Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1 : Trọng sinh

" Thần Thần , tỉnh tỉnh , đừng làm mẹ lo lắng , Thần Thần !

Y Thần vừa mở mắt bên tai vang lên giọng người phụ nữ , không phải vang lên mà hét vào tai cậu mới đúng , cả màng nhỉ đều rung lên.

Khó khăn nâng mắt , nhìn thấy một người phụ nữ khoảng 30 tuổi , rất đẹp , cậu càng nhìn càng quen , trong đầu hiện lên bóng dáng một người phụ nữ rất thương yêu cậu.

Y Thần đột nhiên trừng mắt lên nhìn người phụ nữ kia , khóa mắt như muốn nức ra , không chớp mắt , nhìn chằm chằm vào người phụ nữ .Càng nhìn càng đau , đây không phải Y Linh mẹ cậu sao , không phải mẹ cậu đã mất lúc cậu 25 tuổi sao , sao lại ở đây !

Y Linh thấy cậu mở mắt vui mừng muốn khóc , lại thấy cậu thất thần liền lo lắng hỏi : " Bảo bối , con có sao không "

Y Thần hoảng hốt nhéo mạnh vô mình một cái , rất đau , không phải mơ nhưng đây là chuyện gì !

Cậu giả vờ bình tỉnh nhìn Y Linh : " Mẹ , người ra ngoài trước đi , con không sao nhưng con muốn nghĩ ngơi chút "

Y Linh nhìn cậu , nghĩ cậu lại đau lòng chuyện hôm qua liền không nói gì , trả lại không gian riêng tư cho cậu , mình thì ra ngoài gặp bác sĩ.

Y Thần ngồi trên giường một lúc lâu , mới định thần được mà quan sát xung quanh. Đây là bệnh viện , mùi xác trùng rất nặng. Còn việc vì sao mình nằm bệnh viện còn chưa rõ.

Cậu đứng lên đi vô phòng vệ sinh , nhìn chính mình trong gương mà sững sờ , giơ tay sờ loạn lên mặt , đây không phải cậu lúc chưa 20 tuổi sao , hung hăng nhéo mình lần nữa , không phải là mơ , cậu vội vàng lấy nước hất lên mặt mình làm mình tỉnh chút , rồi nhìn chính mình trong gương mà cười , cười tới ra nước mắt.

Y Thần trượt từ bồn rửa tay xuống đất, vò đầu chính mình đến rối tung , vừa cười vừa khóc , nếu có ai nhìn vào đều tưởng cậu điên rồi .

Cậu đột nhiên đứng dậy , xoay người ra khỏi phòng vệ sinh , nhảy lên giường , cầm chăn lên đắp !

Hết cách rồi , cậu cần sắp xếp lại kí ức , chuyện của kiếp trước thêm kiếp này cộng lại quá lộn xộn !

Để coi , thời điểm này là khi cậu 16 tuổi đi , lúc này là lúc cậu lên cấp 3 năm nhất , cậu lấy hết dũng cảm tỏ tình với Hàn Triệt nhưng hắn không chút do dự từ chối cậu , còn nói cậu ghê tởm làm bẩn mắt hắn , cô bạn gái của hắn còn khinh bỉ cậu cố ý làm cậu trượt té đầu bị đập vô đá , mới có tình cảnh hiện giờ.

Y Thần khi đó khóc lóc ầm ĩ , đau lòng vô cùng , suốt ngày đờ đẫn , trong đầu cậu chỉ toàn là hắn chê cậu ghê tởm , hắn có bạn gái , hắn từ chối cậu . Nhưng cậu khi đó ngu xuẩn cỡ nào mới nghĩ mình có thể làm hắn chấp nhận mình !

Cố chấp đi theo sau hắn , luôn xuất hiện trong tầm mắt của hắn , học sinh trong trường đều nói cậu là cái đuôi của hắn , khinh bỉ cậu không biết tự trọng.

Nhưng trong tình yêu , ai có thể giữ được lòng tự trọng !

Cậu mặc kệ mọi người nói gì , luôn theo đuôi hắn , ai kinh thường cũng kệ , có lần họ còn lôi cha mẹ của cậu ra nói !

Giờ không có đâu , kiếp trước cậu hi sinh vì hắn chưa đủ sao , kiếp này còn muốn , không có cửa đâu , của sổ cũng không có !

Y Linh vừa vào cửa liền thấy bảo bối của mình ngủ mất tiêu , liền im lặng ngồi nhìn cậu , chờ cậu tỉnh dậy liền khuyên cậu vậy.

" um~"

Y Linh nghe tiếng của Y Thần liền hồi thần nhìn cậu đang mắt.

Y Thần vừa mở mắt liền thấy Y Linh cũng cười nhẹ nhàng nói : " Mẹ , sao người không nghĩ ngơi , chăm sóc con nhiều như thế cũng không mệt sau "

Vế sau giọng của Y Thần có chút oán hận.

Y Linh nhìn bảo bối cũng ấm áp trong lòng liền cười bảo : " Chăm sóc bảo bối Sao mệt được "

Cậu biết cô đã rất mệt nhưng không muốn cậu lo lắng liền nói như vậy . Khóa mắt có chút cay , nhìn Y Linh mà muốn khóc quá đi ~ !

Cậu cố gắng kiềm chế lại , liền vội vàng bảo Y Linh cậu không sao , vội vàng kêu cô về nhà nghỉ ngơi !

Y Linh còn chút lo lắng nhưng bảo bối lại nói cô ở lại là làm phiền cậu , dù không yên tâm nhưng vẫn về cho bảo bối nghĩ ngơi , trước khi đi còn dặn cậu có gì điện liền cho cô rồi mới hài lòng mà rời đi !

Y Thần nhìn Y Linh rời đi . Một lúc sau có y tá đem cho cậu chút thuốc uống đau đầu . Sau khi uống xong , mê màng lâm vào giấc ngủ nữa .

Sau khi tỉnh dậy thấy có người lại thăm cậu a~ !

Người đó ngồi nhìn cậu ngủ tới khi thấy cậu tỉnh liền vội vàng không kiên nhẫn nói : " Tỉnh ? , có sao không ? "

Y Thần thấy người đến liền hoàn toàn không còn chút buồn ngủ nào , nhìn vào đồng hồ , giờ khoảng 7 giờ sáng , chắc Hàn Triệt cũng vừa mới lại , cũng cười nhẹ đáp : " Bộ anh mù sao , không thấy tôi tỉnh , tôi không sao , lần này bị vậy là nhờ phúc của anh "

Lời nói châm chọc được thể hiện bằng giọng nói ấm áp làm lòng người thoải mái thật khác biệt !

Hàn Triệt nghe giọng nói châm chọc của cậu liền nhíu mày , lạnh lùng tiếp lời : " Sao lại tại tôi , không phải cậu theo đuôi tôi rồi bất cẩn té sao , cậu biết xấu hổ không "

Y Thần so đo : " Nga~ , đúng là tôi không biết xấu hổ mới thích người như anh , từ nay tôi không làm phiền anh , anh cũng đừng tìm tôi "




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro