Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 45

Chương 45: Hoa hồng

Lúc rời giường, Bối Lệ nhìn chính mình trong gương, trên xương quai xanh cùng với ngực loang lổ những dấu hôn nho nhỏ, trên cổ thì lại còn đậm hơn, tuyến thể thì hết bị gặm cắn rồi lại liếm láp rất nhiều lần.

Tuyến thể của Omega vừa mẫn cảm lại còn yếu ớt, Quý Tư Uẩn lại là Alpha cấp cao, chỉ còn liếm một cái, là cơ thể của Bối Lệ đã không chịu nổi mà run lẩy bẩy, lúc bị cắn tay cậu đặt lên ngực người đàn ông, nhỏ giọng nức nở nhẹ: "Đau..."

Khi Quý Tư Uẩn cắn tuyến thể cậu còn sẽ nhẹ nhàng mút mát phần thịt mỏng, hôn nó rất nhiều và lưu lại những dấu hôn, Bối Lệ chỉ có thể chịu đựng nức nở.

Làm như vậy mà nói, khi đi làm chắc chắn sẽ hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Phía sau cổ của Bối Lệ dán lên miếng ngăn mùi chất dẫn dụ tệp màu da, sau đó mặc áo sơ mi cài cúc cao lên tận cổ, mỗi cúc đều rất ngay ngắn chỉnh tề, trừ những cái rất nhỏ không che được, nhìn thoáng qua thì trông giống với vết muỗi đốt, dưới lớp quần áo đó là làn da đầy kín dấu hôn cũng với những vệt xanh tím do bị hôn cắn nhiều.

Quay lại công ty làm không bao lâu, Bối Lệ liền nhận được tin nhắn của Khương Diệc Kiều, chỉ với vài dòng tin nhắn, Bối Lệ liền có thể cảm nhận được cô nàng đang rất vui vẻ.

Khương Diệc Kiều: [Bối Bối, ngày hôm qua quên mang quà kết hôn cho các cậu! Khi nào cậu rảnh, chúng ta gặp nhau đi, sẵn tiện mang quà cho cậu luôn!] (mèo nhỏ xoay vòng)

Bối Lệ: [Sau khi tan làm tớ rảnh nha, có muốn đi tới mấy chỗ mình thường đi lúc trước không?]

Khương Diệc Kiều: [Đi, đi, đi!] (vui vẻ, vui vẻ)

Bối Lệ cười chốt địa điểm với Khương Diệc Kiều, người đồng nghiệp hay gây sự Từ Nhân kia mang theo dáng vẻ cợt nhã, hai tay đút vô túi quần, rồi đi tới chỗ Bối Lệ, sau đó ôm một chồng tài liệu ném lên bàn của cậu.

"Hôm nay đem mấy tư liệu này sửa lại rồi sau đó chuyển vào máy tính, để lưu lại làm tài liệu." Từ Nhân liếc nhìn qua cổ của Bối Lệ, rồi lộ ra một nụ cười: "Một chữ cũng không được sai, cấp trên mà truy cứu thì sẽ trực tiếp tìm cậu đó."

Bối Lệ thật sự rất chán ghét ánh mắt ấy của gã ta, có vẻ như đang khinh thường cậu, cổ cậu rụt xuống, lúc cúi đầu xem tài liệu thì phát hiện mấy cái này đã có ở máy tính trước đó rồi.

Đã từng từ tài liệu điện tử in ra tài liệu giấy rồi, sao bây giờ lại muốn nhập lại thành tài liệu điện tử nữa? Làm đi làm lại, này không phải là đang cố ý làm khó cậu sao?

Bối Lệ chỉ đọc hai trang giấy, liền nhận ra ngay ý tứ của Từ Nhân. Nhưng tính tình cậu hiền lành, cho dù không quá thích đối phương hoặc đối phương gây khó dễ mình, thì cậu cũng không nói dằn mặt người ta.

Bối Lệ cảm giác Từ Nhân đang nhìn chằm chằm mình, không được tự nhiên lắm, cậu đem đống giấy tờ ôm vào ngực rồi nói với giọng điệu khách sáo: "Được, tôi hiểu rồi."

Nhưng Từ Nhân vẫn cứ đứng đó, Bối Lệ ngẩng đầu lên, không vui nhìn gã ta một cái: "Anh đang cản trở tôi làm việc."

Từ Nhân nhếch mép cười, sau đó quay về vị trí làm việc của mình.

Bối Lệ cảm thấy, đều là đàn ông với nhau, tuổi cũng xấp xỉ, sao Quý Tư Uẩn cười lên thì lại mê người, của tên Từ Nhân này cười lên thấy vô cùng dầu mỡ khó chịu, nhìn như thế nào cũng thấy rất ba chấm.

Mặc dù không được nhìn mặt mà đánh giá con người bên trong, nhưng mà câu tâm sinh tướng vẫn làm Bối Lệ cảm thấy khá đáng tin.

Bối Lệ thật sự đã đọc tất cả tài liệu công việc đã được đồng nghiệp trước đó lưu lên trên máy tính. Nếu gặp gì không hiểu thì về nhà cậu sẽ hỏi Quý Tư Uẩn sau. Tuy rằng chỉ làm ở một chức vụ văn thư rất bình thường nhưng Bối Lệ cũng làm việc rất nghiêm túc.

Có thể hiểu được là Từ Nhân cho rằng Bối Lệ vì đi cửa sau, nên sẽ cảm thấy rằng cậu không có chăm chỉ làm việc, cho rằng cậu không biết trong máy tính đã có kho tài liệu điện tử nên cố ý làm khó cậu.

Bối Lệ nhìn vào ngày tháng trên tờ giấy, là tài liệu của năm trước, Từ Nhân có lẽ cũng nghĩ rằng Bối Lệ sẽ không xem lại hồ sơ năm ngoái nên mới làm vậy. Nếu không phải Bối Lệ đã xem qua đống tài liệu kia, nhớ ở trong đầu, có khả năng sẽ trở thành một kẻ ngốc bị xoay vòng một lần nữa.

Bối Lệ mở tài liệu trong máy tính ra rồi so sánh, quả nhiên là vậy, tài liệu đó đã được lưu trữ từ trước rồi. Cậu còn cẩn thận kiểm tra từng con số từng đơn vị, sau đó cầm lấy điện thoại nhắn tin với Khương Diệc Kiều.

Từ Nhân thỉnh thoảng sẽ nhỏm đầu lên nhìn về phía Bối Lệ, sau đó phát hiện cậu đang lười biếng, gã ta bậc cười một tiếng không rõ lý do, tựa như đã đoán được Bối Lệ sẽ không hoàn thành công việc, ngoài ra còn đang suy nghĩ cách để bắt bẻ cậu.

Vì tài liệu đã có trong kho lưu trữ nên Bối Lệ rảnh rỗi của một buổi sáng, thậm chí cậu còn chăm chỉ làm thêm vài việc. Mãi đến khi tới gần giờ tan làm, kho lưu trữ lại được sao lưu thêm vào tài liệu mới.

Sau khi Bối Lệ làm xong công việc và chuẩn bị rời khỏi công ty, thì Từ Nhân chặn cậu lại, hỏi: "Hồ sơ đã làm xong hết chưa?"

Thật sự thì Bối Lệ không biết Từ Nhân lấy đâu ra sự tự tin như vậy, rõ ràng đều là đồng nghiệp với nhau, gã ta ỷ lại bản thân đã làm ở đây lâu năm nên mới có ý muốn nắt nạt cậu như vậy. Hơn nữa, Từ Nhân đó ngày thường ngoài việc gây khó dễ cho Bối Lệ thì còn hay đi trêu ghẹo mấy đồng nghiệp nữ và giỡn những trò cực kỳ vô duyên.

"Đó là tài liệu từ năm ngoái. Trong máy tính cũng đã có tài liệu gốc rồi. Nhưng mà tôi thật sự rất tò mò, anh có thể tìm ra được đống tài liệu năm ngoái ra, mà tại sao lại không tìm ra nó trên kho lưu trữ điện tử?" Bối Lệ đẩy câu hỏi qua cho gã, thậm chí còn ranh mãnh hỏi thêm: "Nhưng tôi cảm thấy chắc hẳn là anh không phải đang cố ý làm khó tôi phải không?"

Câu hỏi làm Từ Nhân cứng họng không nói nên lời.

Bối Lệ cũng không muốn trách gã, dù sao thì cũng là đồng nghiệp làm chung chỗ, không nên để xảy ra mâu thuẫn.

Lúc Khương Diệc Kiều có hỏi Bối Lệ, tại sao hai người họ không mang nhẫn cưới và không tổ chức hôn lễ, mỗi từ cô nói đều có ý muốn bảo vệ Bối Lệ sợ cậu ở thế yếu, cảm thấy Bối Lệ giống như đang bị người ta bắt nạt.

Bối Lệ không muốn bạn mình lo lắng nên nhanh chóng gửi tin nhắn giải thích: [Không có đâu, chồng tớ rất tốt bụng và quan tâm tới tớ. Anh ấy còn đề nghị mua hoa hướng dương cho cậu nữa.]

Thật ra thì trong lòng của Bối Lệ không dễ chịu một chút nào, cậu cho rằng Khương Diệc Kiều có gì đó rất đặc biệt với Quý Tư Uẩn, nghĩ đến chuyện này, ngực cậu trở nên đau nhói, nhưng cũng chính cậu lại không muốn Khương Diệc Kiều hiểu lầm lòng tốt của Quý Tư Uẩn.

Suy cho cùng thì một người là bạn thân nhất của cậu, một người thì.....

Bối Lệ không biết nên đặt Quý Tư Uẩn vào vị trí nào cho đúng, bạn học, giám đốc có vẻ cũng không đúng lắm, nếu nói là sự dễ chịu khi ở bên cạnh thì cậu cũng không phủ nhận. Đó là cái cảm giác sinh ra từ việc ở chung với nhau hằng ngày, cũng với ham muốn tình dục sinh ra, Bối Lệ thật sự cũng không biết nữa.

Phải chăng điều đó có nghĩa là khi cả hai chia tay thì đoạn tình cảm ấy cũng dần tan biến? Bối Lệ có chút hoảng hốt, tựa như không nghĩ đến vấn đề này, hai người họ ở chung với nhau thật sự rất tự nhiên, cậu đã sắp quên mất mối quan hệ này của bọn họ không phải là mối quan hệ lâu dài.

Mang theo tâm trạng buồn rầu, lúc tan tầm đi chơi cùng với Khương Diệc Kiều, Bối Lệ có chút thất thần. Khương Diệc Kiều còn tưởng rằng cậu bị bắt nạt chịu ấm ức mà không thể nói ra nên còn tính tìm Quý Tư Uẩn tính sổ.

Bối Lệ vội vàng ngăn cản cô, vì quá hoảng sợ nên cậu đã nói thốt ra một câu hơi quá thực tế: "Kiều Kiều, cậu đừng kích động.... Thật ra, chúng tớ rất yêu nhau!"

Khương Diệc Kiều miệng cười nhưng trong lòng không cười, híp mắt nhìn cậu, tựa như vẫn còn đang phân tích xem lời nói này có phải là sự thật không, còn rất cực lực khuyên bảo cậu: "Bối Bối, cậu phải biết rằng, có đôi khi tình yêu sẽ khiến con người ta mù quáng, từ hồi cấp 3 tớ đã cảm thấy tên Quý Tư Uẩn đó có gì rất kỳ lạ...."

Bối Lệ cắn cắn môi dưới, cậu luôn để tâm đến thái đồ của Quý Tư Uẩn đối với Khương Diệc Kiều. Chẳng lẽ hắn cũng giống mấy chàng trai khác bắt nạt cô gái mình thích, nên đã tạo ấn tượng xấu cho Khương Diệc Kiều.

Nhưng thật sự rất khó nói.

Bối Lệ ngập ngừng ấp úng hỏi: "Kiều Kiều, cậu có thích ai không?"

Khương Diệc Kiều cắn ống hút, suy nghĩ một lúc lâu, sau đó lắc đầu: "Không có."

Hôm nay cô nàng trông rất trẻ trung và tràn đầy năng lương với mái tóc hồng búi cao, ngoài ra còn mặc một chiếc áo khoác bóng chày hơi tụt xuống khoe bờ vai, phần dưới thì mặc quần jeans nó sát, cô luôn mặc rất táo bạo và Bối Lệ cũng đã quen với việc đó.

"Vậy vậy thì... Cậu có hay quan tâm biểu cảm của người mình thích với người khác không?" Bối Lệ nói rất khéo léo, cậu thật sự cảm thấy Quý Tư Uẩn có cách đối xử rất đặc biệt với Khương Diệc Kiều, nhưng cậu không biết Khương Diệc Kiều nghĩ gì.

Khương Diệc Kiều so với Bối Lệ thì còn nghĩ thoáng hơn, trả lười cũng rất thẳng thắn: "Tại sao phải để ý như vậy làm gì? Nếu tớ thích người đó, người đó sẽ ở bên tới, tốt nhất là kết hôn luôn! Sau đó... để tớ nghĩ lại, dù sao thì nhất định tớ sẽ để người đó biết. Nếu có hành động kỳ quái gì đó thì chắc là tên biến thái."

Nói đến đây, mặt Khương Diệc Kiều đỏ lên, giọng cũng nhỏ hơn nhiều: "Cậu ta chắc không phải tên biến thái nhỉ? Chẳng lẽ... ừm, cái đó... Dù sao thì, Bối Bối, đừng sợ, tớ sẽ giúp cậu, để tớ thuê luật sư! Tớ kiện đến lúc cậu ta phá sản luôn."

Hai tai Bối Lệ đỏ bừng lên, ấp úng nói: "Không có...."

Chủ đề hai người đang nói càng lúc càng xa, Khương Diệc Kiều nói cô ở nước ngoài lâu nên rành lắm. Bối Lệ có thể cảm nhận được Khương Diệc Kiếu đối với Quý Tư Uân không có cảm xúc gì, nháy mắt liền cảm thấy nhẹ nhõm một chút.

Mãi đến khi trời sập tối, Bối Lệ nhìn điện thoại, đồ uống cũng chưa uống hết liền chuẩn bị đứng dậy, mềm giọng nói: "Kiều Kiều, tớ phải về nhà, còn về nấu cơm."

Khương Diệc Kiều có chút không vui, trước kia cô cùng với Bối Lệ sẽ đi net suốt đêm cày game, bây giờ mới nói chuyện được nửa tiếng, Bối Lệ đã phải về nhà.

Cô nhịn không được than thở một câu: "Bối Bối, cậu thay đổi."

Bối Lệ có chút do dự, trong lòng cậu mềm nhũn, cảm thấy nếu mình bỏ rơi bạn thân thì cũng không hay lắm: "Vậy cậu có muốn đến nhà chúng tớ chơi không?"

Khương Diệc Kiều nhịn không được nhướng mày, tựa như cảm thấy rất hứng thú: "Được thôi, vừa hay tớ cũng chưa bao giờ qua nhà cậu... à không." Khương Diệc Kiều nheo mắt lại, giọng điệu ái muội trêu ghẹo: "Là nhà của 'các cậu'."

Bối Lệ bị cô nàng nói đến đỏ mặt.

Lúc trở về nhà thì lại thấy Quý Tư Uẩn đang ngồi ở phòng khách mở laptop ra làm việc.

Bối Lệ khá bất ngờ bởi vì bình thường Quý Tư Uẩn sẽ chỉ làm việc ở thư phòng, nhưng hôm nay lại rất khác thường. Sau khi tan làm, cậu và Khương Diệc Kiều đến quán cà phê ngồi một lúc, cậu thậm chí còn đặc biệt nói với Quý Tư Uẩn cậu sẽ về nhà trễ một chút, người đàn ông đáp lại rất bình tĩnh, lại không nghĩ rằng hắn lại đang ngồi ở phòng khách chờ.

Sự tò mò của Khương Diệc Kiều dâng lên, cô nhìn căn nhà cảm thấy rất thú vị, rồi lại đưa mắt nhìn trên bàn ăn cơm có bình hoa trống rỗng, nhịn không được mở miệng hỏi: "Ủa lúc trước không phải còn mua hoa hồng sao? Sao chỉ mua có một lần thế? Đúng là đồ keo kiệt."

Giọng cô nói chuyện rất lớn, tựa như nói để cho tên đàn ông đang ngồi trên sofa kia nghe thấy.

Bối Lệ vẫn còn đang ngây ngốc, cậu cũng không biết Khương Diệc Kiều đang nói cái gì, nhưng Quý Tư Uẩn lại có phản ứng rất rõ ràng, hắn đặt máy tính xuống, rồi đi tới chỗ của hai người họ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro