Chương 3: Không khác biệt
Cậu suy nghĩ nhập tâm, đến khi có bàn tay đặt lên vai mình mới phát giác. Quay mặt lại nhìn, là Châu Kha Vũ. Cậu kéo hắn ngồi sang ghế bên cạnh rồi rót cho hắn một ly trà:
- Sao hôm nay về sớm thế?
Cậu nhớ rằng mọi lần đều phải gần 11 giờ trưa hắn mới về, thế nào mà bây giờ mới hơn 10 giờ đã về rồi?
Châu Kha Vũ vòng tay quá eo cậu, đặt cái cằm lên vai cậu cọ tới cọ lùi còn hít hít hương thơm trên cổ cậu :
- Hôm nay phi thường nhớ em nên về sớm có được không!
Cậu cuời cười, người đàn ông lạnh lùng ở ngoài xã hội như hắn thì về nhà vẫn là có chút trẻ con với cậu :
- Được được, sáng nay chị Di có đến đây. Chị nói nếu cuối tuần rảnh rỗi chúng ta về nhà ăn cơm một bữa. Cũng đã lâu rồi anh không về, thế nào?
Hắn buông cậu ra hướng tây tới cầm tách trà nhấp một ngụm. Đúng là dạo này công ty quá nhiều việc không có thời gian về bồi ba mẹ:
- Ừm, em không bận chứ?
Hạo Vũ có quan hệ với mẹ Châu rất tốt, chị Kha Di cũng rất yêu quý cậu. Bên nhà anh tuy biết cậu chỉ là tình nhân nhưng không những ghét bỏ mà còn rất yêu thích. Đúng thật là cuối tuần này cậu có khách hàng nhưng sẽ cố sắp xếp lịch một chút, cậu không muốn để mẹ Châu buồn :
- Em sẽ sắp xếp một chút.
Châu Kha Vũ nhìn cậu, người con trai này ở bên hắn lâu như vậy, rất biết chiều ý hắn. Cũng không biết trong lòng là loại cảm xúc gì liền bế bổng cậu dậy đi vào trong nhà. Hạo Vũ hoảng hốt, cậu biết hắn lại 'đói' rồi. Nhưng là không thể được, không lâu nữa Lưu Vũ sẽ đến. Cậu vùng vẫy khiến Kha Vũ nhăn mặt:
- Em sao lại phản kháng?
Hạo Vũ vội đáp:
- Không thể, Lưu Vũ sẽ tới bây giờ!
Mặt hắn lại càng nhăn hơn, hắn đang định làm chuyện tốt, cớ sao cái tên đó lại đến giờ này. Đây không phải lần đầu, đã qua mấy lần Lưu Vũ phá chuyện tốt của hắn. Châu Kha Vũ khẽ hừ một cái cắn răng nói:
- Tự nhiên đến đây làm gì? Cũng không phải nhà cậu ta mà muốn đến là đến muốn đi là đi.
Duẫn Hạo Vũ được hắn thả xuống rồi nghe một câu hỏi này cũng không biết phải trả lời sao. Đúng lúc này phía trước lại có người nói:
- Ai nha, Châu Kha Vũ cậu ăn cháo đá bát. Vậy mà có lần còn cầu tôi đến đây, bây giờ thì xem đi. Mặt nhăn mày nhó?
Không ai khác chính là Lưu Vũ, anh mặc một cái sơ mi trắng rộng cùng với một cái quần jean bó sát tôn lên đôi chân dài nuột nà. Lưu Vũ từng bước từng bước tiến lên chỗ hai người. Châu Kha Vũ chẳng có gì để nói liền để lại Hạo Vũ với Lưu Vũ ở lại còn mình thì vào nhà thay đồ.
Lưu Vũ vỗ vỗ vai cậu nhìn bóng lưng hắn:
- Anh chọc giận gì nó hay sao mà nó như thế? Chẳng nói chẳng rằng giằng bỏ đi, thần kinh!
Hạo Vũ kéo Lưu Vũ đến bàn trà ngồi cười cười nhìn anh:
- Anh chấp làm gì anh ấy, luôn không làm người ta hiểu nổi. Kệ đi!
Cả hai thoải mái uống trà bàn bàc mấy chuyện quần áo. Hạo Vũ là một nhà thiết kế thời trang nổi tiếng ở thành phố này, sắp tới Lưu Vũ có một có tham dự một lễ trao giải điện ảnh danh giá nên tìm cậu nhờ cậu thiết kế cho một bộ lễ phục.
Bàn bạc một chút cuối cùng cũng xong, Hạo Vũ tự nhiên suy nghĩ tới cái gì đó lại nhìn V, ánh mắt nồng đậm ý dò xét:
- Anh dạo này thế nào?
Lưu Vũ không hiểu:
- Em nhìn không biết sao, rất tốt!
Cậu lắc lắc đầu:
- Không phải, là chuyện anh với người kia!
Một câu này nhất thời khiến động tác của Lưu Vũ ngưng lại, xong lại như rất bình thường mà trả lời:
- Còn có thể làm sao, như nào vẫn như vậy thôi.
Trên môi là một nụ cười nhàn nhạt. Hạo Vũ có chút buồn rầu, anh cùng với cái người kia cùng nhau quên biết đã lâu, vậy mà không ai nói ra tình cảm của chính mình. Quan hệ cứ đình trệ như vậy, gặp nhau thì ngượng ngùng, xa nhau thì nhớ nhung. Cậu thật không hiểu có gì mà phải khổ như vậy:
- Anh, hai người cứ như vậy sao? Phải có một người hành động chứ.
Lưu Vũ vẫn là vẻ mặt cười cười đó, ánh mắt nhìn đến một nơi nào đó xa xăm:
- Cứ như vậy là tốt rồi. Có khi nói ra sẽ không thể gặp nhau nữa!
Hạo Vũ cũng không nói gì, Lưu Vũ lại nhìn đến cậu. Một bộ dạng 'chó chê mèo lắm lông' :
- Tiểu Vũ, chúng ta cũng không khác bịêt là mấy!
Hạo Vũ đơ người ra một tí mới hiểu được ý của anh. Đúng vậy, không quá khác biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro