Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

[ST] Chủ tịch thích chơi lồn thư ký (5)

"Anh nói tôi cố tình dùng anh làm điều kiện trao đổi sao?"

Anh không đáp, nhìn thẳng vào ánh mắt đang nhìn mình như thể anh vừa nói những điều xằng bậy. Sự im lặng của anh cũng xem như là câu trả lời, nước mắt bị anh ép phải ngưng lại, vài giọt lệ vẫn đọng lại ở khóe mắt.

Hắn cau mày ngày càng chặt, thái độ đó của anh làm hắn nửa ngờ nửa tin.

Lẽ nào mấy lão già đó đã nói với anh như thế sao? Nên anh mới ngoan ngoãn để cho...

Thấy hắn không nói gì nữa, anh lê tấm thân mệt mỏi xuống giường, nhặt lại quần áo rải mỗi thứ một nơi. Hắn chớp mắt dõi theo từng hành động của anh, anh mặc quần áo rất nhanh, mặc kệ chúng xộc xệch mà chầm chậm tiến về phía cửa.

Một khi anh bước qua ngưỡng cửa này, có lẽ anh và hắn sẽ kết thúc. Tuy hắn phong lưu nhưng hắn không cần thứ đồ thuộc về mình bị vấy bẩn, hắn đẩy anh đi như vậy hẳn là đã chán anh rồi.

Sau ngày hôm nay...

Sẽ không...

"Anh muốn đi đâu?" Từ sau lưng anh vọng đến giọng nói hình như đã dịu bớt cơn giận ngút trời ban nãy, "Tôi bảo anh đi bao giờ?"

"Tôi..." Anh không quay lại, anh không muốn hắn nhìn thấy mình bây giờ, nhỏ giọng đáp, "Tôi... xin lỗi..."

"Xin lỗi chuyện gì?"

"Hôm nay tôi... tôi chưa kịp chuẩn bị tinh thần... Lần sau... chủ tịch hãy nói trước với tôi, tôi sẽ... sẽ không để xảy ra cớ sự như hôm nay nữa..." Có lần đầu ắt sẽ có lần hai, anh chỉ hy vọng hắn sẽ nói trước với mình một tiếng. Anh không phản kháng hay oán trách gì cả, chỉ là anh... anh cũng cần chút thời gian...

"Còn nữa."

Anh nói ra lời thật lòng mình.

"Cảm ơn cậu... vì hôm nay đã đến..."

Lúc tay anh đặt lên nắm cửa lạnh lẽo, không hiểu sao môi anh bất giác lại nở một nụ cười nhẹ bâng. Kết thúc này cũng không tệ lắm, ít ra anh vẫn có thể giúp cho hắn chuyện gì đó, ít ra thì anh cũng không hoàn toàn vô dụng với người đã có ơn với mình.

Ít ra thì anh vẫn có thể... giúp đỡ cho người mà mình...

Rầm!

Khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, đột nhiên có một lực mạnh từ đằng sau anh bỗng đẩy thật mạnh làm nó lại đóng sầm lại. Anh kinh ngạc quay lại theo quán tính, nhưng còn chưa kịp định hình, một cơn vũ bão đã ập đến lấp kín môi anh.

"Ưm...!?"

Hai tay anh nhanh chóng bị khóa chặt sau lưng, lưng anh buộc phải ưỡn lên, cảm giác nóng bỏng như lửa nhanh chóng thiêu đốt cả lý trí. Hắn chen một chân vào giữa hai chân anh, sức lực khổng lồ ngấu nghiến lấy anh như một mãnh thú đang xé nát con mồi mình bắt được. Anh hoàn toàn bị động trước sự chiếm đoạt ấy, đôi môi bị hôn đến đau nhức trong sự khó hiểu to lớn.

Vì sao hắn lại hôn anh?

Hắn chưa bao giờ hôn anh cả mà?

Đầu lưỡi hắn liếm nhẹ môi trên rồi như có như không chen vào giữa môi anh liếm láp, hắn không tiến sâu thêm mà chỉ mơn man trêu ghẹo bên ngoài. Thế nhưng hắn mút môi anh rất mãnh liệt, xen lẫn còn có gặm cắn, anh càng giãy giụa thì hắn lại càng miết chặt, người anh cứ rướn lên lại bị đè xuống, hai tay bị hắn nắm chặt đến mức phát đau.

Hắn không chừa cho anh chút không khí nào để thở, toàn bộ động tác mạnh mẽ chặn đứng mọi đường rút lui của anh. Sau một lúc vùng vẫy vô ích, cuối cùng anh cũng buông xuôi, để mặc cho hắn đánh chiếm môi mình.

Nụ hôn triền miên dai dẳng, đến khi hắn buông tha cho anh, môi anh đã sưng mọng. Hắn nhìn đôi môi bị mình hôn đến mức này, nghĩ nghĩ một chút rồi lại cúi xuống liếm lên khóe môi dính chút nước bọt óng ánh.

Lúc hắn rời môi, hơi ấm đó vẫn lưu lại trên môi anh rất rõ.

"Cậu..." Anh thở hổn hển, ánh mắt mông lung mơ màng, "Vì sao..."

Hắn ngắm nghía dáng vẻ mất hồn của anh thêm một lúc, những ngón tay vuốt ve má anh, hơi dùng lực ấn xuống. Chờ đến khi anh có vẻ khôi phục suy nghĩ, hắn mới đột nhiên hỏi một câu chẳng ăn nhập gì với tình huống.

"Anh cảm thấy tôi bất tài lắm sao?"

"Bất tài sao? Cậu ư? Dĩ nhiên là không rồi..." Anh đáp lại theo bản năng, hắn mà bất tài thì ai mới có tài đây?

"Vậy anh." Hắn bỗng dùng sức miết mạnh lên môi dưới của anh, ngón cái tách môi anh ra chen vào đè môi dưới xuống, chạm nhẹ vào đầu lưỡi hồng hào, "Anh có bị điên không mà tin những lời đó?"

"Nếu tôi thật sự muốn dùng anh để trao đổi, tôi còn đến đó làm gì? Vì sao tôi phải chờ đến bây giờ mới làm vậy?"

Hơ... Hắn đang nói gì vậy?

"Còn anh, nếu như thật sự tôi làm vậy, sao anh vẫn đồng ý?" Khi hỏi đến câu này, tông giọng hắn đột nhiên nâng cao thêm một chút, dường như có vẻ chờ đợi câu trả lời.

"... Vì cậu có ơn với tôi." Sau khi suy nghĩ một lát, anh chọn một đáp án thích hợp, "Vì cậu có ơn với tôi nên..."

"Chỉ vì vậy thôi sao? Vì tôi có ơn với anh nên anh chấp nhận vấy bẩn mình để trả ơn cho tôi sao?"

Anh thành thật gật đầu: "... Chỉ vậy thôi...."

"Không."

Hắn bỗng dưng dùng tay bịt miệng anh, thay anh khẳng định.

"Vì anh yêu tôi."

Môi hắn ập xuống cổ anh cắn mút, lưu lại trên da thịt dấu vết ám muội chỉ thuộc về riêng mình. Lúc anh còn đang kinh hoảng trợn tròn mắt, hắn đã nhanh chóng bế thốc anh quay lại giường.

"Không cần anh nói tôi cũng biết là anh yêu tôi."

___

"Hức, a, haaa...!"

Hắn dùng cà vạt trói chặt hai tay anh trên đỉnh đầu, đôi môi trượt trên da thịt anh thoả sức liếm mút. Chiếc lưỡi dài nóng bỏng quấn lấy đầu vú anh trêu đùa, tay còn lại một lần nữa cởi hết áo quần anh ra rồi thăm dò xuống phía dưới kia.

"Khoan, hức, khoan đã...! Chờ một chút!" Khi tay hắn tách mở lồn anh ra đâm vào lỗ nhỏ, anh hốt hoảng đến mức kêu toáng lên, "Vì sao, vì sao cậu... cậu lại...!?"

"Tôi phải tẩy uế cho anh chứ." Hắn nhai cắn núm vú, cười xảo quyệt, "Ban nãy mấy tên đó đã chạm vào chỗ nào trên người anh, tôi sẽ để lại dấu đè lên."

"Nhưng, hức, áaa, nhưng mà...! Cậu, chẳng phải cậu không muốn tôi nữa, hức, đừng, đừng mà...!!!"

Hột le đột nhiên bị đè xuống rồi day mạnh làm anh gào lên thất thanh, lỗ lồn co bóp siết chặt lấy hai ngón tay đang sục sạo. Hắn có vẻ không hài lòng với những gì anh vừa nói, vừa tăng tốc khuấy mở lồn anh vừa nhéo mạnh lấy hột le như trừng phạt.

Lồn anh giật tung theo từng hành động của hắn, thế nhưng, dù lần này hắn vẫn rất thô bạo mà anh lại không còn cảm nhận thấy cơn giận lúc đầu nữa.

"Tôi chưa bao giờ nói chán anh cả." Hắn rê môi dọc từ ngực anh xuống, dừng lại ở lỗ rốn rồi đâm lưỡi vào ngoáy nhẹ làm da gà anh nổi lên, bất giác oằn mình rên rỉ.

"Anh đã bao giờ thấy tôi che giấu cơn nứng của mình với anh chưa?"

Môi hắn trượt xuống nữa, hôn lên mu lồn múp máp sạch đẹp. Xuống nữa, ngậm lấy hột le vào miệng.

"A, a..." Chân anh run rẩy trong vô thức, khoái cảm truyền đến làm thần trí anh mịt mờ.

"Anh là người duy nhất làm tôi nứng như điên, sao tôi chán anh được chứ."

Hắn đá lưỡi với hột le, mút mạnh viên thịt đĩ ấy làm anh hô lên một tiếng mất hồn.

"Tôi muốn chiếm đoạt toàn bộ cơ thể anh. Tôi muốn mỗi một cái lỗ trên người anh đều thuộc về tôi."

"A, đừng, đừng... Hức...! Hột le... quá..."

Hắn đâm lưỡi vào đầu le ngoáy xuống rồi rê dần đến gốc le, tách mở lớp mũ thịt mà quấn trọn vẹn hột le to bự đỏ au vào miệng. Khoang miệng ấm nóng bao bọc lấy nơi nhạy cảm làm đầu óc anh dại đi, lưng bất giác ưỡn lên dí sát lồn vào miệng hắn hơn nữa.

Chắc anh chưa bao giờ biết.

Và cũng không bao giờ nên biết.

Tên điên này đã từng tìm cách chịch lỗ mũi chịch lỗ tai trên mạng.

"Cho dù anh có chết cũng phải chết trong tay tôi. Có bị chịch hỏng cũng phải là do con cặc của tôi."

Hắn bỗng dưng vươn tay bóp chặt cổ anh, từ trên cao chiếu thẳng xuống anh một ánh mắt tàn bạo.

"Tôi không bao giờ để anh cho tên khốn nào khác đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro