Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 8

Họ bắt đầu, là do cậu cố tình dụ dỗ

Nghe thấy tiếng nói, động tác xoa nắn của Tưởng Lệ khựng lại, giọng lẫn trong tiếng nước chảy róc rách có vẻ hơi mơ hồ: "Không cần."

Rất nhanh anh đã đoán được Kỷ Hoài hẳn là đã hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích, anh hướng vòi sen vào thân dưới của mình, sau khi dùng nước lạnh rửa qua loa dâm thủy dính đầy ở cửa mình đi, răng đánh vào nhau, rồi run run rẩy rẩy mặc quần lót sạch sẽ vào.

Do ngực trái trải đầy những dấu ngắt véo và vết cắn của tên biến thái kia để lại, hai núm vú sưng to gấp đôi ban đầu, đầu vú chỉ cần chạm nhẹ một cái là sẽ đau nhức vô cùng, Tưởng Lệ không thể không mặc áo ba lỗ vào để che đi. Nghi ngờ không biết thân dưới có thể nào cũng có dấu vết anh không phát hiện ra không nên anh lại mặc thêm một cái quần cộc màu đen, võ trang đầy đủ rồi mới bước ra phòng tắm.

Lúc về phòng ngủ, Tưởng Lệ thấy Kỷ Hoài đang nghiêng người tựa lên đầu giường, cúi người lướt lướt điện thoại, ánh sáng màn hình hắt lên mặt cậu, không thể thấy rõ được ánh mắt cậu.

Từ góc độ của Tưởng Lệ nhìn sang, chỉ có thể thấy mờ mờ Kỷ Hoài đang lướt xem hình chụp. Anh không có hứng thú biết hình chụp cái gì, tới xốc tấm chăn mỏng lên nằm lên nửa ngoài.

Kỷ Hoài đã cất điện thoại đi một giây trước khi Tưởng Lệ đến gần, ánh mắt dừng lại trên đống quần áo chướng mắt kia một lúc, rồi dời đi không để lại dấu vết, cậu nhỏ giọng hỏi: "Sao hôm nay anh về trễ vậy."

Nếu giống như bình thường, Tưởng Lệ đã không vui ngay rồi, anh ghét nhất chuyện người khác muốn quản lý mình, anh muốn về trễ đến giờ nào thì về, không cần phải báo cho Kỷ Hoài biết.

Có thể do thiếu chút nữa biến thái cưỡng hiếp, Tưởng Lệ đến giờ vẫn còn sợ hãi trong lòng, vừa nhớ tới lại căm tức đến không nhịn được, đột nhiên được người ta quan tâm, người rắn rỏi như anh cũng không tránh khỏi thấy sống mũi cay cay, cảm gíc chua xót bất chợt xuất hiện. Anh tránh đi ánh mắt quan tâm của Kỷ Hoài, hàm hồ nói: "Đi uống rượu với mấy ông công nhân thôi."

Dừng một nhịp song anh bất ngờ nói: "Lần sau nếu anh về trễ anh sẽ gọi điện báo cho mày một tiếng."

Lời này vừa nói ra, cậu thiếu niên có vẻ như bị bất ngờ vì niềm vui bất ngờ này, con ngươi nhạt màu ánh lên ngôi sao nhỏ bé, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu,

"Dạ."

Tưởng Lệ thấy thế, lồng ngực nhói lên tê dại, lại xuất hiện một cảm xúc phức tạp không thể gọi tên.

Anh nghĩ, sau này vẫn nên đối xử tốt với Kỷ Hoài một chút.

Vốn tưởng rằng đêm nay sẽ là đêm thức trắng, không ngờ vừa đặt đầu xuống giường, cơn buồn ngủ đã ập tới, không lâu sau đã ngủ say.

Cũng không phải do Tưởng Lệ vô tâm, chủ yếu do anh bị tên biến thái kia đùa giỡn trong căn phòng nhỏ đó đến mức cả thể xác lẫn tinh thần đều mỏi mệt. Anh ngủ say, nên không biết Kỷ Hoài lặng lẽ mở bừng mắt trong bóng đêm, tầm mắt tăm tối mờ mịt nhìn chằm chằm anh rất lâu.

