Quyển I 6 - 10
CHƯƠNG 6
.
Tác giả : Tam hào Dương Tiễn
Trans : QT
Edit : Lovely-Panda
.
Quý Ngật Lăng quả nhiên ngay ngay hôm sau đã liên hệ lại với Triển Phi, nói bọn họ chấp nhận thử đánh cuộc cho kế hoạch lần này, đồng thời yêu cầu Triển Phi sau khi bớt chút thì giờ chỉnh sửa lại hợp đồng thì chuyển qua cho cậu. Không ngờ triển Phi lần này trái lại vô cùng dễ chịu, nói rằng hợp đồng Quý Ngật Lăng gửi đến hắn đã xem qua, không có chỗ nào cần phải sửa chữa, nhờ vậy mà thời gian ký kết đã được rút ngắn đi rất nhiều.
Quá trình đặt bút ký hợp đồng chính thức tựa hồ càng thêm mau gọn nhanh lẹ. Như trước ở trong văn phòng của Triển Phi, Quý Ngật Lăng mang theo trợ lý tiến vào, tay trợ lý vừa nhác thấy Triển Phi thì lập tức lộ ra bộ dáng thành kính cúi đầu vô cùng cảm kích, còn bồi thêm một trận những lời lẽ khách sáo linh ta linh tinh, gì mà bản thân không uống được rượu mạnh, may nhờ có Triển tổng quan tâm chăm sóc chu đáo. Sau đó mới ngượng ngùng ngồi xuống bên cạnh Quý Ngật Lăng lấy ra bản hợp đồng.
Cho dù là kẻ vốn bình tĩnh như Triển Phi, nhưng đối với hành động vừa rồi cũng có hơi lúng túng, nhướng mày nhìn sang Quý Ngật Lăng hàm ý sâu xa, thế nhưng ánh mắt đối phương lại làm ra vẻ ta đây cái gì cũng không biết. Tên trợ lý hơn phân nửa sau khi tỉnh lại, phát hiện đang nằm trong phòng nước nóng cao cấp đã không khách khí mà hưởng thụ một phen, dù sao chi phí đều sẽ được tính hết lên đầu Triển Phi.
Triển Phi không đặt nghi vấn cũng không nói gì, không hề cố ý gây khó dễ, các hạng mục trong hợp đồng hợp tác do phía công ty Quý Ngật Lăng cung cấp khá ổn thỏa.
Sau khi việc ký kết hoàn tất, hai người bắt tay tượng trưng, giống như lúc trước, ngón tay vừa chạm nhẹ đã nhanh chóng tách ra, nhưng lần này người thu hồi tay trước là Triển Phi.
Sau khi an bài một ít công tác, Triển Phi hỏi Quý Ngật Lăng có muốn ở phòng 711 tại Kim Hải Ngạn trong khoảng thời gian lưu lại đây không. Dù sao đó cũng là phòng được hắn bao dài hạn, bình thường không hay sử dụng. Nếu bây gờ Quý Ngật Lăng phải nán lại Thượng Hải hơn một tháng, thay vì.... thuê khách sạn, không bằng trực tiếp ở luôn bên kia, Triển Phi sẽ đem chìa khóa giao cho cậu, hơn nữa hứa sẽ không đến làm phiền cậu khi cậu ở đó.
Lắc lắc đầu, Quý Ngật Lăng gần như không hề cân nhắc mà ngay lập tức cự tuyệt ý tốt của Triển Phi. Mặc kệ hắn nghĩ gì, đơn thuần là hảo ý hay có suy tính gì khác, vô luận lý do của hắn là gì, Quý Ngật Lăng cũng sẽ không bao giờ bước vô căn phòng đó. Vả lại, không phải chỉ là tiền phòng khách sạn hơn một tháng thôi sao, số tiền đó đối với công ty của cậu không đáng để vào mắt, huống hồ tiền này sẽ tính cho Triển Phi, Quý Ngật Lăng càng không có trách nhiệm phải thay hắn tiết kiệm.
Triển Phi cũng không vì thành ý của mình bị từ chối mà tỏ vẻ khó chịu, chỉ nhún vai nói, "Chỉ cần cậu ở thấy quen là tốt rồi."
Quý Ngật Lăng trở về khách sạn, trước tiên đi làm thủ tục thuê phòng, sau đó gọi điện về cho gia đình, nói với phụ thân mình vì bận một ít chuyện công nên phải nán lại Thượng Hải một tháng, nhờ ông chiếu cố sự vụ ở công ty, có vấn đề nào lớn thì gọi điện qua cho cậu. Tuy Anh Quốc nói xa thì có xa thật, nhưng ngồi máy bay bất quá cũng chỉ mất khoảng mười mấy tiếng đồng hồ.
Quý Thiên Hùng đương nhiên sẽ không nghi ngờ quyết định của con trai, nếu cậu đã tính như thế, thân làm cha cư nhiên sẽ không can thiệp vào, chỉ mong cậu yên tâm công tác đồng thời chú ý nghỉ ngơi, đừng quá mức lao lực.
Sau khi trao đổi thêm một chút chuyện công việc, Quý Ngật Lăng gác điện thoại, thờ dài, đi vào phòng tắm.
Ngày hôm sau là bắt đầu triển khai kế hoạch chiến đấu, bởi hợp đồng đã được ký kết, cậu và Triển Phi đã cùng thống nhất mục tiêu, hiện tại là thời khắc vì mục tiêu này mà phấn đấu.
Hai người qua lại nhiều hơn, Triển Phi cũng bạo gan để Quý Ngật Lăng tham gia tất cả các hội nghị cao cấp của công ty, thậm chí còn bố trí một phòng làm việc tạm thời cùng tầng với văn phòng của hắn cho Quý Ngật Lăng sử dụng.
Có khi, Triển Phi bởi vì công vụ khác của công ty không thể tham dự các buổi kiểm tra đánh giá sản phẩm của bộ phận sản xuất đồ chơi, cũng sẽ để Quý Ngật Lăng hỗ trợ quan sát, xem như một sự khẳng định đối với năng lực của cậu. Nhưng hành động cho phép một bên thứ ba can dự vào nội bộ công ty quả thật có chút khiến kẻ khác không biết nói sao cho phải. Ngay cả Quý Ngật Lăng cũng cảm thấy mình được trao cho một quyền lực vượt quá quyền hạn, nhưng bất quá nếu ngay cả mấy quản lý bên bộ phận sản xuất đồ chơi không nói gì, thì Quý Ngật Lăng cũng không từ chối. Dù sao bản thân cậu cũng không có ý kiến gì về vấn đề này, nhiều nhất thì cũng chỉ đưa ra một số nhận xét về sản phẩm.
Một tuần kế tiếp, không thể không thừa nhận, hiệu quả hợp tác cùng Triển Phi quả thật rất rõ rệt, hai người vốn là những kẻ làm việc có năng suất, không thích dây dưa dông dài, lại còn rất hiểu nhau. Quý Ngật Lăng rốt cuộc cũng biết Triển Phi để cậu đứng quan sát là nhằm mục đích gì. Bỏ qua mối quan hệ thể xác của hai người trước đây, dù sao cả hai đối với nhau cũng vô cùng quen thuộc, đại khái về việc nắm bắt tường tận ý tưởng của Triển Phi không ai có thể so với Quý Ngật Lăng, cho dù không biết được bước tiếp theo hắn sẽ làm gì, nhưng ít nhất một khi đề nghị, hắn đồng ý hoặc không đồng ý, về điểm ấy, Quý Ngật Lăng vẫn hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Có đôi khi mở miệng cười chế giễu, thật không nghĩ quan hệ của bọn họ từ yêu say đắm biến thành oán hận, rồi từ hai người đã gần như biến thành hai kẻ xa lạ trở thành đối tác làm ăn tốt nhất.
Nên nói sao đây? Triển Phi thật sự là một nhân tài vô cùng lợi hại, có thể tận dụng nguồn tài nguyên ngay bên cạnh để phát huy đến cực hạn.
Tại buổi tiệc chúc mừng việc hoàn tất giai đoạn điều chỉnh sản phẩm cuối cùng cho hội chợ triển lãm đồ chơi sắp tới, Triển Phi hào phóng bao trọn gói cả khách sạn. Không những các quản lý cao cấp mà toàn bộ công nhân nhân viên trong công ty đều được mời đến tham dự, để mọi người cùng chúc tụng và thả lỏng một bữa. Không hề có bất kỳ sự gò bó hạn chế nào, mọi người đều thỏa sức ăn uống vui chơi, rồi sau đó sẽ bắt đầu chuẩn bị cho một chiến dịch khắc nghiệt hơn.
Một lão bản vô cùng hào phóng, không có nhân viên nào lại không yêu mến, cho dù phải liều mạng thì đa số cũng đều sẽ tự nguyện, Triển Phi hoàn toàn biết phải làm thế nào để xử lý mối quan hệ với công nhân. Ngày hôm nay hắn leo đến vị trí cao như vậy thì cũng không phải là một lão hủ hủ bại, toàn bộ đều nhờ vào những người hắn đã tâm đắc tuyển chọn, họ đã hợp lực nâng hắn lên, đồng thời sẽ vì hắn mà bán mạng, hạnh phúc vì tiềm lực của bản thân được phát hiện và trở nên hữu dụng.
Công ty trực thuộc bộ phận sản xuất đồ chơi trẻ em thật sự là do Triển Phi một tay sáng lập, mượn tiềm lực của Triển Thị để duy trì nguồn vốn lúc ban đầu, sau đó tự thân tiếp tục phát triển lớn mạnh.
Khó trách tạp chí Forbes cố ý mời một người Trung Quốc làm nhân vật trang bìa, hắn quả thật có năng lực này, tin rằng trên khắp lãnh thổ Trung Hoa cũng không được mấy người.
Nhiều nhân viên hơn, không khí lại càng thêm náo nhiệt, Triển Phi thân là đổng sự tự nhiên sẽ trốn không thoát. Bị người ta vây quanh kính rượu hết ly này đến ly khác, Triển Phi cũng dỡ xuống vẻ mặt lạnh lùng hàng ngày, thật sự nể tình đáp lễ lại bọn họ.
Biết Triển Phi tửu lượng luôn luôn không tồi, nhưng trận oanh tạc này cũng thật là. . . . . . Con kiến thậm chí có thể ăn voi!
Lần tiến quân vào thị trường hải ngoại này, Quý Ngật Lăng cũng là một trong những người phụ trách chính, đối với tình huống hiện tại thật lòng cảm thán một câu, không hẳn là không ứng phó được với những người mời rượu mình. Ai lại chẳng biết người này trong công ty là do chính Triển tổng nhìn trúng, hiện tại đối với cậu kính rượu cũng giống như cho Triển Phi một chút thể diện, với lại còn được trọng dụng như thế, ai có thể biết được trong tương lai cậu có nhảy vào công ty của bọn họ hay không. Kết quả là dần dần, do được mời rượu mà tách ra lúc ban đầu, từng chút một bị đặt lại cùng một chỗ.
Cơ hồ tất cả những người từng đến bên Triển Phi mời rượu đều đồng thời gọi tên Quý Ngật Lăng, yêu cầu cùng nhau làm một ly rượu mừng.
Cậu bất đắc dĩ nhận lời, thời điểm tay vươn ra để cạn ly, tay cậu vô tình tiếp xúc với ngón tay lạnh lẽo của Triển Phi, trong nháy mắt kia tựa như một lần nữa bị điện giật trúng. Quý Ngật Lăng hơi hơi run rẩy kịch liệt, rượu bị tràn ra ngoài một ít, cũng may không ai phát hiện. Tựa hồ đối với Triển Phi, chỉ cần không tập trung tinh thần, sẽ không cách nào kháng cự được phản ứng bản năng của cơ thể.
Đi qua ba tuần rượu, hầu như mọi người đều đã đến mời rượu xong, có người bắt đầu đề nghị buổi tốt tiếp tục làm thêm tăng hai, Triển Phi cười nói, buổi sáng ngày mai cho toàn bộ nhân viên nghỉ nửa ngày, cả đại sảnh như bùng nổ, mọi người hoan hô điên cuồng.
Không tham dự hoạt động sau đó của bọn họ, Triển Phi cùng Quý Ngật Lăng rời khỏi khách sạn. Lúc đứng cạnh nhau ở ngoài cửa chờ trợ lý mang xe đến hộ tống.
"Vẫn còn cảm thấy chán ghét tôi đúng không? Nên mới chỉ vô tình đụng phải đã lập tức không thể chịu được?" Không nghĩ tới Triển Phi lại đột nhiên nói chuyện với mình, Quý Ngật Lăng ngây ra một lúc, không trả lời câu hỏi của hắn.
Sự run rẩy kia quả nhiên đã bị đương sự là Triển Phi sớm phát hiện ra, hơn nữa còn rất để ý.
Sau một tuần hợp tác như vậy, Triển Phi vừa quy củ cũng rất thành thật, ngoại trừ công việc, không hề xuất hiện cùng một chỗ với cậu quá nhiều, bởi vậy mới cảm thấy thất vọng sao?
"Lăng, tôi không muốn cậu xem tôi như kẻ địch." Xoay người, triển Phi mặt đối mặt với Quý Ngật Lăng đang đứng bên cạnh, sau đó vươn tay thong thả khoác lên đôi vai của cậu.
Cố nén xuống sự run rẩy, Quý Ngật Lăng biết Triển Phi hy vọng chính mình đối xử với hắn tự nhiên hơn, nhưng phản ứng của thân thể không phải là thứ cậu có thể khống chế được. Đáp lại đôi con ngươi có chút bi thương của Triển Phi, Quý Ngật Lăng hít sâu một hơi, từ từ khép hai mắt cố gắng bình tĩnh trở lại.
Bàn tay trên bả vai chậm rãi di chuyển, những ngón tay có hơi mát lạnh, cứ như vậy gắt gao ôm lấy gáy của Quý Ngật Lăng.
Cơn run rẩy thật vất vả mới có thể áp chế lại lần nữa men theo sự đụng chạm trên da thịt bắt đầu nổi lên, tư thế này có chút. . . . . . là tư thế mà Triển Phi thích nhất, chỉ cần bàn tay hắn hơi dùng sức thêm chút nữa, là có thể dễ dàng kéo cậu đến sát bên cạnh, sau đó. . . . .
Là một tư thế hôn môi tiêu chuẩn.
Không thể mặc cho triển Phi lỗ mãng, Quý Ngật Lăng bật mở hai mắt, ngay lúc muốn dùng lực để vùng ra, bàn tay vừa mới vượt quá giới hạn kia đột nhiên khôi phục lại tư thế đặt trên đầu vai, sau đó vỗ vỗ lên bả vai của Quý Ngật Lăng nói, "Cố lên."
Cùng lúc đó, trợ lý cũng vừa lái xe đến chạy ra mở cửa, Triển Phi không nhìn lại Quý Ngật Lăng, xoay người ngồi vào ghế.
CHƯƠNG 7
.
Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn
Trans : QT
Edit : Lovely-Panda
.
Ngay hôm sau buổi tiệc mừng công, cũng là hôm mà Triển Phi cho mọi người được phép nghỉ nửa ngày thì một tin dữ bị lan tràn trên internet, đem cả công ty bao phủ trong một đám mây đen. Quá nhanh, nhanh đến nỗi chưa một ai kịp tỉnh giấc từ mộng đẹp, bên ngoài đã sấm nổ chớp giật vang trời.
Không được xả hơi mà ngay lập tức bị triệu tập hội nghị cấp cao. Nhóm quản lý trẻ tối hôm qua cuồng hoan đến tận nửa đêm nên sắc mặt đều phi thường khó coi, một nửa là do nghỉ ngơi không tốt, một nửa là do bị dọa đến phát hoảng.
Sản phẩm vừa mới được hoàn thành, còn chưa kịp chính thức ra mắt, vậy mà một phần thành quả cư nhiên bị lọt lên mạng.
Áp suất trong phòng hội nghị hiện vô cùng thấp, thấp đến nỗi đủ làm người ta ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn, các quản lý của Bộ phận nghiên cứu phát triển, Bộ phận thị trường cũng như Bộ phận kinh doanh tiêu thụ không ai nói gì, lẳng lặng chờ chỉ thị của Triển Phi.
Ho khan một chút, quản lý Bộ phận nhân sự xung phong phá vỡ sự trầm mặc, "Triển tổng, tôi cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ quặc, trước đây chưa từng phát sinh loại sự kiện bị tiết lộ kế hoạch kinh doanh như thế này bao giờ. . . . . ." Nói xong còn đưa mắt nhìn về phía Quý Ngật Lăng đang ngồi ở một bên, ngụ ý đã khá rõ ràng. Người do ta tuyển chọn, chưa từng có loại bất lương như vậy, lần này khả năng do ngoại nhân để lộ bí mật là rất cao.
Quý Ngật Lăng vốn đang nhìn vào màn hình máy tính trước mặt, trong cả hội nghị có thể được xem là kẻ ung dung tự tại nhất, cho dù tất cả mũi dùi đều hướng về phía mình cậu cũng không để bị ảnh hưởng, thậm chí ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn nàng quản lý kia liếc mắt một cái, chỉ thản nhiên di chuyển chuột, lướt web đọc tin.
"Ngoài MAY ra, những người khác không còn gì để nói sao?" Triển Phi không cho vào tai mấy lời kia của quản lý nhân sự mà để nàng ta ngồi xuống, quay sang hỏi ý kiến của những người khác.
"Tôi cũng cảm thấy thật kỳ quái, bản thiết kế lần này bên Bộ phận nghiên cứu phát triển chúng tôi đã bảo vệ rất cẩn thận, trừ bỏ vài người ở trung tâm, không ai có cơ hội nhìn thấy phác thảo hoàn chỉnh."
"Đúng vậy, nòng cốt của bên Bộ phận thị trường chưa đến mười người, tất cả chúng tôi đều biết nhau rất rõ, sẽ không ai làm ra loại hành vi ác độc như thế."
"Việc này rốt cuộc là do ai tiết lộ ra ngoài? Thật là quá xấu xa!"
Nhìn các quản lý thoái thác trách nhiệm đùn đẩy cho nhau khiến sắc mặt Triển Phi so với trước lại càng đen thêm vài phần, mọi người đương nhiên phi thường hiểu rõ tính khí của hắn, vừa thấy sắc mặt hắn khó coi thì lập tức ngậm hết miệng lại.
Phòng họp một lần nữa khôi phục sự yên tĩnh, im ặng đến mức ngay cả thở cũng không dám lớn tiếng. Qua vài phút, mãi đến khi có người vẫn tiếp tục gõ bàn phím như không có chuyện gì, di chuyển click chuột, đem trầm mặc đánh vỡ một lần nữa.
Toàn bộ tầm mắt lập tức quét về phía kẻ thủy chung từ đầu đến cuối không hề lộ ra vẻ khẩn trương, thậm chí dù chỉ một chút bối rối kia.
Quý Ngật Lăng như trước không hề để tâm việc mọi người đang nhìn mình, không nhanh không chậm search tin trên mạng, mở ra hết trang này đến trang khác, vẻ mặt tự nhiên, đôi mắt trong suốt, môi dưới hơi mím lại, tỉ mỉ chuyên chú.
"Elan, cậu thấy thế nào?" Chuyển hướng sang Quý Ngật Lăng, âm sắc của Triển Phi cũng tự nhiên mềm đi rất nhiều.
Bị gọi đích danh, Quý Ngật Lăng mới miễn cưỡng dứt tầm mắt ra khỏi màn hình ngước lên nhìn, đầu tiên là nhìn Triển Phi, rồi lập tức quét một vòng qua nhóm quản lý trẻ đang ngồi quanh bàn, sau đó đứng lên.
Thật ra người phát hiện thành quả bị rò rỉ lên mạng sớm nhất chính là cậu, cư nhiên nói như vậy cũng không chính xác, bởi thời điểm cậu phát hiện ra, ngay sau đó liền gọi vào di động của Triển Phi, thì Triển Phi cùng lúc đó cũng đang chuẩn bị gọi lại cho cậu, hai người cơ hồ sau khi về nhà, mở máy lên mạng liền lập tức phát giác sự việc.
"Kỳ thật kẻ để lộ bí mật là ai, vấn đề này tất nhiên rất quan trọng, nhưng cũng không phải là vấn đề khó giải quyết nhất. Bất kỳ ai so với người thường làm rò rỉ thông tin, thì đều phải chịu sự trừng phạt nghiêm khắc hơn. Tôi với tư cách là CEO cùng quý công ty ký kết hiệp thương bảo mật, một khi vi phạm, không phải chỉ đơn giản là tán gia bại sản, bị bỏ tù là có thể giải quyết vấn đề, công ty tôi còn rất nhiều người chờ tôi chịu trách nhiệm giải quyết hậu quả. Thế nên loại việc tiết lộ bí mật thương nghiệp nho nhỏ để kiếm chác chút lợi ích này, căn bản không đáng để tôi cho vào mắt."
Ngữ khí của Quý Ngật Lăng bâng quơ nhẹ nhàng, nhưng hiệu quả rung động mà những lời ấy đạt được rất rõ ràng. Dù sao khi nãy, tất cả mọi người đều đem mũi dùi chỉa về phía cậu, hiện tại bị nói như vậy, đừng nói là trong lòng cảm thấy áy náy, thậm chí còn vô cùng xấu hổ muốn tự đào hố chui vào. Cũng may là Quý Ngật Lăng không định tiếp tục truy cứu chuyện này, rất nhanh đem vấn đề bỏ lại phía sau.
"Hiện tại vấn đề quan trọng nhất là một phần bản phác thảo sản phẩm đã hoàn toàn bị lan truyền trên mạng, đồ chơi không thể so sánh với các mặt hàng khác, nếu muốn làm giả thì vô cùng dễ dàng, cho dù tính năng kém hơn rất nhiều, nhưng những món hàng trên tay mấy người bán rong đầu đường cuối phố đều có thể giống với của chúng ta như đúc, mà sản phẩm của chúng ta còn chưa chính thức ra mắt, các người chẳng lẽ định đợi đến thời điểm bọn trẻ không còn hứng thú với chúng nữa mới phát hành sao? Đến lúc đó có còn kịp nữa không? Cho nên tôi đề nghị, không cần chờ đến Hội chợ quốc tế tại Nhật Bản vào tháng sau, mà trực tiếp tại Hội chợ triển lãm đồ chơi trẻ em châu Á ở Quảng Châu đem kế hoạch sớm thực hiện, lập tức đẩy một loạt sản phẩm mới ra thị trường."
Sau khi nói xong câu này, phía dưới tiếng hấp khí vang lên không ngừng. Việc này thì lại quá vội vàng, mà như vậy chẳng phải đã hoàn toàn làm theo âm mưu được vạch sẵn của đối phương sao?
"Có thể dùng thiết kế bọt khí cho đợt tuyên truyền sản phẩm lần này được không?" Triển Phi hỏi quản lý Bộ phận thị trường.
"Thưa, vẫn chưa hoàn tất, dự tính phải hai tuần nữa mới triệt để giải quyết dứt điểm."
"Không được, cho bọn họ làm tăng ca, dứt khoát phải kịp có mặt trong Hội chợ giới thiệu sản phẩm ở Quảng Châu vào tuần sau, đồng thời, các anh lập tức làm một cuộc thương lượng với Hội đồng thành phố Quảng Châu, chúng ta nếu muốn hoàn thành kế hoạch tuyên truyền lần này cần phải thông qua cửa ải đó."
"Nhưng mà thưa Triển tổng, nếu cứ như vậy, chúng ta lấy gì để tạo sự rung động tại Hội chợ quốc tế Nhật Bản, một sản phẩm đã ra mắt trước đó vẫn có thể thu hút ánh nhìn của khách hàng được nữa sao?" Ý tưởng thật vất vả mới nghĩ ra được, tuyệt đối sẽ tạo hiệu quả tuyên truyền khiến tất cả những ai tham dự cả đời khó quên, vậy mà bị đem ra trình diễn sớm tại Quảng Châu, nói thật, không một người nào ở đây cam lòng.
"Đây cũng là chuyện bất đắc dĩ, đến lúc đó sẽ có biện pháp khác." Điều Triển Phi cần không phải lả sự do dự, cũng không phải là bỏ mặc vấn đề, mà là phương pháp giải quyết vấn đề, hắn cần kẻ có năng lực, tự nhiên có thể phát hiện ra vấn đề, nhưng đã phát hiện mà không giải quyết, hoặc giả như đưa ra phương án giải quyết không khả thi, thì không phải đều là phế nhân sao?
Hội nghị gấp rút chấm dứt, bởi hiện tại đã là thời khắc giành giật từng phút từng giây.
Không được phép lãng phí bất kỳ khắc nào, một khi đã phân chia công việc rõ ràng, mọi người đều đã xác định mục tiêu, phần lớn thời gian sẽ được dùng vào việc thực thi kế hoạch sao cho thật nhanh chóng.
Chưa kịp nói thêm bất kỳ điều gì, Triển Phi và Quý Ngật Lăng cùng nhau trở về văn phòng, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, "Lần này vất vả cho cậu, cũng nhờ nhiều vào sự hỗ trợ của cậu."
Gật gật đầu, rồi trên hành lang hai người đường ai nấy đi, hướng về phòng làm việc của mình.
Loại chiến dịch đột kích cấp bách thế này, cũng gặp phải không ít vấn đề mà bọn họ đã dự tính trước, nhưng khi quản lý Bộ phận thị trường gõ cửa văn phòng Triển Phi, hơn nữa còn để báo tin không thể liên lạc được với phía Hội đồng thành phố Quảng Châu, khiến Triển Phi lần đầu tiên cảm thấy khó xử.
Không phải hắn không muốn xuất sơn ra mặt liên hệ, mà thật sự là vô pháp phân thân, dù sao bộ phận đồ chơi trẻ em cũng chỉ là một công ty con, hắn là chưởng quản, cùng một lúc phải quản lý tất cả sáu lĩnh vực, hiện tại yêu cầu hắn bỏ ra một phần lớn thời gian để đàm phán cùng bên Quảng Châu, quả thật có chút phiền phức.
Muốn hắn đại diện đàm phán cũng không thành vấn đề, nhưng thật sự là hắn không có thì giờ cho việc mời mọc này, bọn họ cũng không còn nhiều thời gian để mà chờ đợi nữa.
Gọi vào số nội bộ của văn phòng Quý Ngật Lăng, Triển Phi còn chưa kịp mở miệng thỉnh cầu sự giúp đỡ từ cậu, Quý Ngật Lăng đã mang đến tin tốt.
Dù sao cũng đều là dân kinh doanh, tuy rằng không tấn công cùng một thị trường, nhưng sự tương quan giữa đường lối và phương thức vẫn vô cùng chuyên nghiệp cũng như cực kỳ thành thạo. Lường trước vị quản lý trẻ tuổi kia chưa hẳn có khả năng đối phó với đám người trong Chính quyền Quảng Châu, Quý Ngật lăng sau khi tan họp, đã bắt đầu chủ động liên lạc, hơn nữa nhờ không ngừng nỗ lực, rốt cuộc cũng sắp xếp được một cuộc hẹn với Bí thư thành phố, ba ngày sau sẽ gặp mặt hội đàm, thời gian là một tiếng đồng hồ.
Lúc quản lý Bộ phận thị trường ở phòng Triển Phi nghe được tin này thì cảm động suýt rớt nước mắt, nhưng trong khi cảm kích, từ tận đáy lòng cũng dâng lên một ít cảm xúc chua xót. . . . . . Vì cái gì cùng một vần đề, người khác có thể tìm ra con đường để đột phá, gỡ bỏ khó khăn, còn mình thì vẫn nấn ná dây dưa đứng ngoài cửa. Bất quá mặc kệ nói thế nào, vấn đề nan giải cuối cùng cũng đã được giải quyết hơn phân nửa, có được cơ hội gặp mặt, dựa vào bản lĩnh của Triển Phi thì nhất định hoàn toàn có khả năng sắp xếp ổn thỏa.
Bởi còn một ít công tác chưa hoàn thành, lại phải làm thêm giờ, rồi cùng chính quyền Quảng Châu ngồi vào bàn đàm phán, cuối cùng chỉ có Triển Phi và Quý Ngật Lăng hai người duy nhất bay đến Quảng Châu trước. Vì để hỗ trợ Bộ phận thị trường giải quyết công tác chuẩn bị giai đoạn đầu, dù sao muốn lần tuyên truyền này đạt được kết quả tốt, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, cũng hết sức phức tạp, vì là lần đầu tiên tiếp nhận một hạng mục lớn như vậy, sợ xảy ra sơ xuất nên Quý Ngật Lăng đã cố ý cho trợ lý ở lại, để hắn giúp đỡ Bộ phận thị trường hoàn thành công tác được giao phó.
Thời điểm máy bay đáp xuống Quảng Châu, Quý Ngật Lăng và Triển Phi đã tận dụng ba giờ bay vào việc nghỉ ngơi dưỡng thần, vài ngày gần đây hiếm khi có được thời gian chợp mắt, nên cũng giúp tinh thần phấn chấn lên một chút, chuẩn bị cho một trận chiến có thể được xem là khó nhất cũng như trọng yếu nhất này.
CHƯƠNG 8
.
Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn
Trans : QT
Edit : Lovely-Panda
.
Bởi do hành trình quá mức vội vàng, nên để thuận tiện Triển Phi đã đặt trước hai phòng ở một khách sạn năm sao ngay trong trung tâm thành phố. Nhưng thời điểm hắn và Quý Ngật Lăng tới khách sạn, cô nhân viên tiếp tân lại nói vô cùng xin lỗi, phòng chỉ còn loại một phòng ngủ, lúc đăng ký, bên bộ phận đặt phòng nhìn lầm họ đăng ký loại phòng một gian, cho nên thật sự rất lấy làm tiếc.
Nhìn vào mắt Quý Ngật Lăng, Triển Phi hỏi, "Có muốn đổi khách sạn không?"
Biết cậu đối với hắn vẫn còn bóng ma ám ảnh, tại loại thời khắc quan trọng như thế này Triển Phi cũng không nghĩ lại đi chọc vào cậu. Nếu phải ở cùng một phòng, mặc dù cậu có thể làm như không có việc gì, thì chính bản thân hắn cũng không dám đảm bảo có thể chế ngự được tà niệm của mình hay không.
"Thôi quên đi, giao thông ở đây là thuận tiện nhất rồi, chúng ta cũng đã trì hoãn quá lâu." Vì Quảng Châu mấy ngày nay còn có một buổi triển lãm ôtô, nên phòng ở những khách sạn khác hẳn cũng đã bị đặt hết rồi.
"Triển tiên sinh, hiện tại có hai loại phòng để ngài lựa chọn, một là loại suite hành chính, nhưng chỉ có một giường lớn, loại còn lại là standard room bình thường, xin hỏi Triển tiên sinh chọn loại nào?"(1)
Nhíu mày, thật chẳng khác nào bắt chọn tuyệt lộ.
"Standard room." Ít nhất sẽ có hai giường, xác suất nổ lửa sẽ nhỏ lại một chút.
"Suite." Cơ hồ ngay khi Triển Phi chọn phòng, Quý Ngật Lăng cũng đồng thời nói lên lựa chọn của mình, khiến Triển Phi rất đỗi kinh ngạc, "Chúng ta cần hai bàn làm việc."
Tên như thế nào chất như thế ấy, loại standard room chỉ có một gian phòng, nhưng quả thật là có hai giường, tuy vậy lại không đủ chỗ cho hai người cùng làm việc. Còn suite room, tuy chỉ có một giường đôi loại lớn, nhưng ít nhất có hai gian, đối với họ mà nói, điều này quan trọng hơn.
Sau khi làm xong thủ tục đăng ký thì hai người đi lên lầu. Nếu Quý Ngật Lăng đã không thèm để ý, Triển Phi tự nhiên cũng sẽ không đối với việc ở cùng phòng có mỗi một cái giường lớn mà giả vờ bất mãn.
Không hổ danh là Quảng Châu với nền kinh tế phát triển không kém gì Thượng Hải, thật có thể gọi là tấc đất tấc vàng, mặc dù là suite cao cấp năm sao thì cũng chỉ có hai gian tượng trưng, nội thất quả thật thoải mái không sai, nhưng cũng rất khó làm người ta cảm thấy hài lòng.
"Hội chợ triển lãm sau vài ngày nữa, nếu chúng ta sớm đặt được phòng tốt thì cũng không phải lại chui vô cái chỗ xơ mướp(2) như thế này." Triển Phi tựa hồ đối với căn phòng này có rất nhiều ý kiến, tốt xấu gì thì bản thân cũng coi như đang mang theo khách, vậy mà chỉ có thể đặt một gian phòng dọa người thế này.
Nhưng người khách kia lại không chút nào để ý đến, tựa hồ sớm đã thích nghi với căn cứ tác chiến lâm thời, thản nhiên kéo hành lý đi thẳng vào thư phòng, Quý Ngật Lăng nói với Triển Phi, "Thư phòng thuộc về tôi, trong phòng ngủ cũng có bàn dài, anh có thể ở bên kia làm việc."
Đại khái trước giờ chưa từng có người dám cùng Triển Phi tranh giành địa bàn như vậy. Nhìn Quý Ngật Lăng đi vào thư phòng, Triển Phi nhẹ nhàng mỉm cười, cảm thấy một loại cảm giác đã quen thuộc từ lâu đang dần quay lại.
Bọn họ khi đó cũng là đi công tác, lúc ấy rõ ràng hai người đều có phòng, thế nhưng vẫn bỏ lại một gian trống, cùng làm việc chung một phòng, thảo luận xong thì cút luôn lên giường.
Không thể phủ nhận, kẻ biết rõ tính nết cũng như phong cách làm việc của hắn nhất chính là Quý Ngật Lăng, cho dù đã qua sáu năm, cũng chưa từng xuất hiện người thứ hai khiến Triển Phi không cảm thấy bị gánh nặng khi phải sống chung.
Nhưng mà hiện tại, tuy hết thảy vẫn diễn ra một cách tự nhiên, Quý Ngật Lăng gần như cũng trở thành một trợ thủ vô cùng đắc lực, không thể phủ nhận sự tình lần này, nhờ có cậu nên cũng giúp Triển Phi nhẹ nhõm không ít, nhưng trừ bỏ công tác, số lần bọn họ cùng xuất hiện rất lẻ tẻ.
Đây là mong muốn của Quý Ngật Lăng, cũng là điều kiện duy nhất để cậu đáp ứng cùng hắn cộng tác.
Nếu không chấp nhận, ngay cả cơ hội hợp tác, vốn là mối liên hệ duy nhất giữa bọn họ cũng sẽ liền biến mất.
Mặc dù không cam tâm tình nguyện, nhưng Triển Phi chỉ có thể ngầm đống ý, ngầm đồng ý chính mình cố nén xuống sự thôi thúc muốn chạm vào cậu, chỉ cần bọn còn một sợi dây liên hệ, chỉ cần bọn họ còn cùng xuất hiện tại một chỗ, như vậy thì không phải là triệt để đoạn tuyệt, sự tình giữa họ vẫn còn hy vọng có được cơ hội thứ hai.
Nhưng mà, ngày hôm sau, tại thời điểm cùng Ủy ban thành phố Quảng Châu tiến hành đàm phán, Triển Phi lần đầu tiên phát hiện Quý Ngật Lăng bất đồng, cậu thật sự đã lột xác, thậm chí có thể nói là một loại cường thế mà trước nay hắn chưa từng thấy.
Sáu năm, quả nhiên có nhiều thứ đã thay đổi, con người cũng không phải là một ngoại lệ.
Kỳ thật cuộc đàm phán này không dễ dàng như Triển Phi tưởng tượng, trước tiên về vấn đề an toàn và tài chính thì không tính đến, nhưng bởi gần đây Quảng Châu có rất nhiều Hội chợ triển lãm giới thiệu sản phẩm, Hội đồng thành phố không dám có bất kỳ sự mạo hiểm nào, nguyên bản dự tính một giờ thì có thể giải quyết hoàn tất vấn đề, nhưng cò kè dây dưa suốt hai tiếng đồng hồ, đối phương vẫn không chịu gật đầu.
Cũng chính vào lúc này, Quý Ngật Lăng lấy ra hai xấp tư liệu, một là giấy chứng nhận độ an toàn tuyệt đối của việc sử dụng bọt khí lần này, tư liệu thứ hai là biểu đồ đánh giá dự kiến mà cậu đã bỏ cả tối hôm qua cố gắng lập nên. Tuyên truyền gây chấn động lần này sẽ xuất hiện trên tin tức ở tất cả các thành phố kinh tế trọng yếu của nhiều quốc gia trên thế giới, mà điểm này cũng nhờ Triển Phi từ trước đã phái người qua lại thương lượng giao hảo, tiêu phí không ít tiền của, nhưng để đạt được hiệu quả tốt nhất nguồn phí tổn này là điều cần thiết phải có. Dựa vào bản báo cáo, đơn giản tính ra tầm ảnh hưởng của Quảng Châu đối với thế giới thông qua Hội chợ triển lãm lần này, không nói đến những điểm tốt được liệt kê trọn hai trang giấy, còn có rất nhiều con số thực tế chứng minh, chắc chắn sẽ đạt được kết quả to lớn.
Khi đã nhìn thấy được lợi ích, Ủy ban Quảng Châu lần đầu tiên có dao động, Quý Ngật Lăng cũng nhân cơ hội này không ngừng kiên trì, vẻ mặt ôn nhu, ngôn ngữ mạch lạc rõ ràng, biểu tình mỉm cười không chút nhượng bộ, có loại cường thế khiến kẻ khác phải ngu muội. Sau vài bước áp sát, không ngừng buộc Ủy ban Quảng Châu phải đáp ứng lần tuyên truyền khoa trương tạo bạo của bọn họ, thậm chí còn nói sẽ mạnh mẽ giúp đỡ, để phóng viên nước ngoài nhân dịp này có thể chụp được cảnh tượng hoành tráng nhất của Quảng Châu.
Sau khi giải quyết xong cửa ải khó khăn này, Quý Ngật Lăng lẫn Triển Phi mới xem như có thể nhẹ nhàng thở ra, Triển Phi lập tức liên hệ với đồng nghiệp đang nỗ lực làm việc tại Thượng Hải, báo cho họ biết tin tốt đồng thời hỏi một chút về tiến độ phát triển bọt khí, nhận được thông báo nhất định có thể nội trong thời gian quy định sẽ hoàn thành.
Nhìn Quý Ngật Lăng nở nụ cười nhẹ, đêm đó Triển Phi mời cậu đi ăn tại nhà hàng hải sản nổi tiếng nhất Quảng Châu, thưởng thức rượu nho lâu năm, nhưng không uống say, đây là món sơn hào hải vị Quý Ngật Lăng đã lâu không ăn, hai người không nói về bất cứ chuyện gì của ngày trước, mặc cho nhà hàng này từng là nơi bọn họ ghé qua mỗi khi đến Quảng Châu công tác, và thức ăn vẫn là thứ hương vị quen thuộc ngày xưa.
Ăn cơm xong quay về khách sạn đã hơn mười giờ tối, đun nước pha cà phê, Triển Phi cầm cái tách nghi ngút khói gõ cửa thư phòng, sau khi được Quý Ngật Lăng đồng ý mới bước vào. Đứng sau lưng đưa cà phê cho cậu, hắn vô tình nhìn thấy nội dung trang web được cậu mở sẵn, đúng như lời đồn, cả hội chợ Quảng Châu ba ngày sau sẽ biến thành một mảnh bọt biển hải dương.
"Đây là. . . . . ." Triển Phi không phải cố ý nhìn vào máy tính của Quý Ngật Lăng, nhưng đã vô tình trông thấy thì không thể không để ý, cơ thể cũng theo bản năng nhích lại gần, muốn được đọc chi tiết hơn.
Nhẹ nhàng tựa lưng vào ghế ngồi, Quý Ngật Lăng hào phóng nhường màn hình để Triển Phi có thể thoải mái đọc tin, tay cầm tách cà phê Triển Phi mới đưa cho, cậu ngẩng đầu lên, bắt gặp Triển Phi ở phía trên đang đứng khom lưng, hơi hơi cong khóe môi, lộ ra nụ cười ôn nhu có hơi chút tinh nghịch, "Cứ như vậy, vụ tiết lộ hàng mẫu trước kia sẽ bị nhầm tưởng thành một chiến dịch tuyên truyền do chúng ta chỉ đạo đúng không?"
Lời đồn đãi bay tán loạn, đối với những người không biết chuyện, sẽ nghĩ tất cả chỉ là mánh lới do chúng ta cố ý làm ra.
Gậy ông đập lưng ông, các ngươi đã dùng đến phương pháp xấu xa muốn cưỡng bức chúng ta đi theo sự chi phối của các ngươi, chúng ta cũng liền biết lợi dụng thời thế, biến sự công kích của các ngươi thành vũ khí của chính mình, đánh các ngươi đến một mảnh giáp cũng không còn, có muốn hối hận cũng không kịp.
Đôi con ngươi kia quá xinh đẹp, nụ cười tự tin đến chói mắt, Triển Phi căn bản không nghe được Quý Ngật Lăng đang nói cái gì, chỉ mãi nhìn theo từng cử động nhỏ bé trên đôi môi của cậu, tim chợt đập nhanh hơn, dường như muốn nhảy ra khỏi yết hầu.
Những ngón tay khi nãy khoác trên lưng ghế dựa của Quý Ngật Lăng bỗng nắm chặt lại, Triển Phi thu hồi tầm mắt, sau khi nói, "Tôi đi tắm trước, cậu cũng nghỉ ngơi sớm chút đi." thì vội vàng xoay người rời khỏi thư phòng, không lâu sau, Quý Ngật Lăng chợt nghe tiếng nước vang lên từ phòng tắm.
Chuyển ánh nhìn trở lại màn hình, Quý Ngật Lăng buông tách cà phê, khẽ thở dài.
.
.
————————————-
Chú thích:
(1) Giới thiệu sơ qua về các loại phòng cơ bản tại một khách sạn 5 sao:
STD = Standard: Phòng tiêu chuẩn và thường nhỏ nhất, tầng thấp, hướng nhìn xấu, trang bị tối thiểu và giá thấp nhất
SUP = Superior: Cao hơn phòng Standard với tiện nghi tương đương nhưng diện tích lớn hơn hoặc hướng nhìn đẹp hơn. Giá cao hơn STD.
DLX = Deluxe: Loại phòng cao hơn SUP, thường ở tầng cao, diện tích rộng, hướng nhìn đẹp và trang bị cao cấp.
Suite: Loại phòng cao cấp nhất và thường ở tầng cao nhất với các trang bị và dịch vụ đặc biệt kèm theo. Thông thường mỗi phòng Suite gồm 1 phòng ngủ (có loại 2 phòng ngủ), 1 phòng khách, 2 phòng vệ sinh và nhiều ban công hướng đẹp nhất. Các khách sạn khách nhau đặt tên phòng loại này khác nhau nhằm tăng thêm mức độ VIP để bán giá cao hơn như: President (Tỏng thống), Royal Suite (Hoàng gia)...
(2) Tác giả vốn dùng từ "đậu hủ kiền" hay "đậu hủ khô" mang ý chê bai, ai muốn biết đậu hủ đó nó tròn méo ra sao thì đem chữ này "豆腐干" đi hỏi anh Google. Ở đây mình quyết định dùng từ "xơ mướp" cho nó dễ hình dung :). Thật tình là không nghĩ ra được cụm từ so sánh nào khác, ai có cụm nào độc hơn thì làm ơn cho mình biết với. Đa tạ m(_ _)m
CHƯƠNG 9
.
Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn
Trans : QT
Edit : Lovely-Panda
.
Vì buổi tối ngày đầu tiên cả hai đều không đi ngủ nên cái việc phải ngủ chung giường khiến người ta đau đầu nhức óc không hề phát sinh. Nhưng hiện tại nhiệm vụ đã hoàn thành viên mãn, nếu không ngủ thì không khỏi quá lao lực.
Sau khi xử lý xong xuôi vài mail được gửi đến, Quý Ngật Lăng tắc máy, thời điểm cậu rời khỏi thư phòng thì Triển Phi đã nằm trên giường, tay đang cầm một quyền tạp chí kinh tế, bắt gặp cậu bước ra, hắn buông tạp chí xuống cầm lấy ly nước đặt ở đầu giường, định giả vờ uống nước để che giấu sự lúng túng.
Trái ngược với Triển Phi, Quý Ngật Lăng tự nhiên hơn rất nhiều, cậu cởi áo khoác, đi vào phòng tắm sau đó thuận tay đóng cửa lại.
Mãi đến khi vòi sen được mở ra để tiếng nước che đi hết thảy, Quý Ngật Lăng cuối cùng mới có thể nhẹ nhỏm thở ra một hơi, thân thể cũng dần dần hoàn toàn thả lỏng. Bộ dáng làm ra vẻ tự nhiên khi nãy kỳ thật phải dùng hết sức mới có thể giữ được, nhìn hai chân hơi run lên trong làn nước ấm, Quý Ngật Lăng lắc lắc đầu, hất tung những giọt nước đọng trên mái tóc.
Muốn xóa đi, nhưng làm thế nào cũng không thể xóa sạch hết được.
Không biết đã qua bao lâu, ít nhất Quý Ngật Lăng cũng nhận thức được hiện tại đã vượt quá thời gian tắm thông thường của mình, nhưng không cách nào có dũng khí khóa nước lại, sau đó lau khô người để đi ra ngoài.
Có lẽ trước giờ nói thì dễ, vẫn cho rằng thần kinh của bản thân đủ kiên cường dẻo dai, nhưng sự thật thì không phải như vậy.
Thế là việc tắm gội dường như không có điểm kết thúc vẫn được tiếp tục, Quý Ngật Lăng cong môi tự chế giễu, làm thế nào cũng không thể đeo lại cái mặt nạ vờ vịt vừa rồi để đi ra ngoài đối diện với người đàn ông kia.
Cậu như thế nào có thể làm được đây? Một cái giường, một cái chăn, là có thể ngủ được sao?
Tại thời điểm Quý Ngật Lăng vẫn còn đang đấu tranh vật lộn với bản thân thì ngoài cửa truyền đến tiếng động. Quý Ngật Lăng ngay lập tức cảm thấy vô cùng căng thẳng khẩn trương, sau đó theo trực giác nhìn vào cánh cửa phòng tắm đóng kín, khi xác nhận mình đã khóa lại cẩn thận, trái tim không ngừng đập điên cuồng mới bình phục lại đôi chút. Sau đó lại phát hiện Triển Phi đang đứng ngoài cửa nhưng hắn cũng không có ý định xông vào, chỉ gõ cửa rồi dùng thanh âm đủ để lấn át tiếng nước chảy nói, "Lăng, tôi đi ra ngoài một lát, cậu ngủ trước đi."
Tiếp theo chính là âm thanh mặc quần áo loạt xoạt, cuối cùng là tiếng cửa phòng mở ra đóng lại nặng nề.
Ngừng thở lắng nghe động tĩnh bên ngoài, sau khi ghi nhận đã không còn bất kỳ tiếng động nào nữa, Quý Ngật Lăng mới khóa vòi nước lại, dùng khăn tắm lau khô toàn thân, khoác áo choàng lên, rời khỏi phòng tắm.
Trong phòng quả nhiên không nhìn thấy thân ảnh của Triển Phi, chăn một lần nữa được kéo lại thẳng thớm, cả phòng tràn ngập mùi thuốc lá, bên cạnh chỗ Triển Phi vừa nằm đầu thuốc chất đầy trong gạt tàn, xem ra trong khoảng thời gian mình đang tắm rửa Triển Phi cũng đã hút gần hết một bao thuốc.
Nhìn da thịt cả người đều có chút đỏ lên vì hơi nước nóng, Quý Ngật Lăng xốc chăn, chui vào ngủ. Có lẽ cần phải cảm tạ hắn, đoán trước mình không thể vượt qua được cánh cửa tâm lý kia, nên vào lúc nãy mới cố ý biến mất, giúp mình thả lỏng trở lại.
Lấy ra một gói thuốc từ trong túi áo khoác, Quý Ngật Lăng châm lửa, nhưng không lập tức hút mà cứ như thế thong thả ngậm trên môi, để cho hơi thở bất đồng đầy mùi khói thuốc của Triển Phi vây lấy, che phủ lên hồi ức dễ dàng bị gợi nhớ.
Quý Ngật Lăng ngủ khi nào cậu cũng không hay, chỉ nhớ là sau khi hút mấy hơi thuốc, cảm thấy miệng khô lưỡi khô, cậu liền dụi thuốc, uống miếng nước, tắc đèn bàn nhưng vẫn để lại đèn tường, sau đó chìm vào giấc ngủ.
Dù vậy thời điểm Triển Phi nửa đêm quay lại, cậu vẫn liền cảm nhận được. Một trong những nguyên nhân khiến Quý Ngật Lăng dễ dàng tỉnh giấc vẫn là chất lượng giấc ngủ của cậu không cao. Chẳng qua dù đã tỉnh cậu vẫn không để lộ ra, chỉ nhắm mắt tiếp tục giả ngủ. Bởi sau khi mở mắt, hai người nhất định một lần nữa lâm vào tình cảnh gượng gạo mất tự nhiên, không bằng cứ giả bộ ngủ, như vậy cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn, dỡ bỏ một ít áp lực.
Bất quá khi mùi rượu kia phả vào mặt, vẫn khiến trong lòng Quý Ngật Lăng có chút khó chịu.
Cảm thấy mùi rượu ngày càng nồng hơn, đồng thời một luồng khí tức cường đại mà kiên quyết đang hướng về phía mình. Quý Ngật Lăng tưởng như bản thân đang mở to hai mắt, có thể cảm thấy thật rõ ràng Triển Phi đang trừng mắt nhìn chằm chằm vào mình, thần kinh cậu lập tức trở nên hết sức khẩn trương, chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể đáp trả lại con dã thú say xỉn trước mặt, chỉ cần hắn có bất kỳ động tác nào quá khích.
Cuối cùng Triển Phi ngồi xổm xuống, nhìn bộ dáng say ngủ của Quý Ngật Lăng, không ngay lập tức bổ nhào vào cậu. Cho đến khi toàn thân gần như muốn bốc cháy, mới nhẹ mắng một câu SHIT, xoay người đi vào phòng tắm, mở vòi sen cho dòng nước lạnh như băng phun ra, muốn dùng nước lạnh để triệt tiêu dục vọng quá mức mãnh liệt.
Thời điểm luồng khí áp bức biến mất, Quý Ngật Lăng mới hơi hơi hé mắt, nhìn vào bên trong cánh cửa phòng tắm mở rộng, người nào đó đang liều mạng bên dưới dòng nước lạnh ào ào đổ xuống dùng tay giải quyết. Ngắm đường cong phía sau lưng, có chỗ nào nhìn ra đây là một người đàn ông đã ba mươi lăm tuổi, hắn mỗi tuần theo lệ thường vẫn đều đặn đến phòng tập thể hình bốn lần. Triển Phi bởi do tập trung vào động tác trên tay, cố gắng cởi bỏ dục vọng toàn thân, hình dáng phía sau của hắn, từ hai chân cho tới vòng eo, rồi đến tấm lưng trần đều gắt gao siết chặt, trông như một con báo săn bất kỳ lúc nào cũng có thể đột ngột phóng vọt ra, đầy sức sống mà kiện mỹ.
Dục vọng vọt cao sắp lên tới đỉnh, cả cơ thể lại càng thêm căng thẳng, Quý Ngật Lăng gần như có thể tưởng tượng ra bộ dáng không thể kiềm nén ở phía trước của người đàn ông kia, ánh mắt theo bản năng cũng liền nheo lại, thưởng thức vóc dáng nam nhân tuyệt mỹ đang phô bày trước mắt. . . . . . Đến tận khoảng khắc cao trào bị đẩy lên bắn phụt ra, từ trong miệng Triển Phi phát ra tiếng rên rỉ bị kiềm nén, nhưng vẫn đủ để Quý Ngật Lăng nghe được, khiến hai mắt cậu từ hơi lim dim biến thành một cái nhíu mày, tiếp theo phát hiện Triển Phi bỗng xoay người, Quý Ngật Lăng lập tức nhắm chặt mắt lại.
"Lăng. . . . . ." Lúc ấy, Triển Phi vừa thở hổn hển vừa thốt ra một chữ. . . . . . Xem ra đối tượng đang phóng túng ở trong đầu hắn chính là mình, con mẹ nó.
Lần này Triển Phi không còn dũng khí nhìn về phía Quý Ngật Lăng nữa, chủ yếu là sợ chính mình một lần nữa kiềm lòng không đặng mà đem cậu đè ra đất, bởi vậy hắn chỉ đi lướt qua giường, ở phía bên kia xốc chăn lên.
Một trận gió lạnh luồn vào trong ổ chăn, sau đó là thân thể lạnh như băng của Triển Phi, Quý Ngật Lăng dùng hết sức nắm chặt lòng bàn tay, móng tay hung hăng đâm sâu vào da thịt, muốn lợi dụng cách này để buộc bản thân không được run rẩy.
Ngay cả đèn trên tường cũng đã tắt ngóm, trong phòng tối đen như mực, nhưng từ phía sau sự tồn tại của người kia quá sức mãnh liệt, Quý Ngật Lăng không cách nào tiếp tục ngủ được nữa, mà đối phương tựa hồ cũng không thể an tâm nhắm mắt, sau một hồi lăn qua lăn lại thì khe khẽ thở dài.
Cùng lúc đó, đèn đầu giường bị bật sáng, Quý Ngật Lăng ngồi dậy, dưới luồng sáng tỏa ra từ ngọn đèn, cậu nhìn Triển Phi đang trằn trọc giấc ngủ khó khăn, ánh mắt lạnh lùng, chau mày bàng quan nói một câu, "Để tôi giúp anh gọi một cô gái."
Trong phút chốc, đôi mắt Triển Phi giống như lưỡi kiếm sắc nhọn bắn về phía Quý Ngật Lăng.
Không đón nhận ánh nhìn của hắn, Quý Ngật Lăng phủ thêm áo choàng tắm, chuẩn bị bấm nút gọi điện thoại.
Cứ tiếp tục thế này thì đừng ai mong được yên tĩnh, với lại nếu Triển Phi vẫn liên tục dục cầu bất mãn, vài ngày sau nhất định sẽ ảnh hưởng đến chất lượng công tác, còn nếu nhận được sự thư giãn khuây khỏa thích hợp sẽ giúp ích thêm cho công việc. Thế nhưng kẻ đó không thể nào là cậu, nên Quý Ngật Lăng mới có ý tốt muốn thay hắn tìm đối tượng phát tiết dục vọng, với lại loại hình dịch vụ này ở sứ Quảng Châu phô thiên cái địa [ùn ùn kéo đến, ý nói đến sự phát triển lớn mạnh], dù là khách sạn năm sao cũng sẽ không sợ thiếu.
Mọi người đều là đàn ông với nhau, cũng không cần phải cảm thấy xấu hổ.
Chính là ngón tay vừa mới ấn một dãy số, đã bị người dùng toàn lực giữ chặt cổ tay, lòng bàn tay giá buốt tựa như gông xiềng, đem cổ tay của Quý Ngật Lăng vẫn còn có ý đồ muốn bấm xuống gắt gao khóa lại trong tay mình.
Bình tĩnh liếc mắt nhìn Triển Phi đột nhiên bạo phát, thái độ thản nhiên như không có chuyện gì của Quý Ngật Lăng càng khiến hai tròng mắt hắn cơ hồ muốn phun ra lửa.
"Cậu, phải gọi đàn bà cho tôi sao?" Giọng nói kiềm nén sự tức giận, lòng bàn tay đang nắm chặt cổ tay của Quý Ngật Lăng cũng theo đó càng dùng thêm sức, tựa hồ thật sự phẫn nộ đến mức muốn vặn nát cổ tay của cậu.
Không hề tỏ vẻ nhượng bộ vì bị làm đau, Quý Ngật Lăng như trước nhàn nhạt nhìn Triển Phi lúc này lông tóc cả người đều đã dựng đứng, hạ mi mắt, ngây thơ vô tội hỏi, "Tại sao vậy? Có gì không tốt?"
Triển Phi nhảy dựng lên, đập vỡ tai nghe vẫn đang nằm trong tay Quý Ngật Lăng, không khác gì một con sư tử bị mất khống chế, tựa như không có chỗ phát tiết mà vò nát mái tóc ngắn vốn đã đủ rối loạn hỗn độn, nghiến răng nghiến lợi.
"Cậu con mẹ nó, cư nhiên lại đi gọi đàn bà cho tôi!" Đôi mắt sung huyết, hơi thở mang theo mùi cồn lẫn với mùi khói thuốc, Triển Phi thật sự đã triệt để nổi điên.
chương 10
Tác giả : Tam Hào Dương Tiễn
Trans : QT
Edit: Lovely-Panda
.
"Cậu con mẹ nó, cư nhiên lại đi gọi đàn bà cho tôi!"
Triển Phi đã giận đến mất lý trí, gắt gao tóm chặt cổ tay Quý Ngật Lăng không hề có ý định buông ra, ánh mắt không thể tin nỗi nhìn cậu, không tin cậu có thể lãnh khốc đến như vậy. Mặc kệ nói thế nào, chúng ta cũng đã từng có mối quan hệ xác thịt phi thường thân mật, hiện tại dù cuối cùng không thể quay lại như trước đây, cậu cũng không nên dùng loại ngữ khí không chút quan tâm giúp tôi mua hoa như thế chứ!
Chết tiệt, thật giống như vô luận tôi cùng ai phát sinh quan hệ, dù ở ngay trước mắt thì cậu cũng không thèm để tâm.
Cơn phẫn nộ đột nhiên bùng lên, nỗi đau đớn vì trên đời này tồn tại một Quý Ngật Lăng đối với hắn dù là một chút tình cảm cũng triệt để bị phủ nhận.
Không hề e ngại đón nhận hai tròng mắt giận đến phun lửa của Triển Phi, Quý Ngật Lăng vẫn trước sau như một, vô cùng bình thản, hơi hơi hạ thấp đầu mày do cơn đau nơi cổ tay truyền đến, "Anh bị làm sao vậy?"
Đàn ông nửa thân dưới không dễ dàng bị khống chế, anh cũng đã cố gắng khống chế nó hai lần rồi, nhất thiết vẫn phải làm dịu bớt đi mới được, thay vì . . . . . . chịu đựng tra tấn bản thân, không bằng tìm một cô gái đến phục vụ, hỗ trợ một chút, cũng không có gì phải mất mặt, anh hiện tại kích động thành thế này, không phải sẽ có chuyện hay sao?
"Bị làm sao vậy?" Triển Phi hít một ngụm khí lạnh, phổi bỗng phải chứa một lượng khí lớn dường như sẽ sớm phát nổ.
Triển Phi a Triển Phi, mày vì người này mà ngay cả ngủ yên giấc cũng làm không được, hắn lại còn hảo tâm muốn giúp mày gọi người đến phục vụ, thật. . . . . . Con mẹ nó, làm sao mà chịu đựng nỗi đây!?
Lúc khí lực nơi cổ tay bỗng nhẹ đi, Quý Ngật Lăng nhướn mày, nhìn Triển Phi đã tương đối tỉnh táo trở lại nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường trước mặt, sau đó ngẩng đầu, dùng ánh mắt mệt mỏi không có vẻ muốn tiếp tục gây sức ép nhìn cậu.
Nói thật, trong khoảng khắc đó, vẻ mặt Triển Phi dễ dàng làm cho ngươi ta bất giác lơi lỏng, nhưng cổ tay vẫn còn chịu sự khống chế của hắn, Quý Ngật Lăng cũng không dám thật sự thả lỏng phòng thủ.
"Lăng, cậu biết rõ dục vọng của tôi vì sao nổi lên." Đôi con ngươi kia không hề chứa chút cường thế, chỉ lẳng lặng nhìn Quý Ngật Lăng, giống như muốn nói hắn hoàn toàn vô tội.
Ha ha, khá cho cái ánh mắt vô tội của ngươi, khá cho cái câu kể lể kia, mặc dù ta biết dục vọng của ngươi là vì ta mà dựng lên, nhưng nếu thế thì sao? Triển Phi, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta thay ngươi giải quyết hậu quả sao?
"Đừng làm cái gì hết, Lăng, chỉ dùng tay giúp tôi một lần thôi."
Ta khinh! Tên nam nhân này sao có thể dùng ánh mắt thành khẩn như vậy để yêu cầu điều vô sỉ như thế ?!
Đầu tiên là dùng tay, lần sau thì dùng miệng, cuối cùng thì nhõng nhẻo đeo bám đòi thượng ta, khốn nạn, ngươi rốt cuộc có phải là người hay không, lấy tay giúp ngươi giải quyết với nằm xuống cho ngươi đè thì có chỗ gì khác nhau đâu, ý nghĩa cũng vậy cả thôi!
Quý Ngật Lăng không bao giờ muốn phải nhìn đến khuôn mặt kia nữa, cả người bắt đầu run lên, lúc này không phải là phản ứng mâu thuẫn do bản năng của thân thể, mà hoàn toàn đã bị tên đàn ông này làm cho sôi máu.
Không nói gì, Quý Ngật Lăng đột nhiên ra sức rút tay về, nhưng không thành công.
"Triển Phi. . . . . . ngươi đừng có quá đáng!" Nắm bàn tay không bị trói buộc lại thành quyền, Quý Ngật Lăng thật có thôi thúc cứ như vậy đánh ra. Nếu không phải còn một ít lý trí, nghĩ nếu đấm vỡ mặt hắn, ngày mai đem bộ mặt bầm dặp đi gặp bộ cứu hỏa sẽ trông rất khó coi, bằng không, cậu sẽ tuyệt đối không do dự đem mặt hắn đập nát.
Không nghĩ tới kẻ nào đó lại hoàn toàn không chịu đổi ý, tay bât ngờ dùng sức kéo tay Quý Ngật Lăng, muốn khiến cậu phải té xuống giường. Nếu không phải Quý Ngật Lăng phản ứng nhanh nhạy, dùng đầu gối chống lên mép giường để ổn định thân thể, hiện tại cậu nhất định đã bị Triển Phi kéo ngã, cả người cậu nằm đè lên người hắn, sau đó sẽ bị hắn dễ dàng xoay người áp đảo ngay trên giường. Ha ha, một loạt động tác này sau sáu năm, một chút cũng không thay đổi!
"Lăng, việc này cũng không khó, cậu nhất định sẽ vượt qua được bóng ma kia, chỉ cần làm một lần sẽ quen dần." Trong khi nói Triển Phi cũng đồng thời trực tiếp kéo tay Quý Ngật Lăng, hướng xuống hạ thể của hắn vuốt ve sờ soạng.
Đương nhiên là không thể thành công, ngay tại thời điểm ngón tay bị buộc phải đè lên bộ vị nóng rực kia, Quý Ngật Lăng đột nhiên giơ chân lên, hung hăng đá thẳng vào bụng của hắn.
Nếu không thể đánh vô mặt ngươi, ta sẽ đem ngươi đá thành nội thương luôn!
Bởi vì không giống như dự kiến, Triển Phi hoàn toàn không đề phòng cú đá với lực đạo không hề nhẹ của Quý Ngật Lăng. Hắn đau đớn thấp giọng rên một tiếng, nhưng vẫn không chịu buông tha cho cổ tay của cậu, mà trong nháy mắt thân thể bị đá ngã, trên tay lại một lần nữa dùng sức, lần này thì đã thành công lôi Quý Ngật Lăng ngã lên giường.
Nếu đầu tiên đã động thủ, lúc sau có xoay ra đánh nhau thì cũng xem như thuận theo lẽ tự nhiên, Quý Ngật Lăng cũng đã mất hết bình tĩnh, phẫn nộ không khác gì con sư tử điên. Mẹ nó, khi nãy còn khoan dung độ lượng với hắn là bởi tưởng hắn vẫn còn là người!
Khốn khiếp! Cái gì mà "cậu nhất định sẽ vượt qua được bóng ma kia, chỉ cần làm một lần sẽ quen dần." Quý Ngật Lăng ta lại có thói quen đi giúp đàn ông thủ dâm à ?!
Trong khi vật lộn, đương nhiên cũng không quan tâm chỗ nào trên mặt bị trúng đón, vung nắm đấm, lợi dụng hai chân cùng sức nặng của thân thể, Quý Ngật Lăng tay đấm chân đá, ở ngay trên giường bắt đầu tán đả(*), trừ bỏ động tác nhảy, các thế khác đều rất chính xác.
Triển Phi cũng không thèm cùng cậu nhiều lời vô ích, ngang ngạnh ương bướng quyết đem Quý Ngật Lăng áp xuống dưới thân, nếu không muốn dùng tay, thì dùng thân thể cũng tốt.
Một người là đai đen nhu đạo, một người ở Anh Quốc đã luyện qua vật tự do để phòng thân, nếu nói sáu năm trước, Triển Phi một trăm phần trăm có thể bắt được động tác của Quý Ngật Lăng, dễ dàng chế ngự cậu. Nhưng sáu năm sau, một Quý Ngật Lăng vừa bất cần vừa bị tổn thương, đánh không mục đích mà chỉ đơn giản muốn trút giận, so với một Triển Phi chỉ muốn đem cậu áp xuống dưới, thậm chí còn sợ thật sự sẽ đả thương cậu, dĩ nhiên là Triển Phi hoàn toàn không có ưu thế đáng nói.
Trận hỗn chiến ước chừng kéo dài mười phút, nếu khách sạn sở hữu được đoạn video này, thì tuyệt đối sẽ được xem như một tin tức gây chấn động, hai CEO của hai công ty nổi tiếng thế giới, cư nhiên lại ở trên giường trong một khách sạn năm sao ẩu đả bất chấp hình tượng.
Cuối cùng vẫn là Quý Ngật Lăng chiếm thế thượng phong, dù sao mục đích thuần túy của cậu có rất nhiều, chính là muốn đánh người, bất kể đánh trúng chỗ nào trên người hắn, bất kể bản thân dùng phương thức gì, chỉ cần đánh hắn thật đau là coi như thắng.
Gắt gao đè Triển Phi ở trên giường, cả hai đều thở hồng hộc như hai cái đầu bò, Quý Ngật Lăng vung nắm tay lên, muốn tiếp tục đấm vào bụng Triển Phi, cả hai mắt đều đầy tia máu thì còn chỗ nào bình tĩnh để nói chuyện phải trái?
Thẳng đến khi nắm đấm hạ xuống trong nháy mắt, Quý Ngật Lăng nghe được kẻ nào đó khóe miệng như nở hoa, cười nho nhỏ một tiếng. Trong một trận loạn đả như thế này thì tiếng cười kia thật đường đột, khiến một quyền của cậu đấm xuống liền lập tức bị mất đi phân nửa lực đạo.
Nhưng dù sao vẫn là một quyền hữu lực, ở trên bụng lần lượt hạ xuống hết đấm này đến đấm khác, Triển Phi đau đớn nhíu cả mắt nhưng vẫn còn cười được.
"Lăng, cậu hiện tại dường như không hề sợ tiếp xúc thân thể với tôi thì phải?"
Không nghĩ tới mình đánh hắn đến sảng khoái như thế, kẻ nào đó lại có thể thốt ra một câu như vậy, Quý Ngật Lăng lập tức ngừng lại sự phẫn nộ quá khích, lạnh lùng liếc Triển Phi. Đúng vậy, không hề run rẩy, cũng không nhiều lời vô nghĩa, trên đời này làm gì có kẻ nào vừa đánh người, còn bản thân thì lại run rẩy không ngừng cơ chứ.
Hơn nữa, chủ động đánh người và bị người đùa giỡn là hai việc khác nhau, đương nhiên không thể đánh đồng. Triển Phi, ngươi bị ta đánh đến hư não rồi sao? Cư nhiên bây giờ còn cười được!
Nhếch môi, Quý Ngật lăng cũng khôi phục lại lý trí, không dùng đến phương thức thô bạo như lúc nãy nữa.
"Chỉ cần lấy tay giúp ngươi làm một lần thôi chứ gì?" Ngữ điệu của cậu bỗng vút cao lên, khiến Triển Phi theo trực giác mách bảo sắp có điều chẳng lành, muốn ra tay tự bảo vệ nhưng vẫn bị chậm nửa nhịp. Quý Ngật Lăng ngay lập tức thẳng tay nắm lấy hung khí kia, đối với bộ vị ngẩng cao đầu của Triển Phi dùng sức một cái, lực độ hình như đã được khống chế rất tốt, vừa đủ khiến Triển Phi trong nháy mắt đã đau đến mềm oặt lăn lê bò càn.
"A ———————" Triển Phi cong gập thắt lưng, hai tay ôm lấy bộ vị vừa mới bị trọng thương, kêu la một trận thảm thiết như heo bị chọc tiết.
Nhưng nói vậy không phải là nói thừa sao? Là nam nhi chi chí, ai bị người ta hung hăng xuống tay với chỗ đó mà còn có thể mặt không đổi sắc, khí không suyễn chứ? Đây cũng đâu phải là hàng nhái hàng giả.
Đứng lên bước xuống giường, Quý Ngật Lăng liếc mắt nhìn Triển Phi vẫn nằm ở trên giường đau đến lăn lộn, vỗ vỗ tay, bộ dáng giống như đại công cáo thành [làm xong việc lớn -_-], "Đêm nay tôi ngủ trong thư phòng, còn anh thì hãy cứ chậm rãi thong thả, nhấm nháp dư vị tôi làm giúp anh lần này đi!"
Vừa dứt câu, liền xoay người đi vào phòng làm việc, cũng không quên đóng cửa lại.
Triển Phi ở trên giường đau đến nỗi cả người co quắp thành một đống, giương mắt nhìn cánh cửa đóng kín, nghiến răng nghiến lợi lầm bầm lầu bầu, "Quý Ngật Lăng, có phải ngươi không biến ta thành tuyệt tử tuyệt tôn thì trong lòng sẽ không được yên ổn đúng không?"
.
.
———————————
Chú thích:
(*)Tán đả: Kĩ thuật sử dụng phối hợp nhiều động tác trong đánh đối kháng gồm có đá, đấm, ném....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro