Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Quyển II 41 - 45

CHƯƠNG 41

.

Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn

Trans : QT

Edit : Lovely-Panda

.

Tìm một vị trí tương đối im lặng, Quý Ngật Lăng nhận cuộc gọi.

"Lăng, hiện tại rảnh rồi chứ?" Không trách cứ đối phương mãi không tiếp điện thoại, giọng nói của Triển Phi nghiêm túc ngoài ý muốn khiến Quý Ngật Lăng có chút kinh ngạc.

Đưa mắt nhìn những đứa trẻ đùa giỡn náo loạn cùng các bậc phụ huynh cười nói thảo luận ở xa xa, Quý Ngật Lăng không nhìn thấy thân ảnh của Danny. Có lẽ khi nãy bị đám đông xô đẩy chen lấn nên đã lạc mất, cũng có thể đúng lúc y có việc nên đã rời đi. Nói tóm lại muốn tìm được y sẽ gặp không ít khó khăn.

"Ừ, tôi không bị cuốn vào đám đông." Chiến dịch tuyên truyền thật thành công, phóng viên ký giả chen chúc vây quanh Bành Bằng chờ các thành viên ban giám đốc, tiến hành phỏng vấn ngẫu hứng vài câu. Mặt khác, vẫn có nhiều phóng viên tựa hồ còn đang cố gắng tìm kiếm bóng dáng của Triển Phi, túy ý trong đám đông tham gia hội chợ chạy ngược chạy xuôi như con thoi. "Anh đang ở đâu? Trong thời điểm thế này, người thừa kế Triển Thị phải đích thân phát biểu trước giới truyền thông là việc rất quan trọng."

"Chuyện nhỏ ấy để Bành Bằng đối phó là được rồi."

"Triển Phi, anh có biết chuyện nhỏ kia, anh với Bành Bằng người nào đứng ra làm, khác nhau nhiều như thế nào không hả?" Nhíu mày, Quý Ngật Lăng bước vào đám đông, có ý định trở lại chỗ đã đứng ban nãy tìm Danny, súng lệnh đã khai hỏa, muốn đạt được thắng lợi cuối cùng thì không thể chậm chân.

Nhưng vì đây là Hội chợ triễn lãm đồ chơi toàn cầu, nên tụ hội đủ các màu da, quốc tịch. Tuy rằng người phương Đông vẫn chiếm ưu thế tuyệt đối, nhưng người ngoại quốc tóc vàng mắt xanh cũng có không ít. Hơn nữa do vừa bị hiệu ứng hình ảnh hoàn mỹ kia làm cho rúng động, tâm trạng của mọi người đều kích động dị thường, di chuyển có phần hưng phấn náo loạn, Quý Ngật Lăng muốn tìm được Danny với dáng người tương đối thấp bé thật không dễ.

"Tôi đang ở bệnh viện."

"Cái gì ?!" Ngay lúc Quý Ngật Lăng vì tìm không thấy Danny trong lòng đã có phần bực bội, những lời này của Triển Phi khiến cậu theo bản năng tức giận quát lớn.

"Không nghiêm trọng lắm, chẳng qua rất ảnh hưởng đến hình tượng." Triển Phi tựa hồ có chút khổ não nói thầm một câu.

"Anh đã làm gì vậy? Chuyện ngoài ý muốn hay là . . . . . ."

"Đến đây đi Lăng, nói chuyện qua điện thoại nghe không rõ." Cắt đứt lời phỏng đoán của Quý Ngật Lăng, Triển Phi nhanh chóng báo cho cậu địa chỉ bệnh viện và số phòng rồi vội vàng cúp máy.

Việc không tính trước được là sau khi nhập viện, vô luận là bệnh gì, đều bị yêu cầu phải nằm lại để quan sát tình trạng, thật không làm người ta yên lòng. Huống chi Triển Phi lại ở thời điểm mấu chốt gặp chuyện, khó không thể không nổi lòng hoài nghi.

Đầu óc tựa hồ trống rỗng, đến khi ý thức được hành động của bản thân, Quý Ngật Lăng đã ngồi trên taxi chạy đến bệnh viện, rồi bấm máy gọi cho Danny.

Đơn giản nói y nhanh chóng gặp mặt giới truyền thông Anh Quốc, đem tin tức cũng như báo chí ngay trong đêm nay rầm rộ truyền ra ngoài. Quý Ngật Lăng trước đó đã ân cần tiếp đón hơn mười tòa soạn báo và tạp chí, đặt trước trang, thậm chí còn trực tiếp mua trang nhất của vài tờ báo để quảng bá sản phẩm.

Không cần quá nhiều nội dung, chỉ cần càng nổi bật càng tốt. Hiệu quả mà Quý Ngật Lăng yêu cầu chính là trong vòng hôm nay và ngày mai, khiến tất cả người dân nước Anh chỉ cần tiếp xúc với tin tức báo chí sẽ biết đến sự tồn tại của chú chó robot ngoài hành tinh lần đầu đến Trái Đất này.

Nhất nhất ghi nhớ toàn bộ các điểm quan trọng, suy nghĩ của Danny thập phần rõ ràng, hơn nữa hiệu suất làm việc cũng khiến Quý Ngật Lăng rất vừa lòng. Sau khi bàn giao công việc xong, Danny vẫn tò mò hỏi một câu, "Elan, anh đang ở đâu vậy?"

"Triển Phi hiện đang nằm viện, tình trạng có vẻ không tốt lắm, tôi đến xem qua một chút, cậu bên kia nếu gặp vấn đề gì thì cứ tùy thời liên lạc với tôi."

". . . . . . Thay tôi gởi lời hỏi thăm đến anh ta." Im lặng hồi lâu, Danny sau khi nói xong câu này thì cúp máy.

Trước khi tiến vào phòng bệnh, Quý Ngật Lăng trái phải nhìn quanh một vòng. Sau khi đã xác nhận không bị cánh phóng viên phiền toái bám đuôi mới gõ cửa, nhận được sự đồng ý của Triển Phi thì mở cửa bước vào.

Dù trước đó đã chuẩn bị tốt tư tưởng, nhưng khi nhìn thấy Triển Phi bị băng bó không khác gì xác ướp Quý Ngật Lăng vẫn bị chấn động không nhỏ, trái tim trong nháy mắt dường như bị nghẹn lại khó chịu.

Mà tên ngu ngốc kia cư nhiên còn giơ cánh tay không bị băng quá nhiều lên vẫy vẫy hai cái, xem như chào hỏi.

Quý Ngật Lăng thoáng dùng sức đóng cửa phòng lại, đầu mày nhắn tít, mang theo sắc mặt khẳng định là rất khó coi đi về phía Triển Phi. Cậu thật sự đã khiến biểu tình vô tâm của kẻ nào đó chậm rãi bong ra từng mảng, cuối cùng Triển Phi chỉ có thể bất đắc dĩ lắc lắc đầu.

"Không nghiêm trọng như cậu nghĩ đâu, chỉ là một tan nạn giao thông nho nhỏ ngoài ý muốn mà thôi." Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn một sải tay, Triển Phi vươn người nắm lấy cổ tay Quý Ngật Lăng kéo đến bên cạnh, tiếp tục giải thích. "Sau khi đi mua bữa sáng cho cậu định gọi xe về khách sạn, ai ngờ vừa lúc xoay người thì một chiếc ôtô từ một con hẻm nhỏ đột nhiên đâm ra, cái này không nghiêm trọng lắm, nhưng tình cờ lại ngã trúng quầy hàng ăn bên cạnh làm nồi nước nóng đổ hết lên người . . . . . ."

"Anh bị phỏng?!" Hỏi lại một câu, Quý Ngật Lăng không đợi Triển Phi trả lời mà trực tiếp giở tấm chăn đang đắp trên người hắn lên, nhìn thấy hắn một thân băng vải, tuy không đến mức đem cả người quấn hết nhưng những vị trí còn lành lặn cũng không nhiều, nửa thân trên cơ hồ toàn bộ đều đã bị băng lại.

"Nhìn thì đáng sợ nhưng kỳ thật bị phỏng không nặng. Ngược lại chân phải khi bị xe quẹt trúng, lúc ngã xuống đất để tránh nồi nước sôi nên tư thế không chính xác, làm xương bánh chè sai vị trí, điểm này mới đáng nói." Đối với Quý Ngật Lăng đang nhìn chằm chằm cái chân phải bị bó bột cứng ngắc, kéo căng thẳng tắp, hoàn toàn không thể nhúc nhích của mình, Triển Phi ôn tồn giải thích như đó không phải là việc của hắn.

Tư thế té ngã kia, có thể nói Triển Phi từ lúc cha sinh mẹ đẻ tới giờ là chuyện bẽ mặt nhất. Đường đường là tổng tài của tập đoàn Triển Thị, cư nhiên sáng sớm trên một con đường nhỏ ở Tokyo bị một chiếc xe va quẹt ngã vào nồi nước nóng, làm nước sôi trực tiếp đổ hết lên ngực.

Ngoài ra để bảo hộ bộ phận trọng yếu đừng cùng lúc vì tao ương mà vĩnh viễn mất đi tính năng, hắn theo bản năng dùng một góc độ mà người bình thường khó có thể đạt được để né tránh, cái này thì hay rồi, cả chân lẫn đùi vì vậy mà gập thành hình dạng kỳ quái, nháy mắt đau đến độ hắn phải đặt cả mông ngồi xuống đất.

Cũng may hiện tại trời khá lạnh, mặc áo cũng khá dày, nên cho dù bị phỏng cũng không trầm trọng đến mức phải đi cấy da.

"Anh cư nhiên vì đi mua điểm tâm cho tôi mà bị thương thành thế này?!" Hơn nữa còn ở thời điểm quan trọng như vậy! Hiện tại toàn bộ sự chú ý của truyền thông thế giới đều tập trung về phía Triển Thị, Triển Phi là người đứng đầu thế nhưng hắn lại biến thành cái dạng này! Mà suy nghĩ và sức tưởng tượng của phóng viên là điều mà chúng ta không thể đoán trước được. Không chừng Triển Phi lần này bị thương lại được xào nấu thành một đoạn giang hồ ân oán, vụ xì căng đan chẳng mấy chốc sẽ làm lưu mờ hình ảnh tốt đẹp của chiến dịch tuyên truyền.

"Chỉ là trùng hợp mà thôi, nếu số tôi đã định là sẽ bị thương, cho dù không đi mua điểm tâm cho cậu thì có đi dạo bình thường ngoài đường vẫn sẽ bị thương, cũng sẽ bị xe trực tiếp leo lên lề tông phải."

Tựa hồ nắm bắt được điều gì đó, Quý Ngật Lăng ngẩng đầu, đáp lại đôi con ngươi vô lo, hoàn toàn không cảm nhận được sự xui xẻo sắp sửa đổ xuống đầu mình của Triển Phi, "Anh xác định là lần này không phải có người rắp tâm hại anh?"

"Không, chẳng qua là chuyện ngoài ý muốn mà thôi." Nồi nước sôi khiến hắn bị thương nghiêm trọng tuyệt đối là một tai nạn, nhưng chiếc xe ôtô đột nhiên đâm ra thì không thể khẳng định chắc chắn được. Tuy vậy, chỉ là va quẹt chứ không phải tông thẳng vào người, từ điểm ấy mà nói đối phương cũng chỉ muốn uy hiếp chứ không thật sự dám gây chuyện ồn ào. Ha ha, không ngờ chính mình xúi quẩy bị thương lại có thể đem cậu ta dọa sợ thành như vậy.

Tựa hồ vẫn còn bị rối rắm bởi vấn đề gì đó, Quý Ngật Lăng nhìn Triển Phi, phân tích tính chân thật của những lời hắn nói.

"Không cần lo lắng, có người muốn hại tôi hay không, điểm ấy tôi không thể nào không biết được. Thay vì lo lắng, chi bằng lưu lại cùng tôi trò chuyện, giúp tôi vui vẻ một chút được không? Tôi ở một mình đến tận bây giờ thật chán muốn chết."

Lộ ra biểu tình hoài nghi, Quý Ngật Lăng thuận theo tầm mắt của Triển Phi bắt gặp một chiếc hộp nhỏ được bao bọc thập phần tinh mỹ nằm ngay ngắn trên bàn phòng bệnh. Điểm tâm này chính là món mà cậu thích nhất, mỗi lần đến Tokyo đều không tiếc tiền chạy đến quầy hàng nhỏ đó mua một hộp.

"Này, tôi không tiếc hy sinh bản thân chạy đi mua bữa sáng về cho cậu, tuy đã nguội lạnh nhưng bất quá cũng không ảnh hưởng đến hương vị."

Nhìn hộp điểm tâm không đáng giá bao nhiêu tiền, lại nghĩ đến Triển Phi cả thân đều bị quấn băng với bó bột, Quý Ngật Lăng im lặng trong lòng than một câu.

Triển Phi. . . . . . thật sự là không biết phải nói sao với anh.

CHƯƠNG 42

.

Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn

Trans : QT

Edit : Lovely-Panda

.

Bởi tai nạn ngoài ý muốn này tới quá bất ngờ, hơn nữa thời gian còn trùng khớp, tựa như bị người cố ý hãm hại. Triển Phi không đời nào để giới truyền thông biết tin mình bị thương, vô luận có tạo ra thông tin giả bị người mưu hại hay không, ít nhất cả người vừa bị băng lại bị bó bột thì thật nhục nhã. Hắn cũng khó có thể mở miệng thuật lại quá trình thụ thương, dĩ nhiên hắn không muốn việc đó bị đưa ra ánh sáng.

Vì thế sau một hồi tuyên truyền long trọng chấn động thế giới, sản phẩm mới được tung ra thị trường, vả lại còn xảy ra tình trạng tranh nhau mua hàng, khiến cung không đủ cầu. Nhưng việc các phóng viên quan tâm nhất chính là tổng tài đại nhân lại biến đâu mất tăm mất tích.

Với việc đối ngoại, mọi người nhất trí lý do thoái thác là Triển Phi vì sự vụ bận rộn, hiện tại đang ở Thượng Hải xử lý các công tác khác của Triển Thị. Đương nhiên lý do thoái thác này chỉ có thể làm cánh phóng viên cười nhạt xem thường. Nhưng cũng có không ít ký giả với ý đồ vuốt mông ngựa, đem chuyện này viết thành, Triển Thị cơ nghiệp quá mức đồ sộ, Triển Phi vốn không xem ngành công nghiệp đồ chơi này là lĩnh vực trọng yếu, chẳng qua là do hưng trí nhất thời, tùy tay múa bút đã tạo nên hiệu ứng chấn động như thế, quả nhiên là thiên tài trong thiên tài.

Nhưng nếu là người sáng suốt, ai lại nhìn không ra chiến dịch tuyên truyền với thanh thế lớn như vậy, có thể nào chỉ vì đột nhiên hứng khởi. Số tiền bỏ ra cũng không phải nhất thời tùy tiện là có thể thông qua. Nếu không đạt được hiệu quả như mong muốn, thì việc thua lỗ so với đầu tư thất bại lại càng nghiêm trọng. Không nói đến cả Triển Thị, chỉ đơn độc mỗi một nhà máy sản xuất đồ chơi bên dưới tập đoàn, chiến dịch tuyên truyền có một không hai này chẳng khác nào một cuộc chiến sống còn.

Thắng, thì tiền đồ vô lượng, thua, sẽ lụn bại nhục nhã.

Không giống như nhiều phóng viên suy đoán cho rằng Triển Phi đã trở về Thượng Hải, hắn kỳ thật vẫn chưa rời khỏi Tokyo, mà hiện đang ở tại một khu dân cư tương đối hẻo lánh, thuê một căn nhà ba gian hai phòng an tâm dưỡng bệnh.

Ít nhất phải chờ đến khi tháo băng bỏ bột hắn mới chịu bằng lòng bước lên máy bay. Nhưng với loại máy bay được bao nguyên chiếc, dù tin đồn có lan rộng thế nào thì làm vậy cũng hoàn toàn không cần thiết.

Ngay lúc mọi người tự hỏi Triển Phi tột cùng đã gặp chuyện gì mà hao tâm tổn sức, cơ hồ để mặc đám paparazzi chuyên nghiệp điên cuồng săn lùng tung tích của hắn với hy vọng có thể đào ra thông tin độc nhất vô nhị nào đó. Một lượng lớn nhân lực liên tục chiến đấu trên nhiều mặt trận, ý đồ dùng tốc độ sét đánh đoạt lấy toàn bộ tin tức giá trị.

Hiện tại vô luận là trong nội địa, châu Á hay Âu Mĩ, nói đến đồ chơi, ai ai cũng đều sẽ nghĩ đến chú cún robot đang được ưa chuộng nhất hiện đây.

Không dừng lại ở đó mà thuận theo sức lan truyền của hội chợ triển lãm lần này, Quý Ngật Lăng trực tiếp tại thị trường Anh Quốc hô mưa gọi gió, dùng khoảng thời gian ba ngày ngắn ngủi, khiến cho món đồ chơi xuất hiện ở tất cả các gian hàng bắt mắt nhất. Không những thế, lĩnh vực thương mại điện tử cũng được coi trọng, chỉ cần mọi người mở một website hay ghé thăm một trang thông tin lớn đều sẽ bắt gặp các hình ảnh quảng cáo sống động của chú cún robot ngoài hành tinh.

Khí thế tấn công mạnh mẽ, hiệu quả rõ rệt không thể chối cãi, lợi nhuận so với tính toán trước đấy của Triển Phi và Quý Ngật Lăng đều đạt tới cực đại.

Thế nhưng trong chiến dịch lần này lại không có mặt Tổng tư lệnh, hay nói đúng hơn, Tổng tư lệnh không hề xuất hiện tại chiến trường quan trọng nhất. Hết thảy tùy cơ ứng biến ở tiền tuyến đều do Danny tự mình hoàn thành, chỉ khi thật sự gặp phải vấn đề nan giải, y mới gọi điện xin ý kiến Tổng tài đại nhân hiện vẫn chưa quay về Anh Quốc.

Triển Phi lần này bị thương, nguyên nhân chung quy cũng là vì Quý Ngật Lăng, nên kẻ nào đó mặt dày mày dạn cương quyết bám lấy cậu không buông, ép cậu phải chiếu cố hắn, ít nhất là cho đến khi hắn có thể tự lực cánh sinh, tự mình lo liệu các sinh hoạt hàng ngày.

Lúc đầu nghe đến sắp xếp của Triển Phi, Quý Ngật Lăng cơ hồ hai mắt đều trợn trắng. Khi trước ai là kẻ đưa ra lời hứa hẹn, nguyên nhân lần này cũng không phải bởi vì đi mua điểm tâm nên mới bị thương, mà là thời điểm bị dính chấn thương vừa đúng lúc đi mua điểm tâm mà thôi. Vì cớ gì đến bây giờ lại tìm mọi lý do thoái thác, hoàn toàn đổi trắng thay đen.

Là người trong giới làm ăn, tình huống hiện tại không cần nói nhiều đều có thể tự mình hiểu được. Tuy rằng chiến dịch tuyên truyền đã đạt được thành công vang dội, nhưng chấn thương của Triển Phi lại giống như một loại tai họa ngầm. Thậm chí ngay cả Quý Ngật Lăng cũng không thể cam đoan chính mình trên chiến trường Anh Quốc có thể đánh thắng hay không, Triển Phi thế nhưng vẫn bất chấp đạo lý yêu cầu chính cậu chịu trách nhiệm ở lại bên cạnh hắn, giúp hắn chiếu cố cuộc sống thường nhật cho đến khi toàn bộ băng vải cùng thạch cao được tháo bỏ!

Hai người ban đầu giằng co không ít, dù sao Triển Phi biết Quý Ngật Lăng nói có lý, vô luận nội tâm có hy vọng thế nào đi nữa, nhưng nếu không nắm được thị trường Anh Quốc, bọn họ sẽ không tránh khỏi bị tổn thất to lớn.

Sau vài phút trầm mặc, Triển Phi thở dài, u oán nói, "Vậy cậu trở về Anh đi."

Biểu tình oán phu kia không phải là do Quý Ngật Lăng hoa mắt mà tuyệt đối chính là do Triển Phi cố ý cho cậu thấy.

Không bao giờ ngờ tới gã đàn ông này cũng lộ ra vẻ mặt yếu thế như vậy, hoặc hắn chỉ đang cứng đầu bất chấp tất cả để đạt được mục đích. Nhưng tóm lại, đó tuyệt đối không phải là loại biểu tình mà Triển Phi trước kia sẽ làm ra, khiến Quý Ngật Lăng cũng bị hắn hù cho một phen.

Nhưng nếu nhìn kỹ, cậu lại phát hiện biểu tình ấy kỳ thật vô cùng nghiêm túc.

Có lẽ do phát hiện ánh mắt thăm dò chăm chú của Quý Ngật Lăng, Triển Phi cũng ý thức được biểu hiện thất thường của mình nên đành bất đắc dĩ mở miệng cười một chút, "Lăng, tôi hận cậu luôn nói chuyện lạnh lùng, nhưng lần này đúng là không còn cách nào khác."

Đúng vậy, bởi vì phá sản, bởi vì phụ thân quyết muốn chuyển đến thị trường Anh Quốc, bởi vì rất nhiều chuyện không thể phản kháng, cho nên hết thảy đều không còn cách nào khác.

Lúc trước buộc phải chia tay, đến bây giờ vẫn vô pháp lưu lại chiếu cố hắn, hết thảy đều không còn cách nào khác. Vô luận là nội tâm có khát khao như thế nào, trong con người Quý Ngật Lăng, Triển Phi từ lúc ban đầu nhìn thấy cũng chỉ là sự cao ngạo lạnh lùng hầu như chưa từng thay đổi.

Thật giống như tình cảm của hắn đối với cậu có thế nào đi nữa, bất quá cũng chỉ thế mà thôi.

Bởi vậy mới phát điên muốn đem sự hấp dẫn đặc biệt của cậu đối với hắn xóa bỏ. Sau một tuần điên cuồng tra tấn hành hạ, đến tột cùng càng hủy hoại thân thể cậu, trái tim Triển Phi càng bị tổn thương nhiều hơn, mà việc này thì đã không còn giá trị nghiên cứu nữa rồi.

Lại trầm mặc nhìn nhau gần ba phút, Triển Phi đưa tay vò tóc, cơ hồ có chút bực bội dời tầm mắt, nhìn ra khoảng không bên ngoài cửa sổ cạnh giường bệnh.

"Triển Phi, cho dù bị thương anh vẫn có khả năng tư mình lo liệu, hãy cố gắng chiếu cố bản thân cho tốt, tôi chắc chắn sẽ giúp anh giành chiến thắng ở thị trường Anh Quốc." Không được đáp lại, Quý Ngật Lăng cuối cùng chỉ có thể thở dài xoay người rời khỏi phòng bệnh.

Trong khoảng khắc cánh cửa đóng lại, ngăn cách không gian giữa hai người, Quý Ngật Lăng sâu kín thở ra một hơi. Cậu không thể tin được ngay tại nháy mắt vừa rồi, chính mình suýt nữa đã buột miệng nói, "Tôi sẽ lưu lại chiếu cố anh."

Cùng lúc đó phía bên kia cánh cửa, Triển Phi cũng dời tầm mắt nhìn về nơi Quý Ngật Lăng vừa đứng cách đó không lâu, một tay chống trán cười khổ, thì thào nói với chính mình, "Lăng, tôi sẽ không từ bỏ đâu."

CHƯƠNG 43

.

Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn

Trans : QT

Edit : Lovely-Panda

.

Thở dài, Quý Ngật Lăng mở cửa căn hộ cho thuê ở một địa phương hẻo lánh, mỗi ngày nếu muốn ra ngoài mua chút nhu yếu phẩm đều rất bất tiện.

Triển Phi ngồi trong phòng khách làm việc, nghe thấy tiếng động liền quay đầu nhìn lại, thấy Quý Ngật Lăng thì định lên tiếng chào nhưng lập tức phải quay mặt trở về, tiếp tục vùi đầu vào công việc. Cái chân phải bị thương của hắn gác lên một bên ghế sô pha, trong lúc xoay người sẽ tương đối mất tự nhiên, hành động bất tiện, đã vậy còn phải giữ nguyên tư thế trong một khoảng thời gian dài sẽ tạo cảm giác chuột rút khó chịu.

Có một hôm, khi Quý Ngật Lăng đang fax tài liệu chợt nghe thấy tiếng rên rỉ đau đớn của Triển Phi, sau đó là âm thanh cả cơ thể từ trên ghế sô pha ngã xuống đất phát ra tiếng vang rất lớn. Quý Ngật Lăng hốt hoảng chạy sang mới phát hiện là do hắn ngồi quá lâu, chân lại chỉ có thể dũi thẳng đặt ở một bên, một nửa thân thể bị tê rần, nửa kia không cẩn thận bị chuột rút nên mất thăng bằng, dù vậy cũng chỉ có thể lực bất tòng tâm, trơ mắt để mặc cả người té xuống đất.

Vì thế sau này, cứ cách một khoảng thời gian cậu phải giúp nâng hắn đứng dậy hoạt động một chút, rồi mới có thể ngồi xuống tiếp tục làm việc.

Cầm nguyên liệu bữa tối bước vào bếp, Quý Ngật Lăng sau khi thay quần áo ở nhà thì đi đến chỗ Triển Phi. Cậu ra ngoài đã được một lúc lâu, thân thể hắn cũng đến lúc cần được thư giãn một chút. Ngày mai chính là ngày tháo băng, lớp da thịt bị phỏng kia đã triệt để hồi phục hay chưa hiện tại cũng khó nói trước được.

Lần trước sau khi kiên quyết nói mình phải trở về Anh, Quý Ngật Lăng không hề nghĩ đến chuyện Triển Phi sẽ trực tiếp đem những dự định trong đầu nói với Danny. Sau một thời gian dài cùng Danny trao đổi qua lại, hắn không ngừng nêu ra các phương thức tiến công thị trường Anh Quốc tổng thể mà hắn muốn thực hiện, thậm chí hắn cũng công khai tiết lộ các chi tiết quan trọng, hy vọng y có thể thay mình giải quyết ổn thỏa hết thảy.

Triển Phi vừa bị phỏng lại còn bị lệch xương bánh chè nên không tiện hoạt động mạnh, chỉ hy vọng ít ra có thể lưu lại người hiểu rõ mình nhất giúp chiếu cố vài ngày, còn cam đoan sau khi tháo bỏ băng vải cùng thạch cao sẽ để Quý Ngật Lăng quay về Anh.

Triển Phi khi nói tương đối thành khẩn, ngoài ra hơn phân nửa cũng đã điều tra qua năng lực của Danny. Nếu tay trợ lý trước kia không bị gãy xương, e rằng có đánh chết hắn cũng sẽ đem Quý Ngật Lăng đuổi ra đầu tiền tuyến, nếu không, chỉ sợ toàn bộ công sức từ trước đến nay đều sẽ trôi sông đổ biển hết.

Điều khiến Quý Ngật Lăng càng thêm bất ngờ chính là Danny đã rất dễ chịu đáp ứng hắn, y nói: "Chỉ cần Elan nguyện ý lưu lại, tôi bên này sẽ không để anh ta phải thất vọng."

Đầu tiên là cho Triển Phi biết các bí mật thương nghiệp của bọn họ để hắn nắm rõ. Sau khi biết kế hoạch xâm nhập thị trường được chuẩn bị chu đáo, tiến hành tuần tự, hắn đương nhiên sẽ yên tâm, cũng tin tưởng bọn họ có năng lực thay hắn hoàn thành chiến dịch này. Nhưng vô luận có nói thế nào đi nữa, tại thời điểm mới bắt đầu thực thi kế hoạch, Danny cũng không nên cứ như thế tín nhiệm, tiết lộ hết tất cả, mặc dù người kia đúng là nhân vật đã ủy thác phương án tác chiến lần này.

Đây không phải là hành vi mà Danny sẽ làm, nhưng y quả thật đã không hề do dự làm như vậy.

Về sau, việc càng ngoài ý muốn chính là, y còn hào phóng đẩy Quý Ngật Lăng về phía Triển Phi. Trước khi lên máy bay, Danny nhẹ nhàng ôm lấy con người mà mình yêu vô cùng nói: "Bên kia tôi có thể tự mình chống đỡ, hy vọng trước khi tôi không gánh vác nỗi nữa anh có thể nhanh chóng trở về."

Cau mày, hiếm khi nào Quý Ngật Lăng trước mặt Danny lại để lộ ra vẻ trách cứ: "Đối với chuyện này, cậu không nên tự chủ trương như vậy."

Không mảy may e ngại, Danny nhìn vào mắt Quý Ngật Lăng, cười nói: "Triển Phi quả thật cần một người lưu lại chiếu cố, mà với con người anh ta, không ai có thể thích hợp hơn anh, huống chi nguyên nhân còn là vì anh."

Không biết tên Triển Phi hỗn đản kia đã thêm mắm thêm muối cái gì, lợi dụng bản tính thiện lương của Danny thương hại hắn. Mày hơi nhíu lại, nhưng Quý Ngật Lăng cũng không phản bác.

"Elan, bỏ qua chuyện ấy không nói, cho dù anh có trở về, anh ta cũng sẽ mỗi ngày quấy rầy anh. Hôm nay nói với anh chỗ nào lại bị thương, ngày mai sẽ than miệng vết thương nào đó bị mẫn cảm, lúc ấy anh còn có thể an tâm công tác được không ?" Danny từ từ, chậm rãi nói xong, ngữ khí ôn hòa: "Cho nên, thà... để anh ở Anh Quốc tâm tình không yên, đắn đo bất định, chi bằng anh ở lại bên cạnh anh ta, cũng sẽ thấy yên tâm hơn. Nếu có vấn đề gì, chỉ cần anh như trước đưa ra phán đoán cùng đề xuất phương hướng, tôi sẽ toàn tâm toàn ý giúp anh thực hiện chúng."

Có lẽ vẫn không thể không thừa nhận, Danny so với bản thân Quý Ngật Lăng lại càng hiểu rõ con người cậu hơn.

Sớm đã tính trước diễn tiến về sau, y đã lựa chọn phương thức đúng đắn nhất, ngăn chặn các tình huống tồi tệ hơn có thể xảy ra. Mỗi lần ở thời điểm bản thân cậu trở nên do dự, y sẽ luôn xuất hiện đúng lúc, sau đó từ phía sau đẩy cậu tiến lên phia trước. Nói một cách tự tư tự lợi thì những việc y làm đều luôn thuận theo nguyện vọng nơi nội tâm sâu kín nhất của cậu. Vậy nên, Danny đối với Quý Ngật Lăng chính là khúc gỗ cứu tinh giữa dòng nước lũ.

Khi cảm thấy ở phía sau có người tiến lại gần, Triển Phi nhanh chóng đem đống thư từ đang xem đậy lại, trực tiếp bỏ vào trong một cuốn sổ bìa đen, khiến tất cả biến mất hầu như không còn, không lưu lại bất kỳ dấu vết nào. Sau đó mới có chút mỏi mệt xoay cơ thể, khẽ tựa vào người của Quý Ngật Lăng.

Trên bàn chất đầy văn kiện, còn có các loại văn bản hội nghị, Triển Phi vẫn như trước bận rộn không có thời gian nghỉ ngơi. Vậy mà cậu còn cho rằng sau hội chợ triển lãm lần này hắn sẽ rãnh rỗi được chút ít, xem ra Quý Ngật Lăng đã xem nhẹ quy mô của tập đoàn Triển Thị.

"Lăng, giúp tôi đứng dậy, tôi muốn đi ngoài một chút." Bởi chân phải tạm thời vẫn chưa thể hoàn toàn dùng sức, Triển Phi mỗi lần di chuyển đều cần người nâng đỡ, ngay cả việc đi vệ sinh cơ bản nhất cũng không có khả năng tự lo liệu.

Mỗi lần nghĩ đến điểm này, Quý Ngật Lăng mới phát hiện ra hàm nghĩa câu nói kia của Danny:"Với anh ta xem ra, không ai có thể thích hợp hơn anh." Vô luận nói thế nào đi nữa, Triển Phi vẫn là một nam nhân cao ngạo không ai sánh bằng, dĩ nhiên không thể nào chấp nhận ngay cả loại sự tình này cũng phải nhờ kẻ khác hỗ trợ.

Nếu có lão bà [là vợ a], có lẽ còn có thể. . . . . . Nghĩ đến hai chữ "lão bà", Quý Ngật Lăng hơi cười khổ một chút. Ai nói hắn không có chứ?

Đỡ Triển Phi đi đến nhà vệ sinh, Quý Ngật Lăng cũng không rời đi mà mặc cho Triển Phi khoác tay lên vai mình, đem một nửa sức nặng tựa vào người cậu, sau đó mới bắt đầu tháo bỏ nút quần. . . . . .

Trong suốt quá trình này Quý Ngật Lăng luôn dời tầm mắt sang chỗ khác, thậm chí còn cố ép chính mình không nên suy nghĩ quá nhiều. Hoàn toàn không giống như sau khi liều lĩnh khơi mào dục vọng, một tuần bóng ma ám ảnh kia vẫn còn tồn tại, hơn nữa cũng đã ăn sâu bén rễ, nếu nhìn thấy vẫn khiến cậu ít nhiều phải nhớ lại, nỗi thống khổ từ lâu đã triệt để che phủ niềm hạnh phúc nơi cậu.

Nhẹ run rẩy một chút, Triển Phi một lần nữa đem dục vọng nhét trở vào trong quần, cài khóa lại. Hắn lơ đãng nhìn phản ứng của Quý Ngật Lăng, hơi hơi nhíu mày.

Không nói gì thêm, Triển Phi sau khi rửa sạch tay thì nhờ vào sự giúp đỡ của Quý Ngật Lăng trở về bàn tiếp tục công tác, vùi đầu vào công việc, thật giống như Quý Ngật Lăng ở đây chính là để hỗ trợ, chiếu cố sinh hoạt hằng ngày của hắn.

Không phải là một bữa tiệc lớn, thậm chí còn không đủ tư cách được gọi là thức ăn nhà nấu. Quý Ngật Lăng xem ra chỉ đơn giản đem nguyên liệu bỏ vào trong nước luộc, nhiều nhất chỉ coi như có thể lấp đầy cái bụng, không đến mức phải chết đói.

Đương nhiên lần đầu tiên ăn bữa cơm do Quý Ngật Lăng nấu, Triển Phi lại hoàn toàn không vì thức ăn đơn điệu mà bất mãn, lại còn ăn rất ngon miệng. Mỗi lần ngồi vào bàn hắn đều nói một chút về chuyện trước kia giữa bọn họ, không biết là cố ý hay vô tình.

Quý Ngật Lăng có khi sẽ đáp lại hắn vài câu, nhưng phần lớn thời gian cậu đều không tham gia vào câu chuyện. Sau khi nghe những hồi ức do Triển Phi kể lại, cậu trong lòng chỉ phản bác:"Ngu ngốc, chuyện căn bản không phải như vậy."

Quý Ngật Lăng không nghĩ tới cuộc sống chung mà cậu từng mong chờ rất lâu trước kia lại diễn ra ở nơi này. Không phải Thượng Hải, cũng không phải Anh Quốc, mà mạc danh kỳ diệu ở Tokyo Nhật Bản, thủ phủ của một đất nước thứ ba. Không cách nào kéo dài cả đời, dù vậy hai tuần lễ này, cũng xem như giấc mộng đã trở thành sự thật.

Thu dọn chén dĩa, Quý Ngật Lăng cũng chuẩn bị tiếp tục làm việc, định sẽ cùng Danny tổng kết lại toàn bộ thành quả công việc ngày hôm nay. Đúng lúc này, Triển Phi lại gọi cậu, thật có loại tư thế lão gia cho gọi người hầu, một ngày đều gọi tới mấy lần.

"Lăng ──"

"Làm sao vậy?" Không thấy có tình huống gì bất thường nhưng Quý Ngật Lăng vẫn thoáng có chút khẩn trương.

Bất đắc dĩ ngẩng đầu nhìn Quý Ngật Lăng, Triển Phi lộ ra biểu tình khó chịu mất tự nhiên, đưa tay túm lấy băng vải trước ngực: "Cả người tôi ngứa quá. . . . . ."

Giống như để chứng minh những lời mình vừa nói, động tác trên tay của Triển Phi càng lớn hơn, tựa như hận không thể từ trên người cào xuống một miếng thịt. Nhân lúc hắn có ý đồ dùng sức một lần nữa, cổ tay đã bị hung hăng giữ lấy.

"Miệng vết thương khi khép lại sẽ hơi ngứa một chút, anh muốn làm cho nó vỡ ra một lần nữa sao?" Nhíu mày, Quý Ngật Lăng không hài lòng trách mắng.

CHƯƠNG 44

.

Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn

Trans : QT

Edit : Lovely-Panda

.

Thuyết bất thanh, đạo bất minh(*), vừa ngang bướng, vừa bất đắc dĩ, nhưng đa phần lại giống như van xin, tựa ánh mắt của đứa trẻ nhìn bố mẹ nó khi phải lòng món đồ chơi nào đó ngoài cửa hàng vậy.

Nhưng lúc phát hiện sự so sánh khập khiễng này của mình, Quý Ngật Lăng không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, người đàn ông đã lớn như vậy thật đúng là khiến cậu phải dựng tóc gáy.

Nhanh chóng đem suy nghĩ đang phân tán khắp nơi lôi trở về, Quý Ngật Lăng thấy Triển Phi vẫn như trước hiên ngang bất khuất không chịu từ bỏ vừa vươn tay nắm lấy băng vải quấn quanh bụng, vừa lẩm bẩm nói thầm: "Ngứa muốn chết, không thể chịu nỗi nữa."

Khe khẽ thở dài. Không phải là do Quý Ngật Lăng phóng đại, trước kia lúc Triển Phi kiêu ngạo cuồng vọng, cũng không phải chưa từng bị kẻ khác hãm hại qua. Nghiêm trọng nhất là có một lần hắn bị chém đến ba bốn nhát, từ khi bị tập kích đến khi khâu miệng vết thương dù hoàn toàn không cần dùng tới thuốc tê, Quý Ngật Lăng cũng chưa từng thấy hắn kêu rên lấy một tiếng. Hơn nữa, ngay cả khi bị nồi nước sôi đổ lên người nóng như thế mà vẫn nhịn được, bây giờ có hơi ngứa một chút, với sự tự chủ vốn có của Triển Phi tại sao lại không thể chịu nỗi?

Tiếp tục kiên nhẫn lấy tay khống chế bàn tay đang cào gãi bậy bạ khắp nơi của Triển Phi, sự kiên quyết trong ánh mắt của Quý Ngật Lăng không chút nhân nhượng.

Bây giờ nếu đem miệng vết thương một lần nữa cào rách, vậy không phải là kiếm củi ba năm thiêu một giờ sao? Lại phải tiếp tục chịu đựng thêm vài ngày để chờ cho miệng vết thương đóng vảy?

"Lăng, ngày mai sẽ tháo băng, nếu làm sớm hơn mười mấy tiếng cũng không quá quan trọng, giúp tôi tháo băng ra luôn đi, thật sự rất khó chịu. . . . . ." Triển Phi yếu thế nói xong, vả lại còn có ý đồ di chuyển cổ tay bị nắm chặt nhưng phát hiện Quý Ngật Lăng hoàn toàn không có ý buông ra, hắn một lần nữa nâng mắt ngước nhìn người trước mặt.

Bởi hai tay không bị thương nặng lắm, Triển Phi thật muốn vùng thoát, Quý Ngật Lăng cũng không thể nào giữ mãi được. Đương nhiên hắn cũng biết nếu làm vậy, Quý Ngật Lăng chắc chắn không còn muốn cản hắn nữa mà sẽ xoay người bỏ đi.

"Cố gắng nhẫn nại thêm chút nữa."

"Nhưng thật sự rất khó chịu, lần này bị băng nhiều như vậy, không biết có phải vì không khí lưu thông không được, làm da thịt bị hư thối hết rồi hay không?" Có lẽ sau lưng bị một trận ngứa ngáy, Triển Phi mất tự nhiên hơi vặn vẹo thân thể, ý đồ muốn cử động ma sát để làm bớt đi một ít cảm giác khó chịu, chân mày cũng bắt đầu nhíu chặt. Không phải hắn ngượng ngùng, tuy rằng không gạt bỏ hy vọng Quý Ngật Lăng sẽ càng chú ý đến mong muốn ích kỷ này của mình, nhưng cảm giác dường như từng tấc từng tấc da thịt có vô số những con côn trùng đang bò qua bò lại, thật sự rất khó kiềm chế, chỉ hận không thể dùng móng tay hung hăng cào xé, thẳng đến khi cơn đau rát thay thế cảm giác ngứa ngáy hiện tại, nếu được vậy sẽ thoải mái hơn rất nhiều.

Anh chẳng qua là sợ làn da bị hư thối, nhưng không phải vết thương cần phải được băng bó để mau lên da non đấy sao?

Quý Ngật Lăng cũng chau mày buông hai tay Triển Phi ra, rồi cầm lấy một xấp văn kiện có chất liệu cứng ở trên bàn nhẹ nhàng vỗ lên lưng hắn. Khi làn gió nhè nhẹ thổi qua miệng vết thương, cảm giác ngứa ngáy khiến người ta khó nhẫn nại cũng giảm sút không ít.

"Ngày mai nói là tháo băng, nhưng căn cứ theo mức độ phỏng của anh những nơi bị phỏng nặng vẫn cần được thay thuốc một lần nữa, anh bây giờ nếu tháo ra hết sẽ khiến miệng vết thương chưa lành hẳn bị nhiễm trùng thì phải làm sao đây?" Giọng điệu cậu ôn hòa nhưng khí thế thật mãnh liệt, đến khi Triển Phi chịu khuất phục chậm rãi hạ mắt xuống.

Không biết có phải vì bị hành động này của Quý Ngật Lăng làm cho cảm động, hay bởi câu nói của cậu có chứa tính khiêu khích, Triển Phi dường như đã nhún vai chịu thua. Hắn cũng cầm lấy hai tờ văn kiện bắt đầu quạt vào những vị trí ngứa ngáy khó chịu trên người.

"Tôi cảm thấy cả người đều thật hôi thối." Triển Phi nói xong câu này thì cúi đầu ngửi ngửi thân thể của mình, trưng ra biểu tình bất mãn: "Nếu không cho tôi tắm rửa, tôi sẽ phát điên mất."

Chỉ sợ đây mới là nguyên nhân chính yếu. Quý Ngật Lăng nhẹ quay mặt xem thường.

"Vậy tôi giúp anh mang chậu nước ấm vào lau người." Bởi vì không thể tắm rửa, nếu cũng không thể lau chùi cơ thể, Triển Phi tuyệt đối sẽ ngay ngày đầu tiên đem toàn bộ đống băng vải vướng víu chết tiệt này xé bỏ. Nên từ khi bị thương hắn đã hình thành thói quen lau người hàng ngày. Nhưng hôm nay vẫn chưa tới giờ đi ngủ, hắn đã bắt đầu ầm ĩ, chỗ này không thoải mái, chỗ kia khó chịu, đúng là hiếm thấy. Liếc mắt nhìn trên một trăm bức mail chưa kịp đọc trên máy, Quý Ngật Lăng hôm nay đến 12h e rằng sẽ không có khả năng được nghỉ ngơi.

Vì quạt cho Triển Phi, Quý Ngật Lăng có hơi hơi cúi xuống, khi nói câu kia cậu cũng theo bản năng nhìn về phía Triển Phi thì mới ý thức được hai người tựa vào nhau rất gần, tầm mắt cũng cơ hồ song song, chỉ cần hơi nghiêng người về phía trước một chút là có thể cảm nhận được một cách rõ ràng hơi thở của đối phương. Muốn đứng thẳng lên hoặc lui ra phía sau vài bước, nhưng tầm mắt một khi đã tiếp xúc, lại ở dưới ánh nhìn chăm chú của Triển Phi, Quý Ngật Lăng giống như bị điểm huyệt, không thể nhúc nhích.

Không lập tức đáp lời, Triển Phi cứ như thế nhìn Quý Ngật Lăng, ngọn lửa trong con ngươi màu xám tro không cách nào che giấu.

Hai người không ai động đậy, cũng không ai làm ra hành động khó lường bất ngờ nào, cho dù là nhíu mày hay có ý đồ mãnh liệt, chỉ bất động ái muội đối diện nhau, mãi đến khi Triển Phi dời tầm mắt, nói: "Được."

Quý Ngật Lăng chưa từng thử nghiền ngẫm nguyên nhân sự nhẫn nại này của Triển Phi là gì. Tình dục đã bị khơi mào, hắn cũng không phải là kẻ giỏi chịu đựng, cho rằng mình không để lộ ra thái độ cự tuyệt hắn sẽ tiến thêm một bước, ai ngờ người né tránh trước tiên lại là hắn. Trong khoảng khắc tầm mắt va vào nhau, bản năng của Quý Ngật Lăng cũng bị dòng điện lưu kia mãnh liệt đánh tới.

Nhưng mà, đối với hai kẻ đã sớm vô cùng quen thuộc lẫn nhau như bọn họ mà nói, phần nhạc đệm nho nhỏ trước kia sẽ không có khả năng dễ dàng bị dập tắc, về sau thì cứ thuận theo tự nhiên mà bùng phát.

Không thể khẳng định có phải do cảnh đứng hình ban nãy gây ra hay không, nhưng dục vọng đã được khơi mào sẽ vô pháp biến mất, tình huống này cùng với khung cảnh mặt đối mặt tràn ngập điện lưu kia không phải là không có quan hệ.

Đem khăn mặt sau khi đã giúp hắn chà lưng sạch sẽ vắt khô, chuẩn bị đưa cho Triển Phi để hắn tự mình lau mặt thì cổ tay liền trực tiếp bị giữ chặt. Triển Phi nhìn thẳng vào Quý Ngật Lăng, ngọn lửa dục vọng trong đôi mắt đã triệt để bốc cháy dữ dội.

Ba ngày, ba ngày trước Triển Phi thật ngoan ngoãn vâng lời, cho dù là lau người hay đi ngoài đều không làm ra bất kỳ hành vi nào vượt quá khuôn phép. Lấy tần suất động dục của Triển Phi mà nói thì cũng coi như đã đạt tới cực hạn.

Nhẹ nhàng liếc mắt nhìn dục vọng của hắn đã ngẩng cao đầu, Quý Ngật Lăng hơi hơi nhíu mày.

"Chỉ một lần thôi, Lăng, giúp tôi có được không?" Trong ánh mắt kia hơn cả chờ mong và cấp bách, phần nhiều chính là cầu xin. Đúng vậy, chết tiệt, cậu cư nhiên từ trong mắt Triển Phi thấy được sự cầu xin!

Trong giây phút đó đầu Quý Ngật Lăng đánh oanh một cái, lập tức nổ tung, không phải tức giận, cũng không phải kích động, mà là bị làm cho ngây ngốc, khả năng tự suy xét đều mất hết. Cậu không có bất luận phản ứng nào mà cứ như vậy để mặc Triển Phi vốn đang nắm lấy khăn mặt trên tay cậu, sau đó chậm rãi, chậm rãi lôi kéo, dần dần hạ xuống phía dưới.

Trong suốt quá trình này, Triển Phi vô cùng tập trung, không hề dời tầm mắt khỏi gương mặt của Quý Ngật Lăng.

"Tôi xin cậu, chỉ dùng tay thôi. . . . . ." Lần này là lời nói dụ dỗ mê hoặc.

Khi đầu ngón tay cách lớp vải chạm phải bộ vị vẫn nóng bỏng như cũ, Quý Ngật Lăng theo bản năng ra sức rút tay về nhưng không thành công, khí lực của Triển Phi không hề nhỏ chút nào, sự trói buột nơi cổ tay không mảy may suy giảm, hai người giằng co đọ sức một lúc trong im lặng.

"Đừng ── Triển Phi, tôi làm không được ──" không tiếp tục ngây người nữa, sau khi biết được ý đồ của Triển Phi, Quý Ngật Lăng ngược lại không nổi giận nhưng cậu càng sợ hãi nhiều hơn, cả người lùi về phía sau chỉ muốn đào thoát.

Có thể làm tình, có thể hôn môi, nhưng trong tình huống dục hỏa đốt người lại không thể chân chính vì kẻ khác thủ dâm, riêng chuyện này Quý Ngật Lăng làm không được.

Dục vọng nam tính nóng vô cùng, vừa cứng, vừa hơi run rẩy, tất cả đều khiến cậu vô pháp khống chế mà nhớ lại hình ảnh bị Triển Phi cưỡng ép khi đó. Hung khí kia không chút thương xót ở nơi bị thương máu chảy đầm đìa trong cơ thể cậu rong ruổi, đâm mạnh vào bích tràng, khiến dạ dày bị trấn động mạnh, cả người quay cuồng, buồn nôn đến nghẹt thở, làm cậu có loại ảo giác như đang bị nghiền nát.

Nhưng Triển Phi căn bản không để ý đến những lời này của Quý Ngật Lăng mà độ nhiên vươn tay ôm chầm lấy phía sau của cậu, bất ngờ dùng sức kéo cậu về phía mình, Quý Ngật Lăng trong nháy mắt không kịp đề phòng, bị hắn nhẹ nhàng hôn lên bộ vị phía trước của cậu.

Quả nhiên nơi đó đã nổi lên phản ứng, mặc cho cách một lớp vải vẫn có thể dễ dàng cảm nhận được sức nóng của nó. Triển Phi không tạm dừng mà sau khi dùng răng cạ nhẹ lên khối dục vọng bị bao bọc, liền nhờ vào răng và đầu lưỡi chậm rãi kéo khóa quần Quý Ngật Lăng xuống.

Quý Ngật Lăng nhìn thấy hành động đó của Triển Phi thì hít sâu một hơi, không thể nhẫn nại mà càng cứng thêm vài phần. Mái tóc đen không ngừng chuyển động cùng biểu tình thỉnh thoảng ngẫu nhiên ngước mắt nhìn cậu đều khiến toàn bộ máu huyết của Quý Ngật Lăng chạy ngược xuống phía dưới, kích động đến mức chỉ muốn lập tức áp đảo hắn.

Bởi vì bị dời đi lực chú ý, Quý Ngật Lăng đã không phát hiện Triển Phi một lần nữa lơ đãng kéo tay cậu hướng về phía dục vọng cũng đang dựng thẳng của hắn, nhẹ nhàng mở ra năm đầu ngón tay, ép lòng bàn tay cậu bao lấy.

.

.

————————-

(*)Thuyết bất thanh, đạo bất minh : Nói không nghe tiếng, nhìn không thấy đường, ý chỉ có nói, có giải thích thế nào cũng không hiểu được.

CHƯƠNG 45 (Thượng)

.

Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn

Trans : QT

Edit : Lovely-Panda

.

Cách lớp quần lót nhẹ nhàng liếm mút, Triển Phi cơ hồ có thể cảm thấy dục vọng của Quý Ngật Lăng cứ mỗi giây lại càng thêm bành trướng và nóng bỏng. Đầu lưỡi lướt qua khối dục vọng, thậm chí thỉnh thoảng hắn còn cảm giác thấy mạch máu gồ ghề, co giật theo từng nhịp thở hổn hển của cậu.

Bàn tay đặt ở mông cậu cũng trở nên không an phận, liên tục xoa nắn, trắng trợn vuốt ve chiếc mông cánh hoa hơi nhếch lên, co giãn đàn hồi, cảm thụ những khối cơ tinh tế săn chắc. Ấn tượng tốt đẹp hầu như khiến Triển Phi kiềm lòng không đặng muốn lập tức sáp nhập vào khe hở kia, nhưng ký trí hắn biết, nơi kia không chạm vào được, ít nhất là hiện tại không cách nào chạm vào được.

Quý Ngật Lăng bị Triển Phi khiêu khích đến dục hỏa đốt người. Trong khoảng khắc đỉnh dục vọng cứng rắn của cậu chạm vào môi lưỡi mềm mại của hắn, cậu biết đời mình coi như xong rồi, thoát không được cũng không muốn thoát, chỉ mong phóng thích hết tất cả để được hưởng thụ cảm giác âu yếm tuyệt diệu này.

Mãi đến khi không thể chịu nỗi sự trói buộc của quần lót được nữa, cảm giác giày vò thật khó nhẫn nại.

Cậu muốn tiến vào trong khoang miệng ấm áp kia, khao khát này quá mức mãnh liệt, nhưng lại bị quần lót gắt gao phong bế, khiến khối dục vọng càng cường ngạnh hướng lên phía trước, càng thêm bành trướng siết chặt.

Biên độ vặn vẹo ngày một lớn hơn, Quý Ngật Lăng trở nên nóng nảy không thể khống chế, ngón tay chống trên bả vai Triển Phi cũng không tránh khỏi bấu mạnh, lực đạo tựa như muốn đâm thủng da thịt.

Biết Quý Ngật Lăng thống khổ, Triển Phi cũng không định để cậu phải chờ lâu thêm nữa. Khi cậu sắp tự mình lấy tay lột bỏ cái quần vướng víu kia, Triển Phi đã nhanh hơn một bước, đôi tay trước đó vẫn còn vuốt ve cặp mông của cậu đột nhiên dùng sức, vừa nhanh vừa dứt khoát trực tiếp đem chiếc quần lót đã bị ướt một mảng lớn kéo xuống.

"A ──── ô ân ──"

Cơ hồ cùng lúc đó dục vọng được phóng thích bật nảy ra ngoài, nó thậm chí còn chưa kịp hấp thụ bầu không khí tự do đã lập tức bị Triển Phi nuốt mất. Khi đỉnh đầu bị hút thật sâu vào trong vòm miệng vừa chặt lại vừa nóng, Quý Ngật Lăng hưng phấn đến mức nhịn không được mà phát run, tiếng rên rỉ thỏa mãn vừa tràn ra ngoài liền bị cậu một lần nữa mạnh mẻ nuốt trở lại.

Không cho cậu có nhiều thời gian nghỉ ngơi, Triển Phi sau khi há miệng ngậm lấy dục vọng của Quý Ngật Lăng thì bắt đầu điên cuồng chuyển động ra vào, dùng nội bích siết chặt bên trong khoang miệng cùng với đôi môi mềm mại nhanh nhẹn âu yếm khối dục vọng đã bị khiêu khích đến sắp nổ tung vì sung huyết. Trong khi chuyển động không ngừng, đầu lưỡi thậm chí còn cố ý khiêu khích phần đỉnh tối mẫn cảm, sau khi mút vào thật sâu thì nhả ra, rồi trực tiếp liều mạng chọc vào chiếc lỗ nhỏ ở phía trên. Quý Ngật Lăng vốn bị kích động mãnh liệt nên đã không còn nhiều tự chủ, rốt cuộc vô pháp nhẫn nại, lực trên tay vì vậy cũng tăng thêm vài phần, tuyệt đối quên mất thứ tay trái cậu đang nắm chính là nguồn gốc vận mệnh của Triển Phi.

"A ──── thoải mái ── Phi ── tiếp tục ────" Khi Quý Ngật Lăng đang sung sướng gầm rú thì trên trán Triển Phi mồ hôi đổ ra thành từng hạt. Khốn kiếp, căn nguyên vận mệnh thiếu chút nữa đã bị bẻ gẫy.

Có lẽ ở loại thời điểm này nếu còn ý đồ muốn để Quý Ngật Lăng giúp mình thủ dâm thì có vẻ quá sức mạo hiểm. Triển Phi chần chờ trong nửa giây, cân nhắc trước hết liệu có nên dời bàn tay vẫn còn nắm giữ dục vọng của chính mình hay không.

Nhưng Quý Ngật Lăng không cho Triển Phi có nhiều thời gian suy nghĩ, bàn tay vốn nguyên bản chống trên bả vai hắn không biết từ khi nào đã chuyển ra sau đầu. Trong nháy mắt khi hắn vẫn còn đang lưỡng lự thì đột ngột dùng sức một lần nữa đẩy mạnh, đâm thẳng vào nơi sâu nhất bên trong yết hầu.

"Ô ──" cảm giác đau đớn khi bị xuyên xỏ lập tức ập đến. Nhưng chưa kịp thuyên giảm Quý Ngật Lăng đã mất kiểm soát cầm lấy đầu Triển Phi, tốc độ đâm ra rút vào điên cuồng hết lần này đến lần khác, cậu không dừng lại mà càng hận không thể đâm thủng cổ họng của Triển Phi.

Theo tốc độ càng lúc càng nhanh, càng lúc càng vô pháp khống chế, Quý Ngật Lăng đã sớm thu lại bàn tay bị ép đặt lên dục vọng của Triển Phi, rồi dùng cả hai tay giữ chặt lấy đầu hắn, gia tăng thêm lực trừu sáp, mặc tình rong ruổi.

Môi Triển Phi đã tê dại, lưỡi cũng không thể nhúc nhích được nữa, chỉ có thể buông lỏng chịu đựng bị cậu cưỡng chế, sáp nhập hết lần này đến lần khác. Cảm giác đau đớn khi khoang miệng bị lực húc mãnh liệt chiếm giữ làm căng đầy, hoàn toàn khác với khi dùng phía sau để làm tình, bên trong cổ họng tuyệt nhiên vô pháp tiếp thu những trận đâm xuyên liên tục. Chúng không hề mang đến bất kỳ cảm giác khoái cảm nào, từng trận buồn nôn chen lẫn đau đớn và tê dại khiến Triển Phi muốn phát điên.

Nhưng dù vậy, hắn vẫn không cách nào ngăn cản Quý Ngật Lăng. Hắn có thể đẩy cậu ra, cũng có thể vùng thoát khỏi sự khống chế của cậu, thậm chí còn có thể dùng răng để bày tỏ sự phản đối, nhưng hắn đều không làm, mà mặc cho Quý Ngật Lăng thỏa sức xuyên xỏ càng lúc càng kích động. Sau một động tác đâm sâu cực nhanh cuối cùng, cậu phun toàn bộ vào trong yết hầu của hắn.

Triển Phi căn bản không kịp phun ra, dòng chất lỏng trắng đục cứ như thế từ cuống họng trực tiếp chảy xuống dạ dày.

"Khụ, khụ ──" Sau khi được buông ra, Triển Phi thống khổ xoay đầu ho liên tục, cảm giác khó chịu dường như không chịu biến mất, bên trong yết hầu vô cùng ngứa ngáy, hắn chỉ hận không thể dùng cách ho khan để xé rách nó.

Quý Ngật Lăng sau khi được phóng thích thì không nói gì, bản thân bất đắc dĩ lần nào cũng bị mất kiểm soát, nhưng cảm giác vừa rồi quá mức tốt đẹp, khiến người ta phải mất hồn. Dường như chỉ cần hơi nhớ lại hình ảnh được khoang miệng ấm nóng chặt chẽ ấy nuốt vào, đều có thể làm cho bộ vị vừa được phóng thích kia lại lần nữa hùng dũng dựng thẳng dậy.

"Mau uống nước súc miệng đi." Nhìn thấy bộ dáng thống khổ của Triển Phi, Quý Ngật Lăng vẫn không đành lòng thậm chí còn có chút tự trách.

Quay đầu, Triển Phi hơi thở gấp, bờ môi run rẩy, vì bị giày vò mà sưng đỏ, theo hô hấp khẽ mở ra khép lại, tựa như đang khiêu khích. Còn đôi mắt luôn tràn ngập cường thế cũng bởi vì chịu sức ép kịch liệt ban nãy mà ngấn chút hơi nước ──

Rốt cuộc mất hết khả năng suy xét, Quý Ngật Lăng trực tiếp nâng đầu Triển Phi, khẩn cấp hôn lên môi hắn.

.

.

.

.

_____________(((¯¯¯¯¯¯¯¯¯'°¤ø,¸oOo¸,ø¤°'¯¯¯¯¯¯¯¯¯)))______________

CHƯƠNG 45 (Hạ)

.

Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn

Trans : QT

Edit : Lovely-Panda

.

Môi hôn quấn quýt càng lúc càng không thể khống chế, tựa như không phải vì muốn khiêu khích dục vọng của đối phương mà là trăm phương nghìn kế dùng tất cả kỹ xảo để hôn người kia. Thậm chí dùng lưỡi liếm cả hàm trên, lướt qua lợi, ngay từ lúc ban đầu chỉ có duy nhất một mục đích, chính là muốn đem đối phương tuyệt đối chiếm hữu.

Lưỡi giao triền cùng một chỗ, tiết ra càng nhiều nước bọt rồi trườn theo khóe môi của Triển Phi chảy xuống dưới, căn bản chưa kịp lau đi đã bị Quý Ngật Lăng gần như điên cuồng chiếm đoạt, giống như nóng lòng muốn lập tức ngấu nghiến toàn bộ môi lưỡi của hắn rồi nuốt xuống bụng. Dưới mỗi cái chuyển động, lưỡi Quý Ngật Lăng đều duỗi ra rồi luồn vào thật sâu, cuốn lấy lưỡi Triển Phi, sức lực cũng rất lớn, bức hắn chỉ còn cách phải thuận theo động tác của cậu.

Bên trong khoang miệng mùi vị nam tính đậm đặc càng làm Quý Ngật Lăng khó lòng giữ được bình tĩnh, "Đó là hương vị của chính mình, bên trong miệng của Triển Phi có hương vị của chính mình. . . . . ." Chỉ cần nghĩ đến điểm này, liền khiến cậu càng thêm sung huyết bành trướng. Bộ vị đã được thỏa mãn ban nãy một lần nữa tham lam gắng gượng ngẩng đầu, hơn nữa còn nhanh chóng đạt tới mức cực hạn.

Thời điểm hai người hôn môi, Triển Phi cũng vì bản thân mà thủ dâm. Hắn muốn được phóng thích, đã kìm nén suốt ba ngày, hắn không thể nhẫn nại được nữa. Nhưng Quý Ngật Lăng vẫn còn bài xích các động tác âu yếm của hắn, vì vậy nụ hôn mang đầy tính xâm chiếm này liền trở thành sự kích thích tốt nhất.

Triển Phi sẽ không bỏ qua cơ hội này.

Biên độ động tác ma sát lên xuống rất lớn, hô hấp của Triển Phi cũng trở nên đứt quãng, từ giữa những nụ hôn tràn ra tiếng rên rỉ thoái mái, khiến Quý Ngật Lăng có loại ảo giác toàn bộ xương cốt đều nhũn ra, toàn thân nháy mắt dại đi như bị điện giật.

SHIT! Căn bản không thể nhẫn nhịn được nữa, trong một khoảng khắc, Quý Ngật Lăng thầm nghĩ muốn hung hăng đẩy Triển Phi ngã xuống đất, liều mạng cưỡng đoạt thân thể hắn, đâm sâu vào trong hắn, triệt để phá nát hắn.

Tựa hồ cảm thấy nụ hôn của Quý Ngật Lăng càng thêm điên cuồng, cả cơ thể đều tràn ngập xao động, vô pháp chế ngự, tay cũng kìm không được bắt đầu dời xuống phía dưới hạ thân của Triển Phi, dĩ nhiên là sau lưng chứ không phải phía trước.

Nhưng tay khi di chuyển, cuối cùng vẫn cưỡng chế dừng lại ở bờ eo. Mà dường như trong nháy mắt, môi lưỡi vẫn đang không ngừng công kích cũng miễn cưỡng đình chỉ, rồi ngay sau đó liền dời đi, khiến Triển Phi hoàn toàn trở tay không kịp, ngay cả miệng cũng chưa kịp khép lại, cứ như vậy há hốc bất khả tư nghị nhìn Quý Ngật Lăng thình lình rời khỏi cơ thể mình.

Dục vọng trong đôi mắt kia mãnh liệt vô pháp khắc chế, nhưng cậu lại mạnh mẽ ngăn lại.

"Đừng đùa với lửa, Triển Phi, anh chớ có khiêu khích tôi." Dù đã liều mạng làm đến giai đoạn cuối cùng, Quý Ngật Lăng xem như vẫn còn một chút lý trí, có thể dùng đầu để suy nghĩ. Cho dù bỏ qua miệng vết thương dễ dàng bị cậu làm rách trở lại, chấn thương nghiêm trọng nhất của Triển Phi vốn là cái đầu gối bị sai vị, hiện đang trong quá trình hồi phục, ngay cả muốn gập lại cũng không được. Ai biết được nếu cậu trong một giây lỡ mất khống chế, để có thể xâm nhập vào nơi sâu nhất sẽ bẻ gập chân hắn, rồi vô tình phá vỡ thạch cao hay không.

Thân thể của Triển Phi lúc này có chỗ nào thích hợp để làm tình cơ chứ !?

Biết Quý Ngật Lăng muốn tốt cho mình. Nhưng đã tới thời điểm mấu chốt, trên tay hắn thậm chí vẫn còn đang nắm chặt khối dục vọng sắp bùng nổ nhưng chưa được phóng thích của chính mình, Quý Ngật Lăng lại cứ như thế mà rời đi! Chết tiệt! Triển Phi hắn sao có thể cho phép được!

"Lăng, ngồi lên đây." Giọng nói không có nửa điểm đùa giỡn, Triển Phi nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang bừng bừng lửa dục của Quý Ngật Lăng.

Hai con ngươi trợn lớn, Quý Ngật Lăng bất khả tư nghị nhìn Triển Phi. Hắn. . . . . . vừa rồi mới nói cái gì !?

Thấy Quý Ngật Lăng vẫn không chịu nhúc nhích, Triển Phi đơn giản tự mình động thủ. Hắn kéo một chân cậu gác lên tấm đệm ở phía bên kia, hình thành thế cưỡi ngựa, ngồi đối diện ngay trên người hắn. Sau đó hắn nắm lấy tay cậu đặt lên vai mình.

"Ôm lấy tôi." Giọng điệu lần này lại càng thêm cường thế, Quý Ngật Lăng nhíu mắt, cuối cùng vẫn vòng tay ôm lấy Triển Phi. Tại khoảng khắc hai thân thể tiếp xúc nhau, Triển Phi liền hôn lên môi cậu, một lần nữa dễ dàng thổi bùng lên ngọn lửa tình ái tạm thời bị dập tắc.

Bởi sự va chạm thân thể, lưỡi cùng lưỡi dây dưa qua lại, lập tức tựa như có một luồng điện lưu chạy thẳng vào cơ thể của hai người, khiến bên dưới của Quý Ngật Lăng theo bản năng dựng thẳng húc lên phía trước, đập vào dục vọng cũng đang nóng hừng hực của Triển Phi.

Hai dương vật cứ như thế trần trụi trắng trợn ma sát nhau, đồng thời không ngừng vừa hôn vừa liếm đối phương, bọn họ thật giống như hai con mãnh thú đang điên cuồng kích động. Khi Triển Phi xòe tay gắt gao nắm chặt cả hai dục vọng không ngừng kích thích lẫn nhau, nghe thấy hai người đồng thời kìm lòng không được khe khẽ rên rĩ, cảm giác sung sướng dễ chịu đó khiến lòng bàn chân cũng phải nóng lên.

Ngón tay của Triển Phi rất lợi hại, mỗi một lần hạ xuống đều chạm tới vị trí mẫn cảm, sức mạnh bỏ ra cũng rất vừa phải. Tại thời điểm hai bên sắp hết nhẫn nại được nữa, hắn mới bắt đầu dùng sức, không ngừng trượt tay lên xuống với cùng một vận tốc, một lực độ và nhiệt lượng . . . . . .

"A a ── thật thoải mái ────"

Tại giây phút dục vọng cả hai đồng thời đạt tới cao trào, Triển Phi không cẩn thận cắn bị thương môi Quý Ngật Lăng, mùi máu tươi trong khoẳng khắc lấp đầy vị giác của hai người.

Không lập tức tách ra mà vẫn duy trì tư thế ôm chặt lấy nhau, Triển Phi buông tay khỏi dục vọng của cả hai, mặc cho chất lỏng đặc sệt vấy bẩn tay hắn, cảm thụ sức nặng đè ép trên người. Hắn vươn tay ôm lấy cả thể trọng lẫn hương vị của Quý Ngật Lăng vào lồng ngực, tình ý tràn đầy khó dằn mút lấy cổ cậu, rồi mơ mơ hồ hồ, nhẹ nhàng ấn lên đó một nụ hôn.

Vị trí nơi bị đôi môi cánh hoa mềm mại hôn lên mang đến kích thích hoàn toàn không kịp đề phòng, lập tức giống như bị kim châm, hung hăng đâm vào thân thể Quý Ngật Lăng, làm cậu trong phút chốc tỉnh táo trở lại.

Chính mình rốt cuộc đang làm gì? Mình và Triển Phi con mẹ nó rốt cuộc đang làm gì!? Hiện tại chúng ta, đến tột cùng là loại quan hệ gì!?

Không đẩy Triển Phi vẫn còn đang hưởng thụ dư vị của cao trào vừa rồi ra, Quý Ngật Lăng gắt gao nhíu mày, có phần không thể chịu nỗi bản thân nhắm chặt hai mắt lại.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro

Tags: