Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

"...KHÔNG BAO GIỜ MUỐN GẶP ANH LẦN NỮA."

"...KHÔNG BAO GIỜ MUỐN GẶP ANH LẦN NỮA."

Quá khứ càng tươi đẹp, hiện thực đau đớn sẽ càng tàn khốc...

...hồi ức càng ngọt ngào, vết thương lòng sẽ càng xót xa.
-------------------------------------

"Dù rằng tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng các di chứng để lại về sau sẽ khiến cậu ấy sống rất khó khăn. Anh cũng thấy vị trí viên đạn rồi đấy, gần tim như thế này, mỗi một nhịp đập cậu ấy đều có thể cảm nhận rõ ràng viên đạn, còn chưa kể chỉ cần nhịp tim nhanh một chút cậu ấy sẽ cực kì đau đớn. Theo như hồ sơ, trước đây cậu La Ngôn là một nhà khoa học chuyên ngành hóa sinh, cậu ấy hẳn phải hiểu rõ tình trạng của mình. Anh có biết nguyên nhân khiến cậu ấy đưa ra quyết định này không? Nếu có thể, rất mong anh hãy hợp tác giúp chúng tôi khuyên cậu La Ngôn lấy viên đạn ra."

Ngồi trên dãy ghế chờ trong hành lang bệnh viện trắng toát, Oscar chống khuỷu tay lên đầu gối, cúi thấp người đan hai tay vào nhau, từng lời nói của bác sĩ phẫu thuật vang lên cùng nhịp bút gõ trên tấm phim đen trắng lặp đi lặp lại trong đầu anh. La Ngôn lại dùng đến cách này sao? Bước vào phòng chăm sóc đặc biệt, cậu ấy vẫn hôn mê, nhợt nhạt nằm trên giường bệnh, anh không thể nhìn thêm được nữa. Oscar trở ra hành lang lạnh lẽo đếm từng phút giây đợi cậu tỉnh lại. Đã hai ngày rồi, La Ngôn.

"Oscar... hứa với tôi..."
----------------------

Chai rượu đã vơi một nửa bị quăng mạnh xuống sàn, vỡ tan, lăn lóc, vương vãi bên hàng loạt những mảnh vỡ ngổn ngang khác. Tổ chức không còn, nơi để về không còn, người để hận cũng không còn nữa. Vậy thì, tại sao lại còn một mình tôi đây?
----------------------

Bao quanh La Ngôn là một màu đen dày đặc, cậu không thể nhìn thấy gì, cũng không cảm nhận được gì cả. Trong bóng tối, khóe môi cậu cong lên thành một nụ cười cay đắng, là không đau, hay là đã thương tổn đến nỗi chẳng thể cảm nhận được gì nữa rồi? Chợt từ đâu một luồng sáng nhè nhẹ lan tỏa, không gay gắt mà êm đềm bao phủ lấy người cậu, dịu dàng tràn dần ra khung cảnh xung quanh. Đó là một ngày mùa thu gió se se lạnh, Lưu Chương nắm lấy bàn tay cậu, anh cười nói:

- Chắc em đói rồi, mình đi ăn chút gì đó nhé.

Bàn tay anh rộng, ấm áp biết bao, an toàn biết bao. Giống như một đoạn phim tình cảm xưa, bóng của hai người tay trong tay chầm chậm bước đi trên con đường đầy gió đổ dài trên vỉa hè thưa người. Gió lạnh, nhưng em... có anh.

Khung cảnh bỗng thay đổi, cậu cùng Lưu Chương đang ngồi nghiên cứu tài liệu. Giờ đã là đêm khuya, trong phòng họp ở trung tâm điều tra này chỉ còn lại hai người họ. Về tổ chức, La Ngôn luôn là người lao tâm nhất, cậu tra cặn kẽ mọi chi tiết, mọi thông tin xuất hiện. Bởi vì hơn ai hết, cậu hiểu rõ bọn chúng tàn bạo và xảo quyệt đến mức nào. Cậu sợ rằng chỉ cần lơ là một chi tiết nhỏ cũng sẽ khiến tất cả mọi người gặp phải nguy hiểm. Một ly chocolate nóng được đặt ngay bên cạnh bàn tay đang lật tài liệu không ngừng kia, La Ngôn nhìn lên, cậu thấy anh cười:

- Đêm khuya tăng ca thì em cũng nên tăng thêm năng lượng nạp vào người chứ.

Nhìn La Ngôn, anh không ngăn được cậu, cũng không có lí do ngăn cậu, bởi vì nhiệm vụ của họ lần này quá nguy hiểm, và đây là giai đoạn cuối của cuộc chiến. Nhưng, anh sẽ đồng hành cùng cậu, sẽ ở bên cậu, chăm sóc cậu thật tốt. Chợt Lưu Chương đưa tay vén ngọn tóc mái tinh nghịch không theo hàng lối rủ xuống mí mắt La Ngôn, ngón tay anh dịu dàng lướt qua gò má cậu, trong giọng nói có chút xót xa:

- Mắt em bắt đầu có quầng thâm rồi.

Tổ chức là cơn ác mộng đuổi giết em từng đêm. Ác mộng đáng sợ, nhưng em... có anh.

Một lần nữa khung cảnh lại thay đổi, lần này là ở trong chính căn hộ của bố mẹ Lưu Chương, mọi thứ đều thật quen thuộc. Lưu Chương từ phía sau lưng ôm cậu vào lòng, vòng tay anh thật chặt, vòng ôm của anh thật ấm áp. Tựa cằm lên bờ vai của cậu, anh thì thào:

- La Ngôn, xin em...đừng bỏ anh lại một mình.

Giọng nói của anh rất chân thành, rất bi thương, như thể anh sợ rằng chỉ cần anh buông tay, cậu sẽ biến mất, như thể anh sợ rằng anh sẽ chẳng còn ai bên cạnh cả. La Ngôn đã từng cô độc, đã từng sợ hãi, đã từng chạy trốn số phận của chính mình, nhưng cậu đã không còn như thế nữa, bởi vì cậu... có anh.

Dùng đôi tay đã quen ngấm mùi thuốc sát trùng và cồn hóa học bao lấy bàn tay anh, La Ngôn nhẹ nhàng đáp lại:

- Em không đi đâu hết, Lưu Chương.

Đoàng!

Đột ngột, tiếng súng oan nghiệt đó vang lên phá tan những hồi ức, đập nát những hình ảnh hiện lên trước mắt. La Ngôn bỗng thấy lồng ngực nhói đau, cậu nhìn xuống, từ ngực trái đã ướt đẫm máu từ lâu. Cảm thấy bàn tay lành lạnh, La Ngôn nhìn lên, trong bàn tay cậu là một khẩu súng ngắn vẫn còn vương vài sợi khói nơi họng súng, và thẳng trước nòng súng của cậu là Lưu Chương với thân mình đẫm máu gục xuống ngay trước mắt cậu. Lâm Mặc lệ nhòa bờ mi, đỡ lấy anh với từng giọt nước mắt chứa đầy sự hối hận muộn màng, bả vai bị thương của cậu ấy được chiếc áo khoác của anh quấn chặt cầm máu. Lâm Mặc ôm anh dưới sàn xi măng sần sùi lạnh lẽo, anh lại nhìn cậu với ánh mắt đau đớn đầy bi thương. Anh đau sao? Người phải đau là cậu cơ mà?

Trong ánh đèn nhà kho tranh tối tranh sáng, La Ngôn buông rơi khẩu súng xuống sàn, từng đám bụi cuộn mình lên, bay vật vờ trong thứ ánh sáng đầy tăm tối ấy. Anh đã nói đừng bỏ anh lại một mình, Lưu Chương, anh đã nói như thế, rất chân thành, rất bi thương. Nhưng tại sao hôm nay người vứt bỏ cậu lại là anh? Đến cuối cùng, anh vẫn luôn lựa chọn cậu ấy, dù cho điều đó có tổn thương cậu đến thế nào, phải không? Lời là do anh nói ra, bỏ cậu lại một mình cũng là anh tự quyết định, hơn nữa còn làm rất dứt khoát, rất gọn gàng, và triệt để tàn nhẫn.

Em thua rồi, Lưu Chương, em thật sự thua rồi.

Bóng đêm lại một lần nữa đổ ập lên La Ngôn, cậu ngồi sụp xuống, hai tay run run ôm lấy đôi chân đã chẳng thể đứng vững. Tựa cằm lên đầu gối, La Ngôn co mình lại trong màn đêm đặc quánh. Anh bỏ cậu lại rồi, cậu đã chẳng còn gì cả. Tất cả những người cậu trân trọng đều bỏ cậu lại mà sang thế giới bên kia, một thế giới không có cậu. Và anh, ánh sáng duy nhất mà cậu tưởng rằng cậu có trên đời, đến cuối cùng cũng lựa chọn vứt bỏ cậu. Mà không, là cậu tưởng anh là ánh sáng dành cho mình, vốn dĩ đâu phải sự thật, không thể tính là vứt bỏ.

Cuộc đời cậu là một màu xám ảm đạm, chỉ là cậu cố gắng tìm cho mình một chút ánh sáng, để rồi kết quả lại là nhấn chìm bản thân vào màu đen tuyệt vọng. Máu, nước mắt, nỗi đau, lựa chọn, vứt bỏ: cái gì cậu cũng không muốn thấy, cái gì cậu cũng không muốn chịu đựng nữa. Nếu cứ thế này mà lặng lẽ ra đi, lặng lẽ chìm vào bóng tối, mãi mãi không tỉnh dậy, mãi mãi không cảm nhận được gì nữa, cũng thật tốt.

Nhắm lại đôi mắt đã cay xè, một giọt nước mắt trào khỏi bờ mi, chậm chạp lăn xuống qua khóe mắt, chạy dài qua thái dương. Khoan đã, chẳng phải cậu đang ngồi sao?

"La Ngôn! La Ngôn!"

Là ai? Tiếng gọi mơ hồ quá.

"La Ngôn, xin cậu hãy ở lại với chúng tôi!"

"Kích tim! Một...hai...ba...bốn...năm... Cố lên nào cậu La Ngôn!"

"Em không thể bỏ cuộc được, La Ngôn!"

La Ngôn cố gắng nắm bắt âm thanh mơ hồ đang gọi tên cậu, nhưng sao xa vời quá! Cậu cũng chẳng thể nhận biết giọng nói vừa lạ vừa quen đó là của ai. Nhưng trong tiềm thức, cậu lại tự động hướng âm thanh ấy về giọng nói mà cậu muốn được nghe nhất lúc này. Anh...ở đâu?

"Sao rồi?"

"Không có phản ứng."

"Chuẩn bị máy sốc tim, sẵn sàng..."

"La Ngôn, đừng từ bỏ. Lưu Chương không muốn thấy em yếu đuối như thế này."

Lưu Chương?

Mở bừng đôi mắt nặng nề đã nhắm nghiền bao ngày, La Ngôn đột ngột ngồi bật dậy. Trước ánh mắt ngỡ ngàng của bác sĩ và các y tá, cậu mím nhẹ môi, đôi mắt nhìn xung quanh, ảo giác? Nhắm lại cặp mắt mệt mỏi, La Ngôn ngã xuống giường bệnh, vệt nước mắt bên thái dương vẫn chưa kịp khô trên gương mặt nhợt nhạt không một tia huyết sắc. Bác sĩ hoảng hốt, các y tá thì cuống lên chuẩn bị máy sốc tim, trong cảnh hỗn loạn ấy, La Ngôn nằm trên giường bệnh chỉ yếu ớt nói:

- Tôi tỉnh rồi, mọi người ra ngoài đi.

Các vị y bác sĩ vẫn đứng im bất động; chỉ đến khi La Ngôn mở mắt ra lần nữa nhìn lại mọi người, vị bác sĩ phụ trách mới tiến hành kiểm tra tổng quát, đánh giá tình trạng sức khỏe của cậu rồi họ ra ngoài để cho cậu yên tĩnh. Oscar đứng nhìn La Ngôn một hồi, sao lại giống tên bạn cố chấp của anh đến thế? Vừa lúc nãy thôi, ngón tay cậu hơi run run, gương mặt thể hiện rằng hiện tại cậu rất đau đớn, rồi La Ngôn khóc. Giọt nước mắt kia chưa kịp lăn hết hành trình ngắn ngủi của nó thì một đường thẳng tắp không một gợn sóng trên màn hình chiếc máy bên cạnh, chạy kèm với tiếng tít kéo dài đã dọa anh sợ chết khiếp. Oscar vội vàng kéo cả dàn y bác sĩ vào phòng bệnh. Thế rồi trong tình trạng nguy cấp cậu lại đột ngột ngồi bật dậy làm bọn họ khiếp sợ một hồi.

Vừa lúc nãy thôi, anh tưởng rằng La Ngôn đã đi tìm thằng bạn tồi kia rồi. Trong lúc nguy cấp, anh chợt nhớ đến lời nhắn gửi giữ làn khói súng ngày ấy và bất chợt thốt ra câu nói đó như một phản xạ.

Thời gian như ngừng lại tại gian phòng này, anh vẫn ngồi, cậu vẫn nhắm mắt, từ xa nhìn lại giống như một bức ảnh tĩnh lặng. Chợt La Ngôn lên tiếng phá tan sự im lặng ấy:

- Anh Oscar, người đó...sao rồi?

Đôi mắt đen sâu của Oscar hiếm khi nổi sóng như lúc này, nhưng cũng chỉ là một thoáng chốc. Anh nhìn cậu, nói rõ ràng rành mạch, nhưng âm điệu lại mang chút gì đó, giống như đau lòng, giống như sợ cậu tổn thương:

- Lưu Chương, hi sinh khi làm nhiệm vụ.


Im lặng, ngồi trong phòng bệnh, Oscar chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp đều đều. Cố gắng kéo tấm chăn lên cao hơn, nhưng bàn tay La Ngôn vô lực. Lồng ngực trái đau đớn từng cơn, dữ dội như có gì đó cào xé vào tim vậy. Thật lâu sau La Ngôn mới lên tiếng, dường như phải rất khó khăn cậu mới dồn được sự bình tĩnh cho câu nói tưởng chừng hờ hững này:

- Vậy à, chết thật rồi sao...

Rất lâu sau đó cô không nói thêm gì, lâu đến mức Akai tưởng như cậu đã ngủ, đột nhiên cậu lại bổ sung thêm một câu nữa:

- Nếu Lâm Mặc muốn gặp em, anh cứ để cho cậu ấy vào.

Đó là bốn câu duy nhất La Ngôn nói trong ngày đầu tiên tỉnh lại.
--------------------------

Đã hai năm rồi, kể từ ngày bác sĩ kết luận chàng trai đó có thể ra viện, anh đã cùng cậu ấy biến mất không còn chút dấu tích. Chỉ một dòng chữ "Đã chết khi làm nhiệm vụ" thực sự không lừa nổi ai biết rõ sự tình. Oscar Wang, huyền thoại của FBI, làm gì có chuyện chết dễ dàng như thế. Anh đang ở bên cậu ấy, thực hiện lời hứa của mình, phải không?

Trời trong nắng nhẹ, hôm nay là một ngày đẹp trời, Châu Kha Vũ bước ra khỏi trụ sở. Mấy năm nay, cậu vẫn không ngừng tìm kiếm tung tích của hai người đó, nhưng một chút tin tức cậu cũng không thu thập được. Thực sự ban đầu cậu cũng như những người khác, hoàn toàn không có chút nghi ngờ gì về cái chết của điệp vụ Lưu Chương tài hoa. Nhưng sau đó, La Ngôn bị chấn động tâm lí, cộng với những gì cậu đã làm được trong suốt quãng thời gian ở trụ sở đã khiến bản án tử hình dành cho cậu bãi miễn hoàn toàn; anh cũng vì thế mà thay đổi, riêng với cậu ấy, anh hết mực quan tâm chăm sóc, không chỉ đơn thuần là thực hiện lời hứa giữa làn khói súng, anh thực sự đã coi người ấy như em trai của mình, còn yêu thương hơn cả đứa em cùng cha khác mẹ là Châu Kha Vũ cậu đây.

Cũng vì thế mà Châu Kha Vũ không khỏi lưu tâm hơn đến sự việc này. Và rồi, dần dần càng để ý càng lộ ra nhiều chi tiết bất thường, Kha Vũ bị cuốn vào cái chết không rõ ràng của Lưu Chương. Để rồi sau bao nhiêu cố gắng, cậu đã phát hiện ra một sự thật kinh hoàng. Nhưng khi ấy thì anh đã biến mất rồi. Oscar, anh cần phải biết chuyện này, và cả La Ngôn, cậu ấy cũng cần phải biết sự thật về cái chết của điệp vụ Lưu Chương năm đó. Tất cả mọi người đều bị lừa rồi.

Bước nhanh trên con đường đông đúc, Châu Kha Vũ chưa từng từ bỏ ý nghĩ sẽ nói sự thật cho hai người ấy biết. Sẽ có ngày cậu làm rõ được sự thật này với họ, với Oscar.
-----------------------------------

Có một nơi tại châu Âu, không phải những danh thắng nổi tiếng ở các cường quốc như Đức, Pháp, Italy... mà là một thành phố xinh xắn ở Thụy Điển, Lund, thành phố cổ tích. Nếu ai đó từng say mê trên từng trang cổ tích của Andersen, người đó sẽ sống lại thuở ấu thơ khi thả bộ trên những con đường lát đá vuông vắn ở Lund, nhìn qua khung cửa sổ của ngôi nhà nhỏ nhắn nhiều màu sắc, những khóm hoa hồng đỏ thắm trước hiên, giỏ hoa tím nhàn nhạt bên bậu cửa sổ, cây đèn bàn điệu đà để đọc sách lấp ló sau rèm, hay đơn giản chỉ là hàng rào gỗ thấp nhuốm màu cũ kỹ của thời gian. Vào mùa đông, Lund vẫn như thành phố trong xứ sở thần tiên: chỉ khác là ngôi nhà gỗ màu sắc kia sẽ lấp sau những đồi tuyết trắng xóa cao tới gần mái nhà, ông già tuyết trượt trên những đồi tuyết này để đến nơi chăng? Nếu ở trong thành phố, những ánh đèn ấm áp sẽ tỏa ra từ cửa sổ, ai đó đang thưởng thức tách cacao nóng hổi. Lund mùa đông cũng trong trẻo lắm, ta có thể thấy băng tuyết trong veo bám trên những cành cây trụi lá vào mỗi buổi sáng tinh mơ, bầu trời đỏ rực giữa tuyết trắng xóa khi hoàng hôn buông xuống. Tất cả hòa quyện tạo nên một Lund nhẹ nhàng, lãng mạn, đầy nhựa sống.

- Anh cũng biết chọn địa điểm tĩnh dưỡng lắm, Oscar.

- Cậu cũng biết truy tìm người lắm, Châu Kha Vũ.

Một sáng mùa xuân trong vắt, từng dải nắng nhẹ buông trên vai chàng cựu đặc vụ huyền thoại của FBI: hôm nay là một ngày đẹp trời để tình cờ gặp lại người cũ, phải không? Châu Kha Vũ chỉ tươi cười không để ý câu nói của anh, ít ra thì anh vẫn còn nhớ cậu em chung nửa dòng máu này. Nụ cười ấm áp như nắng của Kha Vũ chợt làm Oscar nhói lòng, Vu Dương... cũng từng có nụ cười đẹp như thế.

- Anh không định mời đứa em này vào nhà sao?

Oscar lưỡng lự một lúc, hôm nay La Ngôn trầm hẳn xuống, dù rằng thường ngày cậu cũng chẳng sôi nổi gì cho cam. Đêm qua, cậu lại gặp ác mộng. Cứ mỗi khi như thế, La Ngôn lại thu mình vào sâu hơn vỏ ốc của mình, cậu không ra ngoài, cũng chẳng gặp ai, thậm chí với anh, cậu cũng không nói một lời. Châu Kha Vũ dù sao cũng coi như người quen cũ, có thể để La Ngôn gặp cũng tốt. Dù sao cũng không thể để cậu cứ mãi thu mình như thế. Mở cửa nhà, Oscar đứng sang một bên để Kha Vũ vào.

Trong phòng khách trang nhã đầy đủ tiện nghi, mấy khung cửa sổ lớn đều bị tấm rèm dày che kín, không nhìn ra được cảnh sắc tươi đẹp của buổi sáng đầu xuân ngoài trời. Trên chiếc ghế sofa màu nâu sậm giữa phòng là một chàng trai trẻ ngồi im lặng. Ngồi xuống chiếc ghế dựa bên cạnh, Kha Vũ bắt đầu quan sát tỉ mỉ La Ngôn trong khi Oscar vào bếp lấy đồ uống. Sau hai năm, cậu gầy hơn một chút, làn da trắng xanh xao do ít tiếp xúc với ánh nắng mặt trời nổi bật dưới chiếc áo len rộng màu xám tro. La Ngôn vẫn ngồi bất động trên ghế, hai bàn tay giấu sau ống tay áo đặt trên đùi, đầu hơi cúi nhìn xuống tấm thảm lông dày dưới chân. Mái tóc nâu đỏ đặc biệt của cậu nay đã dài thêm một chút, để mấy ngọn tóc mái vờn quanh hàng mi trên gương mặt đượm buồn. Cảnh này, vừa đẹp vừa tĩnh, lại u ám ảm đạm, tựa như một bức hình đen trắng cổ xưa. Hình như sự xuất hiện của Châu Kha Vũ cũng chẳng ảnh hưởng gì đến trạng thái cô lập bản thân của La Ngôn.

- Nhà hết cà phê đen rồi, em uống tạm trà vậy nhé?

Oscar từ bếp đem ra hai tách trà nóng, thứ đồ uống La Ngôn gần như dùng thay nước lọc hàng ngày. Ngoài cậu ra, anh chưa thấy ai uống nhiều trà như thế. Kha Vũ còn chưa nói gì, La Ngôn đột ngột nhìn lên nói:

- Hết rồi thì anh ra ngoài mua đi, vừa rồi anh ra ngoài vì nhà hết cà phê mà, không phải sao?
Ngạc nhiên với phản ứng của La Ngôn, Oscar dừng lại nhìn cậu chăm chú, sau đó mới hỏi lại:

- Em không sao chứ?

- Không sao, cũng chẳng phải người xa lạ gì.

Anh nhìn sang Châu Kha Vũ, hiểu người được nhắc đến ở đây là ai, nghĩ một lát rồi anh mới bước ra phía cửa, trước khi ra ngoài còn dặn với lại:

- Anh sẽ về nhanh thôi.

Cánh cửa vừa đóng, sự im lặng lại bao trùm không gian.

Hồi lâu mà La Ngôn không nói gì, Kha Vũ quyết định mình sẽ bắt đầu trước, bất kể cậu ấy có nói hay không. Những điều này cậu đã muốn nói với người con trai trước mặt lâu lắm rồi, những điều vẫn luôn bị kìm ném suốt bao năm qua, và giờ thì chàng trai đó đang ngồi ngay trước mắt cậu.

- La Ngôn, đã lâu rồi không gặp. Tôi hi vọng cậu sẽ hiểu cho về những gì mà tôi sắp nói, dù vừa mới gặp lại sau hai năm tôi đã nói vấn đề này. Theo những quan sát và đánh giá của tôi từ khi bước chân vào nhà thì có thể thấy mọi thứ ở trong nhà đều do một mình anh tôi lo lắng cho, kể cả cậu. Sau cái chết của anh Lưu Chương, với quan hệ của hai người, tôi có thể thông cảm với cậu khi cậu bị chấn động nặng nề. Nhưng Oscar thì sao, anh tôi có liên quan gì mà cậu lại lôi anh ấy vào vấn đề tâm lí của riêng cậu chứ? Vì cậu, anh tôi không còn cuộc sống riêng tư nữa, anh ấy từ bỏ cả sự nghiệp của mình, suốt mấy năm qua tất cả những gì anh ấy làm chỉ xoay quanh cậu. La Ngôn, cậu muốn cuộc đời thảm hại u ám thì hãy sống một mình theo ý cậu thôi, đừng có kéo theo cả anh tôi phải chịu đựng, lo lắng cho cậu nữa. Huống hồ, về sự việc của anh Lưu Chương năm đó không như cậu nghĩ.

Châu Kha Vũ nói một hơi không ngừng nghỉ, La Ngôn vẫn ngồi nguyên tư thế trên ghế, im lặng không nói. Những ngón tay thon gầy dưới lớp tay áo len xám rộng co lại, dần nắm chặt run run. Tim vì kích động mà đập nhanh hơn vài nhịp, cơn đau ở lồng ngực khiến gương mặt vốn đã hơi tái của cô trở nên trắng bệch. Trái tim La Ngôn, nỗi đau đó, ít nhất cũng khiến cậu ý thức được bản thân đang tồn tại. Là đang tồn tại, không phải đang sống.

Cố gắng kìm nén hành động đưa tay lên ôm ngực, La Ngôn chỉ cắn môi. Những điều ấy, không phải cậu không biết. Chỉ là thời gian qua, cậu không cách nào chấp nhận được quá khứ, cậu không hề muốn sống cho hiện tại, cậu lại càng chẳng màng đến tương lai. Cậu buông xuôi, nhưng Oscar không buông, anh muốn cậu sống, anh cần cậu sống. Dần dần, cậu cũng mặc kệ, mặc cho anh chăm sóc cậu, mặc cho anh không cho phép cậu từ bỏ bản thân. Dần dần, cậu đã quen với sự có mặt của anh trong cuộc sống của mình. Cậu biết, mình quá ích kỉ, mình không công bằng, nhưng khi ở dưới đáy sâu của sự tuyệt vọng, cậu đã không thể quản đến những chuyện ấy nữa.

Nhưng, câu cuối cùng của cậu ta...

Dần dần điều hòa được nhịp thở trở lại bình thường, La Ngôn nhìn sang Châu Kha Vũ, đã lâu lắm rồi, đây là lần đầu tiên cậu cười trở lại, một nụ cười mỉa mai:

- Dựa vào tính cách thì đó chính xác là những lời Châu Kha Vũ sẽ nói với tôi. Lâu rồi không gặp, Dewars.

Người mang khuôn mặt của Châu Kha Vũ đang ngồi kia nhướng một bên mày nhìn La Ngôn, vẻ ngạc nhiên thú vị ánh lên qua ánh mắt.

- Cậu biết từ khi nào vậy, Scot? Đến Oscar Wang còn không phát hiện ra tôi. Qua hai năm vất vả điều tra từng chân tơ kẽ tóc của Châu Kha Vũ, tôi đã tự tin lắm đấy.

- Từ khi anh đặt chân vào trong nhà.

- Đừng nói với tôi là cậu dựa vào giác quan thứ sáu nhé. Nếu thật như vậy thì khả năng ngoại cảm của cậu cũng mạnh quá rồi đấy.

- Qua hai năm, không còn sát khí, không còn những cuộc truy sát, khả năng cảm nhận người của tổ chức của tôi đã giảm nhiều rồi. Nhưng anh là trường hợp đặc biệt, Dewars, hai ta đều được tổ chức đó đưa đi huấn luyện cùng một thời điểm mà nhỉ? Sao tôi có thể quên được anh chứ?

Nhếch miệng hừ lạnh một tiếng, Dewars vắt chéo hai chân, kiêu ngạo ngả người dựa vào ghế.

Phải, cái cách anh quan sát con mồi, hơi lạnh tỏa ra từ ánh mắt hận thù lạnh lẽo, những ngọn lửa xanh bập bùng trong đáy mắt như muốn nuốt chửng tôi, mãi mãi không giấu được. Bởi vì, cho đến giờ, người anh hận nhất chính là tôi, cho đến giờ, tôi là con mồi duy nhất anh không cách nào săn được. Có một câu nói rất nổi tiếng đúng không? Dù anh có diễn hoàn hảo đến thế nào đi chăng nữa, anh cũng không thể qua mặt một diễn viên khác. Dewars, anh đã quên rồi, trong tổ chức, anh không phải là người duy nhất xuất sắc ở phần tài năng diễn xuất xuất quỷ nhập thần này.

Anh có thể biến hóa gương mặt mình với khả năng giả trang người khác một cách hoàn mỹ, nhưng anh lại quên rằng cả hai ta đều từng là những kẻ giả dạng các nhà khoa học để đột nhập vào các Trung tâm nghiên cứu khoa học theo lệnh của tổ chức bẩn thỉu đó.

- Anh đặc biệt đến gặp tôi hôm nay, vất vả rồi. Dewars, anh cần gì?

Đứng dậy khỏi ghế, Dewars bước về phía trước, chậm rãi ngời xuống trước mặt La Ngôn, nở nụ cười đậm nét điện ảnh của Hollywood một thời:

- Cậu bây giờ, ngoài mạng ra còn có thứ gì khác sao?

Oscar bước chân ra khỏi siêu thị, anh chỉ mua hai hộp cà phê đen. Ở Lund, phương tiện di chuyển phổ biến nhất là xe đạp. Anh cũng có một chiếc xe đạp màu đen rất khỏe khoắn, vì anh và La Ngôn cũng chẳng đi đâu xa; La Ngôn còn chưa bao giờ rời khỏi thành phố. Những ngày cậu không bị ác mộng ám ảnh, anh sẽ đưa cậu cùng với đồ vẽ ra quảng trường, đến chiều lại giúp cậu dọn đồ rồi đưa cậu về. Dù là về hay đi, La Ngôn ở phía sau xe đạp chưa bao giờ nói một lời chứ đừng nói là vị vào người anh. Vì thế, Oscar luôn đi rất chậm, đủ để cậu có thể an toàn ngồi vững mà không bị ngã. Bao năm nay, anh không hề làm khó cậu chuyện gì.

Vừa dắt xe đạp ra đến vỉa hè, Oscar bắt gặp Châu Kha Vũ ngay đối diện bên đường. Cậu ấy cũng nhìn thấy anh, Oscar nhanh chóng dắt xe sang đường, anh hỏi:

- Sao em lại ở đây?

- Có vẻ anh cũng không ngạc nhiên lắm – Kha Vũ cười nhẹ, cậu đưa mắt nhìn vòng quanh một lượt rồi nói – Em có chuyện muốn nói với anh, à, là cần phải nói với anh.

- Từ đây về nhà cũng không xa lắm, chuyện cần nói em nói luôn trên đường đi.

- Anh không thể tìm một nơi nào đó để nói chuyện tử tế sao?

Đuổi vội theo bước chân anh trai, Kha Vũ hỏi. Anh vẫn dắt xe đạp sải bước rất nhanh, trả lời ngắn gọn:

- Để La Ngôn ở nhà một mình anh không yên tâm.

Nhất là những ngày như hôm nay. Kha Vũ hơi cụp mí mắt xuống, đẩy nhanh tốc độ bước chân để theo kịp anh trai, cậu bắt đầu nói:

- Oscar, về chuyện hai năm trước, có điều cả anh và La Ngôn đều không hiểu đúng. Chính xác thì hầu hết tất cả chúng ta đều nhìn nhận sai vấn đề. Lưu Chương, ừm, thực ra...

- Kha Vũ, Lưu Chương đã không còn – Akai nói với giọng lạnh băng – em tốn bao công sức tìm bọn anh chỉ để gợi lại chuyện cũ?

Chúng tôi? Đôi chân mày bất giác cau nhẹ.

- Nhưng Oscar, đằng sau chuyện ngày ấy không đơn giản như vẻ bề ngoài.

- Em có thể nói với anh bất cứ chuyện gì em thích, nhưng trước mặt La Ngôn, tôi khuyên em không nên nhắc đến bất cứ chuyện gì liên quan đến cái ngày hôm ấy. La Ngôn đã đủ đau khổ rồi, cậu ấy không cần chịu đả kích thêm nữa, cũng không cần em đến khơi lại chuyện xưa. Sự thật là Lưu Chương đã chết, sau cái chết của cậu ấy là gì, giờ với anh cũng không còn quan trọng lắm. Bây giờ quan trọng nhất là sức khỏe và tâm lí của La Ngôn, cậu ấy sống chẳng dễ dàng gì, anh muốn em rõ ràng điều đó.

- Oscar, cứ nghe em nói hết đã – im lặng một hồi, Kha Vũ mới lắc đầu cười mà nói – nếu không có chuyện kinh thiên động địa, em đã chẳng mất nhiều công sức thế để tìm ra anh.

Rồi Kha Vũ từ từ nói rõ ràng từng câu, giọng kể bình tĩnh mà làm cho người vốn luôn trầm tĩnh như Oscar cũng không giữ được vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. Nếu vậy, Lưu Chương, tên bạn thân của anh...

- Thế nào? Thông tin này đáng để em tìm ra hai người gợi lại chuyện xưa chứ?

Kha Vũ ổn định cảm xúc, lấy lại thái độ ôn hòa vốn có rất nhanh, không hổ danh là đặc vụ xuất sắc mới.

- Em chắc chắn?

- Không chắc chắn mà em lại rảnh đi tìm anh sao? – Kha Vũ xoay người cùng Oscar bước tiếp về ngôi nhà đã ở ngay trước mặt – Thành phố cổ tích Lund này tuyệt thật, chỉ tiếc người cần lại không có tâm trạng hưởng thụ. Nhưng phải công nhận anh cũng biết chọn địa điểm tĩnh dưỡng lắm, cựu đặc vụ Oscar.

- Em đã nói câu đó một lần rồi.

- Có sao? Từ lúc gặp được anh đến bây giờ em mới nhắc đến khiếu chọn nơi sống của anh mà.

Khựng người lại, Oscar trầm giọng hỏi:

- Em để La Ngôn ở nhà một mình?

- Anh nói gì vậy? Em vừa mới gặp anh ở ngoài siêu thị, còn chưa về nhà anh... Này, Oscar!

Oscar vứt chiếc xe đạp chỏng chơ ra đường, anh nghiến chặt răng lao như bay về ngôi nhà im lìm phía trước.

"Em không sao chứ?"

"Không sao, cũng chẳng phải người xa lạ gì."

Đối với tính cách của La Ngôn mà nói, "chẳng phải người xa lạ gì" nghĩa là trong quá khứ hẳn phải có một mối quan hệ mật thiết. La Ngôn chưa bao giờ có liên hệ trực tiếp với Châu Kha Vũ, hai người chỉ gặp nhau qua những cuộc họp. La Ngôn! Cậu cố tình đuổi khéo anh ra khỏi nhà. Chết tiệt, sao anh có thể ngu ngốc đến thế cơ chứ?
-------------------------

Oscar hơi dừng bước chân trên dãy hành lang bệnh viện, Lâm Mặc trong bộ đồ bệnh nhân đang đứng trước cửa phòng bệnh của La Ngôn. Mấy ngày này chắc vết thương của cậu ta đã khá hơn nhiều, dù sao cũng chẳng có gì đáng ngại, còn là quá nhẹ so với những gì La Ngôn phải chịu đựng. Cũng đều do một tay cậu tặng cho đấy, Lâm Mặc! Oscar cố gắng kiềm chế ngọn lửa trong lòng, bước đến trước mặt cậu. Lâm Mặc nhìn Oscar, những gì anh nói với cậu đêm hôm ấy cậu vẫn còn nhớ rất rõ. La Ngôn, rốt cuộc cậu có ý gì?

- Tôi muốn vào thăm bệnh.

Nhìn chằm chằm vào vầng thái dương một thời của sở cảnh sát, hồi lâu sau mà Oscar vẫn im lặng. Người đang đứng trước mặt anh đây, chính là kẻ đã giết người bạn mà anh coi như anh em ruột thịt. Và giờ cậu ta lại bình tĩnh nói với anh rằng muốn vào phòng bệnh của người mà bạn anh khi lâm chung đã hết lòng gửi gắm. Nhưng La Ngôn đã nói cứ để cậu ta vào. Và, cậu ta chính là lí do để La Ngôn tiếp tục sống.

- Vào đi!

Chỉ bật ra hai từ khô khốc, anh mở cửa phòng bệnh. Đóng cửa lại theo ý La Ngôn, Oscar vẫn đứng ngay bên ngoài, dù trong hoàn cảnh này Lâm Mặc cũng chẳng dám gây hại gì đến cho La Ngôn, nhưng anh vẫn lo lắng khi để lại hai người bên trong.

Tiến dần từng bước đến bên giường, Ran quan sát tỉ mỉ nét mặt Shiho. Mái tóc đen dày hơi rối vì không được chăm chút nhiều, Lâm Mặc cất giọng:

- La Ngôn, cậu yêu Lưu Chương lắm phải không?

Rèm mi phủ trên đôi mắt nâu nỗi đau khẽ rung động, câu đầu tiên cậu ấy nói lại thế này sao?

- Phải không? Cậu yêu đến nỗi sẵn sàng cướp anh ấy đi khỏi tôi mà. Cậu yêu đến nỗi để tôi trở thành nạn nhân của tổ chức. Cậu yêu đến nỗi tha thứ cho người đã giết bạn cậu, còn muốn giết mình, vì Lưu Chương đã nói đừng tổn thương tôi. Cậu muốn tỏ ra cao thượng với tôi sao? Cậu muốn chứng tỏ tình yêu của cậu à?

- Lâm Mặc... – La Ngôn khàn giọng nói nhỏ mà rành mạch – tôi không phủ nhận thực tế tôi yêu Lưu Chương, tôi đã yêu, và dù không muốn, vẫn yêu anh ấy, mặc dù đến cuối cùng người anh ấy chọn không phải tôi. Nhưng tôi không cướp Lưu Chương, anh ấy cũng không phản bội cậu. Lâm Mặc, cậu cần phải hiểu, tất cả là sự lựa chọn của anh ấy, từ lúc bắt đầu cho đến kết thúc, người Lưu Chương chọn vẫn là cậu. Kết quả ngày hôm nay là tôi nợ cậu, Lâm Mặc, hãy trở lại cuộc sống bình thường như cậu vốn có đi.

Lâm Mặc bật cười, giọng cười có chút mỉa mai, lại thêm phần chua xót vang giữa căn phòng bệnh nhỏ. Tiến sát đến ngay bên cạnh La Ngôn, cậu nhếch khóe môi, gằn giọng:

- La Ngôn, nếu cậu đã yêu Lưu Chương đến như vậy, tại sao cậu không đi cùng anh ấy luôn đi, cậu còn sống làm cái gì?

Cả hai đều hiểu câu hỏi của Lâm Mặc vốn không phải là một câu hỏi. Nhịp tim đập mạnh dần theo từng câu nói, giờ đây, nỗi đau cào xé dữ dội lồng ngực như đã vượt quá giới hạn chịu đựng của con người. À, là viên đạn. Căn phòng trở nên tĩnh lặng kì dị, nhưng rồi La Ngôn vẫn trầm giọng trả lời:

- Bởi vì, dưới đó có người tôi không muốn gặp.

Bởi vì, dưới đó có người cậu không muốn gặp...

Lâm Mặc lặng người nhìn La Ngôn, cậu là một người không thể đoán trước được, cậu luôn làm tôi phải bất ngờ. Rồi Lâm Mặc cười, nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời. Sâu thẳm trong đáy mắt, lại là một nỗi đau tột cùng. Đã làm đến bước này rồi, cậu vẫn chọn sống. La Ngôn, cậu lại chọn sống trong đau khổ tăm tối, sống cùng một trái tim rạn vỡ, sống với một tâm hồn chằng chịt tổn thương, sống không bằng chết, bởi vì dưới đó có người cậu không muốn gặp? Được, nếu cậu đã chọn tương lai như vậy, cả hai chúng ta cùng sống.

Lưu Chương, nếu có thể bắt đầu lại tất cả, La Ngôn này cũng không bao giờ muốn gặp anh lần nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: #ak#langon