Ánh mắt như rắn độc kia vừa ướt lạnh lại ẩn chứa sự nóng bỏng, liếm quá từng tấc da để lộ bên ngoài của anh, cuối cùng dừng lại ở hạ bộ được vải quần bao lại.

Nhớ lại cảm giác non mềm mà đôi môi đã nếm được, Kỷ Hoài không khỏi liếm liếm cánh môi đỏ thắm của mình, trong mắt tràn ngập sự thỏa mãn của ước nguyện đã đạt được. Nhưng còn chưa đủ, cậu dùng đầu ngón tay nhấc lưng quần bằng thun lên, lặng lẽ cởi quần của người đàn ông này xuống.

Người đàn ông này một khi đã ngủ, cho dù sét đánh cũng không bừng tỉnh. Kỷ Hoài nâng mông Tưởng Lệ lên, cởi chiếc quần cộc rộng thùng thình kia xuống dễ như trở bàn tay, sau đó ngón trỏ nhấc mép quần lót lên, tạm dừng hai giây, kéo phắt xuống, dương vật mềm nhũn và lông cu rậm rạp liền lộ ra trước mắt cậu.

Ngón tay trắng nõn gẩy gẩy thứ mềm nhũn kia, nhớ tới cảnh Tưởng Lệ nằm trên giường co giật liên tục, lỗ lồn bắn nước một cách đĩ thõa, yết hầu Kỷ Hoài thắt lại, mạnh mẽ nhịn xuống khao khát muốn tuột phắt quần lót của người đàn ông này xuống, rồi cúi người ngậm dương vật vào mồm.

"Hưm a..."

Tưởng Lệ bị luồng khoái cảm kích thích đến mức bừng tỉnh.

Anh mơ mơ màng màng banh mi mắt ra, lờ mờ nhìn thấy một bóng người đang nằm sấp giữa hai chân anh, đầu nhấp lên nhấp xuống.

Vật cứng nóng như lửa được khoang miệng ướt mềm bao lấy, chỗ háng nóng rực lên, Tưởng Lệ còn chưa tỉnh táo, theo bản năng luồn tay vào mái tóc của người kia, hạ bộ thúc mạnh về phía trước mấy phát.

"Hưm!"

Một tiếng rên rỉ đau đớn vang lên giữa hai chân, lông mày Tưởng Lệ co giật, nắm lấy tóc của người này kéo phắt ra ngoài một cái, nhờ vào ánh trăng mờ ảo rọi vào qua khe hở của tấm màn, anh thấy rõ được gương mặt của người này.

Đôi mắt đào hoa, môi hình cánh hoa, ngũ quan thanh tú tao nhã, không phải Kỷ Hoài thì là ai.

Tưởng Lệ bị Kỷ Hoài đánh thức dục vọng, dương vật to bự đã cương cứng giật giật trong không khí, bên trên phủ đầy nước bọt trong suốt. Anh siết chặt bàn tay đang nắm tóc Kỷ Hoài, khó chịu thở hổn hển một hơi, nhíu mày hỏi: "Mày đang làm gì vậy?"

"Em muốn giúp anh."

Kỷ Hoài nhẹ nhàng nói.

Tưởng Lệ thầm nghĩ, có lẽ do thời gian anh ngâm mình trong phòng tắm lâu quá, khiến Kỷ Hoài hiểu lầm rằng anh đang sóc lọ, nên bây giờ mới muốn bú cho anh ra.

Làm chuyện này thực sự rất sướng. Trước đây không ít lần anh cưỡng ép Kỷ Hoài khẩu giao cho mình, lần nào Kỷ Hoài cũng không từ chối, chỉ im lặng chấp nhận. Tưởng Lệ biết cậu không muốn, giờ anh đã định buông tha cho Kỷ Hoài, không ngờ Kỷ Hoài lại chủ động hẳn ra.

Hành động khác thường này làm Tưởng Lệ thấy khó hiểu, nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có liên quan đến chuyện ngày hôm qua anh đã khẩu giao cho Kỷ Hoài.

Cậu học trò ngoan ngoãn tài đức vẹn toàn, lần đầu tiên được đắm chìm trong dục vọng, cưỡng bức xuất tinh trong miệng anh trai, vì vậy nên Kỷ Hoài nảy sinh cảm giác tội lỗi, muốn đền bù cho anh cũng không có gì lạ.

Tưởng Lệ không cần Kỷ Hoài phải đền bù, nói đến cùng thì, chuyện này vẫn do chính anh bắt đầu, cưỡng bức em ruột của mình, đúng là không bằng cầm thú.

Tưởng Lệ thừa nhận mình là đồ bỏ đi, đến bây giờ anh vẫn không hối hận mấy, thậm chí xấu xa mà nghĩ, mình nuôi Kỷ Hoài cho ăn cho học, đòi một chút sự báo đáp từ cậu cũng là chuyện hiển nhiên. Anh sở dĩ quyết định ngừng hẳn hành vi gần như quan hệ giữa anh và Kỷ Hoài, cũng không phải do cắn rứt lương tâm, chỉ là thấy thật vô vị.

Vô vị thực sự.

Do cơ thể dị dạng của mình, không dám có bạn gái, phải giải tỏa dục vọng trên em trai của mình, thay vì nói bị nghiện chuyện này, không bằng nói rằng anh muốn mượn chuyện này để tìm về lòng tự tôn đàn ông của mình. Làm như nếu anh có thể dùng dương vật chơi miệng của Kỷ Hoài, là chứng minh được anh là một người đàn ông có sinh lý bình thường vậy.

Giờ nghĩ lại, anh đi mua dâm thôi cũng chọc phải biến thái, chính là báo ứng của anh.

Thu đống suy nghĩ tán loạn lại, Tưởng Lệ nhìn về phía cậu thiếu niên có đôi mắt mềm mại, lần đầu tiên kiên nhẫn mà nói với cậu: "Sau này mày không cần làm chuyện này, anh không ép mày nữa."

Nghĩ đến chuyện hôm qua có lẽ do chưa nói rõ ràng với Kỷ Hoài, Kỷ Hoài không hiểu ý anh, Tưởng Lệ dừng một nhịp, âm điệu có vẻ hơi cứng ngắc, nhưng thực sự anh đang xin lỗi Kỷ Hoài: "Anh xin lỗi mày, anh là đồ khốn nạn, mày không cần cố tình lấy lòng anh đâu, những chuyện xảy ra trước đây... quên hết đi. Dù thế nào thì anh cũng sẽ nuôi cho mày học xong đại học. Tương lai mày có muốn nhận ông anh này hay không thì tùy mày."

Người đàn ông kiêu ngạo vừa lạnh lùng vừa cứng cỏi, cho dù là xin lỗi cũng sẽ không uốn cong sống lưng thẳng tắp của mình.

Mắt Kỷ Hoài tối sầm xuống.

Sao có thể quên được chứ.

Từ lần đầu tiên họ bắt đầu, vốn là do cậu cố tình dụ dỗ, cho dù lúc ấy Tưởng Lệ không mắc mưu, cậu cũng sẽ dùng mọi biện pháp có thể để cám dỗ anh.

Ngay từ năm cậu tám tuổi, từ cái lần gặp được cậu thiếu niên mặt mũi bầm dập trèo tường vào trong hoa viên nhà mình, hạt giống tò mò đã được gieo vào lòng rồi.

Cậu bé nhìn theo cậu thiếu niên trốn trong góc âm thầm nhìn lén mẹ cậu bé, trong đôi mắt âm u hiện lên một chút dịu dàng, lại trở nên hung ác cảnh giác vào khoảnh khắc phát hiện cậu bé, trông như một con báo dù đang vị thành niên nhưng đã có nanh vuốt sắc bén.

Từ đó về sau đôi khi cậu bé có thể nhìn thấy bóng dáng cậu thiếu niên kia, có khi trên mặt không có vết thương, gương mặt tuấn tú kia tỏa sáng dưới ánh mặt trời. Nhưng hầu hết thời gian trên gương mặt đó luôn sẽ có chỗ xanh chỗ tím, từ lúc đó cậu bé liền tò mò, tại sao ông anh này luôn để bản thân chồng chất vết thương vậy.

Sau này nữa, cậu bé được mẹ nói cho biết cậu bé có một người anh cùng mẹ khác cha, thế là đoán được thân phận của cậu thiếu niên kia.

Biết cậu bé sẽ không mách người lớn rồi, cậu thiếu niên Tưởng Lệ dần dần thả lỏng cảnh giác, lúc tâm trạng tốt sẽ hối lộ cậu bé bằng những viên kẹo rẻ tiền, trong lòng họ hiểu mà không nói ra sự ăn ý giữa đôi bên. Tận cho đến năm cậu mười hai tuổi, Tưởng Lệ hoàn toàn biến mất khỏi cuộc sống của cậu.

Lần gặp lại tiếp theo đã là ba năm sau, cha mẹ cậu gặp tai nạn giao thông mà mất, một dự án mà cha cậu lúc còn sống đã vay ngân hàng để đầu tư bị hoãn lại, toàn bộ tài sản trong nhà đều dùng để trả nợ, nhà cửa xe cộ bị bán đấu giá, cậu từ một thiếu gia nhà giàu thành một đứa trẻ mồ côi, bạn thân của cha có ý muốn nhận nuôi cậu, cậu từ chối, nhờ người đó tìm anh hai giúp cậu.

Thanh niên 23 tuổi, đã trút bỏ cái ngây thơ thời niên thiếu, ngũ quan mạnh mẽ cứng cỏi, thân hình cao lớn, cơ bắp cuồn cuộn, làn da ngăm đen bóng loáng.

Anh ta nửa ngồi xổm trong một góc của công trường, đầu ngón tay kẹp điếu thuốc. Nghe tin mẹ đã qua đời, trên gương mặt không hề có bất cứ cảm xúc gì, chỉ có ngón tay hơi run lên một chút, một đoạn tàn thuốc dài rơi xuống đất.

Hồi lâu, anh thanh niên mới chuyển ánh mắt đến Kỷ Hoài, quan sát đánh giá cậu từ trên xuống dưới, không hề mang chút sắc thái biểu cảm nào. Anh ta rít một hơi thuốc lá thật dài, rồi dùng chân giẫm tắt mẩu thuốc lá, nói với người nhà Kỷ Hoài đang đứng cạnh cậu: "Được thôi, từ nay để tôi nuôi nó."

Hạt giống tò mò, theo thời gian trôi đi đã phát triển thành một cây đại thụ có thể che trời, Kỷ Hoài bỗng dưng hiểu ra, tại sao lại khăng khăng tìm anh cho bằng được, muốn có được người anh trai này, khiến anh ấy mãi mãi thuộc về mình, khát vọng điên cuồng lại vô đạo đức này, không biết đã nảy mầm rồi mọc rễ ở đáy lòng cậu tự lúc nào, giờ muốn nhổ đi đã không còn kịp rồi.

Mà cậu cũng chẳng muốn nhổ.

Cách ngày, Tưởng Lệ đưa Kỷ Hoài đến trường, bình thường Kỷ Hoài ở trọ tại trường, cuối tuần mới về nhà, sau khi nói rõ ràng với Kỷ Hoài rồi, tâm trạng của Tưởng Lệ nhẹ nhõm hơn khá nhiều.

Nhưng mà, chuyện xảy ra trong căn phòng nhỏ tối tăm vào đêm hôm đó, vẫn là cái dằm trong tim Tưởng Lệ, đôi khi sẽ đâm anh một cái, khiến tinh thần anh luôn trong trạng thái căng thẳng.

Anh nhớ rõ ràng tên biến thái kia nói họ sẽ gặp lại, cho thấy hắn ta không định tha cho anh. Nhớ đến chuyện hắn ta đã làm với mình, đáy lòng Tưởng Lệ không kìm được nảy sinh một ý nghĩ ác độc.

Vì thế, anh lên mạng tìm một vài trường hợp liên quan đến chuyện giết người vứt xác, làm sao để tránh được camera, khiến một người biến mất khỏi thế gian mà thần không biết quỷ không hay. Trên mạng liệt kê ra một số phương pháp, nhưng chỉ giới hạn trong lý thuyết, độ khó trên thực tế rất cao.

Tưởng Lệ cũng chẳng muốn phải ngồi tù vì một kẻ biến thái, nhưng không nuốt trôi được cục tức này, định đánh cho tên biến thái này tàn phế, còn mang về từ công trường một thanh thép dày bằng ba ngón tay.

Ngày đó đến nhanh hơn so với dự đoán của anh, buổi chiều tối thứ sáu, trên đường đi đón Kỷ Hoài, điện thoại nhận được rất nhiều hình chụp nhơ nhuốc dâm ô, phần lớn là chụp cận cảnh bộ phận sinh dục, có ảnh dương vật đang cọ vào lồn kéo ra một sợi tơ dính nhớp, cũng có ảnh chụp cửa mình bị bắn đầy tinh dịch trắng đục.

Trong những tấm hình chụp đầy mùi nhục dục này, có một tấm hình chụp toàn thân, người đàn ông trong ảnh kiệt sức mà nằm trên giường, hai chân dang rộng, khuôn mặt anh tuấn đầy hoang mang và bất lực, miếng vải đen bịt mắt ướt một mảng.

Tưởng Lệ giận đến đỏ bừng mặt, bàn tay cầm điện thoại run nhè nhẹ. Anh xóa toàn bộ đống ảnh chụp này đi, ngay sau đó, lại nhận được một tin nhắn từ người lạ, trên đó ghi rõ thời gian và địa điểm, cuối cùng còn thêm một câu: Không gặp không về.

Tên này chắc chắn anh sẽ đến, trên thực tế, Tưởng Lệ cũng không có lựa chọn nào khác, anh không thể để đống ảnh chụp này bị lan truyền khắp nơi trên mạng được, chỉ có thể tìm cách để xóa toàn bộ ảnh chụp trong tay tên biến thái này.

Lúc đến trường, Kỷ Hoài đã đang chờ anh ở cổng trường.

Có lẽ đã nói rõ mọi chuyện, Kỷ Hoài thân thiết với anh hơn rất nhiều, ăn cơm bên ngoài xong, Tưởng Lệ lừa cậu bảo mình đã hẹn với đám công nhân đi uống rượu, Kỷ Hoài còn chủ động nói anh về sớm một chút nhé.

Tưởng Lệ cũng muốn về sớm một chút, nếu như chuyện diễn ra thuận lợi.

Lúc ra ngoài, anh vác theo một cái túi màu đen, bên trong là thanh thép. Đến khách sạn, anh đọc số phòng cho lễ tân, nhân viên đưa khóa thẻ cho anh.

Tưởng Lệ tìm được phòng rồi, siết chặt lấy thanh thép bên trong túi, hít một hơi thật sâu rồi cắm khóa thẻ vào, nghe một tiếng tách, cửa đã mở.

Anh đứng trước cửa một lúc lâu rồi mới cất bước bước vào phòng, đóng cửa lại đồng thời móc thanh thép ra, cảnh giác mà nhìn mỗi một góc của căn phòng.

Đây là một căn phòng tổng thổng khá xa hoa, diện tích phòng rất lớn, trên sàn được trải thảm nhung Ba Tư trắng như tuyết, tiếng bước đi nhẹ đến gần như không thể nghe thấy. Phòng ngủ chính cực kỳ rõng rãi, một chiếc giường có thể cho ba bốn người năm. Quầy bar trong phòng khách còn có rượu vang đỏ và cocktail. Màn hình tinh thể lỏng được gắn chìm trên tường đang chiếu một gameshow hàng đầu nào đó. Phòng tắm có một chiếc bồn tắm hình oval nằm độc lập, bên trong chứa đầy nước ấm.

Trong không khí hơi nước lượn lờ, tim Tưởng Lệ treo đến tận cổ họng.

Anh hồi hộp mà nuốt một ngụm nước miếng, nắm chặt thanh thép trong tay, đúng lúc này, anh nghe thấy tiếng có thứ gì rơi xuống trong phòng khách, vừa mới bước khỏi phòng tắm, một cái khăn lông bịt lấy miệng mũi anh từ phía sau.

Con người không thể tắm hai lần trên cùng một dòng sông, nhưng Tưởng Lệ vẫn cứ không may gặp tới hai lần. Lòng bàn tay chảy quá nhiều mồ hôi, thanh thép rơi xuống sàn phát ra một tiếng cách, Tưởng Lệ ngừng thở, ra sức giãy giụa, lại vẫn không thể ngăn được mũi mình hít hơi ether (1) vào, cuối cùng biên độ giãy giụa càng ngày càng nhỏ, đầu gục xuống hôn mê bất tỉnh.

(1) Ether là thuốc gây mê toàn thân theo đường thở. Ether cũng có tác dụng giảm đau và giãn cơ. Dùng để khởi mê và duy trì mê trong phẫu thuật.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro