Chương 39
Tỉnh lại bị dập dã man vào điểm G sướng đến phát điên / Anh hai tha thứ cho em thì em không đụ anh nữa
Hôm sau.
Lúc Tưởng Lệ tỉnh lại, từng thớ cơ trên người đều mỏi nhừ, dây chằng quanh khớp như đang bị kéo căng, động đậy nhẹ một chút đã thấy đau, đặc biệt là hai cái lỗ thịt bên dưới đang truyền đến cảm giác căng tức khó có thể nói thành lời.
Anh vất vả siết chặt lỗ lại, lỗ hậu đã bị đụ mở chỉ hút được một ngụm không khí, mà trong lỗ bướm mấp máy đang cắn một cây gậy thịt nóng bỏng cương cứng, đó là ——
"Hưm..."
Một tiếng rên khẽ khó chịu vang lên bên tai, hàng mi của chàng trai thanh tú với nước da trắng nõn rung nhè nhẹ, từ từ mở mắt ra, đúng lúc gặp tia nắng ban mai nhàn nhạt xuyên thấu qua kẽ hở tấm màn vào phòng, rơi trên đôi mắt đào hoa đẹp đẽ kia, tròng mắt nhạt màu như được phủ một lớp sương mù mờ ảo, tạo thành màu nâu trong vắt, khiến đôi mắt trông như hòn bi ve trong suốt làm con tim người ta rung động.
Kỷ Hoài làm bộ như vừa tỉnh dậy, nhẹ nhàng chớp mắt đẩy đi lớp nước, rồi vùi mặt vào cái cổ cứng đờ của anh với vẻ tràn ngập sự quyến luyến, đôi môi dán lên làn da nơi ấy, "Buổi sáng tốt lành."
"..."
Tối hôm qua Tưởng Lệ bị giày vò quá tàn nhẫn, đầu óc còn mơ màng, nhất thời không nhớ ra tại sao Kỷ Hoài lại xuất hiện trên giường anh, cặc lại còn đút trong lồn anh.
Kỷ Hoài thấy sự mờ mịt trong mắt anh, không ngại giúp anh nhớ lại hết thảy những chuyện đã xảy ra tối qua, bèn vòng lấy eo Tưởng Lệ, chậm rãi đẩy hông đưa đẩy trong đường đi ướt mềm.
Khoái cảm và sự tê dại quen thuộc ập đến từ dưới bướm, Tưởng Lệ kêu "A" lên, lập tức mặt đỏ tai hồng, hai tay nắm lấy bàn tay Kỷ Hoài để trên ngực, "Hừm... Đừng có nhúc nhích, rút... Hưm... Rút ra nhanh lên..."
Kỷ Hoài chẳng những không rút ra, còn hơi đẩy nhanh tốc độ nhấp lên, mỗi một nếp gấp ướt át bên trong bướm dâm đã bị cặc bự đụ cho phục tùng, đi ngược lại với ý thức của chủ nhân, tham lam quấn lên mút mát cu bự, những cọng gân nổi gồ liên tục cọ xát vách trong mềm như nhung, nhiều lần chà vào điểm G, khiến cảm giác tê rần lại lần nữa vọt đến từ nơi âm đạo.
Rất nhanh Tưởng Lệ đã không chịu nổi nữa, ôm lấy bả vai Kỷ Hoài, run rẩy nói: "Ưm a... Thốn quá, hức anh bỏ cuộc... Lồn anh hư mất..."
Hôn chụt một cái lên cánh môi run rẩy của anh, Kỷ Hoài khẽ cười nói: "Tối qua lúc anh hai nghĩ tới em để thủ dâm, ngồi lên cu giả rồi phải cầu cứu em cũng nói thế, cuối cùng không phải vẫn quấn lấy em đòi rất nhiều lần à."
Đầu lưỡi ướt hồng liếm qua đôi môi một cách cẩn thận, một tay Kỷ Hoài siết chặt eo Tưởng Lệ, một tay ôm lấy đùi anh vòng qua eo mình, rồi nghiêng người sang tiếp tục nhấp cặc, tiếp tục bằng giọng dồn dập: "Anh hai ấy, lúc nào cũng khẩu thị tâm phi, miệng thì nói không cần, thật ra trong lòng muốn lắm nhỉ, nứng lồn đến mức này, sáng sớm tinh mơ còn không chịu tha cho em, cứ mút em hoài."
Hình ảnh dâm loạn đến không thể chấp nhận được xẹt qua đầu anh như cuốn phim điện ảnh, mặt Tưởng Lệ đỏ đến mức có thể tỏa ra hơi nóng, "Hưm a... Anh đâu có..."
"Anh có."
Hoàn toàn không cho người đàn ông này cơ hội để cãi lại, Kỷ Hoài ác ý rút cặc ra đến hai phần ba, quy đầu đè lên điểm G mà rung lên với biên độ nhỏ, nhấp cho Tưởng Lệ run lẩy bẩy, miệng không ngừng bật ra tiếng nức nở nghẹn ngào, Kỷ Hoài mới dừng động tác, dịu dàng liếm nước mắt ở khóe mắt anh, "Em biết sai rồi mà, không nên cưỡng hiếp anh, nhưng tình cảm em dành cho anh là thật, tha thứ cho em lần này được không anh? Sau này em không bao giờ lừa anh nữa."
"Đồ... Đồ khốn."
Kỷ Hoài không nhắc tới còn đỡ, nhắc tới là Tưởng Lệ lại tức, nhưng lửa giận vừa mới hội tụ trong mắt đã bị hành động tiếp theo của Kỷ Hoài đánh tan.
Cây gậy thịt nóng như lửa lại lần nữa tiếp tục những cú dập mạnh mẽ vào điểm G, âm đạo tê mỏi không chịu nổi, cực kỳ nhạy cảm với kích thích trực tiếp thế này, Tưởng Lệ đẩy vai Kỷ Hoài ra một cách yếu ớt, "Hức a... Dừng lại, mau dừng lại, Kỷ Hoài, hức... Anh không chịu được." Bên ngoài anh kháng cự bao nhiêu, lồn lại bót chặt bấy nhiêu.
Không chịu nổi niềm khoái lạc mãnh liệt đến nhường này, âm đạo co bóp cắn lấy gậy thịt, Tưởng Lệ có thể cảm nhận được rất rõ lồn dâm đang co bóp thế nào, hoàn toàn không theo sự kiểm soát của anh.
Kỷ Hoài thở hắt một cái, giọng có vẻ căng thẳng: "Không chịu nổi còn siết chặt thế."
Dục hỏa trong cơ thể như ngọn lửa liếm qua đồng cỏ, mắt Kỷ Hoài đỏ sậm, dứt khoát xoay người đè lên Tưởng Lệ, vác chân anh đặt lên vai, hai tay chống hai bên vai anh, nhìn thẳng vào anh mà nói: "Em biết anh hai thích em mà, nếu không trước đây đã chẳng cưỡng ép em khẩu giao rồi. Mà nứng lồn đến chảy nước thế mà anh hai cũng không chịu cởi quần lót ra cho em liếm, nếu em không làm vậy có phải anh hai định giấu cái âm hộ trinh trắng này đến hết đời không?"
"..."
Tưởng Lệ không biết nên phản bác thế nào.
Nếu không phải bị Kỷ Hoài bóc tem trong sự cưỡng ép, Kỷ Hoài dùng thân phận tên biến thái để đe dọa bắt anh làm bậy làm bạ với cậu, sau đó lại bị Kỷ Hoài lừa dối bằng lời ngon tiếng ngọt, không đời nào anh chọn đến với Kỷ Hoài. Kết quả tốt nhất cũng chỉ là vì tương lai của Kỷ Hoài, còn nhận người anh trai này mà duy trì mối quan hệ anh em thuận hòa một cách giả dối.
Tưởng Lệ không muốn thừa nhận rằng, lúc biết được người cưỡng hiếp anh là Kỷ Hoài, anh dù tức giận rất nhiều lại vẫn có cảm giác may mắn, may mắn kẻ đụ anh là Kỷ Hoài mà không phải thằng đàn ông nào khác.
Giờ anh đã bị Kỷ Hoài đụ tới chín rục, nứng lồn đến mức không thể rời khỏi cặc bự, nhưng lòng tự tôn của người đàn ông khiến anh không chấp nhận được chuyện bị một thằng khác chơi, chỉ có thể dùng sex toy để giải tỏa dục vọng.
Tại sao Kỷ Hoài có thể, người khác thì không. Tưởng Lệ không muốn nghĩ sâu thêm, nhưng anh vẫn nhớ mãi mùa hè năm ấy, cậu học trò mười lăm tuổi tìm đến công trường nhờ sự dẫn dắt của người lớn, nở một nụ cười bình thản mà dịu dàng với anh, gọi anh là anh hai.
Tính cách của anh thật ra rất quái gở, chưa từng có một người bạn thực sự nào. Sự xuất hiện của Kỷ Hoài khiến tâm lý anh xảy ra một sự biến hóa hết sức vi diệu.
Anh dần quen với tiếng sột soạt khi cậu làm bài tập, quen với tiếng hít thở khi cậu nằm bên cạnh, cùng với nhiệt độ cơ thể mát lạnh khi họ dựa sát vào nhau...
Tưởng Lệ nghĩ, hóa ra có người ở bên là cảm giác như thế này.
Theo thời gian từng ngày trôi qua, Kỷ Hoài chậm rãi rút đi sự phúng phính trẻ con, bộc lộ cốt cách thanh tú, làn da trắng nõn như tuyết đầu mùa, đôi mắt chứa chan cảm xúc như làn xuân thủy, trong lúc lơ đãng để lộ vòng eo một tay là có thể ôm trọn lấy. Tất cả đều hấp dẫn tầm mắt của Tưởng Lệ.
Tưởng Lệ cũng không biết chuyện gì xảy ra với mình, mỗi lần nhìn thấy một vài cử động nhỏ của Kỷ Hoài, chẳng hạn như một cái ngước mắt, khi dùng lưỡi liếm môi, trái tim anh lại ngứa ngáy một cách kỳ lạ. Mà đêm uống nhầm rượu lộc tiên đó, cơ thể khô nóng khó chịu, đối diện với cặp mắt trong trẻo sáng ngời của cậu, anh không nhịn xuống nổi mới đụ cái miệng Kỷ Hoài một cách thô bạo thế.
Đây là thích ư?
Không để Tưởng Lệ suy nghĩ cẩn thận, Kỷ Hoài đã gấp gáp không chờ nổi mà lại thúc vào điểm G lần nữa. Cậu bắt được sự thả lỏng trong mắt anh nên mới hứng tình một cách lạ kỳ, quy đầu đè lên điểm sướng rồi dập mãnh liệt, khiến cho lồn non co bóp điên cuồng, dâm thủy bắn ra thành dòng phùn phụt phùn phụt.
Niềm khoái cảm điên cuồng dần tăng lên nơi âm đạo, Tưởng Lệ bị cuốn vào cơn sóng tình mãnh liệt như sóng thần này, mạch suy nghĩ lại lần nữa trở nên thành một đống bùn, chỉ bám lấy cổ Kỷ Hoài một cách bất lực, vừa khóc đến chảy nước miếng vừa kêu rên cực kỳ đĩ thõa trong tan vỡ: "A a a... Chậm thôi, hức... Anh chết mất, ưm a... Kỷ Hoài đừng đụ nữa..."
"Anh hai không tha thứ em là em... hà... không ngừng lại đâu."
Mặt Kỷ Hoài ửng hồng, mồ hôi đầy mặt ửng hồng, mồ hôi chảy dọc xuống trán không ngừng, thấm vào đôi mắt, khiến đôi mắt màu hổ phách trở nên đỏ rực đến mức làm người ta thấy sợ hãi. Cậu giã ác liệt vào lồn non của anh hai, bất kể anh hai xin tha thế nào cũng không chịu dừng lại, quyết tâm ép Tưởng Lệ phải tự mình nói tha thứ cho cậu.
Tưởng Lệ còn định cố nén lại, nhưng cái bím non mềm đã bị đụ bấy nhầy, còn ngậm cặc suốt cả đêm, căn bản không chịu nổi chuyện bị kích thích điểm sướng liên tục như thế. Anh lắc đầu khó chịu, vừa khóc lóc vừa thở hổn hển: "Hức a... Anh chết thật mất thôi, Kỷ Hoài cứu anh với, hức... Anh không chịu được..."
Quy đầu tròn trịa lại nghiền lên điểm G một cách bạo lực, Kỷ Hoài khàn giọng ép hỏi: "Vậy anh hai tha thứ cho em rồi?"
Còn chưa kịp nghĩ có nên tha thứ hay không, Tưởng Lệ cắn môi dưới, nhất định không chịu trả lời.
Kỷ Hoài liền tăng tốc lần nữa, dập vào điểm sướng thật tàn nhẫn, tốc độ nhanh đến mức khó có thể thấy rõ, như muốn nghiền nát điểm sướng ấy vậy.
Cách làm tình như tra tấn này khiến Tưởng Lệ hoàn toàn sụp đổ, anh thả lỏng đôi môi phủ đầy dấu răng, móng tay cào cả đống vết xước hồng hồng trên lưng Kỷ Hoài, thân dưới run lẩy bẩy, vừa phun nước vừa rít lên: "Hức... Anh tha thứ mày, hự a... Đừng dập vào điểm G của anh nữa..."
Anh lặp đi lặp lại lời tha thứ, khuôn mặt tuấn tú đầy nước mắt, cơ thể tráng kiện gợi cảm vẫn còn run rẩy, khoái cảm vượt xa bình thường sắp khiến anh phát điên.
Lúc này Kỷ Hoài mới chậm lại, hôn lên hàng mi thấm đẫm nước mắt của anh, vừa thở dốc trong kiềm chế vừa nói: "Anh hai không thể, hà... Nói mà không giữ lời đâu đấy."
Dứt lời, cậu đột nhiên rút cặc ra.
Lỗ địt vốn đã tiến sát đến đỉnh khoái cảm, quy đầu khổng lồ dập mạnh lên điểm dâm rồi rút ra đồng thời cạ qua âm vật, cơn sướng như tia chớp ập đến từ hai nơi ấy. Đầu óc Tưởng Lệ tức khắc trở nên trống rỗng, điên cuồng uốn éo cơ thể như con cá bị mắc cạn, chất lỏng ngọt ngào không ngừng tuôn ra ngoài như suối phun.
"A a a a a..."
Trong tiếng kêu cao vút phóng đãng của anh, Kỷ Hoài quỳ gối giữa hai chân Tưởng Lệ, đỡ cặc sục nhanh mười mấy phát, sau đó đè quy đầu lên hột le đã sưng phù mà bắn tất cả dịch trắng đục lên nó.
Tinh dịch không nằm ở đó được bao lâu đã bị dâm thủy rửa trôi. Tưởng Lệ cực khoái suốt gần nửa phút, đến khi không phun ra được nữa, anh mới mở to đôi mắt đỏ bừng đã mất tiêu cự, kiệt sức mà nằm trên giường, cả người run lẩy bẩy, được Kỷ Hoài ôm vào lòng, được Kỷ Hoài kiên nhẫn dỗ dành một lúc lâu mới ngừng run.
Một khoảng lặng dài lâu qua đi, Tưởng Lệ nghẹn ngào nói: "Mẹ nó hôm đó anh nên đánh chết mày cho rồi."
Kỷ Hoài nghe xong, bàn tay đang vỗ nhẹ vai anh khựng lại, dùng mặt mình cọ nhẹ lên mặt Tưởng Lệ một cái, "Em biết anh hai không nỡ mà, đừng giận nữa được không, hay là anh lại đánh em một trận cho hả giận nhé."
Vừa nói vừa nhắm mắt lại, ra vẻ anh dũng chịu đánh.
"..."
Nhìn những vết bầm tím còn chưa tan trên mặt cậu, hai tay Tưởng Lệ không ngừng siết chặt rồi thả lỏng, siết rồi thả, cuối cùng đặt hờ lên mặt Kỷ Hoài, đẩy cậu ra xa, "Cách xa anh chút đi." Dừng một nhịp rồi anh bực bội nói: "Nóng thấy mẹ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro