kha Vũ sót xa gọi người lấy cho cậu một ly sữa cùng với ít bánh mì. Dù mệt mỏi không muốn ăn uống nhưng cậu vẫn mở mắt ra nhấp nhấp mấy ngụm sữa lại cắn một miếng bánh. Bên tai còn nghe giọng càm ràm của hắn:
- Hoàn cảnh sống bây giờ có phải là nghèo đói sắp phải đi ăn xin đâu mà em cứ bán mạng làm việc như thế. Anh là giám đốc quản lí mấy nghìn người dưới tay thì thời kì mệt mỏi nhất cũng không như em!
Trong lòng hắn lo lắng, sức đề kháng cậu không tốt rất dễ cảm mạo sốt cao. Nhưng là nhắc tới bao nhiêu lần cậu vẫn không đem vào tai.Hạo Vũ nhắm mắt hời hợt đáp lại:
- Chanh thủ kiếm chút tiền lỡ sau này anh bỏ rơi em cũng không quá khốn đốn!
Kha Vũ liếc mắt nhìn cậu, hắn biết cậu nói cũng không hoàn toàn là đùa cợt. Hắn cảm nhận được khi ở cạnh hắn, cậu vẫn chưa thực sự thấy an toàn. Cũng không biết phải làm sao mới làm cậu ăn tâm, mỗi lần cậu nói câu này hắn đều chỉ giở giọng tức giận mắng nhẹ:
- Nói lung tung!
Và lần này cũng vẫn là như vậy.
Khi máy bay đáp tới thì cũng đã gần tối. Sau một giấc ngủ dài Hạo Vũ tỉnh dậy rất thư thái, vừa ra ngoài đã có xe tới đón. Châu Kha Vũ nhìn thoáng qua khuôn mặt thất thần của cậu lại hỏi:
- Đang nghĩ gì?
Hạo Vũ lấy lại tinh thần quay sang nhìn anh, nhẹ cười một cái:
- Thật không biết anh Lưu Vũ bao giờ mới vui vẻ, em nhìn khuôn mặt buồn rầu của anh ấy suốt 4 năm nay cũng nhìn đến phát chán.
Nghe đến chuyện này Châu Kha Vũ cũng suy nghĩ một chút. Hắn cũng đã từng khuyên nhủ anh nhưng là đều bị đánh trống khướt từ:
- Sẽ có thời điểm thích hợp thôi, em cũng đừng nghĩ quá nhiều. Chuyện của cậu ta em cũng đâu thể làm gì tốt hơn?
Hạo Vũ không nhìn anh lại đưa mắt ra ngoài nhìn, nghĩ đến câu hôm qua Lưu Vũ nói. Cậu cũng rất sợ loại cảm giác rất gần mà không chạm tới. Giọng nói thanh nhẹ thốt lên:
- Anh có yêu em không?
Hạo Vũ hỏi xong cũng không quay đầu lại, ánh mắt vẫn là hướng ra bên ngoài. Châu Kha Vũ tim ngừng một nhịp, cứ mỗi lần cậu hỏi hắn câu này cả tâm trí đều căng thẳng cũng không biết phải nói thế nào. Thôi vậy, vẫn là gạt qua một bên:
- Anh ngủ một chút, đến nơi gọi!
Sau đó liền nhắm mắt giả vờ ngủ, nhưng làm sao có thể ngủ? Duẫn Hạo Vũ lại nói một câu:
- Lần thứ mười chín em hỏi anh câu này anh vẫn là không trả lời, xem như anh trốn tránh tốt. Anh có thể trốn được bao lâu nữa vậy?
Giọng cậu có hơi giận chút, Châu Kha Vũ cũng không mở mắt. Không khí cứ thế trầm lặng, một nhắm mắt một mở mắt, rốt cuộc sống với nhau 4 năm rồi sao lại vẫn có loại cảm xúc ngại ngùng này?

Khi tới nơi Hạo Vũ cũng không gọi hắn dậy, xem ra lần này là giận thật. Cậu cứ thế ra sau xe lấy hàng lí chỉ chừa lại đồ của hắn rồi đi vào trong khách sạn. Kha Vũ nhìn thấy thế thở dài một hơi, tại sao ở trước mặt người này hắn lại không nỡ cứng rắn. Nhanh nhẹn xuống xe cầm đồ của mình bước nhanh vào trong cùng cậu.
- Tiểu Vũ, em sao lại như thế?
Châu Kha Vũ ngồi trên giường đợi cậu tắm, trên tay đã có sẵn một cái khăn trắng chỉ chờ cậu ra sẽ giúp cậu lau tóc rồi sấy tóc cho cậu. Nhưng Hạo Vũ lại không để hắn thuận tiện như vậy, cậu tránh khỏi vòng tay hắn đi qua bên kia giường ngồi xuống lầu lau sấy sấy. Thế mới dẫn đến Châu Kha Vũ khó chịu như bây giờ.
Hạo Vũ trước câu nói của hắn cũng chỉ là xem như không nghe thấy. Mấy lần hắn tức giận đánh cậu sao lại không thấy kiên định giữ lí trí như bây giờ, cậu không cần hắn phải nói mấy lời mật ngọt hay làm ra các loại hành động cưng chiều. Cái cậu muốn là nghe một câu kia thoát ra từ miệng hắn... Nhưng hắn là kiểu cái cần làm thì không làm, cái không cần làm thì lại làm.
Châu Kha Vũ đi tới dựt lấy cái máy sấy tóc trên tay cậu, Duẫn Hạo Vũ ánh mắt đưa lên, hắn cũng cúi xuống nhìn. Hai mắt vô tình chạm nhau, tay Kha Vũ đẩy cậu xuống giường rồi cả thân người hắn cũng đè lên, đôi mắt hiển thị sự giận dữ áp bức:
- Em đừng giả điếc!
Hạo Vũ như có một loại miễn dịch với tính cách nóng nảy của hắn, một chút cũng không sợ hãi trừng mắt lại nói một câu:
- Anh cũng đừng giả điếc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro