Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 24

Đừng có siết / Anh hai muốn nói gì?

Không có gì khiến người ta sụp đổ hơn chuyện tận mắt chứng kiến cảnh mình bị phang đến tè ra.

Nước tiểu không ngừng chảy dọc xuống trên tấm gương bóng loáng, tiếng nước tí tách nhỏ xuống sàn có thể nghe thấy rõ ràng. Tưởng Lệ nhục nhã dùng tay che mắt lại, trong lúc mơ màng tưởng như mình trở về buổi tối bị tên biến thái kia cưỡng hiếp, nước tiểu nóng bỏng rót ào ào bất tận vào cơ thể anh, như muốn lỗ đít của anh bị đầy đến nổ tung.

Mà giờ dâm thủy mà âm đạo phun ra trong cơn cực khoái bị dương vật nút lại toàn bộ trong cơ thể, hơi nhúc nhích là có thể nghe được tiếng nước óc ách. Trong lúc thần trí mơ hồ, tưởng rằng Kỷ Hoài vừa tiểu vào lồn mình, Tưởng Lệ tức giận run người, "Hức đồ khốn này, mày dám... Ưm a a rút ra đi, hưm... Căng quá..."

"Hà... Anh hai phun nhiều nước thế, ngâm cặc sướng thật."

Kỷ Hoài chẳng những không rút ra, còn nắc một cách tùy tiện trong cái lồn ngập nước, sau khi khuấy phùn phụt ra càng nhiều dâm thủy, cậu dán sát tai anh, thổi một hơi nóng rực vào lỗ tai anh, "Nghe thấy không?"

Khoái cảm tê dại chạy dọc từ vành tai đi khắp toàn thân, làn da rần rần như có dòng điện. Tưởng Lệ khó chịu co bóp cửa mình một chút, không trả lời câu hỏi đáng xấu hổ này, mà run giọng quát to: "Hưm, thả anh xuống mau!"

Kỷ Hoài khe khẽ cười, mắt xẹt qua vai anh nhìn về phía chiếc điện thoại bị thấm đẫm mồ hôi và nước tiểu, "Quay được chưa?"

Tưởng Lệ sửng sốt, mất hai giây sau mới nhớ ra mục đích anh lên giường với Kỷ Hoài. Vừa rồi phang quá kịch liệt nên anh chẳng màng đến kiểm tra điện thoại, không biết có quay được cảnh anh bị địt đến tè ra hay không, nhưng cho dù có quay được hay không, anh cũng không thể kéo Kỷ Hoài làm thêm hiệp nào nữa.

"Không ngờ anh hai có sở thích này đấy."

Khẽ cọ lên mặt anh hai, Kỷ Hoài nói bằng giọng khàn khàn: "Nhưng mà chỉ cần anh hai thích, anh muốn quay bao nhiêu thì quay, miễn là chỉ có hai chúng mình thưởng thức thôi."

Tưởng Lệ lúc này mới biết Kỷ Hoài đã hiểu lầm, nhưng cũng không giải thích, chỉ lặp lại lần nữa: "Thả anh xuống!"

Nói đoạn, anh đang treo trên người Kỷ Hoài đã giận dữ vặn vẹo loạn xạ. Trong lúc giãy dụa, dâm thủy ngập trong lồn bị cây gậy thịt đẩy sâu vào trong âm đạo, cổ tử cung bị kích thích đến run rẩy không thôi, khiến cả người Tưởng Lệ cũng run bần bật, cực lực kiềm chế tiếng rên rỉ sắp bật khỏi miệng, đôi mắt đen ướt át lại bị bịt kín bởi lớp nước mơ màng.

"Đừng nhúc nhích."

Giữa đôi mày thanh tú của cậu học trò hiện lên sự bất đắc dĩ, "Em rút cặc ra trước đã."

Ôm anh hai đứng đụ trong một thời gian dài, tính dục của Kỷ Hoài có mạnh hơn nữa thì thể lực cũng không chống đỡ nổi. Cậu hít một hơi thật sâu, cẩn thận rút dương vật ra ngoài, cái bím co bóp mãnh liệt, nút lấy nút để cây gậy thịt vào trong như một đóa hoa ăn thịt người, hiển nhiên không muốn để con hàng to bự này rời khỏi.

Bị siết đến hít hà một hơi, khuôn mặt đẹp của Kỷ Hoài nhăn lại trong một chớp mắt, căm tức mà nghĩ, nên địt cái lồn non của anh hai sưng vù nát bấy luôn, nện lâu vậy rồi mà còn bót thế này, đúng là đồ đĩ đực trời sinh cho đàn ông cưỡi mà. Ngoài miệng lại nhẹ giọng hờn dỗi: "Anh hai muốn bấm gãy cặc em à? Thả lỏng nào."

Mặt Tưởng Lệ đỏ lên.

Không phải anh cố ý siết lại, cũng không biết vì sao, cái lỗ này hoàn toàn không chịu sự kiểm soát của anh, anh muốn thả lỏng nhưng nó thì hoàn toàn ngược lại, cái lỗ dâm này càng ngày càng bóp lại, khiến vách trong nhạy cảm bị gân xanh trên thân cặc ma sát càng thêm ngứa ngáy.

Kỷ Hoài vốn định ngoan ngoãn rút dương vật ra, thấy lồn non của Tưởng Lệ đĩ thõa thế này, cứ siết chặt cậu không chịu buông, dứt khoát rút ra rồi lại đút vào, biên độ rất nhỏ, chỉ ra vào hời hợt trong lỗ thịt, còn đẩy hết trách nhiệm cho Tưởng Lệ, "Hà... Đừng siết mà, bót quá, em không rút ra được."

"Ưm a... Anh không có siết..."

Xấu hổ đến tột đỉnh khiến cả tai lẫn cổ Tưởng Lệ đều đỏ lựng, âm đạo lại dâng lên khoái cảm quen thuộc. Anh khó nhịn đong đưa cẳng chân, ngón chân cuộn trong, giọng nói run rẩy chẳng nghe rõ: "Mày thả... A ha, mày thả anh xuống trước đã... A a a..."

Lời vừa dứt, âm cuối đột nhiên vút cao kéo dài.

Ra là cây chày thịt cường tráng kia đã không màng đến nhịp co bóp của âm đạo, ngang nhiên rút phụt, quy đầu khổng lồ như một cái móc ngược, kéo phắt thịt lồn bên trong lồ lộ ra ngoài cửa mình, dâm thủy trộn với tinh dịch bị nút lại bên trong giờ phun ào ạt ra ngoài, bắn tung tóe khắp nơi trên sàn.

Điều khiến anh nhục nhã hơn là, thằng nhóc con kia dám ôm hai đùi anh, phát ra tiếng "Xìiii" như đang xi tiểu cho con nít để dỗ anh phun nước.

Môi lồn múp rụp lật ngược ra, cửa mình dâm đãng ở giữa run rẩy phun ra cả đống nước lồn, nhìn lướt qua trông như đang tè ra bằng bộ phận sinh dục nữ. Tưởng Lệ xấu hổ đến mức chỉ muốn ngất đi cho rồi. Đến khi phun hết "nước tiểu", hai chân mềm nhũn chạm đất, chuyện đầu tiên anh làm là giơ nắm tay mềm như bông lên, đấm về phía khuôn mặt đẹp mà cũng gợi đòn của Kỷ Hoài.

Kỷ Hoài dùng tay bao lấy nắm đấm đó dễ như trở bàn tay, rồi cúi đầu xuống, dán môi lên mu bàn tay Tưởng Lệ, "Anh giận à?"

Hai người tuy rằng đã phát sinh quan hệ thân mật, nhưng nụ hôn không mang ý tình dục vẫn là lần đầu. Trong lòng Tưởng Lệ đột nhiên sinh ra một cảm xúc xa lạ lại kỳ cục, anh mím môi, rút phắt tay từ trong tay Kỷ Hoài, không bổ thêm cú đấm nào, chỉ nói bằng giọng cứng đờ: "Sau này đừng có làm vậy."

Nói xong, anh đẩy Kỷ Hoài ra ngoài phòng tắm, đóng cửa "Sầm" một cái.

Không lâu sau, phòng tắm truyền đến tiếng nước rào rào.

Kỷ Hoài dựa người lên tường, nghe tiếng nước, ngón trỏ tay phải vừa vuốt ve cánh môi vừa hồi tưởng, mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt.

Cậu giỏi nhìn thấu lòng người, vừa rồi rõ ràng anh hai muốn tẩn cậu nhưng lại không tiếp tục, chỉ vì một cái hôn sao?

Đương nhiên là không, cậu tin anh hai không phải không có cảm giác gì với cậu, người đàn ông hung dữ lạnh lùng cứng cỏi này, trao sự dịu dàng hiếm hoi cho mình, chỉ cần có thời gian, cậu nhất định sẽ khiến anh hai phải thích mình.

Tưởng Lệ ngâm mình trong phòng tắm rất lâu, vất vả lắm mới móc hết được tinh dịch trong cơ thể ra. Anh lê đôi chân mềm nhũn bước ra, nhìn thấy Kỷ Hoài đưa lưng về anh đứng trước bếp điện từ, đang mân mê gì đó.

Có vẻ do nghe thấy tiếng động, cậu quay đầu nhìn về phía anh, đôi mắt đào hoa xinh đẹp nửa cong, bên trong ánh lên ánh sáng nhỏ bé mà nhu hòa, "Chắc anh đói lắm rồi ha, em nấu cho anh bát mì nhé."

Hai người chiến đấu suốt mấy tiếng đồng hồ, cơm chiều hầu như đã tiêu sạch.

Tưởng Lệ sửng sốt hai giây, tránh đôi mắt lấp lánh như có ngôi sao kia, mặt không có biểu cảm gì, "Ờ."

Anh đúng là hơi đói, nhưng không ngờ Kỷ Hoài lại chu đáo thế này. Anh hơi tách chân, bước về phía mép giường trong tư thế mất tự nhiên rồi ngồi xuống, Tưởng Lệ thở hắt ra một hơi, cố hết sức để làm ngơ cảm giác khó chịu của cơ thể, gửi video được quay lúc nãy cho tên biến thái kia.

Trong lúc chờ tên này trả lời tin nhắn, Tưởng Lệ không nhịn được tò mò, bèn mang tai nghe vào, lén mở video lên xem một lần.

Những đoạn clip hết sức nóng bỏng phóng đãng đó, do tay cầm bị run nên mờ ảo không thấy rõ, nhưng tiếng thở dốc dồn dập khàn khàn dâm đãng, tiếng cơ thể đánh vào nhau và tiếng dâm thủy lép nhép đã đủ để đền bù sự thiếu sót ấy. Tưởng Lệ nghe mà mặt đỏ bừng, tim đập bình bịch, lồn non đã bị yêu chiều một cách thô bạo lại thấy trống rỗng, mấp máy một cách thèm khát, lại chỉ siết được không khí.

Tưởng Lệ kẹp chặt chân một cách xấu hổ, hoàn toàn không thể tin được người đàn ông nứng lồn rên rỉ như con điếm trong video chính là mình. Anh không xem hết video đã vội vàng xóa nó đi.

Nhớ lại cuộc làm tình do anh chủ động ở phòng học trước đó, Tưởng Lệ ngoài chuyện thấy vô cùng xấu hổ còn có một chút hối hận, biết vậy thì anh đã ghi hình rồi, thế mới lấy lại được tí thể diện, để Kỷ Hoài nhìn xem cậu đã dâm đãng cỡ nào khi bị anh "đụ".

Đang lúc suy nghĩ lung tung, giọng nói của Kỷ Hoài vang lên từ phía sau: "Mì nấu xong rồi."

Tưởng Lệ kéo tai nghe xuống, đáp lời: "Tới đây."

Tay nghề bếp núc của Kỷ Hoài không tệ, tốt hơn Tưởng Lệ nhiều, chỉ là ngày thường bận học hành nên không có thời gian xuống bếp, tủ lạnh lại không có bao nhiêu nguyên liệu, Kỷ Hoài bèn làm hai tô mì trứng cà chua đơn giản.

Tưởng Lệ thực sự đói, cúi gằm mặt, ăn mì ngấu nghiến sột soạt. Vừa húp hết nước lèo đã thấy Kỷ Hoài lẳng lặng đẩy tô mì của mình cho anh.

Nhìn tô mì chưa gắp được bao nhiêu, Tưởng Lệ hỏi: "Mày không đói hả?"

"Em no rồi."

Biết sức ăn của Kỷ Hoài nhỏ, Tưởng Lệ cũng không nói gì, cầm đũa lên giải quyết nốt phần của Kỷ Hoài.

Kỷ Hoài rất thỏa mãn.

Anh hai ăn mì cậu đã ăn qua, thật giống như hai người hôn gián tiếp, đôi mắt đào hoa ngập nước long lanh tràn đầy ý cười, cậu nâng má, chăm chú ngắm người đàn ông này ăn mì, mắt tỏa ra một tia nóng rực.

Tưởng Lệ bị cậu nhìn chằm chằm đến mức không thoải mái, vội vàng ăn hết mì, định quen thói dùng mu bàn tay lau miệng, đúng lúc này một tờ khăn giấy trắng như tuyết được đưa tới. Động tác của Tưởng Lệ khựng lại, nhíu mày nhìn về phía Kỷ Hoài. Cậu cầm khăn giấy, lau dầu mỡ quanh miệng giúp anh cực kỳ cẩn thận.

Tưởng Lệ không phải kẻ không đầu óc, mày nhăn càng ngày càng chặt thành hình chữ "川".

"Mày..."

Động tác lau của Kỷ Hoài dừng lại, đáy mắt màu hổ phách cất giấu sự chờ mong.

Tưởng Lệ há rồi lại ngậm miệng, "Không có gì."

Kỷ Hoài lại không chịu cứ như vậy, "Anh muốn nói gì vậy?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro