Chương 24: Gặp gỡ Bí Ẩn
Đêm buông xuống, ánh đèn vàng nhẹ nhàng chiếu rọi qua những ô cửa sổ lớn của thư viện thành phố Hoshiyama. Mọi thứ tĩnh lặng đến lạ kỳ, chỉ có tiếng lật sách và âm thanh nhẹ nhàng của ngòi bút trên giấy. Cả Haikai và Bozu đều im lặng, mỗi người ngồi ở một bàn, nhưng không ai trong số họ thực sự có thể tập trung vào công việc.
Cách đó vài bàn, một bóng hình mờ ảo xuất hiện. Mặc bộ trang phục kín đáo, khó có thể nhận diện được khuôn mặt hay vóc dáng của cô ta, người phụ nữ bí ẩn lên tiếng, phá vỡ sự im lặng trong không gian.
Người phụ nữ bí ẩn bắt đầu lên tiếng trước với giọng đầy khó chịu"Tôi bảo cậu đi một mình cơ mà..."
Haikai, dù đang chăm chú vào một quyển sách, không mấy ngạc nhiên. Anh đã biết ngay từ khi bước vào thư viện rằng sự hiện diện của người này không phải ngẫu nhiên. Anh khẽ nhìn qua vai, ra dấu cho Bozu, ý bảo rằng cô ta đã phát hiện ra sự có mặt của họ.
Bozu, không hề mảy may suy nghĩ, đứng dậy tiến lại gần. Trong khi đó, Haikai vẫn cười khẩy, khuôn mặt vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh, tiếp tục lên tiếng.
"Một người hiểu rõ về những mảnh ghép, còn một người mới chỉ đặt chân đến đây vài ba tháng. Cô nghĩ tôi sẽ có thể làm được gì chứ?"
Người phụ nữ cười lên với rồi nói với giọng điệu cuốn hút: "Ôi, đẹp trai, thông minh, nhạy bén như cậu mà đến giờ vẫn chưa bắt được mảnh ghép nào sao? Ôhôhôhô..."
Câu nói của cô ta như một thử thách, nhưng cũng như một lời mỉa mai đầy thách thức. Haikai khẽ mím môi, giữ im lặng, trong khi Bozu lại không kiên nhẫn được nữa.
Bozu gắt gỏng đáp lại ngay "Cô muốn gì thì mau nói ra đi, đừng làm mất thời gian của chúng tôi!"
Haikai nhìn sang Bozu, rồi hạ giọng, cố giữ bình tĩnh.
Haikai thì thầm với Bozu "Đừng nóng vội, Bozu. Cứ theo cách nói chuyện của cô ấy, tôi nghĩ chúng ta sẽ có được một chút thông tin."
Anh quay lại nhìn người phụ nữ bí ẩn, với ánh mắt thận trọng, nhưng cũng đầy tò mò. Rồi nói với một cách điềm đạm "Tôi nên gọi cô là gì?"
Người phụ nữ bí ẩn cười nhẹ, âm thanh mang vẻ ngả ngớn đầy sự khôn ngoan. "Không cần gọi tôi gì cả, good boy! Tôi đến đây với một mục đích tốt, có lợi cho cả hai chúng ta."
Cô ta ngừng lại, như muốn tạo thêm chút kịch tính, rồi tiếp tục: "Tôi sẽ cho cậu một gợi ý nhỏ."
Haikai bắt đầu suy ngẫm, không vội vàng nhưng ánh mắt đã dấy lên sự nghi ngờ. "Và đổi lại tôi phải làm gì cho cô?"
Người phụ nữ bí ẩn mỉm cười, nụ cười đầy ẩn ý khiến không ai có thể đoán được điều cô ta đang nghĩ. "Hiện tại thì không cần, chàng trai trẻ. Bây giờ thì cậu vẫn chưa giúp được tôi đâu."
Cô ta liếc qua Bozu, rồi quay lại nhìn Haikai, ánh mắt có chút hài lòng. "Trông cậu đáng yêu thật đấy!"
Bozu như thể không thể kiềm chế được nữa, lên tiếng, giọng hơi gắt. "Cô mau nói nhanh đi!"
Người phụ nữ bí ẩn khẽ cười, giọng nói vẫn đầy bí ẩn nhưng cũng đủ để gây sự chú ý.
Haikai đưa tay đặt lên vai Bozu, nhẹ nhàng ra hiệu cho anh bình tĩnh lại. Anh quay sang người phụ nữ bí ẩn, giọng nói vẫn giữ được sự kiên nhẫn. "Được rồi, tôi xin nhận gợi ý của cô."
Người phụ nữ mỉm cười, khuôn mặt tỏ ra biểu cảm đầy thỏa mãn "Tốt lắm, chàng trai."
Cô ta hít một hơi rồi tiếp tục, giọng nói nhẹ nhàng nhưng đầy bí ẩn. "Mảnh ghép của cậu là bản ngã, luôn ở rất gần nhưng lại như một ảo ảnh – càng tìm càng xa. Chỉ khi dám đối mặt với hố sâu trong chính mình, cậu mới có thể nắm giữ nó."
Haikai và Bozu nhìn nhau, sự mơ hồ trong câu nói khiến họ khó lòng hiểu rõ. Đôi phút trôi qua, người phụ nữ bí ẩn biến mất vào không gian tĩnh mịch của thư viện, để lại một bầu không khí đầy khó hiểu và lo âu.
"Là gì, là gì mới được... 'Càng tìm càng xa' là ý gì?"
Sau cuộc gặp gỡ đầy bí ẩn, Haikai về đến nhà trong tâm trạng đầy mâu thuẫn. Anh mở cửa phòng và Mizuki vẫn chưa rời khỏi đó. Cô ngồi trên giường, đôi tay khoanh trước ngực, mặt mày cau có nhìn về phía cửa mà không nói một lời.
Haikai bước vào, hơi khựng lại khi nhìn thấy biểu hiện của cô. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại nhưng vẫn không dám tiến lại gần ngay.
Mizuki ngay lập tức lên giọng đầy vẻ khó chịu "Chào anh... anh về rồi đấy à?" Cô không nhìn thẳng vào mắt anh, chỉ nhíu mày, vẻ mặt như đang cố giấu đi sự bực bội.
Haikai đứng im một lúc rồi khẽ thở dài. Anh bước lại gần nhưng không dám ngồi xuống, chỉ đứng đó, nhìn cô buông đôi câu nịnh nọt "Sao vậy, người đẹp? Vẫn giận anh à?"
Mizuki nhìn anh, ánh mắt hơi nhăn nhó nhưng cô cũng không giận dữ quá mức. Cô chỉ khẽ bĩu môi. "Cũng không phải giận... chỉ là, có một số chuyện anh không nói thì tôi phải đoán sao?"
Haikai im lặng một lúc, rồi lắc đầu. "Anh làm gì có chuyện gì mà phải giấu em, chỉ là có những chuyện... anh vẫn chưa hiểu hết. Nhưng sẽ giải thích sau, được chứ?"
Mizuki hơi nhún vai, rồi quay mặt đi không trả lời. Haikai nhìn cô một lúc lâu, rồi ngồi xuống cạnh giường, chấp nhận sự im lặng này. Cậu nhỏ nhẹ lên tiếng "Anh thật sự không muốn em buồn. Nhưng có một số việc anh phải giải quyết một mình."
Mizuki không đáp lại, nhưng ít nhất, sự căng thẳng trong không khí đã dịu xuống đôi chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro