Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

10 - Đền Sói

Đền Sói

Truyện được đăng độc quyền tại @July15th

~•~•~•~•~•~

Xưa kia có vương quốc Mặt Trời nằm sâu trong khu rừng già của lục địa Nguyên Sinh ưu ái được Thần Sói bảo hộ. Người ta kể lại, vóc dáng của Thần Sói cao lớn như cổ thụ ngàn năm, tiếng nói vang vọng như thể sấm trời. Người dân nơi đây cung kính gọi Thần là Lang vương — ý muốn nói ngài chính là vị vua đích thực của cả khu rừng này. Thần sống ở trong một ngôi đền tít tận rừng sâu, suốt mấy ngàn năm qua vẫn luôn sử dụng linh lực của mình để tạo ra kết giới bảo vệ vương quốc khỏi tằm mắt của dã thú trong rừng.

Thế nhưng cho đến một ngày nọ, đột nhiên hổ dữ cứ xuất hiện trong thành hết lần này đến lần khác khiến người dân không lúc nào thấy yên lòng. Quốc Vương nói rằng có lẽ đền thờ đã xảy ra chuyện, Thần Sói e là gặp phải chuyện nguy cấp cho nên kết giới mới yếu đi như vậy. Khi ấy trong thành có một vị Hiệp Sĩ, vì để bảo vệ muôn dân của vương quốc, cũng là vì muốn giải cứu cho Thần Sói, đã không tiếc thân mình, xung phong muốn đi đến đền thờ của Thần để kiểm tra.

Ngày ấy khăn gói lên đường, cậu chỉ một lòng cho rằng là có kẻ xấu đã quấy nhiễu, vậy nên khi Hiệp Sĩ biết được nguyên nhân thật sự khiến kết giới bị phá vỡ, cậu đã ngỡ ngàng không thôi.

Thần điện rộng lớn vô cùng, khi đến nơi Hiệp Sĩ còn lầm tưởng ấy là di tích còn sót lại của đất nước xưa cổ. Đi sâu vào bên trong có một đài tế lễ, mà Thần Sói lại yếu ớt co mình nằm ở chính giữa đài tế. Hiệp Sĩ cho rằng Thần bị thương, không nghĩ ngợi nhiều mà chạy đến lay động thân thể to lớn ấy.

"Lang vương! Chuyện gì đã xảy ra với ngài? Có kẻ nào đã đến đây quấy nhiễu sao?"

"Cậu... là ai thế?"

Bấy giờ Hiệp Sĩ mới tận mắt nhìn thấy, Thần Sói thậm chí cao lớn hơn cả bức tượng mà người của vương quốc đã tạc ra nữa. Thân hình ngài ấy thoạt nhìn cũng giống như Hiệp Sĩ và bao con người khác, nhưng khác ở chỗ được phủ đầy bởi lớp lông dày như sói. Ngay cả phần đầu và móng vuốt sắc nhọn cũng không phải là của người, mà là của lang sói trong rừng sâu. Lông mao trên người Thần vốn trắng bạc như ánh trăng, nhưng lúc này lại phủ đầy bụi đất, rối lại như rơm, trông chật vật vô cùng.

Mà Thần Sói vốn dĩ không mặc áo quần, ngay khi ngài vừa quay người nhìn lại Hiệp Sĩ, thứ đập vào mắt cậu chính là dương vật đỏ hỏn, to lớn hơn cả bắp ngô chín vàng ngoài đồng! Ôi trời, rõ ràng là đến để giúp đỡ Thần Sói, vậy mà lại chú ý vào những điều vớ vẩn gì thế này! Hiệp Sĩ không cho phép mình nghĩ ngợi linh tinh, trước tiên vẫn là quỳ rạp dưới đất mà hành lễ cho đàng hoàng:

"Tiểu thần hôm thay thay mặt toàn dân vương quốc Mặt Trời đến đây để bái kiến Lang vương điện hạ. Thời gian gần đây kết giới quanh vương quốc không ngừng suy yếu, chúng thần cho là Lang vương đã gặp chuyện bất trắc nên đã mạo muội đến tận nơi đây."

"Vậy à?"

Thần Sói có vẻ như chỉ vừa ngủ một giấc dài rồi tỉnh dậy, uể oải vặn mình, giống y như chú cún nhỏ vậy. Trông Thần cao lớn thế kia, nhưng Hiệp Sĩ vẫn cảm giác như ngài ấy vẫn còn ở cái tuổi nghịch ngợm của thời niên thiếu vậy đó. Mà chắc không đâu, có lẽ cậu đã hoa mắt thôi. Thần Sói đã sống suốt trăm năm qua rồi, sao mà giống với mấy tên nhóc con mới lớn được kia chứ? Thế nhưng Thần Sói lại giống như muốn củng cố thêm cái ý nghĩ trong đầu Hiệp Sĩ, ngài ung dung đứng dậy, vừa đi về phía ao nước lớn ở giữa ngôi đền vừa vu vơ hỏi:

"Biết chà lưng không? Lại đây tắm cho ta trước đi. Chuyện khác lát nữa hãy tính."

Hiệp Sĩ cũng chẳng hiểu chuyện gì nữa, thôi cũng đành ngoan ngoãn chạy đến mà giúp ngài tắm gội cho sạch sẽ. Thần Sói coi bộ cũng biết hưởng thụ lắm, ngửa đầu tựa vào vách đá bên cạnh bờ hồ, tùy ý sai bảo Hiệp Sĩ gội rửa bộ lông cho mình. Khi thì bảo cậu chạy sang trái, lúc lại muốn chàng xê sang phải, giọng điệu kiêu ngạo vô cùng. Nhưng mà Hiệp Sĩ biết sao được, dù sao ngài ấy cũng là Lang vương.

"Điện hạ, người chẳng phải vẫn còn khỏe mạnh hay sao? Vậy kết giới bảo vệ vương quốc đó vì sao lại thình lình yếu đi như thế?"

Hai mắt Thần Sói vẫn nhắm nghiền, thoải mái tận hưởng xoa bóp dịu dàng của Hiệp Sĩ, thong thả như thể chỉ là chuyện cỏn con ngoài phố:

"Vì cái vị Lang vương các người tôn phụng khi trước đã bỏ đi du ngoạn cùng người yêu bé nhỏ của ông ấy rồi. Ta chỉ là Lang vương đời sau, mới nối nghiệp được ít lâu thôi."

Hóa ra Lang vương cũng sẽ có lúc thoái vị nhường ngôi thế kia ư? Quả là mở mang tầm mắt!

Thần Sói ngưng lại một lúc, điều chỉnh tư thế nằm cho thoải mái rồi mới tiếp tục giải thích:

"Khôi phục lại kết giới kể ra thì cũng đơn giản thôi. Sư phụ bảo rằng chỉ cần làm tình ở trên cái đài tế lễ ngoài kia là được rồi. Thế nhưng kiếm bạn tình ở đâu thì ông ấy không nói, ta cũng chịu. Mấy tháng này ta cũng cực lắm chứ, vì không có kết giới nên ta phải tự thân đi đuổi lũ hổ báo kia về rừng chứ đâu có nhàn rỗi gì."

Hiệp Sĩ bật cười. Vị tân Lang vương này quả nhiên vẫn còn nhỏ, không chịu được nhiều thiệt thòi, chỉ cần có cơ hội là sẽ kể lể ra ngay. Nhưng mà hắn ta cũng kiêu thật, nghe thấy Hiệp Sĩ cười mấy tiếng đã nhăn nhó mặt mày, vội ngồi thẳng người dậy mà hỏi tội:

"Tên ngốc này, cười cái gì thế?" Thần Sói nhìn Hiệp Sĩ một hồi, như phát hiện ra một thứ hay ho, thái độ liền khác hẳn, "Cậu trông cũng trắng trẻo dễ coi đó, hay là làm tình với ta đi? Dù sao cậu cũng muốn cứu vương quốc của cậu mà."

"Làm tình á? Ngài... ngài có thật sự hiểu làm tình là gì không thế?"

Hiệp Sĩ nghi ngờ cái vẻ mặt ngây thơ kia của Thần Sói lắm. Có lẽ hắn chỉ biết làm tình có thể tạo kết giới thôi, không như loài người các cậu e dè rất nhiều thứ. Nhưng Thần nói với cậu nếu như hôm nay không khôi phục lại được kết giới, chẳng phải cậu tốn công vô ích sao? Trở về kiếm một cô gái thích hợp thật rườm rà, chi bằng Hiệp Sĩ cứ lên giường cùng hắn đi cho xong!

Ngay khi Hiệp Sĩ còn đang lưỡng lự đủ điều, Thần Sói đột nhiên lại hôn lên đôi môi cậu, đầu lưỡi to lớn chen chúc trong khuôn miệng nhỏ hẹp, bao nhiêu khoảng trống cũng đều bị nó chiếm lấy. Rồi Thần truyền vài trong miệng cậu một viên ngọc, không biết là thứ gì nữa, nhưng mát lành dễ chịu lắm. Đến khi chắc chắn rằng Hiệp Sĩ đã nuốt xuống viên ngọc được móm cho kia, Thần Sói mới chịu buông tha cho cậu. Hắn mừng rỡ mỉm cười:

"Vậy là xong bước đầu rồi đó. Sư phụ nói rằng nếu như bạn tình thì hãy đút cho người ta viên ngọc ta luyện được trong mấy năm qua, như vậy mới có thể tiến hành nghi thức quan trọng nhất!"

Hiệp Sĩ chẳng hiểu gì cả, còn Thần Sói thì vui mừng khôn xiết, một tay bế xốc cậu lên nhẹ nhàng như là bế trẻ. Bọn họ cứ vậy mà đi thẳng đến đài tế, mặc cho trong lòng Hiệp Sĩ vẫn còn nhiều nghi vấn chẳng thể giải đáp. Mà hơn cả thế nữa, cơ thể cậu nãy giờ cứ thấy là lạ, giống như là người say rượu, đầu óc cứ lâng lâng tít tận mây trời.

"Không... không ổn rồi! Điện hạ... cơ thể của tôi sao nóng quá...."

"Đâu có sao đâu, như vậy mới là đúng đấy!"

Hiệp Sĩ nằm dài trên đài tế rộng lớn, áo quần đều mở bung ra. Cái đầu sói của kẻ kia vùi trong thân dưới của cậu, say sưa liếm láp ướt đẫm cả vùng háng. Hiệp Sĩ thấy lạ lắm, giống như dưới thân cậu mọc ra thêm một cơ quan mới lạ vậy đó. Cái bộ phận kia nằm giữa con cu và lỗ đít của cậu, cảm giác như là một khe nứt, nhưng cậu không thấy đau rát gì cả, trái lại cứ ngứa râm ran khắp nơi.

Cái lưỡi dài ngoằng của Thần Sói nhẹ nhàng tách mở hai bên mép thịt, cẩn thận liếm láp mỗi một nếp gấp như thể sợ lạ hắn sẽ bỏ lỡ một ngỏ ngách nào vậy. Hiệp Sĩ thấy sướng lắm, cảm giác có chút giống với lúc thủ dâm, nhưng cũng khang khác. Chắc là vì lần này là được Thần bú liếm cho. Những suy nghĩ đen tối dâm dật thế này cứ làm cậu thấy nưng nứng hết cả người.

"Á... ớ... lạ quá... a... ứ... Ngài đang liếm... đang liếm chỗ nào... ư... mà tôi thấy lạ quá.... a..."

"Hở? Liếm lồn đó." Thần Sói khẽ ngẩng đầu lên, ngón tay to lớn lông lá của hắn lập tức chen vào, chặn lại hai bên môi thịt, "Cậu không cảm nhận được sao? Bên trong cơ thể cậu đang mọc ra một tử cung mới đó. Mà có tử cung rồi thì phải có lỗ thông ra chứ. Nếu ta không liếm cho kĩ thì cái lỗ tạm thời này sẽ bị dính lại như cũ mất, vậy sao mà đụ cho được!"

"Ớ... ớ... sao mà... sao mà lắm chuyện thế... hu hu... nhưng mà phê quá... ư... ư.."

Lỗ lồn nhỏ xíu vừa mới mọc ra, vừa mềm lại vừa dâm, chỉ một chút cọ xát cũng đủ làm Hiệp Sĩ nứng muốn điên. Mà cái lưỡi của con sói kia to dài lại còn nhám sì, chen chúc đút vào trong lồn làm cậu phê muốn đến tận trời. Hiệp Sĩ thấy ngại lắm, nhưng cái miệng của cậu cứ không ngừng rên rỉ những tiếng dâm dục, đến mức nước dãi chảy đầy bên khóe môi rồi nhưng vẫn không tài nào khép miệng lại được.

Cảm giác như bên trong cái lồn kia đang chảy nước, không biết nữa, vì cậu không nhìn thấy được. Nhưng hình như đầu lưỡi của Thần Sói ra vào đã trơn tru hơn, dưới háng cũng thấy ướt át như vũng lầy. Nếu chỉ có mỗi nước bọt của Thần Sói thôi làm sao mà lầy lội đến thế kia được, ướt hết cả mông Hiệp Sĩ rồi. Bấy giờ cậu mới để ý, khắp cả tế đàn này đều có khắc hoa văn chìm. Những họa tiết cầu kì trên sàn đá được tưới tiêu bởi dịch nhầy dâm dục thế mà lại bừng sáng lên như thứ ma thuật thần kì. Nhưng chúng sáng không nhiều, chỉ bừng lên trong một khoảnh khắc rồi yếu dần đi, chỉ còn vài tia sáng yếu ớt le lói ở nơi giao hợp.

"Nhìn này, quả nhiên nước lồn của cậu có tác dụng!"

Đầu óc Hiệp Sĩ lúc này đã trống rỗng cả rồi, cậu nghe thấy giọng nói của Thần Sói nhưng lại chả hiểu gì cả, cứ như đang nghe loại ngôn ngữ xa lạ nào vậy đó, chỉ có thể liên tục rên lên ư ử. Cái lưỡi linh hoạt như con rắn lớn liên tục uốn éo khuấy đảo lỗ lồn non tơ, răng nanh nhọn hoắc của kẻ kia lại còn ác ý mà gặm cắn lên hòn le đỏ hỏn, suýt nữa làm Hiệp Sĩ phê đến đái ra quần.

"Á... ớ... không.... sắp không xong rồi... ớ... ớ...."

Rồi đột nhiên giọng nói Hiệp Sĩ cao vút, cả người căng cứng, sâu trong lỗ lồn phun ra dòng dịch nhầy nhụa ướt đẫm cả bộ lông bạc của Thần Sói. Thần Sói cười khẩy, vươn lưỡi liếm sạch nước lồn dính bên khóe miệng, móng vuốt sắc nhọn khẩy nhẹ lên hòn le bị cắn sưng làm cả người Hiệp Sĩ cứ run lẩy bẩy không ngừng.

"Ha ha, chuẩn bị xong chưa, bây giờ mới là trò vui nhất hôm nay đấy!"

Thần Sói nâng hai chân Hiệp Sĩ gác lên đôi vai cao lớn của hắn, đầu buồi nhắm thẳng, một phát chui tọt vào trong cái lồn ướt nhẹp của cậu. Bên trong vừa nóng vừa mềm lại còn ẩm ướt, thật khiến hắn phát điên lên được mà. Bảo sao sư phụ cứ thích đụ địt thế, hóa ra lại sung sướng như được lên thiên đường vậy.

"A... quả nhiên là cực phẩm... phê hết cả cặc!"

Thần Sói tít mắt hưởng thụ, sung sướng đến mức vẫy đuôi mãi không ngừng. Hắn không có kinh nghiệm gì nhiều, chỉ biết dập cặc loạn hết cả lên. Nhưng dương vật hắn to, lại còn thô, thịt lồn dâm đãng chỉ cần ngậm thôi cũng đủ thấy phê rồi. Đầu buồi béo núc tròn quay mỗi khi thúc sâu vào lại được tử cung mềm mại nóng ẩm tham lam bú mút, lúc cặc lớn rút ra vẫn còn quyến luyến chưa chịu buông ra. Thịt non mềm mại trong lồn liên tục bị dập rồi lại kéo căng ra, loại cảm giác thô bạo này thế mà lại khiến cho Hiệp Sĩ nứng điên, bị địt sướng rơn cả người. Nước lồn tuông ra như suối, những đường rãnh hoa văn của tế đàn hấp thụ không kịp, đọng lại thành bãi dịch nhầy nhụa dưới sàn, làm sáng bừng cả ngôi đền cổ.

"Ư... a... cặc lớn... ớ... đụ bé lồn phê quá..."

"A... lồn cưng dâm như đĩ vậy... cứ cắn chặt cặc bự của ta suốt!"

Cả người Hiệp Sĩ nhấp nhô lên xuống, con cu nhỏ cũng lắc lư điên cuồng giữa không trung. Lồn bị đụ sướng, chim cúc cu cũng nứng theo, cũng muốn được nếm mùi hoan lạc. Thần Sói liếc nhìn nó, miệng nở nụ cười gian xảo, thình lình vươn tay bóp chặt lấy hai hòn bi đang run rẩy. Hiệp Sĩ bị tập kích bất ngờ, chịu không nổi liền lập tức bắn ra dòng tinh dịch trắng đục vương vãi khắp nơi.

"Ư... ư... ngài chơi ác quá đi... a... ư..."

"Ha ha, khắp người cưng toàn là tinh dịch, càng nhìn càng thấy nứng mà."

Cặc lớn của Thần Sói cứ như cái máy đóng cọc dập liên hồi vào trong lỗ lồn ướt nhẹp của Hiệp Sĩ. Mà con cu của cậu sau khi bắn ra thì cứ rỉ tinh không ngừng, giống như vòi nước bị lỏng vậy. Thân dưới của cả hai vốn dĩ lầy lội giờ lại càng trở nên nhớp nháp, chỉ khiến cho âm thanh da thịt va chạm vào nhau càng thêm phần dâm dật.

"A... oh... bé ơi, chim của cưng bị hỏng rồi, sao nó cứ đái tinh ra hoài... ư... a... tinh dịch của ta còn không nhiều bằng chim của bé luôn đó..."

"... bé ơi, cưng nghe xem tiếng lồn cưng đang nuốt cặc bự nè, dâm quá chừng luôn ha..."

Thần Sói quả nhiên là một tên nhóc lắm lời. Những lời hắn nói ra vừa dâm đãng lại thô tục, thế nhưng không hiểu sao lại khiến Hiệp Sĩ nứng sảng, cứ như bị bỏ thuốc vậy. Đầu óc cậu lúc này như người trên mây, cơ thể cũng vô lực, cứ mặc cho kẻ kia cứ liên tục đổi từ thế này sang thế kia. Dưới háng cậu phê tới cực hạn rồi, cho dù có bắn bao nhiêu tinh dịch, phun bao nhiêu nước lồn cũng là không đủ để thõa mãn dục vọng trong người.

"A... a... sướng lồn quá... ư... đụ sướng lồn... á... em chịu không nổi nữa... ớ... không xong rồi... ư... ư..."

Thần Sói đang hăng say dọng cặc, tự nhiên lại thấy có dòng nước nóng hổi tưới ướt cả bụng dưới của mình, nhìn lại mới thấy bé cưng trong lòng đang run rẩy đái ra đầy người. Nhìn thấy Hiệp Sĩ bị mình đụ phê đái hắn cũng có chút ngỡ ngàng, cảm thấy chuyện này vui thật đó. Lỗ lồn sau mấy lần lên đỉnh liền kề thì co rút liên hồi, bú chặt lấy con cặc lớn của Thần Sói, làm hắn thích thú tới nỗi cái đuôi lớn cứ lắc lư không ngừng.

"A... bé đĩ dâm tới mức đái ra luôn hả? Thú vị thật đó.... ư... cưng làm ta cũng muốn bắn... a... thưởng hết tinh hoa cho cưng luôn!"

"Ớ... á... điện hạ đái tinh vào lồn em... ư... ư..." Gương mặt Hiệp Sĩ dại ra, con cu be bé bắn ra dòng nước đái cuối cùng, mãnh liệt như thể tràn pháo hoa đón mừng thứ tinh hoa đậm đặc của Lang Vương Điện Hạ.

Thần Sói một tay ôm trọn lấy thân thể của cậu, hai thân thể một lớn một nhỏ vui vẻ nằm dài trên tế đàn rộng lớn chờ cho nó hấp thụ hết dâm dịch vương vãi khắp nơi, chầm chậm khôi phục lại kết giới bảo vệ. Từ đó về sau, người dân vương quốc Mặt Trời không còn phải nơm nớp lo sợ về việc dã thú vào thành nữa. Còn Lang Vương Điện Hạ tôn quý và chàng Hiệp Sĩ được muôn dân vinh danh ấy từ hôm ấy không có lúc nào được rãnh rỗi, chính là vì bọn họ còn phải "tạo ra kết giới bảo vệ" đó!

"Ha ha, cưng đáng yêu quá đi à, chỉ ước được ôm cưng rồi địt cưng suốt cả ngày thôi!"

"A... ư... tên ngốc lắm lời... chứ có khi nào ngài chịu buông em ra!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro