Song sinh - 2(Hoàn)
"Phải, Dự nó từng đi nước ngoài làm phẫu thuật ghép tử cung. Cũng từng mang thai, nhưng ngày sinh thì nó lại không ở nhà, bỏ ra ngoài nhiều tháng trời, đến lúc quay về lại bảo sinh rồi, đứa nhỏ không sống nổi. Chuyện đó cứ vậy không nhắc đến nữa. Em con, dại dột lắm!"
Kể cho Danh nghe sau khi bị cậu gặng hỏi về chuyện Dự có thể mang thai sinh con hay không, mẹ kết thúc như thế trong lúc cầm khăn tay chấm nước mắt. Cậu mệt mỏi ngã người dựa vào lưng ghế, thở ra một hơi dài. Vậy thì điều cậu mơ đúng là sự thật rồi. Mang thai sinh con nhưng ở bên cạnh Thắng để anh bày ra những trò chơi biến thái bệnh hoạn như vậy, đứa nhỏ trong bụng Dự cuối cùng đã không thể sống được. Sự thật này quá kinh khủng! "Nhưng làm sao con biết được chuyện của em?"
Mắt vẫn đỏ bừng vì khóc, mẹ khó hiểu hỏi Danh. Do dự chốc lát nhưng cuối cùng cậu vẫn kể hết những giấc mơ của mình, về mối liên kết bất kể âm dương cách biệt giữa hai anh em song sinh của mình và Dự. Mẹ sững sờ rồi bỗng nắm chặt tay Danh, tuột khỏi ghế, quỳ sụp bên chân cậu khóc to. "Danh, mẹ xin con, hãy quên hết những giấc mơ đó đi. Quên luôn Dự cũng được. Mẹ chỉ còn một mình con thôi. Con không cần nhớ gì cả, con chỉ cần giống hiện tại là được. Cả nhà chúng ta cứ thế này thôi, không phải rất tốt sao?"
Danh vừa hoảng hốt vừa bất ngờ. Sao mẹ có thể bảo cậu quên Dự chứ? Đó là em trai cậu, là con ruột của mẹ mà. Khóc đến thở không ra hơi, mẹ tiếp tục van xin. "Mẹ chỉ còn con thôi Danh ơi! Mẹ không muốn con sẽ giống Dự bỏ mẹ, để bản thân lún vào những chuyện dại dột."
Thở dài, đối với lời của người mẹ mình vẫn còn thấy xa lạ, Danh cuối cùng cũng đã hiểu được phần nào. Chắc đối với bà, Dự dù sao cũng đã mất, bà chỉ đang cố bảo vệ đối với đứa con còn sót lại. Quỳ xuống ôm lấy bà, Danh vỗ về an ủi. "Được, con sẽ quên hết, chúng ta cứ sống thế này, hạnh phúc bên nhau nhé!"
Mẹ bật cười an tâm. Nhìn bà, Danh cũng mỉm cười. Để bà không lo lắng, cậu sẽ nói dối. Và để trả thù cho Dự, Danh sẽ không ngừng lại. Tội lỗi của Thắng, anh còn chưa trả giá đủ, thì Danh vĩnh viễn chưa ngừng lại.
---
Quật mạnh vào lòng bàn chân Thắng bằng thắt lưng, Danh nhìn anh cuộn tròn như một bào thai vì đau đớn chợt cảm thấy chán chường. Từ sau khi trải qua giấc mơ kia, chính cậu cũng cảm thấy những chuyện đánh đập này trở nên vô nghĩa. Ném thắt lưng sang bên, cậu lần tìm bao thuốc trong đống quần áo bên cạnh, chậm rãi châm lửa. Không cảm nhận được đau đớn cũng như nghe thấy tiếng bật lửa, Thắng thở dốc mờ mịt bò lại gần Danh, ôm chân cậu thì thào. "Sao vậy em?"
Vung chân đá vào má anh, Danh lạnh lùng nói sự thật. "Chán!"
Ngỡ ngàng, Thắng lặng lẽ rúc vào góc giường. Chạm phải thắt lưng của Danh nằm chỏng chơ, anh kéo lấy nhét vào miệng, chậm rãi cắn xé liếm láp. Nước miếng ứa ra, thấm ướt một đầu thắt lưng. Thắng cương, một cách dễ dàng. Danh nhìn anh không chớp mắt, khẽ cười khinh bỉ, nhận xét. "Anh đúng là đồ bệnh hoạn!"
Không đáp, Thắng miệt mài với thắt lưng trong miệng, tay xộc thẳng vào giữa hai chân. Bò lại gần hất tay anh ra, bóp lấy khúc thịt nóng hổi đó siết mạnh, Danh thì thào vào tai anh đang đau đớn đến run rẩy cả người. "Em muốn nhìn anh sinh con."
Thắng ngẩn người. Tay Danh luồn xuống hậu môn anh, thọc mạnh vào, cắm sâu qua từng lớp thịt trơn ướt nóng bỏng yếu ớt ở đó. "Sinh từ chỗ này đây!"
Rút tay lại, Danh nhìn chằm chằm Thắng đau đến thở dốc rồi lại nhìn mấy đầu ngón tay đẫm máu của bản thân. Thọc thẳng chúng vào miệng Thắng, cậu ra lệnh. "Liếm sạch!"
Nước mắt ứa ra vì mấy ngón tay tanh tưởi thọc tới tận cổ họng nhưng Thắng vẫn ngoan ngoãn liếm sạch, cái lưỡi ấm mềm cẩn thận làm vệ sinh đến từng cái kẽ móng của Danh. Đợi anh xuất tinh rồi cậu mới rút tay ra, áp môi lên tai anh chậm rãi đọc một dãy số. Kết thúc, cậu khẽ cười. "Gọi vào số đó đi, sẽ có người giúp anh mang thai. Nếu không muốn, thì đừng liên lạc với em nữa."
Rời khỏi giường bước ra khỏi phòng, Danh cúi đầu nhìn dương vật bản thân đã rũ xuống với bắp đùi nhớp nháp tinh dịch thì chặc lưỡi khó hiểu. Không ngờ rằng bản thân chỉ chạm vào và tưởng tượng một đứa nhỏ chui ra khỏi hậu môn của Thắng thôi thì bản thân đã hưng phấn xuất tinh. Thật kỳ lạ!
---
Một thời gian dài im hơi lặng tiếng, Thắng không liên lạc với Danh. Cậu âm thầm nóng ruột nhưng không làm ra hành động gì cả. Vì nơi ghép tử cung trái phép cho Dự mà Danh chỉ Thắng báo với cậu rằng anh có liên hệ với họ. Điều đó làm cậu xuất hiện lòng tự tin rằng nhất định anh sẽ còn gặp lại cậu, bằng cách này hay cách khác.
Một năm, đúng một năm không gặp nhau, Danh nhận được điện thoại của Thắng. Anh mời cậu đến nhà uống cà phê.
Nhà anh vẫn như xưa, anh vẫn như xưa, chỉ Danh là khác. Cậu hưng phấn lạ thường. Cửa vừa đóng lại, từng cú tát đã vỗ liên tục lên má Thắng. Nhìn anh ngã quỵ xuống bên chân mình, Danh rút kéo trong giỏ xách ra cắt nát quần áo anh, cắt lởm chởm tóc anh rồi mắng mỏ. "Thằng khốn nạn! Mày định trốn tao đó hả? Tao vẫn luôn nhìn mày đó. May cho mày là chưa trốn đấy. Nếu mày mà trốn, tao chắc chắn sẽ giết mày."
Mũi kéo rạch một đường dài trên vai Thắng. Không rõ là đau hay hưng phấn, anh ứa nước mắt lắc đầu rên rỉ. "Anh không trốn. Không trốn! Anh chỉ muốn chuẩn bị để sinh con cho em thôi."
Ném kéo sang bên, Danh đập dương vật đã căng phồng lên bụng Thắng, phun nước miếng vào giữa mặt anh. "Mày là đàn ông đó, lại đòi sinh con à? Thằng bẩn thỉu bệnh hoạn!"
Gật đầu, Thắng mở rộng đùi kéo hông Danh. "Anh muốn, muốn sinh con với em."
Vuốt lấy một tay đầy máu Thắng bôi lên dương vật mình, Danh cầm lấy thứ cứng ngắt đó đẩy mạnh vào hậu môn anh, hét lớn. "Chó cái, tao cho mày đẻ này!"
Danh càng đẩy càng mạnh, miệng nếu không mắng chửi thì liền cắn lấy đầu ngực Thắng, thật sự thích thú khi phát hiện đau đớn càng khiến anh bóp chặt mình hơn, dương vật bản thân thì càng ngỏng cao. Khoảnh khắc cậu xuất tinh sâu vào trong người anh, anh đã xuất tinh mấy lần, ngực đầy vết cắn và đầu vai chảy máu. Nhìn anh như vậy, Danh thoải mái tiểu một chút lên cái bụng bên trong đầy tinh dịch của mình, vui vẻ kéo chân anh gác cao vào thành sopha ngay bên cạnh, đùa giỡn. "Chắc con của chúng mình đang thành hình rồi đó. Anh nâng cao chân lên để thụ thai thuận lợi nào."
Dường như hơi mỏi vì cuộc làm tình quá lâu, chân Thắng run nhẹ. Danh đấm thẳng vào cằm anh. "Tao bảo mày nâng cao chân lên mà thằng chó."
Thở dốc, Thắng hấp tấp gồng người để hai chân nâng cao ngay ngắn. Danh cười vuốt má anh. "Làm tốt lắm! Em đi nấu đồ ngon cho anh và con ăn nhé!"
Run run gật đầu, Thắng nằm im ngoan ngoãn. Bỏ đi vào bếp, Danh vui vẻ hát nho nhỏ, vì bản thân thật sự sắp được nhìn thấy Thắng mang thai và đẻ em bé.
---
Nơi ghép tử cung trái phép cho Thắng làm việc thật tốt. Anh nhanh chóng mang thai đúng như kỳ vọng của Danh. Chuẩn bị cho việc mang thai sinh con, ngực Thắng cũng chậm rãi to lên, làm Danh rất thích, hạnh phúc tưởng tượng đến giây phút mình cùng đứa nhỏ sắp chào đời kia mỗi người một bên ngực anh, hì hục hì hục bú sữa.
Có lẽ vì ngay từ lần đầu tiên gặp nhau, Thắng và Danh luôn thích ở cạnh nhau vào buổi chiều tà. Một ngày sắp kết thúc, nếu mưa gió thì trời sẽ xám xịt tăm tối, nếu quang đãng thì trời sẽ đỏ sậm lộng lẫy. Trong thời khắc đó, máu của Thắng luôn ngọt hơn, tanh hơn và ấm hơn. Tiếng rên rỉ của anh cũng khiến Danh sướng tai hơn, kích thích hơn.
Thắng có thai sắp tiến tới thời điểm sinh nở, bụng anh phình to đến một mức độ đáng sợ. Chiều tà, mọi thứ sắp chấm dứt, anh nằm dài trên nền nhà trống trải lại mang trong người một sinh linh sắp xuất hiện trên cõi đời. Suy nghĩ như vậy khiến Danh xúc động lắm, và hơn hết là muốn nhìn thấy anh sẽ làm gì khi có kẻ muốn hành hạ sinh linh bé nhỏ đang lớn lên trong anh.
Giữa bóng chiều tả tơi hắt qua cửa kính đổ bóng lên thân thể trần trụi phù nề, Thắng nằm gối đầu lên đùi Danh, run run sợ hãi cảm nhận mũi dao nhọn cậu dùng như cọ vẽ, nguệch ngoạc muốn khắc dấu lên cái bụng to của anh. Nhìn anh thấp thỏm như vậy, cậu thích thú hỏi trong tiếng cười. "Sợ à? Nếu giờ em rạch bụng anh lôi đứa nhỏ ra thì sao nhỉ?"
Lắc đầu, Thắng theo bản năng nhích người, rõ ràng muốn tránh xa mũi dao. Cũng không thật sự muốn làm ra chuyện đó, thứ Danh cần là Thắng phải bị hành hạ đau đớn chứ không phải là bất cứ ai thế mạng, dù cho đó có là đứa con trong bụng anh đi nữa. Quay ngược dao để bản thân mình cầm phần lưỡi, Danh kề miệng vào tai Thắng ra lệnh. "Đưa chân về đây em nhìn chút nào."
Chật vật ngồi dậy đổi hướng nằm, Thắng đã luyện thành quen mà mở rộng hai chân, để lộ hậu môn sẫm màu về phía Danh. Búng nhẹ đầu dương vật anh một cái, cậu thúc giục. "Đái cho chút nước nào."
Đối với Danh, bắt Thắng phải tiểu tiện trước mặt cậu đã là chuyện cần thiết lắm mới phải làm. So với vẻ khó khăn xấu hổ của Thắng khi xưa, bây giờ anh thản nhiên để dòng nước vàng trong vắt phun ra từ lỗ nhỏ đầu dương vật là một cảnh cực kỳ tầm thường. Để thứ nước khai nồng đó thấm ướt đều chuôi dao, Danh nhét thẳng nó vào hậu môn Thắng. Bất ngờ, anh cong người ưỡn bụng, chống chân muốn trườn đi. Tát mạnh vào bụng dưới của anh, Danh cảnh cáo. "Mày còn nhúc nhích thì thứ thọc vào là lưỡi dao nhé."
Nằm yên lại, Thắng run run mở rộng hai chân hơn. Con dao Danh đang cầm ban nãy anh đã tưởng tượng rõ hình dạng, bản dao rất lớn, nếu không cẩn thận rất có thể sẽ bị thương đến cả phần đùi trong. Hài lòng với biểu hiện của anh, Danh vui vẻ nhấn chuôi dao vào sâu hơn rồi lại rút ra, lặp đi lặp lại theo động tác quan hệ. Chuôi dao rất cứng, nước tiểu lại không phải là thứ bôi trơn tốt, càng làm mạnh làm nhanh thì không khác nào đang dùng giấy nhám chà vào bên trong hậu môn. Đau đớn chậm rãi kéo tới ma sát nơi yếu ớt mỏng manh của mình, Thắng dần cương lên cùng với vùng bụng dưới bắt đầu co thắt. Phát hiện điều đó, Danh cười thích thú. "Thích quá đúng không? Em sẽ cho anh thích hơn nữa. Tự đút vào đi, nếu dám ngừng thì chắc biết hậu quả nhỉ!"
Giao nhiệm vụ cho Thắng xong, thấy anh ngoan ngoãn thở dốc tự chật vật nghiêng người đỡ bụng cố cầm dao đâm vào rút ra hậu môn chính mình, Danh thích thú chạy đi, đến lúc quay lại thì hào hứng cười lớn vung tay về phía ngực Thắng.
Bép!
Anh ngây người trước cảm giác đau nhói bén ngót ở đầu ngực. Danh phá lên cười như một đứa trẻ, cầm cây thước dẻo cũ kỹ chạm vào tay Thắng cho anh sờ. "Em tìm được lúc dọn dẹp phòng ngủ của anh đó. Chắc đây là dụng cụ học tập khi xưa của anh nhỉ? Chậc, lúc trước giúp anh học toán, giờ lại giúp ngực anh bớt ngứa. Mua về không uổng phí ha!"
Vừa nói vừa cười, Danh lại vỗ đánh "bép" cái nữa lên ngực Thắng. Ngực sưng to, đầu ngực cương cứng bị cây thước dẻo nhỏ vỗ bẹp xuống, đau đớn đó cũng không khác bị ngắt đứt đầu ngực bao nhiêu. Chỉ cần vài cú vỗ, một bên ngực Thắng đã đỏ ửng lên, làm anh sợ hãi, làm anh cương hơn, và bụng co thắt dữ dội hơn. Từ đó vòng quanh vùng eo, dần nổi lên một cảm giác đau đớn âm ỉ.
Chơi một bên ngực chưa thoả mãn, Danh tiếp tục hành hạ đến bên còn lại. Kích thích sung sướng cùng đau đớn khổ sở ngày một tăng cao làm Thắng dần mất bình tĩnh, giãy dụa rên nho nhỏ. "Aaa... Danh, ngừng lại... Xin em, dừng lại đi..."
Hành động trên tay Danh dừng lại thật. Nhưng để rồi sau đó cậu càng mạnh tay hơn, mảnh thước dẻo như trút giận vụt lên khắp ngực lẫn bụng Thắng. "Dám ra lệnh à? Mày dám ra lệnh cho tao à? Thằng chó đẻ!"
Thắng đưa tay cố che bụng, nước mắt ứa ra, đau đớn trong bụng ngày càng dữ dội. Anh nhận ra được thân thể của mình đang có biểu hiện khác với mọi ngày. Đứa nhỏ ở bụng chẳng rõ có phải bị kích thích do anh hứng tình hay không mà chợt nhúc nhích mãnh liệt. Nó đang xoay chuyển trong người anh, trườn dần về phía hậu môn muốn chui ra ngoài. Run rẩy níu tay Danh, Thắng thều thào rên rỉ. "Hình như, anh sắp sinh... Sắp sinh rồi..."
Nét giận dữ trên mặt Danh nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ hào hứng không che giấu. Cậu hấp tấp kéo tay Thắng, trong miệng là thúc giục gấp gáp. "Đứng lên, đứng lên đi lại để dễ sinh con nào."
Bất ngờ bị lôi đứng lên, con dao trong hậu môn Thắng tuột ra, lạch cạch rơi xuống đất. Theo đó, một tát bay thẳng vào mặt anh. Đau đớn lồm cồm quỵ người cầm con dao lên, anh không cần bất cứ chỉ dẫn nào, vừa đau đớn vừa khổ sở cố nhét nó trở vào trong hậu môn chính mình. So với ban nãy, nơi đó giờ dường như đã sưng lên, khiến cho việc nhét chuôi dao vào càng thêm khó khăn. Nhưng biết ánh mắt theo dõi của Danh vẫn đang chằm chằm ở đối diện, khiến Thắng không dám chậm trễ. Bên trong là đứa nhỏ đang trườn ra, bên ngoài là chuôi dao nhét vào, hậu môn sưng phồng của Thắng đau rát nóng bừng như muốn rách toạt. Ở khoảnh khắc nửa chuôi dao đã ngập sâu vào thì nước tuôn ra. Một thứ nước nóng hổi tanh nồng. Danh vừa thấy thế thì ngồi sụp xuống, ngước mặt quan sát hạ bộ Thắng, giọng nói hào hứng khó kiềm chế. "Ô, anh vỡ ối rồi này!"
Và lạ lùng thay, bên cạnh cảm giác đau đớn ngày một dữ dội đến mức khiến hai chân Thắng run lên, thì anh lại khó nén được rùng mình. Chuôi dao cứng chắc xé toạt hậu môn anh làm anh đau, còn làm anh xuất tinh, sâu trong nỗi đau, là sự sung sướng kỳ quặc, khiến trước mắt biến thành pháo hoa, và lửa đỏ.
Nước ối vẫn đang tí tách tuôn từ mũi dao thì Thắng đã xuất tinh. Nhìn anh mệt mỏi chẳng rõ vì đau đớn hay vì sung sướng mà chảy dài dựa vào tường, hai chân run rẩy lẩy bẩy, hai tay chật vật ôm cái bụng to xệ thấp, Danh bật cười vui vẻ. "Anh xem, anh quen với việc đẻ con rồi kìa. Không phải là đang rất tận hưởng hay sao? Nào, nghe lời em, đi lại cho em bé dễ chào đời. Nhưng nhớ, chớ có để dao rớt nữa nhé!"
Miệng nói, Danh nhéo nhẹ lên đầu dương vật mềm oặt vừa qua cơn sung sướng của Thắng, khiến anh khổ sở rên lên một tiếng nhỏ. Nhưng không dám chậm trễ, một tay vịn tường, một tay vịn Danh, anh nhích từng bước chậm rãi, mồ hôi nhỏ như mưa, tiếng thở dồn vang vọng khắp căn phòng rộng rãi đã hoàn toàn chìm trong bóng tối của đêm đen.
Mỗi bước chân Thắng bước đi là một hình phạt. Sau khi vỡ ối, bụng anh co thắt liên hồi, hậu môn giãn ra để cho em bé chào đời. Nhưng anh lại không được phép để rớt con dao. Muốn sinh lại phải cố thắt hậu môn lại, không những hậu môn anh đau, bụng anh cũng như muốn vỡ tung, khiến bước chân chậm dần, cử động cũng yếu ớt run rẩy dần.
Cuối cùng, Thắng không chịu nổi nữa, khụy xuống, dao tuột khỏi hậu môn, theo bản năng rặn mạnh, nghe mùi máu tanh lan ra xung quanh. Ngồi xổm xuống bên cạnh anh, Danh chặc lưỡi, khuôn mặt đầy thương cảm. "Ai da, muốn sinh lắm rồi? Để em giúp anh nhé."
Dứt lời, Danh lon ton chạy lại bàn bưng một cái ghế tới, nghiêm chỉnh ngồi lên, giơ hai chân đặt xuống bụng Thắng. "Aaa..."
Sức nặng đó đè ép lên bụng vốn đang đau như sắp nứt của Thắng làm anh kinh hãi, vì đau đớn mà hai mắt trợn to, cả người ngọ nguậy muốn lết sang chỗ khác. Mím môi đạp mạnh chân, Danh cảnh cáo. "Đừng có mà tránh đi, em đang giúp anh sinh con đó."
Nắm chặt hai tay, nghiến chặt hàm răng, Thắng cố rặn mạnh, cố để giải toả cảm giác tức căng trên bụng. Anh thật sự sợ nếu mình sinh trễ chậm một chút thôi, cả bụng lẫn đứa nhỏ bên trong đều bị Danh đạp nát. Và cuối cùng thì, hậu môn anh cũng trướng lên đau rát trào ra một khối nóng rực cứng cáp. Anh há to miệng, tiếng phát ra lại chỉ the thé vút cao như một con mèo giãy chết. "Ứưuuu..."
Danh chợt vỗ tay rụt chân khỏi bụng Thắng, hào hứng nhảy về phía dưới giữa hai chân anh, reo hò. "A, em bé nè..."
Giữa hai chân Thắng, là một cái đầu nhỏ ướt sũng đầy tóc, báo hiệu rõ chỉ chốc nữa thôi, một sinh mệnh mới sẽ xuất hiện trên đời. Vung tay vỗ mạnh lên vùng bụng dưới mướt mồ hôi run rẩy nhè nhẹ của Thắng, Danh hét to. "Rặn đi, thằng chó! Còn định nằm đó chây lười tới khi nào hả?"
Sau khi đầu của đứa bé xuất hiện, bụng Thắng càng co thắt mãnh liệt hơn để kết thúc quá trình sinh nở, lại bị Danh đánh mạnh như thế, anh thật sự sợ bụng mình sẽ vỡ tan tành. Nghiến chặt răng, anh ra sức rặn, đẩy đứa nhỏ banh mở thân thể chui ra. Nào ngờ, vẫn bị thêm một cái tát vào bụng. "Ai cho mày làm lơ tao? Không biết trả lời à? Hay câm rồi?"
Hậu môn trướng đến cùng cực, tiếng nói chỉ còn là hơi thều thào yếu ớt, Thắng đau chảy cả nước mắt, giữa hai lần rặn cố sức đáp lời. "Anh... đang cố... rặn đây... Aaa... ưuuu...."
Danh bất ngờ đứng lên cười lớn. Giữa hai chân Thắng cùng lúc với tiếng anh rên siết hét to đến lạc giọng là một thân thể bé xíu trào ra. Người thì nhỏ nhưng giọng khóc vô cùng lảnh lót, hệt như muốn xé toang không gian tĩnh lặng trong gian phòng vắng giữa buổi chạng vạng u sầu.
Cắt rốn cho đứa nhóc vẫn đang khóc ngằn ngặt kia rồi ném nó sang một bên, Danh không do dự ngã ập lên thân thể mềm nhũn của Thắng, thốc dương vật cương cứng của bản thân vào chỗ mới ban nãy vừa sinh con. Nơi phải sinh con cho mình, giờ lại bị mình vùi dập chuẩn bị cho lần sinh tiếp theo. Chỉ nghĩ vậy thôi, Danh sướng đến phát điên, hông thúc mạnh bạo. Cậu thở dồn dập, Thắng hào hển đón nhận, và đứa trẻ vẫn đang khóc bên cạnh. Đêm tối như mực!
---
Thắng sinh con rồi, Danh cũng không quá để ý đến đứa nhỏ, khi cần ân ái thì ân ái, khi cần chơi đùa thì chơi đùa, thứ duy nhất khiến cậu hài lòng là có đứa nhỏ khiến Thắng thật sự có sữa, giúp cậu có thêm một niềm vui lúc ân ái.
Theo lệ thường, Danh vẫn luôn đến gặp Thắng khi chiều muộn. Chiều nay lúc cậu đến vậy mà lại phát hiện ở bậc thềm trước phòng khách xuất hiện thêm một đôi giầy lạ có cùng kích thước với giầy Thắng. Bước thẳng vào phòng anh, cậu hỏi nhỏ. "Nhà có khách à?"
Câu hỏi của Danh không cần câu trả lời. Vì vị khách đó đang ngồi ngay trên giường Thắng, cùng anh chơi đùa với con. Nghe tiếng Danh, người đó quay lại, và mỉm cười. "Hoá ra đúng thật là em. Lâu quá không gặp!"
Trước mắt Danh tối sầm. Cậu ngồi bệt xuống đất, ôm đầu, cảm nhận ký ức xoay chuyển như thác lũ đổ ào ào qua. Người ngồi trên giường đó, giống Thắng như đúc, nhưng nếu so sánh với người mà Danh thật sự lâu nay đi tìm thì còn giống hơn nữa. Nụ cười gian xảo ấy, nét nhướn mày tinh quái ấy, chưa từng xuất hiện trên người Thắng. Người này, mới là người Danh tìm. Nhưng, Danh là ai? Người tên Danh chưa từng tồn tại. Cậu, là Dự mà. Nhưng gia đình lại nói Dự chết rồi, cậu là anh song sinh của Dự, cậu là Danh. Sao cậu chưa từng biết mình có anh song sinh? Rốt cuộc, cậu là ai? Đầu cậu đau quá!
Bước lại đỡ cậu, người đàn ông vẫn luôn mỉm cười gian xảo kia dịu dàng hỏi. "Dự, em mệt à? Anh đưa em sang phòng bên nghỉ ngơi nhé."
Dứt lời, anh ta còn quay lại dặn dò Thắng. "Hai đưa Dự đi nằm nghỉ. Em chơi với con, tối anh nói chuyện với em sau."
Được anh ta đỡ sang phòng bên cạnh, còn rót cho một ly trà nóng, Dự cảm kích nói. "Cảm ơn anh! Thời gian vừa rồi, anh đã ở đâu vậy Chiến?"
Chiến nhướn mắt, khẽ cười hài lòng. Dự ngỡ ngàng, không ngờ được mình thế nhưng có thể gọi tên anh một cách tự nhiên như vậy. Anh vuốt má cậu gật gù. "Ký ức quay về rồi. Thật tốt!"
Dự ôm trán. Cậu nhớ lại hết rồi. Cậu chẳng phải là Danh gì cả, cậu là Dự. Và Thắng chẳng liên quan gì tới cậu cả, người cùng cậu hàng đêm ân ái, hàng đêm thác loạn, ngay cả mang thai rồi sinh ra một đứa nhỏ đã chết cũng là chuyện giữa cậu cùng Chiến.
Trả thù đúng là một chuyện nực cười.
Ở cạnh Chiến, là thời gian vui vẻ nhất trong cuộc đời Dự. Tai nạn kia, đơn giản là tai nạn thôi. Nhưng, nghĩ tới tai nạn đó, đầu Dự lại đau. Ngày hôm ấy, rốt cuộc ở ghế sau cậu có chở ai không? Danh có thật sự tồn tại không? Nhìn cậu khổ sở ôm đầu, Chiến chặc lưỡi lo lắng. "Đầu em vẫn chưa hoàn toàn bình phục nhỉ?"
Dự gật gù, thở dốc. "Sao gia đình lại nói em chết nhỉ? Còn bảo em là người tên Danh, anh song sinh của Dự."
Vuốt cằm, Chiến mờ mịt lắc đầu. "Anh chịu. Quen em năm năm, anh không hề biết em có anh song sinh."
Dự thở dài rồi như chợt nhớ ra điều gì đó, đấm vào bụng Chiến oán trách. "Còn anh thì sao? Có kể cho em về anh tí nào đâu. Thắng rốt cuộc là ai? Bao lâu nay sao anh không đi tìm em?"
Nở nụ cười nhếch môi đặc trưng, Chiến chợt đưa tay bóp mạnh cổ Dự, thì thầm. "Nó là em song sinh của anh. Anh làm sao biết em mất trí nhớ lại dính vào nó đâu. Anh vẫn tìm em đó chứ, mà gia đình em thì đem em đi mất, anh vất vả mãi. Hôm nay vô tình đi thăm Thắng nghe nó kể về em còn đang muốn thử gặp xem ai mà đặc biệt thế, không ngờ chính là em. Em giờ khác nhỉ, thế có còn muốn chơi với anh không?"
Miệng nói, tay Chiến siết mạnh cổ Dự hơn. Cậu vốn muốn lắc đầu nhưng lại vì cảm giác khó chịu bí bách đó mà âm thầm cương lên. Nhìn đũng quần cậu phồng to, Chiến phì cười. "Nhớ cảm giác cũ rồi à, bé yêu?"
Rồi chẳng đợi Dự đáp lời, Chiến xé toạt quần cậu ra, gục mặt vào vùng đùi rắn chắc đó. Đau nhói làm cậu nhăn mặt, nhưng cậu vẫn không thể rời mắt được bờ môi anh. Từ nơi đó, vẽ lên da thịt cậu một làn nước đỏ thẫm. Cậu cương lên. Xuất ra! Và hạnh phúc.
---
Thả bộ trên con đường quen thuộc đến nhà Chiến, Dự để những lời mẹ nói lảng vảng trong đầu. "Đúng! Danh không có thật. Con tên là Dự. Con không có anh sinh đôi. Vậy có nghĩa là gì con biết không? Nghĩa là ba mẹ chỉ có một mình con thôi. Ba mẹ nói dối, làm ảnh giả, che giấu sự thật, chỉ muốn con quên đi cuộc sống trước đây, quên cuộc sống đau đớn khổ sở trước đây. Con có thể nghe lời ba mẹ không? Xin con đó Dự!"
Khi đó Dự đã đáp lại rằng. "Dạ!"
Vì cậu hiểu ba mẹ thật sự lo cho cậu, chỉ muốn cậu được hạnh phúc. Và cậu cũng chỉ cảm thấy hạnh phúc khi ở bên cạnh Chiến. Cậu sẽ thay đổi, để ba mẹ ngỡ cậu đã bỏ Chiến, còn bản thân thì âm thầm hạnh phúc cùng anh. Cuộc sống mới bí mật lén lút như vậy, càng làm hạnh phúc đạt được thêm đáng giá.
Vui vẻ quen thuộc bước vào nhà Chiến, Dự còn huýt sáo một khúc ca ngắn. Và đón cậu là Thắng, đang ẵm con, vẫn kiêu hãnh và ngạo nghễ như trước, đứng nơi thềm nhà, lạnh lùng hỏi. "Em sẽ bỏ anh phải không?"
Dự bối rối. So với việc lựa chọn giữa Chiến và ba mẹ, bắt cậu phải lựa chọn giữa Chiến và Thắng, thật sự là một thử thách đầu tiên cũng vô cùng khó khăn cho lòng trắc ẩn ít ỏi của cậu. Sự im lặng của cậu dường như là câu trả lời không mong muốn, nét mặt Thắng sa sầm. Cậu cho rằng anh sẽ đuổi thẳng mình ra khỏi nhà nhưng anh bỗng quỳ xuống. Mu bàn chân cậu bị một thứ ướt mềm lướt lên, thọc thẳng đến trái tim. Giọng Thắng thì thào hoà với tiếng con mút tay nhóp nhép. "Đừng bỏ anh!"
Người đàn ông từng vì mình sinh con, còn đang ẵm con của mình trên tay, hôn chân mình, van xin mình. Dự cương lên, nhếch môi cười. "Làm sao em bỏ anh được?"
Một bàn tay bất ngờ từ phía sau thọc vào quần Dự, làm cậu run rẩy, cảm nhận đau xót chạy dọc bờ mông, và máu nóng thấm vào ống quần tuôn xuống gót chân. Giọng Chiến trầm thấp phả vào tai Dự. "Chọn hay lắm. Cả hai anh em anh đều là bé ngoan. Em đừng bỏ tụi anh nhé."
Theo sau những đường rạch trên mông, quần Dự bị xé rách, cậu bị đè nằm ra sàn và dương vật Chiến nông mở hậu môn cậu. Đau đớn cùng kích thích làm cậu lập tức xuất ra, bắn thứ dịch thể trắng đục đó lên thân thể Thắng. Liếm đi đầy thích thú, anh siết chặt con trong tay như để kìm nén dục vọng khi nhận được từng cú chà đạp của đôi chân Dự vào vùng hạ bộ bắt đầu cương lên của mình. Vẫn ở bên trong cậu, Chiến không chịu được bị cậu làm lơ, thúc hông mạnh hơn, nghịch dao lam cũng điên loạn hơn.
Tinh dịch của Dự tắm thân thể Thắng và con. Máu của Dự làm món ăn ngon lành trên môi Chiến. Hai người đàn ông giống nhau như đúc đang ở cạnh cậu. Con cũng đang sát gần cậu. Cậu lại lần nữa cương lên. Đây là, hạnh phúc của cậu.
(HOÀN)
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro