Chương 25
Anh không hỏi em có thích anh không à / Ngứa lồn à
Tưởng Lệ cũng đâu thể hỏi có phải Kỷ Hoài thích mình không chứ.
Hơi ngửa người ra sau, Tưởng Lệ giật lấy tờ khăn giấy trong tay Kỷ Hoài, lau miệng qua loa mấy cái rồi vo thành một cục ném vào thùng rác, nói sang chuyện khác: "Không còn sớm nữa, anh muốn đi ngủ."
Vứt lại những lời đó xong Tưởng Lệ liền chui vào toilet đánh răng.
Vừa rồi chiến đấu quá hăng, trong không khí vẫn còn vương vấn mùi tanh nhàn nhạt của nước tiểu. Nước tiểu bắn tung tóe khắp nơi, trong ly súc miệng cũng có một ít. Tưởng Lệ vứt bàn chải đánh răng cũ đi, lấy bàn chải đánh răng dự phòng còn mới ra. Vừa quét kem đánh răng lên, Kỷ Hoài đã chen vào, nhất quyết đòi đánh răng cùng với anh.
Không gian chật hẹp, nhét hai người có vẻ hơi cực, vai kề sát bên vai.
Tưởng Lệ nhăn chặt mày hơn, vội vàng đánh răng cho xong, bọt kem đánh răng bên miệng cũng không kịp lau, lại nghe thấy Kỷ Hoài hỏi: "Anh hai không có gì để hỏi em hết à?"
"..."
Đưa môi sát lại bên tai Tưởng Lệ, Kỷ Hoài dùng cánh môi cọ xát làn da mỏng manh ở nơi ấy, trong thanh âm mềm nhẹ mang theo sự dụ dỗ: "Chẳng hạn như, cảm xúc của em với anh là gì? Có phải là thích không? Có phải... muốn được ở bên anh mãi hay không?"
Mơ hồ đoán được Kỷ Hoài muốn nói gì, trái tim Tưởng Lệ đột nhiên nhảy lên điên cuồng không sao kìm được, gương mặt từ từ nóng lên, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn rất bình tĩnh, là sự lạnh băng và hờ hững như mọi khi.
Anh đứng cứng ngắc tại chỗ, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào. Song lại nghe Kỷ Hoài nói: "Giờ em có thể trả lời anh, em thích anh, em muốn được ở bên anh."
Cùng lúc những lời này được thốt ra, mặt Kỷ Hoài không ngừng phóng to trước mắt anh, cho đến khi cánh môi mềm mại chạm lên môi anh, Tưởng Lệ vẫn chưa kịp hoàn hồn, ngơ ngơ ngác ngác mà đứng đó như một pho tượng.
Kỷ Hoài bạo gan xoay người Tưởng Lệ lại, hai tay vòng quanh eo anh, nhân lúc anh hai còn đang trợn mắt ngạc nhiên, đầu lưỡi đã cạy đôi môi anh ra rồi chui vào trong, mạnh mẽ mà cũng không kém phần dịu dàng càn quét khoang miệng anh, liếm qua hàm dưới, hàm trên, đáy lưỡi, mút sạch nước bọt bên trong một cách tham lam.
Tính ra chưa hôn được bao nhiêu lần, kỹ thuật hôn của Kỷ Hoài vẫn cần phải trau dồi thêm, nhưng vẫn tuyệt đối nhiệt tình, chỉ muốn nuốt luôn lưỡi Tưởng Lệ. Cậu quấn lấy lưỡi anh hết nút rồi lại cắn, rồi kéo chiếc lưỡi ra, ngậm nó vào miệng liếm láp như đang ăn một cây kẹo mềm.
"Hưm!"
Lưỡi bị hút vào miệng Kỷ Hoài, nước bọt không kịp nước xuống chảy ra theo khóe miệng. Mặt Tưởng Lệ đỏ bừng, hai tay đặt lên vai Kỷ Hoài, định đẩy cậu ra.
Nhận ra ý định của anh, Kỷ Hoài siết chặt khớp hàm, hàm răng chạm vào cái lưỡi. Tưởng Lệ bị đau nên không dám vùng vẫy quá mạnh, chỉ có thể mặc kệ Kỷ Hoài nút lưỡi anh đến sưng phù lên, trong lúc môi lưỡi quấn quýt đôi khi sẽ phát ra tiếng "chùn chụt" khiến người ta xấu hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Vất vả lắm mới kết thúc được nụ hôn này, cơ thể Tưởng Lệ đã mềm nhũn như lưỡi anh, không thể không chống lên tường để đứng vững. Lỗ lồn đã bị đụ nổi lên sự ngứa ngáy khó nói, có chất lỏng nào đó vừa rỉ ra từ âm hộ, dính lên quần lót, cái quần chưa thay được bao lâu dần trở nên dính nhớp không chịu nổi.
Vậy mà Kỷ Hoài còn cố tình chèn vào giữa hai chân anh, dùng đầu gối cọ vùng kín của anh qua lớp quần lót. Hơi nóng không ngừng xộc vào lỗ tai, cùng với tiếng thì thầm gợi cảm ám muội của cậu em trai: "Anh hai thì sao, có thích em chút nào không anh?"
Cơn tê dại khôn kể chạy dọc từ tai ra khắp toàn thân, khiến cơ thể anh mềm nhũn. Tưởng Lệ vừa xấu hổ vừa lúng túng, "Hưm... Thằng khốn này, đừng... Ưm a... Đừng quậy nữa!"
Kỷ Hoài siết chặt tay lại, ôm chặt lấy vòng eo của anh hai, nhẹ nhàng cọ gương mặt Tưởng Lệ như một chú mèo, kéo dài giọng mà nói: "Có thích em không nào? Anh mà không trả lời em sẽ dùng quần lót cọ nát lồn nhỏ của anh luôn đấy."
Trước đây cậu vẫn luôn giữ khoảng cách với Tưởng Lệ, thân mật đến mức này khi xuống giường vẫn là lần đầu tiên. Đôi mắt đào hoa hơi nheo lại, giọng điệu vừa như nhõng nhẽo vừa như đe dọa, còn lấy tay ụp lên bướm anh cách một lớp quần lót, mơn trớn một cách ám muội.
Không ngờ Kỷ Hoài dám càn rỡ đến mức này, Tưởng Lệ vừa thẹn vừa giận, "Thích cái địt!"
"Em biết anh thích em mà."
Ngón tay từ từ kéo quần lót chặt lại, khiến nó chui vào giữa cửa mình, ngón tay trắng nõn thon dài gảy qua gảy lại chỗ lõm xuống ở miệng lồn. Giọng Kỷ Hoài khe khẽ nhẹ nhàng, lại cực kỳ chắc chắn mà nói: "Nếu không anh hai sẽ không ép em bú cặc cho anh, còn đưa lồn cho em đụ nữa chứ."
Ngoài sự ép buộc ngay từ đầu, và lần bị tên biến thái đe dọa nên không thể không lên giường với Kỷ Hoài, lần đầu tiên họ quan hệ bắt đầu từ lúc Kỷ Hoài bắt gặp anh thủ dâm cho tên biến thái xem qua video.
Rõ ràng có thể đẩy Kỷ Hoài ra, nhưng lồn dâm bị bú quá sướng, Kỷ Hoài còn lấy đầu khấc chọc vào điểm G của anh mãi, thật sự không thể chịu nổi sự tra tấn của dục tình, Tưởng Lệ lại ỡm ờ phát sinh quan hệ với cậu.
Làm xong anh cũng nghĩ tới, nếu người ấy không phải Kỷ Hoài mà là ai đó khác, anh tuyệt đối không đời nào để người đó đụ mình.
Kỷ Hoài với anh là đặc biệt.
Sự đặc biệt này là thích ư? Chính Tưởng Lệ cũng không biết.
Giờ anh chỉ muốn giải quyết tên biến thái kia thật nhanh, không còn tinh lực để nghĩ đến chuyện khác. Đối với lời tỏ tình trắng trợn của Kỷ Hoài, Tưởng Lệ không biết phải đối mặt như thế nào, chỉ có thể dùng sự bực bội và mất kiên nhẫn để che giấu sự luống cuống trong lòng, "Mẹ nó bớt ảo tưởng sức mạnh (1) đi, anh chỉ kiếm mày để giải quyết nhu cầu sinh lý chút vì anh không yên tâm về người lạ thôi."
Nói xong, Tưởng Lệ không hề quan tâm đến vẻ mặt của Kỷ Hoài thế nào, đẩy mạnh cậu ra, lướt qua vai cậu về phòng ngủ.
Về lại giường, Tưởng Lệ lấy điện thoại ra nhìn lướt qua, tên biến thái kia vẫn chưa trả lời tin nhắn cho anh, anh vò vò cái đầu ngắn một cách bực dọc. Thoáng thấy bóng Kỷ Hoài, anh rút tay lại, đặt điện thoại sang một bên, nằm xuống đưa lưng về phía Kỷ Hoài.
Tưởng Lệ mở to mắt nhìn trân trân vào tường, không hề nhúc nhích. Qua hai giây, anh cảm nhận được giường hơi lún xuống, ngay sau đó một cánh tay vòng qua ôm lấy eo anh từ phía sau.
Kỷ Hoài nhích lại gần, ngực dán lên lưng anh hai. Tưởng Lệ vừa né tránh, giọng nói đầy muộn phiền của cậu em truyền đến từ sau cổ, để lộ một chút lạc lõng: "Đừng đẩy em ra mà."
Biết Tưởng Lệ đang nghe, Kỷ Hoài ôm chặt anh hơn, vùi mặt vào gáy anh, giọng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, kể lể về tình yêu của mình: "Thật ra em thích anh hai từ lâu lắm rồi. Hồi trước lúc anh bảo em khẩu giao cho anh, anh không biết em vui tới mức nào đâu, chỉ là em không muốn làm công cụ cho anh giải tỏa dục vọng mà thôi, nên em mới che giấu cảm xúc thực sự của mình."
"Giờ anh hai đã là của em rồi, cho dù anh có thích em hay không, em cũng sẽ không buông ra đâu. Anh coi em như sextoy cũng được, công cụ để anh thỏa mãn đam mê quay clip của anh cũng không sao, chỉ cần anh không tìm đến ai khác, anh muốn em làm gì cũng được..."
Nghe lời tỏ tình chân thành của Kỷ Hoài, Tưởng Lệ giật giật môi, thì thầm một cách khó khăn: "... Nhưng chúng ta là anh em đấy?"
Kỷ Hoài cúi đầu, hôn lên bờ vai Tưởng Lệ, "Em biết."
Cậu dừng một nhịp rồi nói tiếp: "Em cũng biết, anh hai không phải loại người quan tâm đến ánh mắt của người đời tới vậy." Bằng không cũng đã chẳng ra lệnh cho cậu khẩu giao nhiều lần như thế rồi.
Không thể không nói, Kỷ Hoài đúng là người hiểu rõ anh nhất, Tưởng Lệ chưa từng thấy áy náy vì đã cưỡng ép Kỷ Hoài.
Người dám làm lơ lời ra tiếng vào mà đánh cha mình đến suýt chết, luân thường đạo lý trong mắt anh chỉ là cục cứt. Tưởng Lệ sẽ không từ chối Kỷ Hoài chỉ vì anh em loạn luân, chỉ là tên khốn nạn như anh, đối mặt với tình yêu vẫn thấy hoang mang và lo sợ, không dám hứa hẹn một cách tùy tiện.
Kỷ Hoài không ép Tưởng Lệ chấp nhận mình, hơn nữa cũng không dùng một thân phận khác để đe dọa anh thêm. Tên biến thái khiến thần kinh Tưởng Lệ căng như dây đàn, chỉ muốn ăn thịt uống máu ấy, cứ thế biến mất mà chẳng có dấu hiệu gì.
Cuộc sống của Tưởng Lệ trở về quỹ đạo.
Anh không biết tên biến thái kia khi nào sẽ xuất hiện lại, vừa thấy may mắn, vừa căm hận vô cùng.
Từ trước đến nay anh là người có thù tất báo, nếu không thể trả thù được, chuyện bị biến thái cưỡng hiếp sẽ mãi mãi là một cây đinh ghim dưới đáy lòng.
Cũng may sự dịu dàng của Kỷ Hoài dần dần xoa dịu vết thương trong lòng anh. Tuy anh không chấp nhận Kỷ Hoài, nhưng Tưởng Lệ bắt đầu vâng theo dục vọng của bản thân, lúc ngứa lồn sẽ chủ động banh lồn ra để Kỷ Hoài bú.
Trong một khoảng thời gian Tưởng Lệ vẫn chưa thể chịu đựng được chuyện cho Kỷ Hoài đút cặc vào. Một mặt anh là một người đàn ông trưởng thành, lòng tự trọng không cho phép anh nằm trằn trọc dưới háng Kỷ Hoài như một con điếm. Mặt khác, cặc Kỷ Hoài đã bự rồi, nhu cầu còn cao, mới làm tình vài lần, nhưng càng về sau anh luôn không thể chịu nổi.
Nhớ đến niềm khoái lạc sung sướng đến đỉnh điểm khiến linh hồn cũng run rẩy ấy, hai chân Tưởng Lệ mềm nhũn, hàm răng run lập cập, kiên quyết không muốn ôn lại lần nào nữa.
Tuy rằng rất muốn banh cặp đùi chắc nịch của anh hai ra, mạnh bạo nắc vào dập cho anh phát khóc, Kỷ Hoài vẫn nhịn xuống. Anh hai chịu cho cậu liếm lồn đã là tốt lắm rồi, cậu không thể khiến anh hai sợ hãi chạy mất được. Nhưng mỗi lần bú lồn cho anh hai, dương vật bên dưới vẫn cứ cứng đến muốn phát nổ.
Đối diện với ánh mắt hờn dỗi của cậu em, Tưởng Lệ cũng thấy chột dạ, bèn lấy tay tuốt cho cậu. Khổ cái Kỷ Hoài quá mẹ nó lâu, sục đến mức tay mỏi nhừ mà vẫn chưa bắn, cuối cùng chỉ có thể xối nước lạnh để dập dục hỏa xuống một cách thô bạo.
Hôm nay, Tưởng Lệ tắm xong lại thấy ngứa lồn.
Từ sau khi bị tên biến thái kia hiếp, lại bị Kỷ Hoài địt thêm vài lần, lỗ lồn vốn đã nhạy cảm dường như đã chín rục chỉ trong một đêm, khi không liền rỉ nước, lúc làm việc ở công trường anh còn phải trữ sẵn hai chiếc quần lót.
Dục vọng không thể nói thành lời đã nhận được sự xoa dịu thích đáng nhờ vào Kỷ Hoài. Lần nào cậu cũng dùng lưỡi bú cho Tưởng Lệ sướng đến muốn sống không được muốn chết không xong. Tưởng Lệ lại có nhu cầu rất cao, vừa nứng là đi kiếm cậu. Cứ như thế, cái bím non mềm bị lưỡi chơi thành màu đỏ tươi mơn mởn, âm vật bị nút nhiều đến lộ hẳn ra ngoài, hai môi lồn múp cuối cùng không thể khép lại được nữa.
Gõ gõ lên bàn học của Kỷ Hoài, Tưởng Lệ ho nhẹ một tiếng, hỏi: "Có rảnh không?"
Kỷ Hoài dừng bút, ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Lệ, ánh mắt rơi xuống nửa người dưới được khăn tắm che lại của anh, chỗ căng đầy kia đẩy khăn tắm trắng như tuyết lên thành một cái lều nhỏ.
Liếm môi một cái, Kỷ Hoài biết mà còn cố hỏi: "Ngứa lồn à?"
"... Ừ."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro