Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

CHAP 8~ QUÁ KHỨ

-Anh nói có ích gì sao! Muốn anh nói là anh đã từng tồn tại.
-Chứng cứ đâu? Hồ sơ ở cục công an không có tên anh! Chứng cứ rành rành.
-Sao mình lại có người em ngốc nghếch như thế nhỉ?
*Reng reng reng... Reng reng reng... * Chắc có chuyện gấp lắm, nên giờ này Habang mới gọi cho Shamar.
-Alo
-Sao! Đã tìm được Minako rồi à!
Nghe được tin, Shamar gấp rút chạy nhanh đến bệnh viện.
-Cô ta thế nào rồi?
-Vẫn chưa nói câu nào, có vẻ như bị đả kích rất lớn.
-Vậy em trai cô ấy Minamoto đâu?
-Vẫn chưa tìm ra.
-Em vào xem thử.
Shamar bước gấp vào phòng Minako, hỏi thăm:
-Minako! Em còn nhớ anh không?
Nhìn thấy Shamar, cô liền viết lên giường thứ gì đó như cố ra hiệu gì đó cho Shamar.
-Em đang viết gì thế?
-Cứ viết lên tay anh.
Một lát sau, Shamar bước ra.
-Sao rồi?
-Vẫn không nói chuyện, nhưng cô ta viết gì đó trên tay em, để em viết cho chị xem.
Nói rồi, Shamar viết lên giấy dòng chữ:

-Bian à! Biên hay biến...
-Cũng có thể là do hai chữ ghép lại, ví dụ như bi và an, bí án...
-Bốn chữ này cũng có thể là mật mã...
-Chẳng có tí manh mối gì cả.
-Uhm...
-Thôi trễ rồi, em về đi! Có gì chị sẽ báo cho em!
-Vâng!
-------------------------------------------------
Trên đường đi về Shamar đi ngang qua khu trò chơi điện tử, thấy khơi gợi kỉ niệm nên Shamar vào ngồi ngay khu vực ghế.
-Shamar! Anh thật sự tồn tại!
-Anh chắc chứ!
-Em còn nhớ về khu trò chơi này! Chắc chắn em phải nghĩ đến anh trước.
-------------------------------------------------
13 năm trước.
Vì là một cậu bé hiếu động nên Shamar được bạn bè rủ đi đâu là đi!!! Một lần đáng nhớ nhất là lúc....
*Reng...reng...reng*
-Tan học rồi! Đi chơi không tụi bây? Lần này vô khu điện tử chơi đi!
-Ừ! Đi, đi không Shamar?
-Uhm! Nhưng...
-Nhưng gì?
-Tụi mình đâu có nhiều tiền đâu! Làm sao mà đi?
-Yên tâm! Chỗ ấy có cho chơi thiếu, chừng nào có tiền thì trả!
-Uhm! Được đấy đi!
Vào được 1 lần rồi 2 lần, 3 lần cứ thế số tiền thiếu của Shamar tăng dần.
Hôm ấy....
-Chíu chíu! Chết mày chưa, cho mày chết nè con!!!
-Ê nhóc!
Shamar quay lại, trước mặt là một đám thanh niên to cao, lực lượng.
-Vâng...vâng!!!
-Thiếu đủ rồi! Mau trả tiền đây!
-Em...em không có tiền!
-Hahahaha! Tụi bây nghe nó nói gì không? Thật nực cười, không có tiền mà dám bén mạng vào đây ư!!!
-Tụi bây đâu? Xử lí nó cho tao!
-Đừng mà! Đừng mà! Huhuhu...
-Dừng tay lại!
*Tèn ten ten* Siêu nhân xuất hiện. *Ten ten tờ ten chíu, ten chíu... Ten ten tèn ten tèn tèn*
À nhầm! Anh trai của Shamar, Shamir xuất hiện. ( ͡^ ͜ʖ ͡^)
-Mày là ai? Hả thằng ranh con.
-Anh hai!!!
-À thì ra là anh em!
-Mày đến đây làm gì? Đến hốt xác nó à! Mau! Kêu ba mẹ tới chuộc nó về!!!
-Tôi đến đây để trả tiền!!!
-Hùng hổ thế thằng nhóc! Có nhiêu móc ra???
-Đây!!!
-Mày! (Chỉ thằng bên cạnh) Mau lại lấy tiền của nó đếm thử xem có đủ không?
-Vâng!
Tức tốc lại đếm, đếm xong chạy lại, nói nhỏ vào tai *Chủ quán*
-Ừm! Được rồi, khá lắm nhóc! Giờ anh em mày có thể đi!!!
Shamir nắm chặt tay Shamar bỏ chạy thật nhanh. Chạy được 1 quãng do mệt quá 2 anh em dừng lại. Ngồi nghỉ 1 hồi, Shamar bắt đầu hỏi:
-Đâu ra mà anh có nhiều tiền vậy?
-Tiền dành dụm của anh đấy!
-Tiền đó là để anh mua sách mà! -Cứu em! Còn ý nghĩa hơn đối với anh!
Nghe xong, Shamar nức nở ôm trầm lấy Shamir.
                         -Hết-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro