Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Cuộc sống mới

Vương Thanh từ từ he hé mắt tỉnh lại, bóng chồng nhòe nhoẹt dần tụ lại rõ ràng khung cảnh trước mắt. Cậu đã uống hết một lọ thuốc ngủ trộn với thuốc an thần rồi lịm đi, theo lẽ thường giờ này cậu đã quy tiên, nếu được kịp thời cứu thì cậu cũng phải một là nằm trong bệnh viện hai là căn phòng trọ tồi tàn của cậu, nhưng những gì cậu đang thấy lại là một trần nhà sang trọng.

Vương Thanh hốt hoảng mở choàng mắt nhỏm dậy nhìn xung quanh. Cậu đang khỏa thân toàn tập, nằm trên một chiếc giường king-size siêu to khổng lồ trong một căn phòng cũng siêu to khổng lồ, đồ nội thất xung quanh cũng vô cùng sang trọng như một lâu đài phong cách châu Âu, nhưng đan xen với nó lại có những vật dụng máy móc như các phim khoa học viễn tưởng trong tương lai.

Nếu không phải là thiên đàng hay địa ngục, thế thì là cậu đã xuyên rồi, Vương Thanh thầm nghĩ. Cậu vốn là một học sinh năm cuối cấp ba, trót thích một cậu bạn lớp bên, tên đó là hotboy của trường, mọi ngày rất thân thiện ấm áp. Gần cuối cấp cậu lấy hết can đảm tỏ tình, thế nhưng bí mật cậu là người liên giới tính, có cả bộ phận sinh dục của cả hai giới lộ ra.

Có nằm mơ Vương Thanh cũng không thể tưởng tượng được rằng tên hotboy mọi ngày dễ gần ấm áp đó lại sỉ nhục cậu là thứ quái thai tởm lợm, là đồ nam không ra nam nữ không ra nữ. Hắn còn cùng một bọn đầu gấu lột quần áo cậu giữa sân trường, bắt cậu phơi bày nơi riêng tư ra trước mắt các học sinh khác.

Từ hôm đó cuộc sống của cậu như địa ngục, người tử tế thì xa lánh như mang bệnh truyền nhiễm, kẻ ác ý thì ra sức bắt nạt bằng đủ mọi trò. Cậu cố chịu đựng, hy vọng cơn ác mộng rồi sẽ qua, nhưng nó chỉ tồi tệ đi ngày qua ngày, đến lúc không thể chịu được nữa, cậu quyết định chấm dứt đau khổ. Dù gì cậu cũng là cô nhi, chẳng có người thân để mà khóc thương cho cậu.

Vương Thanh vừa cay đắng nhớ lại vừa thò chân xuống giường đi đến tấm gương toàn thân ở góc phòng, nhìn cơ thể khỏa thân của mình trong gương, cậu xuyên rồi nhưng cơ thể vẫn giống hệt như kiếp trước. Gương mặt dễ nhìn, mắt to môi mọng, cơ thể cân đối, eo nhỏ mông cong, và nơi giữa hai chân, ngoài dương vật nhỏ thanh tú như gương mặt cậu, thì còn mọc thêm một cái lồn. Dị dạng, đáng ghét.

Thượng đế ban cho một cuộc sống mới, nhưng liệu nó có tốt hơn kiếp trước cay nghiệt của cậu hay khong.

Vương Thanh đang trần truồng đứng trước gương lâm vào hồi tưởng thì cửa phòng cạch một tiếng bật mở. Cậu giật bắn người, hốt hoảng vèo một cái phóng như con thỏ lên giường chui tọt vào chăn bông trùm kín người, chỉ lộ ra mỗi cái đầu.

Một toán người lũ lượt bước vào căn phòng lớn. Thấy cậu trên giường, một người đàn ông trung niên mặc vest đuôi tôm phấn khởi reo lên "Điện hạ, người tỉnh rồi!"

Điện hạ? Cái quái gì thế này? Vương Thanh đầu đầy dấu hỏi chấm. Chưa kịp định thần lại, cậu lia mắt sang người thanh niên trẻ phía bên cạnh ông ấy, lập tức mắt trợn trắng, răng suýt cắn vào lưỡi.

Nam thanh niên này mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng dệt pha chỉ vàng, lấp lánh rất sang chảnh, nhìn là biết người giàu sang. Vấn đề là phía dưới, phần thân dưới anh ta diện một cái quần trắng bó sát, lại còn mỏng tang nhìn xuyên thấu, lồ lộ bên trong là một cái quần lót ren lọt khe màu trắng, dương vật nhỏ giữa hai chân được phần ren bao bọc vừa vặn. Nhưng đó chưa phải là điều nhức mắt nhất, phía dưới tinh hoàn, sợi dây của quần lọt khe chẻ đôi hai múi thịt múp rụp trắng hồng. Vương Thanh đỏ bừng mặt nhận ra người này cũng có lồn như mình.

Vương Thanh xấu hổ không dám nhìn thẳng, nhưng nam thanh niên này dường như không cảm thấy cách ăn mặc của mình có gì bất ổn, vẫn rất tự nhiên khoe mông khoe lồn. Vương Thanh còn để ý thấy các nam người hầu đứng sau ai cũng nhìn chằm chằm vào cơ thể bốc lửa của anh ta, toàn bộ đều là ánh nhìn ngưỡng mộ và thèm muốn, có người còn bí mật nuốt nước bọt.

"Thanh Thanh còn thấy đau ở đâu không?" Anh ta ngồi xuống bên giường, vươn hai tay ôm lấy mặt cậu lắc qua lắc lại, cười hỏi.

Vương Thanh cố gắng chỉ tập trung nhìn mặt anh ta, không dám lia mắt xuống phía dưới. Lúc này cậu mới nhận ra gương mặt giống Vương Thanh sáu bảy phần, nhưng có phần quyến rũ và gợi tình hơn, đuôi mắt kéo dài, lúc cười lại có má lúm đồng tiền rất xinh.

Cậu mở to mắt ngu ngốc lắc lắc đầu, sau đó lại bồi tiếp một câu "Anh là ai thế?"

Nam thanh niên nghe đến đây vội thu lại nụ cười, lo lắng đưa mắt nhìn người đàn ông mặc vest đuôi tôm. Lúc này mọi người mới bắt đầu nhận ra có chuyện không ổn, lần lượt giương mắt ngó nhau.

.

"Thế... em tôi bị mất trí nhớ thật à?"

"Tôi e là như vậy, thưa điện hạ. Tam hoàng tử bị tai nạn rơi cầu thang, tuy không xây xát gì nhưng lại bất tỉnh, có lẽ cú ngã đã ảnh hưởng đến ký ức."

Vương Thanh dỏng tai nghe ngóng loáng thoáng vài câu đối thoại bên ngoài của bác sĩ với nam thanh niên kia. Lúc nãy bác sĩ đến thăm khám cho cậu, từ bác sĩ, cậu biết sơ lược thế giới này vẫn còn Vương thất, cậu là Tam hoàng tử, hoàng tử út của Đế quốc, trên cậu còn hai người anh. Nam thanh niên mặc quần trong suốt hở hang kia chính là Nhị hoàng tử Vương Thụy, một trong hai người anh trai của cậu. Vương Thanh vừa phấn khích vừa bối rối, ngoài việc từ đỗ nghèo khỉ một phát thành hoàng tử cao quý, thì cậu còn có cả một gia đình, khác hẳn với kiếp trước cậu chỉ một thân một mình, chẳng có lấy một người thân nào.

Nhị hoàng tử Vương Thụy trông có vẻ là người tốt, vẻ ngoài xinh đẹp, cơ thể lại đặc thù giống cậu, có lẽ vì thế mà Vương Thanh có hảo cảm ngay từ lần đầu gặp mặt, chỉ có điều quần áo anh ta chọn mặc...ừm....

Vừa nghĩ đến đây cánh cửa lại bật mở, Vương Thụy nói chuyện với bác sĩ xong lại vào phòng thăm cậu, theo sau vẫn là người đàn ông mặc vest đuôi tôm lúc nãy. Người đàn ông này thấy cậu đần mặt ra nhìn mình, biết tình trạng của cậu, ông cười giải thích, "Tôi là tổng quản của lâu đài, tên là Khúc Lân."

Vương Thanh gật đầu chào một cái, Vương Thụy ngồi xuống bên mép giường, "Bác sĩ bảo em nên đi thăm lại những nơi quen thuộc, sẽ nhanh lấy lại ký ức. Để anh dẫn em đi."

Nói đến đây, anh ta nắm tay Vương Thanh kéo ra khỏi giường, tức thì cậu la oai oái, túm chặt lấy chăn bông đang quấn quanh người mình, "Nhưng.. Đợi đã em còn chưa mặc đồ mà."

Vương Thụy chợt phì cười một cái, "Em đúng là bị chập cheng thật, lại đòi mặc quần áo cơ đấy. Trước giờ ở nhà em toàn khỏa thân." Vương Thanh choáng váng, cậu có nghe lầm không vậy? Khỏa thân?

Tuy nói là thế nhưng Vương Thụy vẫn đứng lên rảo bước về phía tủ đồ lớn trong phòng, đứng dựa vào bên cạnh tủ, "Đây là tủ đồ của em này. Chọn một bộ đi."

Vương Thanh bò xuống khỏi giường, như một con vịt quấn chặt chăn bông lạch bạch chạy đến tủ quần áo. Cậu mở tủ lấy bừa một món phía ngoài cùng ra, vị trí để đồ hay mặc nhất, nhưng khi nhìn kỹ lại thứ trên tay mắt cậu trợn trắng. Đó là cái quần lót lọt khe, đũng quần chỉ là một sợi dây còn phần ren phía trên cũng mỏng tang xuyên thấu, mặc như không mặc.

"Cái quần đó em thích nhất đấy." Vương Thụy đứng bên cạnh còn giới thiệu.

Vương Thanh rụt tay lại như phải bỏng, đỏ mặt tiếp tục tìm đồ mặc. Thân chủ kiếp trước hóa ra còn bạo hơn cả Vương Thụy, tủ quần áo của cậu ta chỉ có đồ gợi tình và gợi tình hơn, tất cả đều là ren, lưới, trong suốt. Thậm chí còn không có quần dài, chỉ có quần lót. Vương Thanh tháo mồ hôi 'khai quật' đến đáy tủ đồ, vẫn không thấy cái gì có thể mặc được. Đầu óc cậu quay cuồng, chẳng lẽ ở đây mọi người không dị nghị cách ăn mặc phô dâm này sao. Nếu là thế giới cũ của cậu, người nổi tiếng chỉ cần hở chút da thịt là đảm bảo lên báo lá cải ngồi nguyên tuần, chứ đừng nói gì kiểu thời trang gợi dục còn hơn diễn viên phim người lớn này.

Đến lúc Vương Thanh tuyệt vọng nhìn sang Vương Thụy, biểu cảm như đang muốn hỏi anh cậu quấn luôn cái chăn bông này đi ra ngoài được không, anh đành thở dài một cái, nhìn sang Khúc Lân bên cạnh, "Bác Khúc, cho Vương Thanh mượn đồ của bác được không?"

.

Vương Thanh mặc đồ của bác Khúc lạch bạch theo sau anh trai mình đi tham quan lâu đài rộng lớn. Tuy Khúc Lân cao hơn cậu làm cậu gần như bơi trong bộ đồ nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với mấy thứ trong suốt kia, Vương Thụy thì vẫn rất tự tin với trang phục lõa lồ của mình, sải những bước dài khoan thai, làm cặp mông phì rung rinh theo từng bước. Các người hầu xung quanh cứ có cơ hội là mắt lại dán chặt vào mông má và cái lồn múp lấp ló phía dưới, người nào định lực thấp còn chảy cả máu mũi.

Cả cung điện vẫn thống nhất cùng một kiểu kiến trúc châu Âu cổ kết hợp với những thứ hiện đại tương lai như phòng của cậu, Vương Thanh thỉnh thoảng thấy có cả những robot làm phục vụ. Vương Thụy vừa đi vừa giải thích sơ lược cho cậu các phòng ốc.

Lúc đi ngang qua sảnh điện, trong sảnh có treo một bức ảnh rất lớn chụp chung bốn người đàn ông trẻ đẹp, đây là ảnh gia đình của Vương thất. Cậu nhận ra hai người trong bức ảnh, một là cậu, hai là Vương Thụy, người còn lại cậu đoán chắc là thái tử và quốc vương. Quốc vương trông rất trẻ, nhìn bốn người như bốn anh em. Mỗi người đều có một nét đẹp riêng, nếu như thân chủ của Vương Thanh là ngây thơ trong sáng, Vương Thụy là gợi tình quyến rũ, thì anh cả Thái tử là thanh lãnh và quốc vương là kiểu chững chạc trưởng thành. Cả bốn trong ảnh đều ăn mặc rất thiếu vải, gần như khỏa thân.

Ngoài bức ảnh chụp chung còn có ảnh riêng của bốn người, đều là ảnh toàn thân chụp trong các tư thế gợi dục và chắc chắn phải phơi bày được lồn nhỏ giữa hai chân. Tư thế của Vương Thụy là bỏng mắt nhất, anh ngồi trên một chiếc ghế Louis, hai chân gác lên hai tay vịn, cả chân tạo thế thành chữ M, khoe trọn vẹn phần riêng tư trắng hồng không một cọng lông tóc.

Nhìn đến đây Vương Thanh đã đủ sốc văn hóa, mặt cậu đỏ như máu không dám nhìn tiếp nữa. Nhưng cậu cũng có một thắc mắc, hình như từ nãy đến giờ cậu không thấy bóng dáng một người phụ nữ nào.

"Ở lâu đài có tiểu thư nào không ạ?" Vương Thanh đi theo sau, bất ngờ buột miệng.

Vương Thụy nghe cậu hỏi, bất ngờ dừng lại làm Vương Thanh đập mũi vào vai anh. Anh trợn trắng mắt quay lại nhìn cậu, nhưng vài giây sau lại nhớ ra em mình đang mất trí nhớ, lại kiên nhẫn giải thích.

Hóa ra ở thế giới này chỉ có đàn ông, không có phụ nữ. Cánh đàn ông vẫn kết hôn với nhau, nếu muốn sinh ra thế hệ tiếp theo phải đến các cơ sở tử cung nhân tạo, tại đây họ sẽ tổng hợp bộ gen của hai người chồng tạo ra em bé. Tuổi thọ của người dân ở thế giới này rất cao, đến hơn 200 năm, từ vừa chào đời đến lúc 18 tuổi thì phát triển như con người trái đất bình thường, nhưng sau 18 lão hóa bắt đầu chậm lại gấp nhiều lần. Như Vương Thụy trông chỉ lớn hơn Vương Thanh vài tuổi nhưng thực ra là hơn 20 tuổi, còn Bác Khúc vừa nãy thực ra đã hơn 100 tuổi.

Đặc biệt chỉ có dòng máu trực hệ của vương tộc mới có lồn và có thể sinh sản tự nhiên, thế cho nên người dân ở đây vô cùng tôn thờ vương tộc, thần tượng, mê đắm các thành viên hoàng tộc và cái lồn của họ. Vương Thanh chợt cảm thấy xốn xang, kiếp trước ở thế giới của cậu, cậu bị mọi người xem như quái thai, bị xa lánh, thế mà ở đây cơ thể này lại được tôn trọng và yêu quý đến thế.

Vương Thụy vẫn tận tình giải thích lại cho đứa em đột nhiên mất hết trí nhớ của mình, nói đến đây, Vương Thụy lém lỉnh nháy mắt với Vương Thanh, "Có muốn biết bên ngoài hâm mộ chúng ta thế nào không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro