Chương 30: Chơi Thái tổ khóc trên long ỷ (H)
Chương 30: Chơi Thái Tổ khóc trên long ỷ, nhét nhẫn ban chỉ trong huyệt làm ướt ghế gỗ nam
"Tâm can, ngươi cứ như là sinh ra đã ở trên này vậy."
Trần Liễm Vụ tiến vào điện, ôm Trần Chấp đặt lên long ỷ cao cao rồi lui về sau một bước mà ngắm nhìn, chăm chú tán thưởng nói.
Long ỷ này được thợ thủ công danh tiếng thời khai quốc chế tạo, thân ghế khắc chín con rồng uy vũ cuộn quanh gầm thét, sáu thước gỗ kim tơ nam mộc* dát vàng óng ánh.
Quỷ: "Kim tơ nam mộc" hay gỗ nam là một loại gỗ quý hiếm, vân gỗ nhìn như mây vàng. Loại gỗ này chỉ có hoàng gia được dùng nên còn được gọi là gỗ của hoàng đế.
Quả thật Trần Chấp cũng coi như đã sống trên đây cả nửa đời người.
"Bệ hạ lại đây đi." Trần Chấp dựa vào long ỷ gọi y.
Trần Liễm Vụ lại càng lui về sau, tựa người vào cột chống trong điện mà thưởng thức hắn, nhướng môi cười bảo: "Khanh Khanh, đã đến nơi này rồi thì ngươi đâu còn tiếng nói."
Đại điện rộng lớn có thể chứa trăm quan văn võ, lúc này trống trải, lời bật ra liền vang vọng dội lại.
"Cởi y phục ra." Trần Liễm Vụ như chim ưng thấy mồi, hai mắt mê luyến nhìn hắn chằm chằm.
Dưới long bào, dương vật của y đã dính vào bụng, sưng cứng, nhưng Trần Liễm Vụ vẫn tỏ ra thong dong bình tĩnh. Đời này điều mà y làm giỏi nhất chính là nhẫn nhịn.
"Trước đây có bao giờ mặc áo trong đâu, ấy mà sao mới không gặp hai tháng lại ăn mặc nghiêm cẩn thế hả?"
Trần Chấp không cãi lại y, hắn tự nhủ lần này phải hoàn toàn phục tùng Trần Liễm Vụ.
Nâng tay, hắn mở rộng áo, tháo dây lưng, cởi bỏ áo choàng hạc, rồi tuột chiếc áo dài lụa, tiếp đó là tháo bỏ áo trong trắng tinh.
Cuối cùng, ngón tay chạm vào đỉnh đầu, tháo bỏ ngọc miện và trâm bạc.
Ngoài mái tóc dài ba thước buông xuống che phủ thân thể, Trần Chấp hoàn toàn trần truồng.
Gỗ nam mang sắc vàng kim óng ả chiếu lên những đường nét cơ thể, mạnh mẽ mà uyển chuyển, gầy guộc nhưng thon thả.
Bờ vai rộng và xương vai sắc bén tựa vào long ngai, đôi mắt dài của Trần Chấp lặng lẽ nhìn xuống Trần Liễm Vụ.
Trần Liễm Vụ nuốt nước bọt, rồi nói với hắn: "Giờ tách chân ra cho trẫm xem."
Giọng nói vang vọng trong đại điện.
Đôi chân mạnh mẽ như cung dài, tọa trên gỗ nam sáu thước, mở rộng ra hai bên.
Dương cụ đã nửa cương, khe thịt lộ ra phía trước nhỏ hẹp đỏ bừng, cọ trên mặt ghế, vách hoa đã phì ra ngoài một nửa.
Ánh mắt Trần Liễm Vụ sắc bén, như lưỡi câu móc chặt lấy miệng nhỏ kia, "Gỗ nam gặp nước, sóng sánh ánh vàng, cây gỗ nam này là giống quý hiếm, ngàn năm khó gặp..."
"Chẩm nhi, cọ ướt nó, cho trẫm xem ánh vàng sóng nước ấy."
Trần Chấp nhìn về phía xa, nơi Trần Liễm Vụ đang đứng.
"Không biết cách hửm?" Trần Liễm Vụ dịu dàng hỏi.
"... Thần không biết." Trần Chấp thành thực đáp.
"Không sao, trẫm sẽ dạy ngươi," Trần Liễm Vụ khẽ cong môi mỉm cười rồi nói, "Ngươi có thấy chiếc nhẫn ngọc trên bàn kia không Chẩm Nhi?"
"Tách miệng nhỏ ra, đút nó vào."
Trần Chấp âm thầm nín hơi, nhưng vẫn cầm lấy cái nhẫn ngọc kia, cúi đầu ngoan ngoãn tách môi thịt sò ra.
"Trẫm đã đeo chiếc nhẫn này tám năm, Chẩm Nhi đừng làm rơi, phải cẩn thận bỏ vào trong miệng nhỏ ăn cho ngon."
"Thêm một chút nữa, phải đút hết ngón tay vào trong."
"Ăn xong chưa?" Trần Liễm Vụ nhìn hắn chằm chằm không chớp mắt.
Trần Chấp rút ngón tay thanh mảnh ra khỏi cái khe thịt.
Trần Liễm Vụ cười mãn nguyện, đôi mắt cong lên, "Tiếp theo là chuỗi hạt kia."
Trần Chấp nhìn về phía bàn, nơi đó đặt một chuỗi hạt trầm hương, mỗi hạt gỗ trầm hương phải to bằng quả long nhãn.
Có tổng cộng mười hai hạt.
"Chậm thôi, tâm can, đừng làm mình bị thương." Trần Liễm Vụ khàn khàn nói, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm những hạt châu to lớn đang nong cái khe đầy thịt kia ra, thịt mềm mụp ở cửa hoa cũng bị hạt châu cuốn lấy chen vào, dần dà bị cọ đỏ lên.
"Chẩm Nhi giỏi quá, miệng nhỏ bên dưới rất biết cách ăn." Trần Liễm Vụ vừa nhìn vào cái lỗ đã nuốt hết hạt châu vừa chậm rãi nói.
Gỗ trầm vốn nặng, nhét vào rồi lại muốn rơi xuống. Trần Chấp hít vào, cảm thấy hạt trầm đang lăn lộn trong vách thịt.
"Chậc chậc," Trần Liễm Vụ nhìn cái lỗ đỏ tươi nhẹ nhàng phun ra một hạt châu lớn, ẩm ướt sáng bóng lăn trên ghế, "Ta vừa mới khen ngươi cơ mà. Tại sao miệng nhỏ của ngươi lại vô dụng như vậy? Thậm chí còn không ăn được hạt châu thì làm sao mà ăn được thứ kia của trẫm chứ."
"Nhét nó vào lại đi. Đừng để ta nhìn thấy lỗ thịt của ngươi lại phun nó ra lần nữa."
Trần Chấp nhắm mắt lại, cau mày, duỗi ngón tay đẩy hạt gỗ trở lại trong lỗ thịt. Mười hai hạt châu được đẩy sâu vào đường hoa, cấn lên nhẫn ban chỉ ở chỗ sâu, kích thích khiến bên trong co rụt lại, nhưng Trần Chấp vẫn nhẫn nại không rên một câu.
"Rút tay ra, ngồi ngay ngắn lên long ỷ cho trẫm." Trần Liễm Vụ dựa vào cột xà, ngẩng đầu lên cất giọng, "Nếu còn phun ra thì hôm nay trẫm sẽ không đến nữa, phạt ngươi ngồi một mình trên đó, ngồi đến sáng mai khi các quan vào triều."
Từ sự đắc ý của Trần Liễm Vụ, có thể thấy lời nói ấy là thật.
"Bệ hạ..." Trần Chấp khẽ gọi y, giọng trầm thấp.
"Làm nũng cũng vô ích thôi." Trần Liễm Vụ lắc đầu, "Không nghe lời, trẫm quay người là đi, để Quân Trần Khoách canh ngươi ngồi đó đến ngày mai chờ gặp các quan."
Trần Chấp bất lực, cũng không hiểu mình làm nũng với y ở chỗ nào.
Hắn chỉ biết thầm thở dài, đặt hai tay lên gối thêu chỉ vàng hai bên, không dám thả lỏng một giây một phút nào, loay hoay mút lấy những hạt gỗ không ngừng muốn lăn xuống.
Mút đến nỗi trong vách thịt tê dại, ngứa ngáy râm ran.
Một luồng dịch dâm nhớt nhát phì ra từ khe thịt, dính trên mặt ghế.
Trần Liễm Vụ thấy thế thì rung động đến đỏ cả mắt, đầu dựa trên cột trụ, rũ mi xuống liếc nhìn hắn. Đoạn y chậm rãi mở miệng bật cười, duỗi lưỡi liếm lên môi lên mặt hắn, sắc môi đỏ như màu máu. Hai mắt như móc sắt, lại câu đến sò non hấp hé nhả nhớt kia.
Trần Chấp ngồi trên long ỷ trong sảnh cao, đánh mắt nhìn đại điện đã quá quen thuộc kia. Còn ánh mắt Trần Liễm Vụ thì lại quá trần trụi càn rỡ, khiến Trần Chấp quay người đi.
Trần Liễm Vụ cười, thanh âm không lớn, nhưng trong đại sảnh trống rỗng lại nghe đến là rõ ràng.
Y bước tới tựa vào vai Trần Chấp, hôn lên một bên má hắn: "Khanh Khanh, thế này không phải rất tốt sao?"
"Chỗ đó của ngươi chảy nước rỉ rả, ngăn không nổi."
Trần Liễm Vụ nhét đầu ngón trỏ chạm vào thịt môi của Trần Chấp, móc ra một sợi bạc rồi nói: "Nhìn xem, nó vẫn đang chảy đây này."
Trần Chấp nhắm mắt lại, nhưng hơi thở dần trở nên hỗn loạn.
"Tự mình làm ướt ghế đi, ta muốn nhìn thấy tơ vàng óng ả."
Trần Chấp cụp mắt xuống, cau mày.
Trần Liễm Vụ đặt tay lên vai Trần Chấp, đoạn nói: "Ngoan, đừng khiến trẫm phải nói lại lần thứ hai."
Năm ngón tay Trần Chấp víu chặt lấy chiếc gối lụa vàng, khớp xương cũng hằn rõ.
"Vậy ta đi nhé?" Trần Liễm Vụ uyển chuyển mà hỏi, đứng thẳng dậy.
Trần Chấp cũng nhấc người khỏi tựa lưng chín rồng, duỗi người về phía trước ngồi thẳng dậy, cái lỗ đỏ ướt lộ ra một nửa chôn chặt trên mặt ghế, Trần Chấp chậm rãi động thân.
Mặt ghế áp vào lỗ thịt, mười hai hạt trầm hương bên trong bị đẩy sâu hơn vào trong lỗ thịt cho đến khi cấn vào nhẫn ban chỉ ngọc chôn ở giữa huyệt tâm.
Trong khoảnh khắc chúng vùi vào sâu hơn, thịt non bên trong Trần Chấp gấp gáp mút chặt khiến xương cốt cũng run rẩy.
Môi răng đang cắn chặt bị hai ngón tay mạnh mẽ tách ra, ngón tay kia luồn vào trong miệng Trần Chấp khuấy động, khiến hắn khó mà ngậm miệng: "Rên ra đi, tâm can."
Trần Liễm Vụ thì thầm bên cạnh hắn, giọng khàn khàn.
Trần Chấp chịu không nổi nữa. Y muốn nhìn thấy hắn động tình đến xấu hổ, mà hắn thì lại muốn khiến y thỏa mãn.
"Ừm...a!..."
Trần Liễm Vụ thở hổn hển, khom người ôm lấy hắn từ phía sau, ngón tay gõ gõ trên ghế: "Nào... cọ ướt nó đi."
Hơi thở đã gấp gáp, môi y áp vào tai Trần Chấp mà cọ loạn.
"Ưm!..." Trần Chấp rên rỉ trong cổ họng, cảm nhận chuỗi hạt hấp háy cấn lên nhẫn ban chỉ trong lỗ thịt của mình, hắn thẳng người, ấn môi thịt vào mặt ghế.
"Ừm, ư!" Thân thể Trần Chấp co giật nhè nhẹ, những hạt châu dán vào cửa khe thịt lăn dọc theo mặt ghế, khiến vân gỗ gặp nước ánh lên sắc vàng kim óng ả.
Hơi thở của Trần Liễm Vụ quấn quýt lấy Trần Chấp, ánh mắt y say mê dán chặt vào Trần Chấp, ngón tay quấy quá khiến nước bọt hắn tràn ra.
Cuối cùng y cũng dán môi lên, liếm láp nước bọt chảy ra từ miệng hắn, dùng tay đỡ lấy hai chân hắn, nhấc hắn lên khỏi ghế rồng.
Để lưng hắn tựa vào ngực y, đồng thời buộc hai chân hắn phải dang rộng, tư thế giống như đang đi tiểu.
"Đáng thương chết đi được, không ép ngươi ăn nữa, nhổ ra đi." Trần Liễm Vụ thở hổn hển hôn hôn hắn.
Cái lỗ vừa ướt vừa trơn, không có mặt ghế chặn lại, những hạt trầm lần lượt rơi xuống. Dù cái lỗ của Trần Chấp có co rụt vào nhưng vẫn không thể cản được hạt gỗ trơn trượt lộ ra từ trong vách thịt.
Hạt châu chốc chốc lại lăn xuống, kéo theo nước dâm rỉ rả.
Trần Chấp khó chịu, lông mày nhíu lại, hốc mắt đỏ bừng.
Hết chương 30
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro