Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Chương 7: Thật sự đã kết hôn rồi sao?

Bối Lệ cảm thấy có chút tủi thân, ngực bị đối phương sờ qua cảm giác chỗ đó rất ngứa, nhẹ nhàng cọ xát liền cảm thấy có chút kì lạ, làm cậu nhịn không được muốn kẹp chặt đùi.

Cậu đã trưởng thành nhưng thân thể vẫn khá nhỏ nhắn, ngồi ở ghế phó lái càng nhỏ gấp đôi so với Quý Tư Uẩn. Lại còn mặc áo khoác của người đàn ông, cả bàn tay của Bối Lệ chỉ lộ ra mấy đầu ngón tay nhỏ xinh.

Sau khi lên xe, Bối Lệ ngồi co ro một cục, cậu hơi khó chịu, chỗ ngồi có chút không thoải mái, vì thế liền điều chỉnh ghế một chút, ai ngờ kết quả lại trực tiếp làm lưng ghế ngã ra sau.

Xe của Quý Tư Uẩn là xe hạng sang, điều chỉnh góc độ của ghế đều chạy bằng điện, toàn bộ người Bối Lệ chạm rãi nằm ngã ở trên ghế ô tô. Cậu còn có chút ngây ngốc, vô tội mà nhìn Quý Tư Uẩn.

"Sao vậy, ở nhà ngủ không đủ, còn muốn ngủ trên xe?" Quý Tư Uẩn liếc mắt nhìn cậu.

Bối Lệ cắn môi dưới, có chút xấu hổ, lại một lần nữa ở trước mặt người đàn ông bị thấy mặt xấu. Thật sự là cậu làm như thế nào cũng không điểu chỉnh được cần kéo bên cạnh, chỉ có thể vươn tay nhỏ nhẹ nhàng kéo kéo áo nam nhân, có chút tủi thân mà nhỏ giọng nói: "Tôi không có cố ý, hình như là nó bị hư rồi.... kéo không được..."

Giọng cậu nói rất nhỏ, sợ người đàn ông sẽ trách mắng cậu.

Quý Tư Uẩn trực tiếp vươn hơn nửa người mình qua, duỗi tay giúp cậu điều chỉnh. Alpha đối với xe của mình cực kỳ biết rõ, rất dễ dàng sờ đến cái nút, lại chậm chạp không chịu ấn nó xuống.

Bối Lệ rất khẩn trương, bởi vì Quý Tư Uẩn dựa vào người cậu thật sự rất gần, người đàn ông lớn lên rất tuấn tú, làn da cũng đẹp đến kỳ lạ. Đôi mắt cậu vừa vặn có thể nhìn được yết hầu nam nhân, chỉ thấy yết hầu thỉnh thoảng rung động, hơi thở nóng rực của Quý Tư Uẩn còn phả vào trán cậu, đem đám tóc con của cậu thổi đến bay loạn. Ngứa quá đi.

Trong không gian kín như vậy, động tĩnh nhỏ đều sẽ bị phóng đại thành mấy chục lần. Quý Tư Uẩn rũ lông mi xuống, nhìn thân thể nhỏ xinh của Bối Lệ hơi phát run, nhịn không được mở miệng hỏi: "Cậu thấy lạnh không?"

Bối Lệ chớp chớp mắt, nhìn gáy của đối phương càng lúc càng tới gần,  sau đó nhẹ nhàng rụt người, lại phát hiện không còn đường thối lui, chỉ có thể mềm giọng đáp: "Không lạnh.... còn có chút nóng."

Quý Tư Uẩn ấn cái nút xuống, rồi hắn lại lạnh lùng nói: "Nóng mà không chịu nói."

Lưng ghế dựa tiến về phía trước, khoảng cách của Bối Lệ cùng với nam nhân càng ngày càng gần.

Bối Lệ còn tưởng rằng đối phương sẽ ngồi lại chỗ cũ, không nghĩ tới hắn cư nhiên vẫn không nhúc nhích, lúc cánh môi mềm mại của Bối Lệ sắp chạm tới cổ hắn, Quý Tư Uẩn mới hơi kéo dãn khoảng cách.

"Ưm..." cả gương mặt Bối Lệ đỏ bừng, trong lòng còn hơi có chút cảm giác mất mát. Cậu không che giấu được tâm tình của mình, nghĩ cái gì cũng đều viết trên mặt. Quý Tư Uẩn nhìn bộ dạng thất thần của cậu, cảm thấy có chút buồn cười, ngược lại có chút sung sướng: "Suy nghĩ gì đấy."

"Không có..." Bối Lệ đem cổ áo khoác kéo lên trên, ý đồ muốn che gương mặt đỏ bừng đến bốc khói của mình, sau đó giọng điệu rầu rĩ nói địa chỉ chỗ phòng thuê cho Quý Tư Uẩn.

Phòng thuê của Bối Lệ rất nhỏ, đồ đạc cũng không nhiều lắm. Nội thất và đồ dùng đều là của chủ nhà, những đồ đạc khác thì trong nhà Quý Tư Uẩn đều có, cậu chỉ thu dọn một ít đồ dùng cá nhân cùng quần áo linh tinh.

Phía trước bên ngoài ban công có treo quần áo đã giặt sạch của cậu, còn có mấy cái quần lót nhỏ màu trắng.

Chân Bối Lệ bị thương nên không tiện di chuyển, cũng chưa nghĩ ra cách nào để lấy quần áo sạch xuống. Mà Quý Tư Uẩn chân dài tay dài, không cần với lên sào phơi đồ, nhanh chóng mà lấy hết quần áo cậu xuống.

Nhìn người đàn ông không chút kiêng kị mà cầm quần lót cậu trong tay, Bối Lệ cảm thấy xấu hổ quá, muốn tới lấy lại, nhưng đối phương với gương mặt không cảm xúc nhét vào túi hành lý của cậu.

Thời điểm dọn phòng, mới làm Bối Lệ nháy mắt kêu to thấy không ổn. Cậu tuy rằng mới phân hoá Omega không bao lâu, nhưng đồ dùng của Omega cậu đều có mua.

Đặc biệt là miếng dán ức chế mùi chất dẫn dụ cùng với thuốc ức chế được cậu đặt ở bên trong tủ đầu giường.

Mắt thấy Quý Tư Uẩn muốn mở tủ đầu giường của cậu ra, Bối Lệ một chân cà nhắc mà chạy về phía trước, vội vàng ôm lấy nam nhân.

Thân thể cậu mềm mại ấm áp, cho dù
mặc áo khoác rất dày nhưng cũng giống như kẹo bông gòn mềm mại.

Cơ thể Quý Tư Uẩn lập tức cứng đờ. Bối Lệ ấp úng mở miệng: "Tôi, đồ dùng của tôi đều đã dọn xong, trong ngăn tủ không có gì hết, không cần phiền toái tới cậu..."

Người đàn ông không nói không rằng mà "Khụ" một tiếng.

Lúc này Bối Lệ mới chậm chạp mà phản ứng hành vi của mình quá mức lớn mật, chậm rãi buông lỏng tay.

Một túi hành lý đều đã thu dọn xong, sau đó hai người liền rời đi.

Trên đường trở về, nội tâm Bối Lệ rối rắm, bản thân cậu đau lòng vì không dùng được miếng dán ngăn mùi chất dẫn dụ của Khai Phong, tuy rằng kiểu dáng ở cửa hàng là kiểu tiện nghi nhất, nhưng cậu lại rất ít khi tới đó mua. Càng quan trọng hơn là, Quý Tư Uẩn là một Alpha cấp cao. Dưới tình huống không có miếng dán ức chế chất dẫn dụ, cho dù là chất dẫn dụ loãng như Omega mới phân hoá giống Bối Lệ, thì cũng đều rất dễ dàng khiêu khích người khác đến dục hoả bùng phát.

Bối Lệ bắt đầu tự hỏi bản thân mình trên người còn thừa ít hay nhiều miếng dán ức chế, muốn mua thì phải tìm thời gian thích hợp.

Người đàn ông không có đi về hướng biệt thự, mà ngược lại đi một hướng khác.

Bối Lệ tò mò hỏi: "Chúng ta đi đâu vậy."

"Đi đăng ký giấy kết hôn." Quý Tư Uẩn nghiêm túc lái xe, dư quang nhợt nhạt liếc mắt nhìn cậu.

"Đi đăng ký... vậy, vậy chẳng lẽ là kết hôn thật sao..." Bối Lệ đột nhiên khẩn trương lên: "Tôi còn không biết quá trình đăng ký kết hôn như nào, cũng không biết bắt đầu từ đâu, có nên trang điểm một chút hay không?"

Sau đó Bối Lệ kéo miếng che nắng xuống, cẩn thận nhìn mặt mình trên gương.
Tổng thể cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, lại nhéo nhéo gương mặt phúng phính có chút trẻ con của mình: "Ưm, có phải sẽ chụp ảnh đúng không, tôi như vậy có phải không xứng với cậu hay không... Người khác nhìn thấy có phải sẽ cảm thấy chúng ta không phải là một đôi hay không?"

Bối Lệ thật sự thực nghiêm túc tự hỏi vấn đề này.

Cậu nói vừa đáng yêu vừa có chút buồn cười, Quý Tư Uẩn nhàn nhạt mở miệng: "Cho nên cậu thật sự đã chuẩn bị tinh thần trở thành một nửa kia của tôi?"

"Không có không có..." Bối Lệ lắc lắc đầu: "Bởi vì cảm thấy cậu tìm tôi nói... Cậu là người bị thiệt. Nhưng mà, bạn học Quý cậu yên tâm, cậu đã yêu cầu tôi đến đó, tôi sẽ phối hợp với cậu."

Điểm đến tiếp theo đó là Cục Dân Chính, rất xa có thể nhìn thấy các cặp tình nhân đang đứng xếp hàng.

"Ừ." Quý Tư Uẩn nghe cậu nói xong, hừ lạnh một tiếng. Xe dừng ở bãi đỗ xe của Cục Dân Chính, lúc xuống hắn còn nhắc nhở Bối Lệ một tiếng: "Giấy tờ tùy thân có mang theo hay không?"

Bối Lệ gật gật đầu, đầu nhỏ bông xù xù còn lắc qua lắc lại.

Hai người bọn họ thật sự khá gây chú ý. Một người lớn lên đẹp trai lại có chút lạnh lùng, một người thì lớn lên nhỏ nhắn, lại rất ngoan, trên chân còn băng bó vải, hai người đỡ nhau đi vào, nhưng có vẻ là một đôi tình nhân thật.

Thậm chí có người khe khẽ nói nhỏ: "Người nhà chân bị thương như vậy mà vẫn tới lãnh chứng, tình cảm tốt quá."

"Người đẹp trai kia vừa nhìn liền biết là Alpha, cảm giác áp bách thật đáng sợ, rất khó tưởng tượng ai là người theo đuổi."

"Mẹ ơi, buổi sáng tôi mới thấy soái ca đó trên biển quảng cáo, ở chỗ tập đoàn xx."

"Trời ạ, cậu ta là minh tinh sao?"

"Không đúng không đúng, cậu ta hình như là phú nhị đại, trong nhà có rất nhiều tiền."

"Haizzz, kẻ có tiền chính là kẻ lợi hại, có tiền muốn làm gì cũng được."
___
Bọn họ sôi nổi bàn tán, lúc đầu Bối Lệ nghe còn có chút ngượng ngùng, sau đó mấy người bắt đầu bàn tán lung tung khiến cho Bối Lệ có chút không vui, thậm chí còn nắm ống tay áo người đàn ông kéo, nhỏ giọng nói: "Bạn học Quý, bọn họ nói quá xa rồi, tôi giúp cậu giải thích với bọn họ."

Quý Tư Uẩn nâng cằm lên: "Không cần." Sau đó lại cầm điện thoại bấm một dãy số.

Bối Lệ đứng tại chỗ chờ đợi người đàn ông. Chỉ trong chốc lát, nhân viên của Cục Dân Chính đi ra tiếp đón hai người bọn họ vào trong.

Hơn nữa có vẻ như là đối phương quen biết Quý Tư Uẩn.

Bối Lệ nép sát vào người Quý Tư Uẩn, ở trước mặt nhiều người đi thẳng vào phòng VIP, lướt ngang qua đám người đang bàn tán sôi nổi. Nhân viên công tác dẫn bọn họ vào phòng nghỉ, còn nhiệt tình chu đáo mà rớt nước trà mời hai người họ.

Quý Tư Uẩn nói với Bối Lệ: "Bọn họ hiểu lầm thì cứ để cho bọn họ hiểu lầm, không cần thiết phải giải thích, dù sao bọn họ cảm thấy tôi là là phú nhị đại, tôi đây liền dùng đặc quyền của người có tiền cho bọn họ xem."

Bối Lệ nhỏ giọng nói: "Chúng ta như vậy... hẳn là "cậy quyền cậy thế" đi? Như vậy có phải không tốt lắm không?" Cậu chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, lông mày sốt ruột mà nhíu lại, cắn môi dưới đáng thương nói: "Những người đó ngồi bên ngoài chắc hẳn là cũng chờ rất lâu rồi...."

Lương tâm Bối Lệ thấy bất an, càng nói giọng càng nhỏ, đầu cũng cúi thấp, giống như giây tiếp theo sẽ khóc ngay.

Quý Tư Uẩn thở dài, sau đó nói với nhân viên công tác mấy câu: "Sắp xếp chúng tôi đến cuối cùng, coi như xếp hàng giống bình thường."

Nghe người đàn ông nói xong, sắc mặt Bối Lệ mới tốt lên một chút, còn vỗ ngực hít một hơi thật sâu, tựa như mình là người làm sai khiến mọi người khó chịu.

Người nhân viên công tác hình như có quan hệ tốt với Quý Tư Uẩn, nhịn không được mà trêu chọc một cậu: "Giám đốc Quý, ngài hôm nay không phải rất bận sao~"

Quý Tư Uẩn trừng cậu ta một cái, lấy điện thoại ra xử lý công việc: "Mặc dù tôi cũng thật sự rất bận, nhưng cũng cần nghỉ ngơi."

"Vậy đi, anh muốn nghỉ ngơi bao lâu thì nghỉ đi, tôi không làm phiền hai người các anh nữa." Cậu nhân viên dùng ánh mắt mờ ám liếc qua hai người, sau đó quay về vị trí làm việc của mình.

Quý Tư Uẩn tuy rằng không có nhìn qua Bối Lệ, nhưng mắt vẫn lặng lẽ liếc qua. Bàn tay hắn rất lớn, thập phần có cảm giác rất an toàn. Bối Lệ cúi đầu không lên tiếng, nhưng mà đôi mắt cậu chớp chớp biểu lộ nội tâm cậu đang hoảng loạn.

Hai người cái gì cũng chưa nói, thân thể bất tri bất giác mà dán sát lại đối phương.

Mặc dù hiện tại trên danh nghĩa hai người họ là một đôi, nhưng hành động thân mật cũng không vượt quá ngưỡng bạn bè.

Hôm nay cũng không có nhiều người tới lãnh chứng, cũng rất nhanh liền tới hai người bọn họ. Tuy rằng trước đó được nói không cần căng thẳng, nhưng ngay thời điểm làm thủ tục lại kiến hai người đều có chút bối rối.

Toàn bộ quá trình đăng ký Quý Tư Uẩn nói cái gì thì Bối Lệ cũng đều làm theo. Sau khi hoàn thành xong thủ tục cậu còn có chút choáng váng, thẳng đến khi cậu nhận được quyển sổ nhỏ màu đỏ*, Bối Lệ còn có chút ngốc, quả thực không thể tin được.

Thật sự đã kết hôn rồi sao?

Đã vậy lại còn là... nhân vật lớn như Quý Tư Uẩn.
_____________________________

Thỏ Béo: *sổ chứng nhận kết hôn

Quý Tư Uẩn kiểu: Lừa được vợ về nhà rồi
☆*:.。.o(≧▽≦)o.。.:*☆

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro