Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

du hành thời gian

- cô nghĩ tôi đã du hành thời gian!?

Sasori nói tuột ra những suy nghĩ của Sakura, giọng điệu của anh không có gì khác với suy nghĩ hay cảm xúc của mình. Khuôn mặt của Sasori hơi đơ, vài giây sau đó im lặng bao trùm lấy họ.

- điều này thật phi lý. Tôi sẽ gửi thông điệp này ngay bây giờ!_ Sasori thông báo, xoa xoa sống mũi bằng những ngón tay của mình -... và sau đó, tôi sẽ về nhà, tắm rửa "cần thiết", và đảm bảo rằng tôi sẽ không bao giờ đến đây lần nào nữa!

Sakura chớp mắt, cô đã thử mở miệng để khuất phục Sasori, nhưng nhận ra rằng không có gì sẽ chứng minh lời nói của cô. Nếu trong trường hợp của Sasori, Sakura cũng sẽ cho rằng họ đang gạt mình. Cô thở dài.

- anh có thể nghĩ tôi điên, tốt thôi, nhưng tôi sẽ tự mình ném anh đến gặp Tsunade-sama. Tôi là học trò của bà ấy!_ Sakura khoanh tay.

Sasori nheo mắt lại.

- làm thế nào để tôi biết cô sẽ không dẫn tôi vào một số loại ảo thuật vô nghĩa?

Sakura bốc hỏa ngay, cô tức giận vì những lời buộc tội của tên đội mồ sống dậy này.

- xin lỗi! Làm sao tôi biết anh là chính anh khi anh là con quái vật ở đây!_ hai tay Sakura nắm thành nắm đấm, lời nói của cô bắt đầu đảo lộn, tai cô bừng bừng nhuốm đỏ.

Sasori biết Sakura sẽ có những phản ứng táo bạo đó, mặc dù không phải lúc, nhưng anh đã nghĩ cô ấy có phần dễ thương.

- tốt thôi, vậy thì đưa tôi đến gặp sự phụ của cô!_ Sasori giơ hai tay đầu hàng, vẻ mặt không bao giờ thay đổi, não của anh bảo anh ta cần phải tránh xa cô gái này, trên người của cô ấy nồng nặc mùi nguy hiểm.

Những lời phát ngôn của Sakura là không thể xảy ra, chưa kể nó cần phải có siêu nhiên mới có thể áp dụng được. Ngay cả khi Sasori đã đồng ý đi theo cô ấy, anh vẫn còn ngờ vực về chuyện này.

Du hành thời gian sao? Nghe thật phi logic, Sasori chưa bao giờ nghe loạn nhẫn thuật nào như vậy.

- hứ!_ Sakura nghiến răng và quay đi, cô bắt đầu tránh xa Sasori một cách miễn cưỡng, anh ta quyết định đi theo cô.

<=>

Sasori vừa đi vừa nhìn xung quanh, Konoha đúng thật đã rất khác, anh đã đến thăm nơi đây một lần, và anh nhớ lại ngôi làng trước kia nhỏ hơn. Và khuôn mặt khổng lồ của Senju Tsunade được chạm khắc vào sườn núi có lẽ là điều kinh ngạc nhất mà Sasori từng thấy trong đời.

Bà ấy thật sự đã làm Hokage? Và bên cạnh là Hiruzen và một số người đàn ông quen thuộc khác.

"Vậy là ông ấy thực sự đã chết" Sasori suy nghĩ lung mung.

Cô gái tóc hồng đột ngột dừng lại.

- khỉ thật!_ Sakura thốt lên - anh trong như một Shinobi từ Suna!

"Lại là một lời nói ngu ngốc khác!" Sasori nhăn mặt, ngay lập tức phản lại lời nói của Sakura.

- tất nhiên tôi trông giống như một Shinobi Suna vì tôi là Shinobi từ làng Cát!

- và anh trong giống như "Sasori của cát đỏ"!_ thốt lên lần nữa, Sakura nhìn xung quanh một cách điên cuồng, vì lý do nào đó, khi cô ấy sử dụng danh hiệu đầy đủ của Sasori, nó có cảm giác xa cách ... Và quá trang trọng.

- nghe này, thật sự từ lúc tỉnh dậy đến giờ, tôi gần như không hiểu 2/4 lời nói của cô-

Sakura lại nắm lấy Sasori một lần nữa, và dẫn anh đến một nơi khác không có người ở. Anh ta rên rỉ ra mặt. Chuyện gì đang xảy ra ... Anh ta đang cảm thấy chóng mặt vì bị xách tới lui như vậy.

Sakura giấu hai người họ sau một cái cây khác.

- cô muốn gì nữa đây!?_ Sasori cáu kỉnh hỏi.

- anh cần phải thay đổi!_ Sakura tuyên bố, đó không phải là một gợi ý, đó là một yêu cầu bắt buộc.

- cô nói gì!?_ Sasori hỏi, càng ngày càng tức giận theo số nhân.

Sakura lắc đầu, bỏ lơ rằng Sasori đang tức giận thế nào, và cô tự lẩm bẩm một mình.

"Mình phải làm gì đây...?" Đi lại đi lại, cuối cùng Sakura vỗ má mình cùng đôi găng tay, cô quan sát Sasori.

- được rồi, anh có thể... cởi đồ ra được không?

- gì!? Cô điên à!?_ cơn giận dữ đang dâng trào trong huyết quản, Sasori cảm thấy như.... bị xúc phạm.

Thật là hỗn loạn. Sasori ngày càng tin rằng anh đã rơi vào một địa ngục kỳ lạ nào đó (Sasori vẫn tin mình đã chớt).

- không, ý tôi là anh có thể cởi bỏ đồng phục Suna và các thiết bị (Shinobi) nổi bật khác! Làm ơn đi...!_ Sakura van xin, vỗ tay vào nhau trong tư thế cầu nguyện, cô ấy rất nghiêm túc và chân thành ... Sasori đã không biết phải làm gì.

- làm sao tôi có thể tin cô? Tôi là một Shinobi và cô muốn tôi để lại đồ của mình?

- anh là "Sasori của cát đỏ", anh vẫn ổn khi không có nó và anh biết điều đó mà phải không?_ Sakura vẫn nhìn Sasori theo cách cầu xin.

- làm ơn, tôi sẽ không làm bất cứ điều gì xấu với anh, được chứ? Tôi chỉ....anh không thể bị nhìn thấy bởi bất kỳ Shinobi nào khác như vậy. Đặc biệt là bất cứ ai đã làm việc với tôi trong trận chiến với anh ...

"Trong trận chiến với tôi?" Sasori nhìn Sakura từ trên xuống dưới. Tất nhiên anh không tin cô. Nhưng anh tự tin rằng anh có thể đối phó lại Sakura.

- cuộn giấy của tôi vẫn ở lại!_ Sasori đề nghị, còn Sakura thì lại thở dài.

- đồng ý! Chúng ta sẽ nói ..._ Sakura nghĩ một lúc _ một nghệ nhân! Yeah, anh sẽ là một nghệ nhân đang chu du khắp thế giới!_ Sakura hài lòng với câu chuyện cô tự đặc ra.

Sasori chỉ khoang tay nhìn ra nơi khác, miễn không phải là sinh vật trước mặt. Sakura thì lại nhìn anh chằm chằm, mong muốn một câu trả lời.

- sao cũng được!

Sasori cẩn thận tháo băng trán có biểu tượng làng Cát ra khỏi đầu và đặt nó xuống, cũng như bao da Kunai của mình.

- cả áo khoác nữa!

Sasori chỉ gầm gừ, cởi áo và ném nó xuống đất, sau đó anh ta nhặt chiếc thắt lưng chứa cuộn giấy có những con rối bên trong và đeo nó quanh lưng. Sakura nhìn anh từ trên xuống dưới, tay ôm lấy cằm, cô ấy đang kiểm tra anh, và Sasori, đương nhiên không thích điều đó một chút nào.

- tạm ổn..._ Sakura nheo mắt - oh, cái băng vải nữa, trong nó thật kì cục và không cần thiết!

- tôi có còn thứ gì phải lột nữa không!?_ Sasori rít lên, tháo băng quấn tay và chân, anh cảm thấy cơ thể mình đang trần trụi.

Cô ấy gật đầu.

- được rồi, tốt lắm, bây giờ trông anh thật nhàm chán!

Sasori cố gắng kiềm nén để không bẻ gãy cái cổ bé nhỏ của Sakura hay điều gì tương tự.

- đi nào, chúng ta sẽ giấu đồ của anh ở đây!_ Sakura nói, lấy đồ của Sasori và nhét chúng vào một tảng đá. Trước khi anh có thể phàn nàn, cô đã nắm lấy cánh tay anh một lần nữa, và dẫn anh trở lại đường phố.

"Lần thứ 3! (số lần bị Sakura dắt đi)" Sasori không biết phải nghĩ gì về Sakura, cô gái này rất cẩn thận và ... đáng sợ.

<=>

Họ đến văn phòng của Hokage. Sakura dẫn Sasori lên cầu thang và ngay khi họ bước vào hành lang, cô thở một cách đáng lo ngại.

Đó là Shizune. Sakura nhìn lại Sasori và quyết định có lẽ tốt nhất là anh nên gặp cô ấy.

- Shizune-senpai!_ Sakura nói, cố làm mặt bình thường nhất, cô vui vẻ chạy đến chỗ người phụ nữ tóc đen.

- kìa Sakura-chan, em đã trở lại!_ Shizune quay lại khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc - em đến đây có chuyện gì sao?

- uh,... thật ra, đây là một nghệ nhân du lịch! Em tình cờ gặp anh ta trên đường đến đây, anh ấy muốn hỏi một vài câu hỏi về ngôi làng. Chị biết đấy, để cảm nhận rõ hơn về ... Uh, ngôi làng. Vì anh ấy là một nghệ nhân, và anh ấy ở đây để vẽ nó!

Sasori muốn tìm một cái cửa sổ, để nhảy xuống! Cái thể loại nói dối gì đây, lời nói dối của Sakura còn tệ hơn lúc bà nội dụ anh uống thuốc hồi nhỏ.

- tôi rất muốn truyền tải cảm giác về sức sống trong ngôi làng này và người dân ở đây!_ Sasori nói chuyện, cố gắng sửa chữa bất cứ cái quái gì mà lời giới thiệu kinh khủng đó - tôi đã không đến đây kể từ khi Tsunade Senju trở thành Hokage, và tôi muốn hỏi cô ấy một vài câu hỏi về những gì cô ấy nghĩ rằng ngôi làng này đại diện cho toàn xã hội ngày nay!

"Ừ, vâng! Anh ấy thực sự là một nghệ nhân!" Sakura kinh ngạc trước lời nói dẻo miệng của Sasori, khác với cô, anh ta thật sự có tài thuyết phục. Sakura nhớ đã biết điều đó về Sasori sau khi Chiyo chết.

- ồ, điều đó nghe thật tuyệt vời! Nhưng thật không may, hiện giờ Hokage-sama đang rất bận! Với giấy tờ và uh... có lẽ đây không phải là một thời điểm tốt để hỏi!_ Shizune cười trừ khi nói - nhưng tôi là cánh tay phải của cô ấy, nên có lẽ tôi sẽ giúp được cậu!

Shizune luôn mong muốn được giúp đỡ nếu có thể, và Sakura đã hy vọng điều này. Tsunade quá khôn ngoan, cho dù cô ấy có đang chìm trong đống giấy tờ và Sake thì Sannin đó cũng sẽ nhanh chóng biết được danh tính thực sự của Sasori

Nhưng Shizune không phải là một người hay hoài nghi, cô ấy còn rất thân thiện với tất cả mọi người, và Shizune đã tin tưởng lời của Sakura, dù rằng nó rất tệ.

Sakura hy vọng điều này đủ tốt cho Sasori, cô nhìn anh ta đầy hy vọng, anh giao tiếp bằng mắt với cô, và sau đó nhìn lại Shizune.

- được thôi, như vậy là đủ!

Sakura thở dài nhẹ nhõm,  tên này quá trang trọng và cứng nhắc. Các Shinobi Suna luôn khác với những Shinobi của các làng còn lại.

- vậy cậu muốn biết điều gì?_ Shizune hỏi, vui mừng được trở thành một phần trong tầm nhìn của nghệ nhân này.

- từ khi nào Tsunade-sama trở thành Hokage?_ Sasori bắt đầu hỏi kéo léo để có những thông tin mình muốn.

- đó là ngày 12, phải không? Nếu tính đến nay cũng đã gần đúng bốn năm rồi. Chà, khó có thể tin được rằng thời gian đã trôi qua nhiều!_ Shizune cười duyên dáng.

Sasori thực sự không biết phải hỏi gì, tất nhiên là anh ấy bối rối đến khó tin. Vậy điều này thật sự xảy ra như những lời Sakura nói.

Sasori còn muốn hỏi về Hokage đệ tam, nhưng cảm thấy câu hỏi đó thật không nên và sẽ trở nên kỳ quặc.

- mục tiêu chính của Hokage đệ ngũ đối với ngôi làng này là gì, khi cô ấy đang nắm quyền?_ một câu hỏi hợp lý.

- ừm...tôi nghĩ cô ấy muốn thay đổi rất nhiều thứ. Chúng tôi muốn dẫn dắt những người khác có một cách suy nghĩ mới lạc quan hơn, chúng tôi đang tìm kiếm hòa bình và luật pháp, chúng tôi muốn tiếp tục tiến về phía trước và không chỉ cung cấp dịch vụ đặc biệt cho những người khác, mà còn mang đến cho Shinobi của chúng tôi có chỗ đứng tốt hơn trong ngũ đại cường quốc!

Sasori đã rất ấn tượng, người phụ nữ này đã giới thiệu rất tốt và vô cùng chân thành. Sakura cảm thấy vui khi Shizune nói.

- thế Tsunade-sama và chị đã làm gì trước khi ngài ấy lên chức Hokage?

- đó là một câu hỏi hay! Chúng tôi đã đi khắp thế giới cùng nhau như cậu, tôi nghĩ ngôi làng này thật tuyệt vời, tôi thực sự thích sống ở đây, tôi nghĩ mọi thứ đang tiếp tục được cải thiện trong ngôi làng này của chúng ta! Em có nghĩ vậy không, Sakura-chan?

- Chắc chắn rồi, Shizune-senpai!_ Sakura mỉm cười, gật đầu hạnh phúc.

Sasori rất không quan tâm đến việc giả làm nghệ nhân nữa, anh muốn câu trả lời thực sự thỏa mãn với não của anh lúc này.

- còn về Suna? Chị nghĩ gì về họ?

Sakura định cắt lời anh vì nó thật sự không liên quan đến cuộc trò chuyện của họ, nhưng Shizune đã đi trước và trả lời.

- chà, mọi thứ đã trở nên tốt hơn với họ kể từ khi chúng tôi giúp giải cứu Kagekage!

Sasori choáng váng.

Gì?

- Kazekage?_ Sasori lập lại, tự hỏi đó là ai.

- vâng, Kagekage đệ ngũ Gaara. Nhờ có Sakura ở đây, và nhiều người khác, chúng tôi đã có thể tăng cường mối liên kết giữa các ngôi làng của mình, liên minh của chúng tôi đã mạnh mẽ hơn rất nhiều so với lúc trước!

Sasori không biết Gaara là ai, nhưng biết rằng Kazekage đệ tam đã chết vào thời điểm này, hoặc ít nhất ông ấy đã nghỉ hưu ... nghe tin về quê nhà từ người lạ này thật ... kỳ quặc.

- những người dân thường như cậu bây giờ nên cảm thấy an toàn hơn..._ Shizune tiếp tục - bây giờ một số Akatsuki đã được tiêu diệt.

Akatsuki? Một loại tổ chức?

Sakura chen vào.

- đồng ý! Hahaha!_ Sakura cười khúc khích nhưng lại là một cách lo lắng _ Sas- ý tôi là, thưa anh, tại sao anh không hỏi chị ấy về những điểm tham quan chính trong làng của chúng ta nhỉ!

Sakura đang cố gợi ý cho Sasori, cố nhắc nhở anh ta đã đi chệch hướng.

- ồ, vâng! Chà, cậu phải thử quán Ramen Ichiraku! Trên thực tế, một trong những Shinobi của chúng tôi, đồng đội của Sakura đã thề như vậy, một câu nói kinh điển của Konoha!

- vâng, cảm ơn chị!_ Sasori mỉm cười (rất thân thiện) nói - tôi cảm thấy vậy là đủ!

Sakura ớn lạnh, nụ cười của Sasori thật khó mà tin. Nó không giống bất kỳ biểu hiện nào cô từng thấy ở anh, anh ta luôn tỏ ra rất... thẳng thắn và tàn nhẫn.

- vậy chúc hai người một buổi chiều vui vẻ! Tôi sẽ tiếp tục công việc và nói với Tsunade-sama rằng em đã trở lại và mang đến một nghệ nhân tuyệt vời!

- cảm ơn chị!_ Sakura gật đầu đáp lại.

- chúc may mắn với bức tranh của cậu! Tôi mong tôi đã giúp đỡ được phần nào đó!

- ừm...

Sasori bị phân tâm, tất cả suy nghĩ của anh đều bị phân tán thành các mảnh ghép, và anh đang cố gắng ghép chúng lại với nhau để đưa ra vài lời giải có ý nghĩa, Sasori bắt đầu đi lang thang.

Trước khi Sakura có thể đuổi theo Sasori, Shizune đã kéo cô lại.

- nói chị nghe nào, anh ấy khá dễ thương phải không, em có định làm hướng dẫn viên du lịch cho anh ấy luôn không?_ Shizune hỏi, nụ cười ẩn ý.

Shizune rõ ràng cho rằng Sakura đang quan tâm đến Sasori, vì vậy giải thích lý do tại sao cô lại bận tâm đưa anh đến đây.

- ừm... ờm, thì chị biết đấy...! Hahaha..._ Sakura chưa gì đã cảm thấy phản làng rồi, cô vừa đưa một kẻ thù của chính phủ vào trụ sở lãnh đạo của mình.

Sasori ở ngay đó, chỉ loanh quanh, nhìn chằm chằm vào những bức tường, Sakura liếc nhìn Sasori lần thứ hai và anh vẫn nhìn chằm chằm vào bức tường, và trong anh như muốn.... sang chấn tâm lý đến nơi.

Sakura vội vã chạy đến chỗ Sasori trước khi anh ta bắt đầu trông như phát điên. Shizune mỉm cười, và đi trên con đường vui vẻ của mình, hoàn toàn không biết chuyện gì đang thực sự diễn ra.

- anh ổn chứ!?_ Sakura đứng cạnh anh, cô thật sự lo lắng cho anh, cô biết trong anh đang hỗn độn thế nào.

Sasori rời tầm nhìn khỏi nó và nhìn chằm chằm vào cô gái bên cạnh mình, trông cô ấy thực sự lo lắng. Anh gạt tay cô ra và tìm cách thoát khỏi tòa nhà này.

- tôi ổn...!

Sasori đi về phía lối ra, Sakura theo sau anh, tự hỏi anh ta nghĩ mình sẽ đi đâu.

- chờ đã!_ Sakura gọi Sasori.

Nghiên cứu kỹ về Sasori, rõ ràng là anh đang bối rối bởi mọi thứ đang diễn ra nhanh đến chóng mặt, bất chấp vẻ mặt trung lập và giọng điệu kiên quyết của Sasori, cô biết anh ta đang hành động kỳ lạ.

Không phải Sakura có thể đọc được suy nghĩ của anh ta hay bất cứ điều gì, nhưng anh ta đã hành động khác với lúc nãy một cách rõ ràng. Sasori cũng đang đi rất nhanh, giống như anh ấy đang cố thoát khỏi thực tại, Sasori không muốn tin chuyện gì đang xảy ra.

- đây thực sự là 20 năm sau?_ Sasori đột nhiên hỏi, dừng lại, Sakura cũng suýt va phải anh.

- đúng...

Mặt Sasori vô hồn, Sakura cảm thấy tệ cho anh ta.

- này, anh..._ Sakura lên tiếng, không chắc người ta có thể nói gì trong tình huống như thế này.

Nó thật xa lạ đối với Sakura cũng như đối với Sasori, nhưng theo những cách khác nhau, đối với cô, một thành viên Akatsuki chết người, mắc bệnh tự kỷ xã hội đã được dịch chuyển thần kỳ đến làng của cô, và giờ nói với anh ấy, rằng anh vừa mất 20 năm ...

Sasori khẽ lắc đầu, chân mày nhíu lại.

- sao có thể như vậy...._ tự lẩm bẩm, Sasori cố tìm một câu trả lời hợp lý, nhưng dường như điều bay màu trong não anh, từ duy nhất còn lại ở khoản trống đó là "du hành thời gian".

- tôi biết..., Chính tôi cũng không thể tin được!_ Sakura hạ giọng bình tĩnh trả lời, cô nhận ra rằng bất cứ điều gì đang xảy ra, thì tốt nhất, không ai khác có thể biết về chuyện của Sasori.

Sasori sẽ gặp nguy hiểm, đó là điều Sakura chắc chắn, anh ấy một một tội phạm cấp S! Sẽ rất khủng khiếp nếu anh ấy bị phát hiện, tệ nhất là với hội đồng. Sakura không thể tưởng tượng nổi họ sẽ làm gì với Sasori.

- tôi cũng biết anh đang rất rối_ Sakura cố trấn an Sasori - chuyện này thật... siêu nhiên!

- tôi đã chết? Và đây thật sự là 20 năm sau?_ đây là lần thứ bao nhiêu Sasori lập lại từ này rồi, dù đã được Sakura chứng minh, nhưng anh không tài nào nuốt nổi.

- đúng...!_ Sakura thở dài, rốt cuộc Sasori vẫn chưa chấp nhận điều này.

Nhưng Sakura quyết tâm hơn theo từng giây, cô biết Sasori này KHÔNG PHẢI là Sasori mà cô từng chiến đấu. Điều đó đã quá rõ ràng, anh ấy ít nhất vẫn còn thể hiện cảm xúc. Nhưng Sasori này cũng chẳng khác biệt gì mấy, anh ta vẫn thô lỗ, cộc cằn khô khan với mọi thứ, và đặc biệt là vẫn rất đáng ghét!

Sakura đột nhiên tự hỏi Sasori đã làm những gì và đi bao xa, để trở thành những thứ kinh khủng mà cô đã thấy trong trận chiến đó.

Sasori lại chìm đắm trong suy nghĩ, phải mất rất nhiều thời gian. Sakura biết anh cần một khoảng thời gian dài để xử lý tất cả những điều này.

- nghe này....,_ Sakura nói, Sasori ngơ ngác nhìn cô - tôi biết có lẽ bây giờ anh đang cảm thấy điên rồ nhưng ... tôi cần đưa anh đến một nơi nào đó!_ Sakura đề nghị.

Sasori nhìn xung quanh, trời bắt đầu tối, bây giờ là mùa thu nên ngày hết khá nhanh.

- tôi thực sự không biết phải làm gì với anh, nhưng hiện tại, ít nhất tôi có thể đưa anh đến nhà của tôi, được chứ?

Sakura không thể tin được những gì mình đang nói, cô đang mời Sasori của cát đỏ vào nhà của mình, nhưng tin hay không cô cũng nói rồi, cô cũng là người duy nhất biết đến sự tồn tại của anh, cô không thể để anh ta đi lang thang được.

- ừ... tốt thôi!

Sasori không biết phải làm gì khác hơn là đồng ý vào lúc này, nếu tất cả những điều này là sự thật thì ... anh không còn nơi nào để đi.

- nào!_ Sakura nói, cố gắng an ủi "người quen xa lạ" này - hãy ... kiếm thứ gì đó để bỏ bụng đã!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro