Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Chương 2: Omega vụng về được Alpha ôm vào trong lồng ngực.

Đường đi đến bệnh viện cũng không xa lắm, lúc xuống xe người đàn ông cũng rất chu đáo mà đỡ Bối Lệ một chút.

Khi đối phương vừa buông tay ra, Bối Lệ liền đứng không vững giống như sắp ngã xuống. Cậu đi về phía trước quơ quơ tay mình, cố nén lại cảm xúc muốn nắm lấy tay Quý Tư Uẩn, cuối cùng khập khiễng hai lần mới miễn cưỡng đứng lên.

Trên đỉnh đầu cậu là mái tóc màu nâu bông xù, cái đầu lắc lư cũng làm chúng nó đong đưa theo, còn nghịch ngợm mà nhếch lên vài cồn, làm gương mặt trắng nõn của cậu càng thêm đáng yêu.

"Có thể đi được không?" Quý Tư Uẩn hỏi cậu.

Trên người đàn ông toát ra mùi hương thuộc về Alpha cấp cao có chút áp bức làm cho Bối Lệ không dám nhìn thẳng.

"Có, có thể..." Bối Lệ gật đầu, cậu quật cường dùng cái chân đang sưng lên đi một bước, đôi mắt liền lập tức chảy đầy nước mắt, lông mi đều bị thấm ướt thành một mảnh. Giống như sợ âm thanh nức nở trong miệng phát ra, cậu vội vàng cắn chặt miệng nhỏ. Đau đến như vậy nhưng cậu vẫn kiên quyết bước đi mấy bước.

Mặt Quý Tư Uẩn lộ ra biểu cảm không vui, đôi mắt hắn hiện lên sự sắc bén, đánh giá hành động của cậu. Cuối cùng, hắn đem cả người Bối Lệ bế lên.

Cơ thể Bối Lệ mềm mại như bông, giống như miếng bánh mật ngọt nướng nho nhỏ, vừa trắng vừa mềm, nhiệt độ cơ thể còn rất ấm áp.

Cho dù là người lạnh lùng cấm dục như Quý Tư Uẩn, cũng vì cảm xúc quá mức mềm mại này mà tròn mắt hắn có chút giao động.

"Ư a..." Bối Lệ đột nhiên bị bế lên, không khỏi bất ngờ kêu một tiếng. Thân thể cậu vừa mềm vừa nhẹ, cả người bị bế lên làm lộ ra thêm cẳng chân trắng nõn, bụng chân mềm mại không ngừng cọ qua cọ lại trên cánh tay hắn, làm Quý Tư Uẩn không khỏi hít sâu một hơi.

Bối Lệ cho rằng hắn nổi giận rồi, vội vàng đem cẳng chân duỗi thẳng, chớp chớp đôi mắt tròn xoe nhìn cằm của đối phương.

Cậu tính thử hỏi một cậu: "Như vậy có phải rất phiền cậu hông..." Quy Tư Uẩn nhàn nhạt đáp lại: "Không cần lộn xộn là được."

Bối Lệ chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu, nội tâm không nhịn được mà thầm nghĩ: Quý Tư Uẩn ôm ấm áp với chặt quá, hơn nữa bả vai của hắn lại rất rắn chắc, cứng ngắt giống như đầu gối vậy.

Vừa nghĩ, cậu liền nhịn không được mà đem đầu dựa lên ngực người đàn ông, sau đó tìm một vị trí mềm mại thích hợp, đặt sườn mặt lên lồng ngực rắn chắc của người đàn ông cọ qua cọ lại rất nhiều lần.

Quý Tư Uẩn cúi đầu nhìn cậu một cái, rồi hắn tiếp tục đi về phía trước.

Người đàn ông cứ như vậy mà ôm một người đẹp nhỏ xinh bước vào thang máy, bên cạnh những người bên cạnh không khỏi nhìn bọn họ lộ ra ánh mắt tò mò.

Alpha cao lớn trực tiếp nhấn nút thang máy lên thẳng tới phòng chuyên hội chẩn, không cần xếp hàng đăng ký lấy số, liền trực tiếp đi tới phòng bác sĩ chuyên gia để xem chân của Bối Lệ.

Bối Lệ ở bên cạnh nhỏ giọng nói: "Tôi chỉ có mang một ít tiền.... chỉ có thể trả ít tiền."

Quý Tư Uẩn không để ý đến, đem cái mắt cá chân sưng to kia của Bối Lệ nâng đặt lên đầu gối của mình, rồi chậm rãi đem giày của cậu cởi ra.

Bối Lệ vẫn luôn cắn răng nhẫn nại, người đàn ông thoạt nhìn lạnh lùng như lại rất ấm áp, ánh mắt nóng rực của hắn cũng không ngừng chú ý đến sắc mặt của cậu, động tác trên tay cũng cực kỳ dịu dàng, thế nên Bối Lệ không cảm thấy đau chút nào.

Sau khi giày được cởi ra, bởi vì sưng quá mức phồng lên bọc hết mắt cá chân nhỏ làm người nhìn không khỏi buồn cười.
Chân Bối Lệ rất mềm, trên ngón chân có tô chút điểm hồng phấn, bởi vì hơi lo lắng mà ngón chân có chút co, mu bàn chân căng chặt, dưới lòng bàn chân đều nhìn rõ được các mạch máu.

Hơn nữa toàn bộ cẳng chân đều rất sạch sẽ, không có một sợi lông chân, bóng loáng như bánh trứng pudding mới ra lò, vừa mềm vừa ngọt.

Một lúc sau khi đã được bôi thuốc băng bó, chân Bối Lệ không thể đi lại như bình thường được, chỉ có thể đỡ tường đi một chân. Người đàn ông cao lớn vươn tay đỡ khuỷu tay cậu: "Đi chậm như vậy, chờ đến lúc bệnh viện đóng cửa rồi không biết cậu đã đi tới cửa chưa."

Người đàn ông trêu ghẹo làm Bối Lệ nhất thời nghẹn lời, nhìn hành động của hắn, cậu cũng có chút sợ mà vươn cẳng tay ra.

Khi đối mặt với Alpha đỉnh cấp như vậy làm cậu rất căng thẳng, sau một lúc suy nghĩ ngắn ngủi, cậu chỉ dám nắm áo của người đàn ông, không dám chạm vào cánh tay cơ bắp của hắn, giọng nhỏ nhẹ nói: "Rất xin lỗi... nhưng mà bệnh viện không có đóng cửa."

Giọng điệu Bối Lệ có chút ít lấy lòng, nhưng mà Quý Tư Uẩn lại nhìn thấy giống như cậu đang tức giận hơn. Bối Lệ chớp đôi mắt như quả cầu pha lê, kéo kéo ống tay áo nam nhân, vô tội ngẩng đầu.

Người đàn ông quay đầu lại nhìn cậu một cái. Thần sắc dưới đáy mắt Quý Tư Uẩn tối lại, hắn từ tên cao nhìn xuống có thể thấy một người nhỏ nhỏ xinh xinh, mãi cho đến khi Bối Lệ dùng ngón tay kéo áo sơ mi cao cấp được thiết kế riêng của hắn.

Bối Lệ hình như rất căng thẳng, đầu ngón tay đều nặn ra sắc hồng, còn hơi run run. Mỗi ngón tay trên bàn tay của cậu đều có hình dáng rất đẹp, thoạt nhìn có chút ươn ướt nước, cực kỳ đáng yêu.

Quý Tư Uẩn luôn luôn không thể hiện nhiều biểu cảm, làm Bối Lệ không nhìn ra được đối phương đang suy nghĩ gì, hai người một trước một sau mà đi.

Chỉ có điều làm chân tay của người ông đều dài, hắn đi một bước, so với Bối Lệ chậm hơn hai bước còn nhanh hơn.

Mắt cá nhân của Bối Lệ bị băng bó nên không thể dùng sức, chỉ có thể dùng một chân nhảy nhót mà đi theo, nhiều lần cậu vẫn không theo kịp bước chân Quý Tư Uẩn. Động tác nhảy lên có chút mạnh, cả người liền mềm nhũn như bông mà ngã vào lưng rắn chắc của đối phương, còn rất đáng yêu mà phát ra tiếng "a", mềm mại giống như tiếng mèo con chưa dứt sữa kêu lên làm người khác không khỏi động lòng.

Vài lần như thế, mũi nhỏ xinh của Bối Lệ liền bị đâm đến ửng đỏ.

Tuy rằng Bối Lệ không có nắm lấy cơ bắp trên cánh tay hắn, nhưng lòng bàn tay, cùng mu bàn tay mềm mại luôn sẽ lơ đãng đụng vào hoặc cọ vào hắn.

Quý Tư Uẩn dừng bước chân, không ngoài dự đoán, Bối Lệ đâm sầm vào lưng của hắn.

"A... cứng quá..." Bối Lệ kêu lên một tiếng, che mũi lại nhìn nam nhân.

Quý Tư Uẩn quay lại nhìn cậu, thấy đôi mắt cậu ửng đỏ, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó, liền bước chậm lại. Lúc bước vào thang cuốn, Bối Lệ càng thêm dính sát vào phía sau nam nhân. Bầu ngực mềm mại của cậu cơ hồ đều dán lên phía sau tấm lưng rắn chắc của hắn, làm Bối Lệ không dám động đậy, chỉ cảm thấy trước ngực hơi ngứa, muốn xoa xoa.

Hai người đều quên bén mất là có thể đi thang máy.

Cũng có thể là không nghĩ tới đi. Một lần nữa quay về xe, Bối Lệ cẩn thật dè dặt mở miệng: "A... Quý....A, cái kia...."

Bối Lệ có chút ấp úng, bởi vì thật sự lâu lắm rồi không có liên lạc, cậu đã quên mất tên của hắn, gọi có chút ngượng miệng.

Quý Tư Uẩn tự nhiên cũng nhận ra, không nói không rằng mà hừ lạnh rút ra một tấm danh thiếp, có một cái tên trên đó, ném vào lồng ngực Bối Lệ.

Bối Lệ cúi đầu nhìn họ tên của đối phương, mới như ở trong một mà tỉnh lại nhớ ra: "Ừm... Quý Tư Uẩn... bạn học Quý... Cái kia, hôm nay cảm ơn cậu đã đưa tôi đi bệnh viện..." Cậu vội vàng mở điện thoại ra: "Tôi sẽ trả tiền viện phí cho cậu, hết bao nhiêu tiền á?''

Sự thật là cậu rất đau lòng vì hết tiền, nhưng lại không thể ở trước mặt bạn học cũ mà lộ ra vẻ mặt như vậy được.

Cậu thậm chí còn muốn tìm số Wechat của Quý Tư Uẩn, nhưng bởi vì không ghi chú tên đối phương nên dẫn đến nửa ngày cậu vẫn không tìm ra được số của hắn.

Quý Tư Uẩn mặt mày vô cảm mà nhìn cậu, lại nhìn đến động tác bấm điện thoại của cậu, trầm thấp mà nói ra hai tiếng dễ nghe: "Không cần."

Bối Lệ cảm thấy rất mất mặt, khi hắn nói tới chuyện đó cậu mới vơi bớt đi sự xấu hổ.

Tiếng chuông điện thoại của Quý Tư Uẩn rất biết chọn thời điểm mà vang lên, giống như tính cách của hắn, ngay cả tiếng chuông điện thoại cũng là âm thanh nguyên bản của hệ thống, trên màn hình hiển thị người gọi đến là "Mẹ".

Để tránh quấy rối đối phương nói chuyện, Bối Lệ vội vàng im miệng. Nhưng cậu không khỏi bắt đầu tưởng tượng, mẹ của Quý Tư Uẩn, chắc hẳn cũng là một người rất nghiêm túc đi?

"Alo?" Giọng nói nam nhân trầm thấp lại có chút từ tính, chỉ nó một chữ, đều có mười phần dễ nghe, Bối Lệ ở một bên chờ đợi, lại nhịn không được dựng lỗ tai lên nghe lén.

Bên kia điện thoại quả thật là một người phụ nữ, giọng nói lại rất nổi bật, ở trong không kín đáo tĩnh mịch như ô tô đều có thể nghe rõ.

"Giám đốc Quý, hôm nay con vì chuyện gì mà không chịu đồng ý đi xem mắt? Anh là người bận rộn, mẹ anh hiểu, nhưng anh làm mẹ đắc tội với bạn thân tốt nhiều năm của mẹ, mẹ thật sự không nhịn được!"

Đối phương càng nói càng giận, Quý Tư Uẩn đành phải đem điện thoại cách xa lỗ tai một khoảng, không có mở loa ngoài nhưng lại to hơn hẳn mở loa.

"Mẹ, mẹ đừng gọi con là 'Giám đốc Quý'," Quý Tư Uẩn thấp giọng nói, lại nhìn trên tay là điện thoại với giá cả xa xỉ: "Hôm nay tạm thời có việc, cho nên đã quên mất, khi nào đó con sẽ đến nhà họ xin lỗi."

"Xin lỗi cái gì mà xin lỗi, chúng tôi đã qua rồi, đêm nay mẹ sẽ ở nhà bạn tốt đánh mạt chược. Giám đốc Quý, biết là con vẫn nhớ người trong lòng, không bằng kết hôn sớm một chút để cho người già như mẹ có cháu ôm đi. Mẹ cảm thấy tính tình con rất tốt, lớn lên lại đẹp mắt, hơn nữa vẫn là con thích Beta..."

"Mẹ, con có việc, lần sau lại cùng mẹ nói chuyện." Quý Tư Uẩn có chút kích động, đánh gãy lời đối phương, lại nhanh chóng cúp điện thoại.

Nhanh đến mức Bối Lệ căn bản không rõ được.

Thích... cái gì?

Bối Lệ không kịp nghĩ lại, nghe Quý Tư Uẩn nói còn có việc, cậu vội vàng tháo dây an toàn: "Bạn học Quý, cậu còn có việc, tôi đây xuống xe trước..."

"Không có việc gì." Quý Tư Uẩn thay đổi vẻ mặt lạnh lùng: "Đã lâu không gặp, không bằng ăn một bữa cơm đi."

Bối Lệ muốn từ chối, trên người cậu căn bản bây giờ không có tiền, đi ăn cơm bên ngoài thật sự là quá mức đối với chi phí hiện tại của cậu chính là gánh nặng. Đối phương lại rất nhanh mà nói, thúc giục cậu cài lại dây an toàn.

Trên người đàn ông toát ra chất dẫn dụ cấp cao làm Bối Lệ không có cách nào từ chối, chỉ có thể ngoan ngoãn mà ngồi im, cậu tự hỏi hôm nay có phải cậu đã quên mang thẻ tín dụng hay không.

Lúc sau đến nhà hàng, Bối lệ có chút không dám bước vào.

Từ cửa cũng đã rất xa hoa rồi, cô gái lễ tân nhiệt tình lại lễ phép làm người khác cảm thấy thoải mái với giọng điệu hoan nghênh của bọn họ.

Quản lý ở đây hình như rất quen với Quý Tư Uẩn, vừa nhìn thấy hắn lại giống như nhìn thấy Thần tài: "Ai da, là giám đốc Quý, vẫn là phòng cũ sao? Tới tới tới, mời ngài đi bên này——"

Đối phương vô cùng nhiệt tình mà dẫn dắt, hai người họ đi vào một không gian với phòng riêng tư rất lớn.

Quý Tư Uẩn rất bình tĩnh thong dong, còn Bối Lệ có chút sợ sệt. Bởi vì trước giờ cậu chưa bao giờ đến một nơi nào cao cấp sang trọng như vậy, tay chân đều có chút không dám nhúc nhích, lúc ngồi xuống đôi mắt nhỏ vẫn luôn đánh giá chung quanh.
_____________________________
Thỏ Béo: Em bé đáng yêu quá chịu không nổi (o'∀'o) Đoán xem Beta nào làm anh Quý mê mẩn như vậy?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro