Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 4

*Sáng sớm từ từ tỉnh dậy*
“Ngô……”
Từ giấc mơ không mấy tốt đẹp tỉnh lại, đập vào mắt chính là tấm ván gỗ. Nếu như là ngày thường tỉnh lại sẽ thấy trần nhà, Lam Ngôn chớp chớp mắt nhận ra hắn không có ngủ ở trên giường của mình, giường đệm cùng chăn gối đầu đều xa lạ, hương vị thuộc về người khác từ bốn phương tám hướng vây quanh đến. Nhớ lại trước khi hôn mê đã xảy ra cái gì, Lam Ngôn kinh hoảng mà xốc chăn lên, động tác quá mạnh truyền đến một trận đau đớn.
Trong phòng ngủ, những người khác đang đọc sách, tựa hồ không có phát hiện Lam Ngôn đã tỉnh táo lại.
Nhưng mà chỉ nhìn kĩ một chút, sẽ phát hiện trên tay thì cầm sách nhưng ánh mắt lại dao động không ngừng, thật lâu không có lật ra trang sau.
Rốt cuộc đêm qua mới cưỡng gian người ta, lại không chỉ một người làm, ngủ một giấc tỉnh lại cũng cảm thấy tối hôm qua bị lòng tham che mờ mắt, cùng lão xử nam trước kia căn bản không phải cùng một người.
Càng không xong chính là thực tủy biết vị, dưới háng mỗi người lại ngạnh bang bang.
“……”
“……”
“……”
“……”
“……”
“……”
Tội đồ cưỡng gian cùng nạn nhân đều ở trong phòng ngủ không nói lời nào, không khí thập phần xấu hổ.

Lam Ngôn do dự bất an tầm mắt nhẹ nhàng quét qua, trong phòng ngủ tính cả mình thì có sáu người, người thứ nhất đùa bỡn chính mình lỗ lồn Trương Khắc, còn cả Lý Hùng côn thịt dưới háng kích cỡ khủng bố đều không có ở đây.
Phát hiện điểm này Lam Ngôn lén lút thở dài nhẹ nhõm một hơi, theo sau lại càng thêm bất an mà cuộn tròn thân thể. Hai người lúc ấy mang cho hắn nỗi sợ lớn nhất đều không ở, nhưng trước mắt đều là kẻ địch, nếu những người này lại muốn liên hợp lại đối hắn làm gì đó, chỉ bằng sức lực của chính hắn đừng nói là giãy giụa chạy trốn, ngay cả cự tuyệt mở ra thân thể đều không có.
“Ách…… Lam Ngôn ngươi hiện tại cảm thấy như thế nào? Có nơi nào cảm thấy không thoải mái không……”
Chu Dương chuẩn bị tâm lý buông quyển sách trên tay, đi đến bên cạnh giường đệm của mình dò hỏi.
“……”
Lam Ngôn tràn ngập cảnh giác mà đem thân thể hướng vách tường xê dịch, Chu Dương muốn làm cái gì?
Không trách Lam Ngôn đối Chu Dương tràn ngập phòng bị, ở trong ấn tượng của Lam Ngôn, Chu Dương người này tuy rằng sẽ không xa lánh hắn lại cũng không sẽ cùng hắn nói chuyện. Hắn biết trong phòng ngủ tất cả mọi người là chán ghét chính mình, cho nên Chu Dương chủ động cùng chính mình nói chuyện liền phi thường có vấn đề, Lam Ngôn không thể không đề phòng, rất sợ này lại là một tràng khi dễ tra tấn khác.
“Lam Ngôn ngươi có khỏe không……”
Chu Dương tỏ ra thiện ý, nhưng hiệu quả ân…… Bằng không.
Lam Ngôn hoàn toàn không có hưởng ứng, biểu tình khinh thường mà nghiêng mặt đi, thậm chí vẻ mặt phẫn hận mà chụp bay bàn tay Chu Dương định thăm hỏi.
“Uy ngươi……”
Trần Đảo đảo mắt xem qua màn hình máy tính, dùng sức kéo ra tai nghe một tiếng đẩy cái bàn đứng lên. Nếu không phải gia hỏa này là bị bọn họ liên thủ phá thân thì ai rỗi hơi hỏi thăm hắn! Suốt ngày âm u, giống như bọn thiếu hắn mấy chục vạn không bằng!
May mắn La Ích nhanh tay kéo Trần Đảo một phen, Trần Đảo mới không có một quyền huy đến trói Lam Ngôn vào cột giường.
“Trần Đảo ngươi ngồi xuống rồi hảo hảo nói chuyện!”
La Ích gọi Phương Mặc lại đây giúp đem Trần Đảo kéo lại lí trí, hai người ấn bả vai Trần Đảo làm hắn ngoan ngoãn ngồi yên. Trần Đảo nổi giận đùng đùng còn muốn nói gì, lại bị hai người hợp lực bịt miệng. Như vậy một phen lăn lộn, hỏa khí bốc lên cũng tiêu, ngoan ngoãn mà ngồi tại chỗ xem Chu Dương còn có thể làm gì nữa.
Chu Dương cũng chỉ là yên lặng lấy ghế dựa ngồi xuống bên cạnh giường.
Dù sao Lam Ngôn không đứng dậy hắn cũng không thể nằm trên giường mình đọc sách.
“……”
Lam Ngôn đầu tiên là bị Trần Đảo tức muốn hộc máu làm hoảng sợ, sau đó lại nghi hoặc đối với hành động của Chu Dương, hắn không rõ vì cái gì Chu Dương lại không đi, cố tình muốn ngồi ở bên cạnh hắn xem sách bài tập, bất quá Lam Ngôn chắc chắn rằng Chu Dương sẽ không đột nhiên lại đây cường bạo hắn. Phục hồi tinh thần lại, liền đối với phía dưới không mặc gì cả cảm thấy nan kham không thôi.
Kỳ thật Lam Ngôn rất muốn đi WC kiểm tra một chút vết thương giữa đùi, kia loáng thoáng đau đớn làm đáy lòng hắn thực sợ hãi, hắn không biết nơi đó có phải hay không bị côn thịt những người này làm lạn, nhưng xuống giường đi đến phòng tắm có nghĩa là đem thân thể trần trụi bại lộ trước mặt đám tội đồ cưỡng gian này, đây là việc Lam Ngôn tuyệt đối không muốn làm.
Hắn nên làm thế nào ……
Lam Ngôn không nghĩ mở miệng hướng bọn người kia xin giúp đỡ, trời mới biết sẽ đổi lấy cái dạng nhục nhã gì.
“Cái kia……”
Tâm tư vẫn luôn ở trên sách cùng Lam Ngôn xoay chuyển, Chu Dương lại mở miệng, hắn duỗi tay kéo quần áo từ trong phòng tắm lấy ra đặt ở cuối giường.
“Đây là của ngươi ngày hôm qua để ở trong phòng tắm……”
Lam Ngôn không có tiếp.
Hắn vẫn là vẻ mặt đề phòng mà trừng mắt Chu Dương, bao thân thể kiên quyết không lộ ra một tấc da thịt. Ngày hôm qua cùng phòng tắm là hai từ ngữ kích thích Lam Ngôn thần kinh, không muốn hồi tưởng lại sự tình nan kham bị Chu Dương chủ động nhắc tới, hắn rất khó chịu, hận không thể che lỗ tai cái gì đều không muốn nghe.
“Không phải muốn quần áo sao?”
Chu Dương kinh ngạc hỏi:
“Chẳng lẽ là đói bụng? Cũng phải, ngươi từ đêm qua đều không ăn cái gì vẫn luôn ngủ đến bây giờ……”
“Đừng nói nữa……”
Thanh âm ngay cả gần ngay trước mắt Chu Dương đều nghe không rõ ràng lắm, hắn tiếp tục dò hỏi:
“Lam Ngôn ngươi muốn ăn cái gì? Ngươi nói cho ta, ta đi mua giúp ngươi……”
“Đừng nói nữa!”
Thình lình xảy ra bùng nổ, lúc sau khóc rống, Lam Ngôn tránh ở chăn bông khóc đến thê thảm, trong phòng ngủ những người khác tức khắc luống cuống tay chân, La Ích ném xuống một câu chúng ta đi ra cửa mua cho hắn đồ ăn, liền cùng Phương Mặc lôi kéo Trần Đảo bị tiếng khóc ồn ào đến phiền lòng ra cửa. Chu Dương bị lưu lại chỉ có thể một bên ở trong lòng hung tợn mà nguyền rủa đám huynh đệ tốt, một bên đau đầu mà nhìn Lam Ngôn nói khóc liền khóc.
“Ách…… chúng ta hảo hảo nói chuyện, đừng khóc nữa được không……”
Vô dụng.
“Ngày hôm qua sự thực xin lỗi……”
Vô dụng.
“La Ích bọn họ ra cửa mua đồ ăn cho ngươi, ngươi muốn ăn cái gì nói với ta một tiếng, ta gọi điện thoại bảo cho bọn họ nhớ rõ đóng gói mang về……”
Vẫn là vô dụng.
Này Chu Dương cảm thấy thập phần thất bại, hắn chưa bao giờ biết cùng Lam Ngôn nói chuyện là chuyện khó khăn như vậy, may mắn lúc trước hắn không nghĩ tới muốn cùng Lam Ngôn nói chuyện. Hoàn toàn không có nói Chu Dương cuối cùng nghẹn ra một câu:
“Ngày mai khóa toán học có bài kiểm tra……”
Sau đó cái người khóc không ngừng kia đột nhiên im bặt, kéo xuống chăn lộ ra một đôi mắt hồng hồng.
Giống như có một chút đáng yêu……
Chu Dương nghiêng đầu khụ một tiếng, đưa ra vở ghi chép.
“Muốn xem sao? Ta đối vở ghi của mình rất có tự tin.”
“……”
Ngón tay trắng nõn lặng lẽ từ trong chăn vươn ra, không khí ngoài chăn bông làm cái tay kia do dự một chút, chung quy là ngăn cản không được dụ hoặc, lòng bàn tay hướng về phía trước tiếp nhận sách vở.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro