Thế giới thứ 7: Đứa con của trời
Ngày xửa ngày xưa, người ta luôn truyền tai nhau một câu chuyện mang màu sắc cổ tích về giọt mưa vàng cứ cách năm trăm năm lại rơi xuống trần gian, mang những điều tốt lành đến với con người.
Mọi người cũng chẳng rõ giọt nắng ấy có thật hay không, nhưng ở sâu bên trong rừng rậm, quanh năm chẳng mấy người đi qua ngoài các đoàn thám hiểm đi tìm kiếm trầm hương hoặc cây thuốc quý lại xuất hiện sự kiện mà từ trước đến giờ, từ cái hồi khu rừng này được hình thành mới được tận mắt nhìn thấy.
Khi đất trời chạm nhau vào tháng tư mỗi năm, trên bầu trời cao rộng rơi xuống một giọt nắng.
Giọt nắng ấy rơi xuống khu rừng hoang vu, ánh sáng nhỏ bé của nó nổi bật trong cánh rừng quanh năm có khí hậu khắc nghiệt, mây bay che phủ.
Từ nơi có giọt nắng rơi xuống ấy mọc lên một bông hoa sen to đùng, nằm trên phiến đá cheo leo trên vách núi.
Thật là cô độc.
Thời gian thấm thoát thoi đưa, bông hoa khi đã hấp thụ đủ tinh hoa của đất trời thì nó bắt đầu bung nở.
Mùi thơm thoang thoảng của tinh dầu mang theo chút hương thơm của nắng, từng lớp cánh sen mở ra làm lộ ra quả trứng tròn xinh được giấu phía trong đài sen vàng rực rỡ.
Quả trứng nằm bất động, nhưng tuyệt nhiên không có một con vật nào dám đụng vào nó. Dường như quả trứng ấy có một sức mạnh vô hình, khiến cho những con gấu nâu to lớn nổi tiếng hung dữ hay bầy sói khát máu cũng chần chờ lo lắng.
Đông đi qua, mùa xuân đến. Thứ ánh nắng ấm áp chiếu vào khu rừng lạnh lẽo sương giá ấy, chiếu vào quả trứng nhỏ đang nằm im lìm.
Bên trong lớp vỏ trứng, một sinh mệnh mới đang từ từ được hình thành.
====
Khi đã lấy lại được ý thức, người nọ chợt nhận ra mình đang được bao bọc trong một lớp nước ối mỏng manh. Điệp Khoa theo bản năng phá bỏ vỏ trứng chui ra ngoài, ngơ ngẩn vì không biết mình đang ở đâu.
Cả người trần trụi, làn da trắng vừa ra gió ngay lập tức sẽ nổi da gà vì lạnh. Robot hệ thống liền xuất hiện rồi mang cậu vào phía bên trong hang động, đốt lửa sưởi ấm ngay cho thiếu niên.
Thiếu niên trong cái thế giới ảo diệu này là một thực thể từ trên trời rơi xuống, không có cha cũng chẳng có mẹ. Cả người toát ra mùi thơm ngọt ngào giống như hoa cỏ mùa xuân, cậu bước đi đến đâu là cỏ cây lại đâm chồi, sự sống tiếp diễn mạnh mẽ đến đấy.
Còn một năng lực đáng gờm mà thiếu niên sở hữu cho riêng mình, đó chính là khả năng chữa trị vết thương cực kỳ nhanh.
Đặc biệt hơn là... Ai có được Điệp Khoa, người đó sẽ có được quyền lực. Con sinh ra bởi cậu cũng sẽ tài giỏi hơn người, vậy nên chỉ có người đủ trình độ, đủ tầm mới có thể tiếp cận được với thiên tử mà thôi.
*
*
"Má nó! Bắn trật rồi, mũi tên của ta đâu?"
Một nhóm người hơn hai chục thành viên mặc áo giáp sắt, đi xung quanh chàng trai trẻ tuổi mặc áo giáp mạ vàng. Nay đã sang mùa thu, khi những tán cây chuyển sang sắc lá vàng cũng là lúc hoàng cung tổ chức cuộc đi săn sôi động và nhộn nhịp giống như mọi năm.
Đứng đầu nhóm người muốn đi sâu vào rừng săn nai là hoàng thượng - Thiên An - người mới vừa nhận lễ sắc phong nối ngôi cha mình vào ba năm trước. Phong thái quý tộc, trình độ bắn cung chuẩn xác nên không khó hiểu khi hắn muốn vào sâu trong rừng chỉ để săn một con thú lớn.
"Trời cũng đã tối lắm rồi đấy, hay là mình về trại đi điện hạ. Mai rồi mình săn con khác, được không?"
"Ngươi thích về thì về một mình, hôm nay ta phải bắt sống cái con nai đó. Lần đầu tiên trong đời lại có một con thú tầm thường có thể tránh né được mũi tên của trẫm. Ta không cam lòng để cho nó chạy thoát như thế đâu!"
Con nai cả người bị thương tích, chạy về phía hang động với sự mệt mỏi. Nó men theo con đường mòn, rồi chui tọt vào hang đá đang hiện lên ánh lửa lập lòe.
Điệp Khoa đang hái hoa, mọi hành động của cậu lại phải dừng lại đột ngột khi phát hiện chú nai con mà mình nuôi trở về nhà với bộ dạng thảm thương, với miệng vết thương mở to mà cặp mắt lờ đờ mệt mỏi.
"Em... Em làm sao thế này?"
Con thú nhỏ yếu ớt nằm vật ra đất, miệng mở to. Nước dãi nước mồm trào ra như suối khiến thiếu niên hoảng hốt, cậu để thú cưng nằm ở chỗ sạch sẽ hơn rồi sau đó chạy sâu thật sâu vào cuối hang động hái thuốc.
Cái hang này cực kỳ lớn, nó lớn đến mức có cả nguyên một cái hệ sinh thái đa dạng đầy đủ bốn mùa xuân hạ thu đông, động thực vật cũng đa dạng không khác gì bên ngoài kia.
Múc nước suối chảy, hái thuốc rồi nhanh chóng quay lại chỗ chú nai con.
"Là con người khiến em bị thương sao?"
Uống thuốc xong, con vật nhỏ mệt mỏi nằm trên đùi chủ nhân. Evy sờ tay vào miệng vết thương rồi niệm chú, từ vết thương nặng đến mức ruột bên trong lòi ra ngoài, sau vài phút ngắn ngủi nó liền lành lại giống như chưa từng bị thương bao giờ.
Thiếu nhi nhỏ ôm lấy thú cưng, rồi cũng nằm lên người nó ngủ say. Cậu đâu biết rằng cuộc đời vốn yên bình của mình sắp trải qua biến cố cực kỳ lớn, thậm chí khiến cho định mệnh thay đổi không ngờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro