Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 6: Bắt đầu câu dẫn.

Đan Lương nhìn tin nhắn tên Đầu Gỗ gửi đến không khỏi trố mắt, không nghĩ tới trên Tiểu Hồng vẫn sẽ có người ngây thơ như vậy, có chút không phù hợp.

Kỳ thật cậu cũng có chút thích điều kiện của người này, con cặc dưới thân phải hai mươi lăm centimet, thân thể lại sạch sẽ, gã cũng đang không có ai ở bên, khiến cậu có chút động tâm.

Nhưng lý trí nói cho cậu biết lời người lạ nói không thể tin tưởng, nếu người nọ nói dối thì càng tốn thêm thời gian cậu quan tâm gã, có lẽ Đầu Gỗ cũng không hoàn toàn giống những lời hắn đã nhắc đến, không ngây thơ như vậy.

Thời điểm Đan Lương đang xem điện thoại, bên ngoài đột nhiên truyền đến âm thanh, cậu tuỳ tiện lấy một cái quần mặc đại lên, sau đó bước ra khỏi phòng.

"Không phải anh đi công tác sao? Sao bây giờ đã về rồi?"

Đan Thành: "Ừm, anh về lấy thêm chút đồ, sẽ đi ngay đây."

Đan Lương đi đến phòng anh trai, hỗ trợ hắn thu dọn đồ đạc: "Anh sẽ đi mấy ngày vậy? Lúc nào quay về?"

Cậu vô cùng ỷ lại anh trai mình, ngày thường rất ít khi tách anh trai ra, lúc nào cũng có anh ở bên.

Đan Thành nhìn mặt Đan Lương đang có chút buồn, có chút buồn cười.

"Bốn ngày nữa anh sẽ về, hơn nữa không phải còn có Bành Phương ở với em sao, em cũng rất thích cậu ấy, cậu ấy ở đây với em, anh đi mấy hôm thôi, sẽ về sớm."

Đan Lương kêu lên một tiếng, sau đó không hé răng nữa mà tập trung thu dọn đồ đạc giúp anh trai.

Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, anh trai cậu đã rất nhanh rời đi, trước lhi đi còn đưa cho Đan Lương không ít tiền, làm mấy ngày này cậu ăn uống càng thêm thoải mái.

Thời điểm anh trai rời đi, trong nhà càng thêm yên tĩnh, hắn bảo không lâu sau Bành ca sẽ trở về, trong nhà mới có thêm một chút náo nhiệt.

Bành Phương mua đồ ăn về còn nói sẽ làm cơm chiều cho cậu, anh hỏi: "Em muốn ăn cái gì?"

Đan Lương cười cười, mắt mở to phát sáng nhìn Bành Phương, ngoan ngoãn trả lời: "Anh nấu gì em cũng ăn."

Cậu luôn biết vẻ bề ngoài của mình không tồi, thậm chí có thể nói là xinh đẹp.

Tuy rằng dùng từ xinh đẹp để nói về một nam nhân có chút không ổn, nhưng Đan Lương cũng không tìm được từ ngữa khác để hình dung chính mình. Có thể là do phía dưới mọc thêm một con bướm nhỏ, cậu lớn lên càng ngày càng có thiên hướng về nữ giới hơn , làn da trắng nõn, thậm chí lông trên người cũng rất ít, dùng xinh đẹp để diễn tả cũng không tính là quá mức khoa trương.

Hô hấp Bành Phương cứng lại, tiếp xúc quá gần, thậm chí anh còn có thể cảm nhận được hơi thở ấm nóng của Đan Lương.

Anh lùi về sau một bước, có chút lắp bắp mà nói: "Anh... ... Anh đi nấu cớm."

Rồi sau đó xoay người rời đi, thậm chí có chút giống như đang chạy trốn.

Đan Lương cắn cắn cánh môi mình, nhìn về phía bóng dáng Bành Phương, cậu cảm thấy anh Bành của cậu so với người trên Tiểu Hồng đều ngây thơ như vậy, nếu nói đến chuyện tìm đàn ông, thì anh Bành vẫn là người phù hợp với khẩu vị của cậu nhất, cho nên... Sao không nhân lúc anh trai đi công tác mà dứt khoát câu dẫn anh Bành, biến người ta triệt để để ở bên cạnh.

Sau khi hạ quyết tâm, cậu bước đến bên cạnh Bành Phương, duỗi tay lấy đi đồ vật trong tay anh, giọng nhỏ nhẹ đề nghị: "Để em giúp anh."

Cậu cố ý cạ cạ vào mu bàn tay Bành Phương, nhẹ nhàng ma sát, nhưng lại không lộ ra dáng vẻ là đang cố tình, chỉ như vậy một hai giây liền thu bàn tay làm việc xấu của mình lại, làm bộ dạng như không để ý chút nào.

"Anh Bành, anh có muốn rửa cái gì không?"

Bành Phương âm thầm nuốt nước miếng, bàn tay hơi hơi run lên, thiếu chút nữa không thể kiềm chế được chính mình, anh có trấn tĩnh tinh thần mà trả lời Đan Lương, nói: "Rửa cà chua, lát nữa xào với trứng gà."
Đan Lương kinh ngạc hỏi: "A, anh thế mà lại biết em thích ăn cà chua nhất sao?"

Biểu hiện của cậu cực kỳ đơn thuần lại phi thường vô tội, giống như chỉ hỏi một câu hỏi đơn giản, không có ý đồ.

Bành Phương nhìn bộ dáng vô tội của cậu, trong lòng tự chửi bản thân vài lần, cảm thấy bản thân càng ngày càng vô liêm sỉ, đêm qua mới lén đến phòng người ta mút lồn người ta xong, hôm nay lại gửi cho cậu nhóc vài tin nhắn đen tối, hiện giờ chỉ là chạm vào tay bảo bối một chút liền không thể kiềm chế được nữa.

Càng ngfay càng khó không chế bản thân!
Anh tưởng tượng đến việc đem Đan Lương nhốt lại bên người, lúc cậu tỉnh táo mà không ngừng đụ địt mấy cái, nghe thời điểm cậu cao trào mà không ngừng rên rỉ, ôm chặt người ta trong lòng mình, da thịt hai người lúc nào cũng kè kè dán lên nhau.
"Anh ơi? Anh làm sao vậy?"

Tiếng Đan Lương gọi đánh thức Bành Phương dậy từ trong suy nghĩ đen tối, anh hơi lắc lắc đầu, đem toàn bộ ý tưởng đen tối nhét vào nơi tăm tối nhất, quên đi.

Bành Phương nói: "Không sao hết, anh ra ngoài một chút, em rửa rau giúp anh một chút."

Đan Lương mím môi, khoé môi hơi hơi cong lên, cúi đầu xuống rửa cà chua.

Nguyên nhân Bành Phương có biểu hiện như vậy, cậu mới chỉ chạm vào mu bàn tay anh một chút, vẻ mặt anh tràn đầy kinh hãi cùng giật mình, giống như cô vợ nhỏ bị trêu đùa vậy.

Nếu cậu hôn anh Bành một cái, chẳng phải sẽ làm anh ấy thẹn thùng đến không chịu được sao.

Không lâu sau, Bành Phương quay lại tiếp tục nấu cơm, trạng thái cả người cũng trở nên bình thường lại.

Đan Lương nhìn trạng thái của anh liền nhịn không được cười, cậu vừa rửa cà chua vừa nói: 'Em rửa rất sạch, anh có cần cắt cà chua ra không?"

Bành Phương: "Em cắt giúp anh đi."

Đan Lương nhìn nhìn con dao một chút, dao đang ở trong tay Bành Phương, cậu tiến lên vài bước, sau đó lướt qua Bành Phương mà lấy con dao đi.

Nhưng thân thể cậu một chút cũng không chịu an phận, cậu để ngực áp sát vào cánh tay Bành Phương, cọ nhẹ nhẹ vào tay anh.

Mùa hè quần áo rất mỏng, căn bản không ngan cản được cái gì, Đan Lương có thể cảm nhận rất rõ ràng độ ấm ở cánh tay Bành Phương.

Cánh tay Bành Phương cũng không khỏi mà hơi cửa động một chút, cọ cọ qua đầu vú mẫn cảm của Đan Lương.

"A... ... Hức... ..."

Trong nháy mắt thân thể Đan Lương run lên không ngừng, đầu vú bị cánh tay cọ cọ một chút liền thấy sướng vô cùng, không chú ý đã rên rỉ ra ngoài, lồn đĩ phía dưới cũng bắt đầu ngứa ngáy.

Cậu nhanh chóng kẹp chặt hai chân, lúc này lỗ lồn mới bớt ngứa một chút.

Bành Phương duỗi tay ra đỡ Đan Lương để cậu ổn định lại cơ thể đang mất kiểm soát, lấy lại con dao trong tay cậu, nói: "Đứng vững lại nào, cận thận trượt chân."

Đan Lương cắn cánh môi, nhỏ giọng đáp: "Em biết rồi."

Anh lấy đi con dao trong tay cậu, cúi đầu bắt đầu cắt cà chua, cậu ngượng ngùng nhìn anh.

Lỗ thịt dâm phía dưới rất không thoải mái, rất cần thứ gì đó cắm vào trong, rõ ràng buổi sáng mới thoả mãn nó, lại sắp không nhịn được nó nữa rồi, cơ thể thật sự rất mẫn cảm.

Đến đây cậu cũng ngừng lại việc câu dẫn Bành Phương, không tiếp tục làm mấy động tác ai muội kia nữa, rốt cuộc công cuộc câu dẫnnafy cũng chỉ nên làm từng bước một thôi, trong một lần má câu dẫn quá cuồng nhiệt, nói không chừng anh Bành sẽ điên lên mất.

Sau khi ăn cơm xong, Bành Phương thu dọn chén đũa, Đan Lương ngồi trên sô pha xem ti vi.

Bành Phương mang đến một cốc sữa bò cho cậu, nói: "Uống sữa bò đi em, lúc ngủ sẽ dễ dàng vào giấc hơn."

Đan Lương không nghi ngờ mà trực tiếp uống hết, bên môi cậu vẫn còn chút sữa đọng laij, cậu vươn đầu lưỡi nhỏ ra liếm hết, rồi sau đó đưa cái ly rỗng cho Bành Phương: "Cảm ơn anh ạ."

Anh Bành là người đàn ông đơn thuần lại ôn nhu như vậy, nhất định phải bắt lấy, bằng không sẽ mất đi một người hoàn hảo như vậy, tổn thất vô cùng lớn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro