Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2: Qúa khứ và hiện tại

Duẫn Hạo Vũ nhìn thấy một người đàn ông đang đứng trước cửa. Thân người cao ráo, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt sắc lẻm đang nhìn về phía này. Cậu không tự chủ mà có người lại, ánh mắt thăm dò nhìn người đó.
Hắn bước vào phòng mang theo khí thế lạnh lẽo bức người, ánh mắt chuyển đến Lưu Vũ ý nói anh hãy ra ngoài. Đến khi này thì trong phòng chỉ còn lại hai người. Ánh mắt cả hai chạm nhau, Hạo Vũ lại giật mình mà đảo mắt đến chỗ khác. Hắn đi đến bên giường ngồi xuống:
- Cậu đã là của tôi, làm sao có thể nói đi là đi? Có lẽ ba cậu chưa nói cho cậu biết, ông ta nợ tiền tôi. Hôm qua đến hạn trả nhưng không trả nổi liền bán cậu cho tôi!
Châu Kha Vũ nhìn khuôn mặt cậu tái mét, hai vai run run lên. Một bộ dạng đáng thương đến tột cùng, hắn thiết nghĩ: một cậu còn trai xinh đẹp như vậy tại sao lại sinh ra trong một giá đình như vậy? Thật đáng thương cho cậu!
Duẫn Hạo Vũ hoàn toàn không tin nổi sự thật này, cậu đưa ánh mắt long lanh hơi nước lên nhìn hắn:
- Tại sao? Tôi không tin,anh nói dối!
Hắn đưa tay vào trong túi quần lấy ra một tờ giấy đưa đến trước mặt cậu:
- Đây là giấy gán nợ còn có chữ của cha cậu, không tin thì mau xác nhận một chút.
Bàn tay cậu run rẩy cầm tờ giấy đó. Từng nét chứ đập thẳng vào mắt cậu, đúng là giấy gán nợ. Thật nực cười, một con người như cậu lại bị coi như đồ vật mà đem ra trả nợ?
Vứt tờ giấy đó xuống dưới sàn, cậu nhìn hắn:
- Tôi không phải con ông ta!
- Cậu là con ông ta!
Một câu phủ nhận rồi lại một câu khẳng định. Duẫn Hạo Vũ không nói được gì nữa, sự thật vẫn là sự thật, cậu bị bán, bị chính chả ruột bán đi.
Châu Kha Vũ nhìn cậu, đưa tay lên nắm vài cậu xoay lại cho cậu đối mặt với mình:
- Duẫn Hạo Vũ, từ bây giờ em là người của tôi. Phải ngoan ngoãn ở bên e tôi, chỉ có tôi không cần em chứ em tuyệt đối không được không cần tôi!

Một câu này cứ như là tuyên bố chủ quyền vậy, không cho phép cậu phản kháng. Hắn nói một là một hai là hai, xưa nay không ai dám làm trái.
Một tay đỡ cậu nằm xuống, một tay nâng chăn lên cùng nằm vào, hắn ôm cậu từ phía sau. Tấm như nhỏ nhắn dán sát vào lồng ngực rắn chắc, Hạo Vũ coi như mình đang nằm cạnh tảng đá lớn. Cứ vậy mà chấp nhận, chấp nhận số phận tủi nhục của mình, chấp nhận làm người của hắn.
*******************
Hiện tại:
Hạo Vũ ngồi uống trà trong hoa viên của căn biệt thự xa hoa này, cũng đã bốn năm kể từ cái ngày đó. Người đàn ông tên Châu Kha Vũ đó đã giữ cậu bên mình 4 năm, luôn cưng chiều cậu, yêu thương cậu... Nhưng cũng có lần đánh cậu. Những lần đó đều làm cậu phải chảy máu.
Hắn yêu thương cậu có thừa nhưng yêu thương của hắn có bạo lực, tính chiếm hữu cao tới mức chỉ cần thấy cậu tiếp xúc với ai sẽ thấy khó chịu. Mấy lần cậu bàn chuyện làm ăn với khách hàng mà nói chuyện lâu hay cười thân thiết, kiểu gì tối về cũng bị hắn hành hạ. Cậu nhớ nhất cái lần đo y phục cho một nam nhân ngoại quốc, hôm đó về nhà liền bị hắn cho một bạt tai rồi còn bị mắng chửi, đêm đó hắn làm cậu rất mạnh bạo rất nhiều lần, hại cậu 1 tuần không đi lại nổi. Về sau việc đó y phục cho khác đều phải người khác làm.
Sống với hắn lâu như vậy cậu cũng thấy đổi. Từ một chàng trai hoạt bát bây giờ đã biết cái gì nên nói cái gì không nên nói. Hắn không thích người nói nhiều câu sẽ không hỏi hắn, hắn không muốn cậu quản chuyện riêng của hắn thì cậu sẽ không quan tâm, hắn thích người dịu dàng thì khi ở bên cạnh hắn cậu vẫn luôn dịu dàng.
Chỉ có điều, trái tim cậu sớm đã yêu hắn, hắn cũng biết cậu yêu hắn. Nhưng sao hắn không nói gì cả? Ít nhất cũng phải cho cậu một phản ứng chứ. 4 năm cậu luôn yên vị làm một tiểu tình nhân không hơn không kém, mặc hắn nổi giận hay yêu thương vẫn nhất mực ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng hắn không hiểu và cũng không biết, con người cậu không phải vậy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro