Lần đầu
Buổi chiều mùa hè rực rỡ, ánh nắng chiếu rọi qua khung cửa sổ, tạo nên những mảng sáng lung linh trong căn hộ nhỏ của họ. Lam Trường vừa về nhà sau một buổi ghi hình dài mệt mỏi. Nhưng tâm trạng của anh lại không hề tệ chút nào, anh cảm thấy mình đang vô cùng nhẹ nhõm khi biết rằng ở nhà luôn có người đợi anh về. Đẩy nhẹ cánh cửa, ánh đèn vàng ấm áp trong phòng khách hắt lên những bức tường trắng khiến không gian trở nên thân thương quen thuộc.
Anh bước vào nhà và khẽ dừng lại khi thấy Đan Trường vừa bước ra từ phòng tắm. Cậu chỉ mặc chiếc áo thun trắng mỏng manh, còn ẩm nước. Mái tóc cậu rũ xuống trước trán, vài giọt nước vẫn còn đọng trên làn da trắng mịn. Vóc dáng nhỏ nhắn của Đan Trường khiến ai nhìn vào cũng có cảm giác muốn che chở, nhưng khi ánh mắt anh dừng lại trên bờ vai săn chắc ẩn hiện dưới lớp áo mỏng ấy, một cảm giác khác, lạ lùng hơn bắt đầu xâm chiếm.
Đan Trường như không nhận ra ánh mắt của Lam Trường, cậu vẫn thản nhiên đứng đó, vừa lau khô tóc vừa liếc nhìn điện thoại. Sự vô tình ấy lại như một lời mời gọi ngầm, khiến không gian giữa hai người bỗng trở nên ngột ngạt. Lam Trường không nói gì, nhưng trong lòng anh, có một cảm giác khó tả đang dâng lên, như thể sự gần gũi giữa họ bấy lâu nay vẫn chưa đủ, và anh đã bắt đầu muốn vượt qua ranh giới cũ. Mọi thứ dường như quá thân thuộc, nhưng cùng lúc lại vô cùng mới mẻ.
Lam Trường đứng yên một lúc, hơi thở anh dần nặng nề hơn. Ánh mắt anh không rời khỏi Đan Trường, người đang vô tình khơi dậy những cảm xúc khó diễn tả bên trong anh. Cái cách mà chiếc áo thun mỏng dính vào làn da ẩm ướt của cậu, phác họa rõ từng đường nét rắn chắc mà bình thường ít ai nhận ra dưới vóc dáng có phần nhỏ nhắn ấy, khiến Lam Trường không thể dời ánh nhìn. Vài giọt nước còn đọng lại trên cổ và vai, lấp lánh dưới ánh đèn vàng ấm áp, càng khiến hình ảnh ấy trở nên đầy gợi cảm.
Không khí trong căn phòng dường như trở nên nặng nề hơn. Đan Trường hoàn toàn không biết về sự thay đổi trong anh, cậu vẫn thoải mái với chiếc khăn trên vai, vừa lau khô tóc vừa thả mình xuống ghế sofa, tạo nên một sự tự nhiên đầy quyến rũ. Từng cử động nhỏ của cậu, dù vô tình, lại như một lời mời gọi mà Lam Trường không thể làm ngơ.
Lam Trường tiến lại gần hơn, bước chân trở nên chậm rãi. Anh dừng lại ngay trước mặt Đan Trường, mắt nhìn xoáy sâu vào cậu. Không cần phải nói gì, không gian xung quanh bỗng chốc trở nên đầy sức hút. Đan Trường ngước lên, chạm vào ánh nhìn của anh.
"Làm gì mà nhìn em dữ vậy?" Cậu khẽ cười, nhưng giọng nói có chút lúng túng khi nhận ra điều gì đó.
Đôi mắt Lam Trường như có lửa, không phải sự giận dữ, mà là một cơn sóng ngầm của khát khao mà cậu chưa từng thấy ở anh trước đây.
Anh tiến thêm một bước, chỉ còn cách cậu vài gang tay. Sự căng thẳng và gợi mở giữa hai người dường như lấn át tất cả. Không khí trong căn phòng yên tĩnh đến mức chỉ có thể nghe thấy nhịp thở của cả hai, như cùng hòa nhịp với nhịp tim đang dần tăng tốc.
"Em có vẻ thoải mái nhỉ?" Lam Trường khẽ cười, giọng nói trầm ấm nhưng chứa đựng chút trêu chọc. Đôi mắt anh dán vào Đan Trường, ánh nhìn không hề che giấu sự khao khát nhưng cũng đầy dịu dàng.
Cậu nghiêng đầu, đôi mắt cậu ánh lên chút tinh nghịch, môi khẽ nhếch thành một nụ cười nhẹ. "Tại vì em đang ở nhà mà," cậu đáp, nhưng trong giọng nói pha lẫn chút xấu hổ. "Còn anh thì sao? Vừa về đã nhìn em chằm chằm như thế... Có gì không ổn ạ?"
Lam Trường bật cười nhẹ, ánh mắt vẫn không rời khỏi bờ vai trần mảnh mai của cậu, nơi những giọt nước còn đọng lại long lanh dưới ánh đèn. "Không có gì... chỉ là, em có vẻ... khác mọi khi."
Đan Trường nhướng mày, ngơ ngác hỏi lại. "Khác sao? Khác thế nào ạ?"
Anh nhẹ nhàng tiến lại gần hơn, hơi cúi xuống, ánh mắt anh dần sâu hơn khi đôi môi chỉ còn cách tai cậu vài phân. "Khác... vì hôm nay em làm anh không thể rời mắt được."
Đan Trường thoáng ngạc nhiên, mặt cậu đỏ bừng, nhưng cậu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, vẫn giữ nét cười nhẹ trên môi. "Anh mà cũng biết nói mấy câu thế này sao?" Cậu đáp, cố gắng giữ giọng nói bình thản, nhưng trong ánh mắt lại hiện lên sự e ấp.
"Với em thì lúc nào anh cũng có thể," Anh đáp, giọng anh hạ thấp, như một lời thì thầm. Anh chạm nhẹ vào mái tóc ướt của Đan Trường, ngón tay anh lướt qua làn tóc mềm mại, rồi nhẹ nhàng dừng lại trên gò má cậu.
Cậu khẽ cựa mình, cảm nhận sự dịu dàng và chăm chút từ anh, nhưng cậu không có ý định lùi lại. Thay vào đó, cậu ngước lên, ánh mắt trở nên sâu lắng hơn. "Anh không sợ em sẽ lợi dụng câu nói này sao?" Cậu nói, nửa đùa nửa thật, nhưng trong giọng điệu lại chất chứa sự quyến rũ.
Lam Trường cười khẽ, ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt qua gò má cậu. "Nếu là em, anh sẵn sàng để bị lợi dụng," anh đáp, giọng nói ấm áp nhưng cũng đầy thách thức.
Cả hai đứng sát nhau, khoảng cách giữa họ không còn là ranh giới. Đan Trường khẽ cúi đầu, cảm giác ngại ngùng vẫn hiện diện, nhưng bên trong cậu cũng không thể phủ nhận sự khao khát đang dâng trào.
Lam Trường khẽ nghiêng người, khoảng cách giữa họ gần như không còn nữa. Mùi hương từ cậu thoảng qua, khiến lòng anh dâng lên những cảm xúc mãnh liệt hơn bao giờ hết. Ngón tay Lam Trường tiếp tục lướt nhẹ trên gò má, trượt xuống cổ, cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp từ làn da của Đan Trường.
Cậu khẽ rùng mình khi cảm nhận được cái chạm dịu dàng cuẩnh, tim cậu đập nhanh hơn. Cậu biết rằng khoảnh khắc này sẽ thay đổi tất cả, nhưng lại không hề có ý định lùi bước.
"Anh Trường lớn..." Cậu thì thầm, giọng nói lạc đi giữa cảm xúc hỗn độn. Ánh mắt cậu giờ đây đã không còn lúng túng, mà thay vào đó là một sự mong đợi, một sự chấp nhận.
Anh cúi xuống gần hơn, hơi thở của anh phả nhẹ lên cổ cậu. Anh không vội vã, không hối hả. Đây là lần đầu tiên giữa họ có sự đụng chạm này, và Lam Trường muốn nó hoàn toàn tự nhiên, nhẹ nhàng nhưng cũng phải thật đáng nhớ.
"Trường nhỏ... chúng ta sẽ không quay lại được nữa đâu," Anh thì thầm, mắt anh nhìn sâu vào đôi mắt cậu, như tìm kiếm sự đồng thuận cuối cùng.
Đan Trường khẽ gật đầu. Cậu biết điều này sẽ thay đổi mọi thứ, nhưng cậu sẵn sàng đối diện với nó. Cả hai đã kìm nén cảm xúc bấy lâu, và giờ đây, khoảnh khắc này không chỉ là sự giải tỏa, mà còn là một bước tiến mới trong mối quan hệ của họ.
Khi đôi môi của Lam Trường nhẹ nhàng chạm vào trán Đan Trường, cả hai như cùng tan chảy vào khoảnh khắc ấy, không gian giữa họ trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại cảm xúc và tình yêu không cần nói thành lời. Đây là khoảnh khắc mà họ đã chờ đợi từ lâu, một khoảnh khắc đầy ấm áp và gắn kết.
Lam Trường vẫn giữ ánh mắt dịu dàng, nhưng trong đó cũng tràn đầy khát khao khi anh khẽ thì thầm bên tai Đan Trường, "Chúng ta lên phòng nhé?" Giọng anh thật nhẹ, nhưng lại như một lời mời gọi không thể từ chối.
Đan Trường ngước lên, đôi mắt cậu ánh lên sự ngại ngùng, nhưng cũng có chút chấp nhận. Cậu im lặng, không nói gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Anh nắm lấy bàn tay của cậu, cảm nhận sự ấm áp và nhịp đập từ lòng bàn tay cậu. Anh nhẹ nhàng kéo cậu đứng dậy khỏi ghế sofa. Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên trong không gian yên tĩnh của căn nhà, chỉ có ánh đèn vàng ấm áp hắt lên từ phía sau.
Khi cả hai đến trước cửa phòng ngủ, Lam Trường khẽ dừng lại, nhìn vào đôi mắt của Đan Trường lần nữa, như để chắc chắn rằng cả hai đều sẵn sàng bước qua ranh giới này. Cậu không tránh né, đôi mắt cậu hiện lên sự tin tưởng, và một chút mong chờ.
Cánh cửa phòng nhẹ nhàng mở ra, và cả hai bước vào không gian quen thuộc. Anh đóng cửa lại, căn phòng chỉ còn lại hai người họ. Không cần phải nói thêm gì, cả hai cùng hiểu rằng từ giây phút này, mối quan hệ của họ sẽ đi đến một bước ngoặt mới.
Lam Trường nhẹ nhàng kéo Đan Trường lại gần, vòng tay ôm lấy cậu, cảm nhận sự gần gũi mà bấy lâu nay họ vẫn luôn kìm nén. Hơi thở của cả hai đan xen, nhịp tim như hoà làm một khi anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cậu, đầy âu yếm và nâng niu.
"Em ổn chứ?" Anh khẽ hỏi, tay anh vẫn giữ chặt lấy cậu như không muốn buông ra.
Đan Trường ngước lên nhìn anh, khẽ cười, một nụ cười hiền lành nhưng chứa đựng sự quyết tâm. "Nếu đó là với anh, em sẽ luôn ổn mà," cậu đáp, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chắc chắn.
Lam Trường không cần thêm lời nào nữa, anh cúi xuống gần hơn, môi anh tìm đến môi cậu. Nụ hôn giữa họ dịu dàng, nhưng không thể giấu được sự khát khao đang bùng cháy trong tim.
Khi nụ hôn giữa họ trở nên sâu hơn, cả hai dường như hòa vào cảm xúc, mọi suy nghĩ đều tan biến, chỉ còn lại sự khát khao mà họ đã kìm nén bấy lâu.
Lam Trường nhẹ nhàng chạm vào người cậu, tay anh vuốt ve trên lưng Đan Trường, cảm nhận từng hơi thở nóng bỏng của cậu.
Cậu khẽ cựa mình, cảm giác bồi hồi lạ lẫm nhưng không hề khó chịu. Cậu đáp lại sự chủ động của anh một cách ngại ngùng nhưng cũng đầy chân thành.
Sự ân cần và cẩn trọng trong từng cử chỉ của anh khiến cậu cảm thấy an toàn, nhưng đồng thời, nhịp tim của cả hai dường như đập mạnh hơn, hòa quyện trong bầu không khí ngột ngạt nhưng cũng vô cùng nồng nhiệt.
Lam Trường từ từ kéo Đan Trường lại gần giường, đôi tay vẫn giữ lấy eo cậu, khẽ nâng cậu ngồi xuống mép giường. Môi họ chỉ tạm rời nhau trong khoảnh khắc, nhưng ánh mắt thì vẫn giữ chặt lấy nhau, như thể không muốn rời xa.
"Em có chắc chắn không?" Lam Trường khẽ hỏi. Anh muốn đảm bảo rằng mỗi bước tiến xa hơn đều xuất phát từ sự đồng ý của cả hai.
Đan Trường nhìn anh, đôi mắt cậu lấp lánh dưới ánh đèn mờ ảo trong phòng, không cần nói quá nhiều, cậu nhẹ nhàng đưa tay lên, nắm lấy tay Lam Trường và kéo anh ngồi xuống cạnh mình. Cử chỉ đơn giản đó đã nói lên tất cả, không còn sự do dự hay lúng túng.
Anh từ từ cúi xuống, đôi mắt anh vẫn không rời khỏi cậu, ánh nhìn đầy yêu thương pha lẫn sự khao khát mãnh liệt mà cả hai đã cố kìm nén bấy lâu. Ánh đèn mờ ảo trong phòng phản chiếu trên làn da trắng mịn của Đan Trường, khiến mọi thứ xung quanh dường như trở nên tĩnh lặng, chỉ còn lại hai người họ trong khoảnh khắc ấy.
Lam Trường khẽ chạm vào mặt cậu, ngón tay anh lướt nhẹ qua má cậu, rồi dừng lại ở bờ môi mềm mại. "Anh sẽ nhẹ nhàng," Lam Trường thì thầm, giọng nói trầm ấm của anh vang lên như một lời hứa. Đan Trường khẽ gật đầu, hơi thở cậu có chút gấp gáp.
Cả hai từ từ tiến gần nhau hơn, cảm giác cơ thể họ hòa quyện với nhau trong không gian riêng tư này.
Những nụ hôn của Lam Trường dần chuyển từ môi xuống cổ, nhẹ nhàng nhưng đầy cảm xúc, khiến Đan Trường khẽ rùng mình.
"Em có lạnh không?" Lam Trường dừng lại, ánh mắt lo lắng thoáng qua khi thấy cơ thể cậu khẽ rung nhẹ.
Đan Trường khẽ cười, đôi mắt lấp lánh. "Không, em ổn mà." Giọng cậu nhẹ nhàng, trấn an người đối diện.
Anh nhìn sâu vào đôi mắt cậu, đôi mắt ấy tràn đầy sự tin tưởng và một chút ngại ngùng.
Anh chậm rãi đưa tay chạm nhẹ vào mép áo của cậu, như để dò xét phản ứng của cậu. Đan Trường không nói gì, chỉ khẽ gật đầu, đôi môi cong lên thành một nụ cười nhẹ.
Như nhận được sự đồng ý, anh từ từ kéo áo cậu lên, để lộ làn da trắng mịn mà anh đã từng lén nhìn không biết bao nhiêu lần. Ngón tay anh lướt nhẹ trên làn da ấy, cảm giác sự ấm áp truyền qua từng cử động. Đan Trường khẽ cựa mình, cảm nhận từng ngón tay Lam Trường di chuyển trên cơ thể mình, nhưng không nói gì, chỉ để mọi thứ diễn ra tự nhiên.
Khi chiếc áo được kéo qua khỏi đầu, Đan Trường giờ đây chỉ còn lại với bờ vai trần mảnh mai nhưng đầy sức hút. Anh ngắm nhìn cậu, ánh mắt anh ánh lên sự khao khát pha lẫn sự dịu dàng mà chỉ có cậu mới có thể làm anh cảm nhận được.
"Em thật đẹp," Anh khẽ thì thầm, bàn tay anh vuốt nhẹ qua vai cậu, như muốn khắc ghi từng đường nét trên cơ thể người yêu mình. Đan Trường đỏ mặt, nhưng vẫn giữ ánh mắt nhìn thẳng vào anh, như ngầm thách thức anh tiến xa hơn.
Lam Trường không để cậu phải chờ lâu. Anh cúi xuống, hôn nhẹ lên bờ vai trần của cậu, môi anh chạm vào làn da mịn màng ấy, rồi từ từ trượt dần xuống phía dưới, để lại những dấu hôn nhè nhẹ trên ngực cậu. Mỗi nụ hôn là một lần cơ thể Đan Trường khẽ rung lên, đôi môi cậu bật ra những tiếng thở nhẹ, đầy e thẹn nhưng cũng chứa đựng sự mong đợi.
Không gian trong phòng như trở nên nóng hơn, không phải vì nhiệt độ, mà là vì cảm xúc mãnh liệt đang trào dâng giữa hai người. Những chiếc cúc áo của Lam Trường cũng từ từ được tháo ra, từng nút, từng lớp vải rơi xuống, để lại cơ thể trần trụi của anh hòa vào làn da của cậu.
Anh ôm lấy cậu, cơ thể cả hai chạm vào nhau, làn da nóng bỏng tạo nên cảm giác thân thuộc mà trước đây họ chưa từng trải qua một cách trọn vẹn như lúc này. Không còn lớp vải nào ngăn cách, từng nhịp đập, từng hơi thở trở nên rõ ràng hơn. Sự tiếp xúc đầy dịu dàng nhưng cũng mãnh liệt này khiến cả hai người họ nhận ra rằng tình cảm giữa họ đã đi xa hơn mọi giới hạn mà họ từng đặt ra trước đó.
Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn lên cổ cậu, cảm nhận mùi hương quen thuộc nhưng lại đầy mê hoặc. Đan Trường khẽ ngửa cổ, thả lỏng người, đôi mắt khép hờ, như để tận hưởng trọn vẹn khoảnh khắc này.
Bàn tay anh lướt dọc theo lưng cậu, những ngón tay anh nhẹ nhàng cảm nhận từng đường cong, từng chi tiết trên cơ thể người mình yêu. Mỗi động chạm đều như là một sự khám phá mới, từng chút một, anh cảm nhận rõ ràng hơn tình yêu và sự kết nối mà họ đã xây dựng bấy lâu nay.
Đan Trường hơi quay đầu lại, đôi mắt ngước lên nhìn Lam Trường với một ánh nhìn đầy sự đón nhận và sự khao khát mà cả hai đều cảm thấy. "Anh..." Đan Trường khẽ gọi, giọng nói trầm ấm nhưng đầy cảm xúc, như một lời mời gọi tiếp tục, vượt qua cả những gì họ đã từng biết về nhau.
Lam Trường đáp lại bằng một nụ hôn sâu, đầy cuồng nhiệt và say đắm hơn. Cả hai người đều cảm nhận rõ sự nhiệt huyết đang trào dâng trong mỗi động tác, không chỉ là sự kết nối thể xác mà còn là tình yêu mà họ đã gìn giữ trong suốt quãng thời gian dài. Những cử chỉ trở nên táo bạo hơn, sự đam mê không còn bị kìm nén.
Anh hạ người xuống, đôi mắt anh ánh lên sự khao khát mãnh liệt, như muốn khám phá từng ngóc ngách của cơ thể cậu. Anh nhẹ nhàng đặt tay lên bụng cậu, từ từ lướt xuống, cảm nhận làn da mịn màng dưới bàn tay mình. Mỗi lần chạm vào đều như một phép thuật, đánh thức mọi giác quan của Đan Trường.
"Trường nhỏ," Lam Trường thì thầm, giọng nói vừa dịu dàng vừa đầy quyền lực, "để anh giúp em cảm nhận."
Đan Trường ngẩng đầu lên, ánh mắt cậu sáng rực, đôi môi ướt át hé mở như thể mời gọi. "Anh... em muốn anh," cậu đáp, giọng nói đầy khao khát.
Và rồi, bàn tay Lam Trường từ từ di chuyển xuống dưới, chạm nhẹ vào nơi nhạy cảm nhất của Đan Trường. Cảm giác như điện giật truyền qua cơ thể cậu, khiến mọi cảm xúc trở nên mãnh liệt hơn. Đan Trường không thể kiềm chế, tiếng thở dốc bật ra từ đôi môi cậu, đầy sự thỏa mãn nhưng cũng đầy mong chờ.
"Anh nhẹ thôi nhé!" Đan Trường khẽ rên rỉ, nhưng lại không muốn Lam Trường ngừng lại. Cảm giác ấm áp từ bàn tay của anh khiến cậu chìm đắm trong từng khoảnh khắc, cảm nhận được sự gần gũi chưa từng có.
Lam Trường mỉm cười, vui vẻ trước phản ứng của cậu. Anh tiếp tục khám phá, nhẹ nhàng vuốt ve, mỗi cú chạm đều như mang đến một làn sóng khoái cảm dâng trào. Cơ thể Đan Trường khẽ rung lên, mỗi lần Lam Trường chạm vào đều khiến cậu thở gấp hơn, lòng ngực cậu như muốn nổ tung vì sự hồi hộp và khao khát.
"Em không biết chuyện gì đang xảy ra," Đan Trường thốt lên, cảm giác như mọi thứ đang cuốn trôi cậu vào một cơn lốc cảm xúc mãnh liệt. "Nhưng mà giây phút bên anh thật tuyệt vời."
"Để anh giúp em cảm nhận nhiều điều hơn," Lam Trường trả lời, ánh mắt anh lấp lánh sự tự tin, như thể anh chính là người dẫn dắt cậu vào cuộc phiêu lưu chưa từng có trong đời.
Họ chìm đắm trong cảm giác đam mê, nơi mà mọi rào cản đều tan biến, chỉ còn lại sự kết nối sâu sắc giữa hai tâm hồn. Từng khoảnh khắc, từng cái chạm đều như thắp sáng lên một ngọn lửa trong họ, khiến cả hai muốn khám phá thêm nhiều điều hơn nữa.
Khi Lam Trường tiến sâu hơn, sự kết nối giữa họ trở nên mãnh liệt hơn. Đan Trường cảm thấy như mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn lại âm thanh của trái tim họ đập hòa quyện, cùng những cảm xúc sâu sắc tràn ngập trong không gian. Cảm giác tê dại lan tỏa khắp cơ thể, khiến cậu chìm đắm trong sự ngọt ngào của từng khoảnh khắc.
"Anh đừng dừng lại," Đan Trường thổn thức, cơ thể cậu như muốn gần gũi hơn nữa với Lam Trường. "Em muốn anh." Câu nói đầy khao khát ấy như một lời hứa hẹn, đưa họ vào một thế giới đầy đam mê.
"Tất cả những gì em cần, anh sẽ cho em," Lam Trường thì thầm, giọng nói anh trở nên trầm ấm hơn bao giờ hết. Anh bắt đầu chuyển động, nhịp điệu trở nên hòa quyện, như những cơn sóng vỗ về trên bờ biển, vừa nhẹ nhàng vừa cuồng nhiệt.
Mọi thứ trở nên mờ nhạt, không gian chỉ còn lại những tiếng thở dốc và những tiếng rên rỉ đầy ấn tượng. Từng giây phút đều mang một sức mạnh to lớn, như thể họ đang cùng nhau khám phá một vùng đất mới đầy bí ẩn và mê hoặc.
Và khi mọi thứ dường như lên đến cao trào, Lam Trường và Đan Trường hoàn toàn hòa quyện vào nhau, họ như những ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, tạo thành một vũ trụ đầy tình yêu và đam mê. Cảm xúc cuộn trào, không gì có thể tách rời họ, và khoảnh khắc này sẽ mãi là một phần không thể quên trong cuộc đời họ.
Bàn tay anh luồn qua mái tóc mềm mại của Đan Trường, nhẹ nhàng nắm lấy, kéo cậu lại gần hơn. Mỗi cú chạm đều như một ngọn lửa, thiêu đốt mọi rào cản giữa họ. Đan Trường cảm thấy mình đang bị cuốn vào dòng cảm xúc mạnh mẽ, từng giây phút trôi qua như chậm lại, chỉ còn lại hai người hòa quyện trong một bản giao hưởng tình yêu đầy say mê.
"Em cảm thấy... như thế này thật tuyệt," Đan Trường thở hổn hển, đôi mắt mở lớn. Sự chân thành và khát khao trong lời nói của cậu khiến Lam Trường cảm thấy tràn đầy hạnh phúc. "Chỉ có anh mới có thể khiến em cảm thấy như vậy."
"Và anh cũng vậy," Lam Trường đáp lại, đôi môi anh nở một nụ cười nhẹ nhàng, tràn ngập tình yêu.
Đan Trường cảm nhận được sự ấm áp từ Lam Trường, điều đó như một làn sóng xua tan mọi nỗi sợ hãi, lo lắng trong lòng cậu. Họ như những kẻ say đang đắm chìm trong vòng tay của nhau, không còn khoảng cách nào giữa thân xác lẫn tâm hồn.
Và trong khoảnh khắc đó, cả hai đều hiểu rằng tình yêu không chỉ là cảm xúc, mà còn là sự kết nối sâu sắc, nơi mà họ có thể trở thành chính mình mà không cần phải che giấu. Lam Trường, với sự dịu dàng và đam mê, đã vén bức màn bí mật, đưa Đan Trường vào thế giới của những cảm xúc mà cậu chưa bao giờ trải nghiệm.
Đan Trường lặng lẽ đặt tay lên ngực anh, đôi mắt cậu như gửi gắm cả tâm tư và tình cảm sâu sắc. Giây phút ấy, không cần lời nói, họ hiểu rằng điều quan trọng nhất không phải là hành động, mà là sự đồng điệu trong tâm hồn mà cả hai đã chia sẻ với nhau.
Cậu nhẹ nhàng siết chặt tay quanh cổ anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ từ trái tim anh. Mỗi động tác, mỗi hơi thở của cả hai đều tràn đầy cảm xúc, như một bản giao hưởng tình yêu đang vang lên trong không gian ấm áp của phòng ngủ.
"Em yêu anh," Đan Trường nói, giọng cậu khẽ run lên, nhưng mỗi từ đều đầy chân thành. Cậu cảm thấy như thể đây chính là lúc mà cả hai đã chờ đợi từ lâu, và tình yêu mà họ dành cho nhau đang tỏa sáng hơn bao giờ hết.
Lam Trường nhìn sâu vào mắt Đan Trường, tràn đầy tình cảm. "Anh cũng yêu em," anh nói, giọng nói vang lên như một lời thề, khẳng định rằng họ sẽ luôn bên nhau, cùng nhau bước tiếp trong cuộc hành trình mới đầy màu sắc.
Mọi thứ xung quanh như ngừng lại, chỉ còn lại họ, những cái ôm chặt, những nụ hôn ngọt ngào và những lời hứa tràn đầy yêu thương. Giây phút ấy trở thành kỷ niệm quý giá trong cuộc đời họ, đánh dấu một bước ngoặt mới trong tình yêu mà họ đã cùng nhau xây dựng.
.
Ánh sáng nhẹ nhàng của buổi sáng len lỏi qua khung cửa sổ, vẽ nên những hình ảnh lung linh trên sàn nhà. Không khí trong phòng ấm áp và tĩnh lặng, chỉ còn lại tiếng thở đều đặn của Đan Trường và Lam Trường. Cảm giác ấm áp từ cơ thể Lam Trường truyền vào người cậu như một chiếc chăn mềm mại, xua tan đi mọi lo lắng và hồi hộp từ đêm qua.
Đan Trường nằm gọn trong vòng tay của anh, những ngón tay của anh như đang vuốt ve nhẹ nhàng mái tóc cậu, tạo ra một cảm giác an yên đến lạ.
Ánh mắt cậu chạm vào gương mặt của Lam Trường, những đường nét sắc sảo, hài hòa hiện lên rõ ràng dưới ánh sáng ban mai. Mái tóc anh hơi rối, tạo nên một nét quyến rũ mà cậu không thể rời mắt.
Cảm giác hồi hộp từ lần đầu tiên vẫn còn đọng lại trong lòng Đan Trường, nhưng giờ đây, nó dần được thay thế bằng sự ấm áp từ anh. Cậu cảm nhận được nhịp đập của trái tim Lam Trường, mạnh mẽ và đều đặn, như một bản nhạc êm dịu vang lên giữa không gian. Mỗi lần anh hơi dịch chuyển, cơ thể cậu lại trượt gần hơn, như thể hai người đang hòa quyện vào nhau thành một thể thống nhất.
"Em cảm thấy như mình vừa trải qua một giấc mơ vậy!" Đan Trường thì thầm, giọng cậu khẽ run lên, mang theo một chút ngại ngùng nhưng cũng tràn đầy thích thú.
"Ừ, nhưng đây không phải là giấc mơ. Đây là thực tại," Lam Trường đáp, ánh mắt anh đầy sự trìu mến. Anh khẽ cười, nụ cười ấy như ánh nắng sớm mai, khiến tim Đan Trường rung động. "Mọi thứ đều thật đẹp đẽ khi có em bên cạnh."
Đan Trường không thể giấu được nụ cười hạnh phúc. Cậu hít một hơi thật sâu, cảm nhận hương thơm nhẹ nhàng của cơ thể Lam Trường, một hương vị của sự yên bình. "Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ tiến xa như vậy," cậu thừa nhận, giọng nói ấm áp như chính cảm xúc trong lòng mình.
Lam Trường nâng cằm Đan Trường lên, nhìn vào đôi mắt cậu. "Anh cũng vậy. Nhưng rồi chúng ta đã cùng nhau bước vào một chương mới của cuộc sống. Không có lý do gì để phải hối hận."
Những lời nói ấy như một lời hứa, khắc sâu vào tâm trí Đan Trường. Cậu siết chặt tay quanh cổ Lam Trường, cảm giác được sự vững vàng từ anh. Trong khoảnh khắc ấy, mọi điều ngoài kia dường như tan biến, chỉ còn lại hai người.
"Chúng ta hãy đi cùng nhau nhé," Đan Trường nói, lòng cậu tràn đầy hy vọng. "Em không muốn rời xa anh."
"Chắc chắn rồi," Lam Trường mỉm cười, ánh mắt anh sáng rực. "Chúng ta sẽ cùng nhau viết nên câu chuyện của riêng mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro