Chương 10: Mối Quan Hệ Đang Dần Hình Thành
Sau khi Tetsuya rời đi, Haikai lại một mình đứng trong phòng đấm bốc, cảm giác như có một luồng năng lượng mới đang dâng lên trong cậu. Cảm giác về sự quyết tâm không chỉ để quay lại thế giới của mình mà còn để bảo vệ người quan trọng bên cạnh. Nhưng những suy nghĩ đó nhanh chóng bị gián đoạn khi cánh cửa phòng mở ra và Bozu bước vào.
"Yo, Haikai!" Bozu gọi lớn, giọng nói vui vẻ như mọi khi, mặc dù bầu không khí trong phòng đấm bốc lúc này có phần nghiêm túc hơn nhiều so với những lần trước.
Bozu nhìn thấy gương mặt của Haikai, nhận ra cậu đang suy nghĩ gì đó. "Chưa tập xong sao? Tập luyện chứ không phải đứng nghĩ ngợi đâu." Bozu nói, trêu đùa như thường lệ.
"Tôi có thể giúp đỡ nếu cậu muốn." Haikai quay lại nhìn Bozu, lắc đầu rồi nói: "Cảm ơn, tôi ổn mà."
Tuy vậy, trong lòng cậu, Bozu vẫn là người bạn duy nhất có thể khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm sau những ngày dài căng thẳng. Bozu tiến lại gần, xỏ găng tay vào và cười lớn: "Tôi biết cậu không dễ dàng bỏ cuộc nhưng nếu có gì khó khăn thì đừng ngần ngại. Tôi vẫn ở đây mà."
Haikai cười, cảm thấy sự hỗ trợ từ Bozu thật sự có ý nghĩa nhưng cậu cũng không muốn làm Bozu lo lắng về những vấn đề ngoài cuộc chiến này. Cậu biết, việc quay về thế giới của mình là điều quan trọng nhưng không phải lúc nào cũng dễ dàng để chia sẻ hết mọi thứ. Vì vậy, họ bắt đầu tập luyện cùng nhau. Bozu huấn luyện Haikai một chút về cách phối hợp nhịp thở và sức mạnh khi đấm. Mặc dù không phải lúc nào cũng có thể học được những kỹ thuật cao siêu, nhưng ít nhất cậu cũng có thể xả stress và cảm thấy tốt hơn.
Khi bước đi trên con phố vắng, Haikai và Bozu tiếp tục trò chuyện. Ánh đèn đường vẫn chiếu sáng từng bước chân của họ, nhưng tâm trí Haikai lại bị cuốn vào những ký ức về quá khứ, về lần đầu tiên cậu gặp Bozu trong thế giới của mình, về những cuộc chiến khắc nghiệt mà cậu phải đối mặt.
"Bozu, tôi nhớ lần đầu gặp cậu trong thế giới của tôi." Haikai đột ngột nói, nhìn sang Bozu đang bước cạnh mình, ánh mắt của cậu hơi xa xăm. "Khi đó tôi chỉ là một thằng nhóc lạc lõng giữa một thế giới lạ lẫm, không biết phải làm gì. Nhưng có một người đã giúp tôi đứng vững. Chính là cậu."
Bozu nghe vậy thì dừng lại một chút, rồi cười lớn: "Hahaha... Thật vậy sao? Vậy cậu thử nói cho tôi biết, phiên bản kia có đẹp trai như tôi không?"
Haikai mỉm cười lắc đầu ngao ngán những lời trêu chọc của Bozu, rồi bắt đầu kể: "Cậu biết không, lúc đó tôi đã bị cuốn vào một trận đấu mà không có chút hy vọng nào. Tôi thậm chí còn không hiểu tại sao mình lại ở đó. Nhưng khi tôi nhìn thấy cậu đứng giữa đám đông, tôi đã cảm nhận được rằng tôi có thể tin vào cậu, dù khi đó cậu không phải là người tôi biết rõ."
Bozu gật đầu, khẽ nhìn Haikai, rồi nói: "Cậu như một con cá lạ, không biết bơi, không biết phải làm gì. Nhưng sau một thời gian, tôi thấy cậu có thể làm được mọi thứ. Cậu mạnh mẽ, và tôi không hề thấy tiếc khi làm bạn với cậu."
Haikai dừng lại một chút, rồi tiếp tục: "Tôi còn nhớ, khi đó tôi đã phải đấu một trận với một tên to lớn hơn cả cậu Bozu, và chính cậu là người đã chỉ tôi cách sử dụng những đòn tấn công không hề dễ dàng."
"Ha ha!" Bozu bật cười lớn, vỗ vai Haikai. "Thế giới của cậu có xảy ra câu chuyện đấy không?"
Haikai nhíu mày, không hiểu Bozu đang nói gì. "Chuyện nào cơ?"
Bozu nhìn Haikai và khẽ nháy mắt. "Lần đó tôi và Shinji, đã phải vật tay với nhau. Cậu biết không, tôi thua, mà thua nặng. Shinji bắt tôi ăn mì bằng lỗ mũi, cậu không thể tưởng tượng được đâu. Mà tôi đã phải làm theo!"
Bozu cười tươi, nhưng trong ánh mắt là một chút ngượng ngùng, như thể đang kể lại một kỷ niệm xấu hổ. Haikai bật cười, nhưng ngay sau đó, cậu nhìn Bozu đầy nghi ngờ: "Chờ đã, thật sao? Cậu không nói đùa đấy chứ?"
"Không đùa đâu!" Bozu khẳng định. "Tôi ăn mì bằng lỗ mũi đó, một bát mì thật sự như một trận thảm họa. Cậu không biết cảm giác khi phải hít một miếng mì qua mũi là thế nào đâu!"
Haikai không thể nhịn cười được nữa. Mặc dù là một câu chuyện kỳ lạ, nhưng nó khiến cậu nhận ra rằng, Bozu không phải là một người luôn cứng rắn như vẻ bề ngoài. Cậu ấy cũng có những điểm yếu, những chuyện dở khóc dở cười mà chỉ những người bạn thân mới hiểu được.
"Thật là... Cậu đúng là không ai bằng!" Haikai nói, giọng đầy hài hước.
Bozu cười lớn, rồi vỗ vai Haikai một cái nữa, như thể muốn trấn an cậu: "Không sao, tôi đã học được cách dùng mũi để ăn mì rồi. Cậu thấy đó, cuộc sống này không phải lúc nào cũng nghiêm túc. Nhưng cậu biết không, tôi thực sự tin vào cậu. Cậu sẽ làm được điều mà cậu muốn, tôi tin chắc là thế."
Haikai cảm nhận được sự chân thành trong lời nói của Bozu và cảm giác ấy khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút. Trong cái thế giới đầy lạ lẫm này, có những người bạn như Bozu bên cạnh thật sự là một điều quý giá.
"Thế còn cậu, Bozu. Cậu có bao giờ nghĩ sẽ có lúc mình phải rời khỏi đây không?" Haikai hỏi, trong lòng bỗng dưng có một sự băn khoăn.
Bozu không trả lời ngay, chỉ nhìn lên trời rồi nói: "Ai mà biết được. Nhưng một ngày nào đó, nếu tôi phải đi, tôi hy vọng cậu sẽ nhớ rằng chúng ta đã cùng chiến đấu, cùng vượt qua mọi thử thách. Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn sẽ là bạn của cậu."
Cả hai tiếp tục bước đi, một khoảng lặng bao trùm, nhưng trong lòng Haikai, sự lo lắng về việc quay lại thế giới cũ đã phần nào dịu lại. Dù có phải đối mặt với bao khó khăn, ít nhất cậu cũng không cô đơn trên con đường này.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro