Sóng Ôm Lấy Hồn Em
Đây chỉ là ý tưởng của tác giả, không liên quan đến thực tế và sự kiện nào đó thật sự. Nếu thích chỉ xin cậu một vote, nếu không mời cậu lặng lẽ đi cho. Có sai sót hãy chỉ ra giúp tôi nhé. Cảm ơn lời góp ý. Cảm ơn vì đã ghé.
....
@Ohm Pawat
Hai giờ đêm rồi, anh vẫn đợi em với trăng. Nhìn bờ biển lớn, màng đêm đen mà anh khóc òa, tự hỏi sao trên đời lại gieo cho anh và em cái mối duyên này,để rồi ông trời lại tước đi cái duyên ấy.Nanon...anh nhớ em,nhớ vòng tay khẽ ôm anh khi lạnh,nhớ lời nói hờn dỗi khi anh không chịu nghe lời em,nhớ rất nhiều vái hôn trên môi của anh và em và cũng nhớ lắm cái đêm mưa của 6 năm trước.
Nhớ ngày đó em làm trong quân cơm nọ,mấy lần anh lờ đi vì quán chẳng mấy đông khách,đơn xơ và cổ điển,anh không biết khi về đêm thì quân cơm rất nhộn nhịp.Rồi đêm mưa cũng tới,anh không có chỗ trú liền tấp vào quán cơm,nhìn quán cơm đông đúc ấm cúng mà anh mới vỡ lẽ.
Ngồi vào bàn trống,em bước ra,nụ cười xinh đẹp của em làm anh xao xuyến đến vô bờ.
- Mời anh gọi món.
- Ờm...cơm gà nha.
Trả lời với 3 từ rồi cứ mãi nhìn em,mắt em xanh rờn nhưng lại chứa nỗi buồn gì đó.Đôi tay chai sạn đầy sẹo mà làm anh thương.Ngồi thẫn thờ nhùn bóng hình nhỏ nhắn,em chợt bưng cơm ra rồi đặt trên bàn,kèm theo đó là một ly nước ép cam tươi.
- Nước cam là tặng ạ,không cần phải tính tiền.
Nhìn em hồi lâu,cảm giác muốn ôm lấy em mà chìu chuộng ùa tới,muốn bắt lấy đôi bàn tay nhỏ bé nhưng người đã vào bên trong rồi.
Cứ như thế,ngày nào tôi cũng đến quán,chủ yếu là nhìn con người nhỏ nhắn kia,dần dần trong lòng tôi nảy sinh thứ tình cảm mà chưa bao giờ có.
Anh cố gắn bên em,tạo cho em rất nhiều sự quan tâm,mong một ngày em hiểu được mà đồng ý tấm lòng này,luôn tạo cho em cảm giác an toàn khi ở bên,và rồi thân nhau như người thân vậy.
Em kể về ngôi nhà hạnh phúc của em,chữ "Hạnh Phúc" em nói ra rất vui vẻ nhưng đôi mắt em lại phản bội điều đó.Anh biết đấy,anh gặn hỏi,có cơ hội là anh hỏi ngay,em cũng không chịu được mà bực bội quát lớn.
- EM BỊ BẠO LỰC NGÔN TỪ!
- DO CHÍNH GIA ĐÌNH EM!
Khóe mắt em như cay xè rồi cứ kể.Em nói ra bí mật em là Gay,gia đình em đọc trộm nhật ký rồi từ bỏ em,thân xơ xác tự đi tìm chỗ trú.Ba mẹ gieo cho em mấy lời cay nghiệt đến xé lòng xé ruột,em đau đớn tuột cùng mà chỉ biết khóc.Không những vậy,tin em là Gay bị mọi người trong trường biết,rất nhiều người ra ý kiến là đuổi học em,phỉ bán em và còn...bạo lực em,thầy cô cũng hiểu và ngăn chặn nhưng đám người đó chẳng bao giờ hiểu.Đêm nhìn trăng nà em cứ khóc,tự hỏi tại sao ông trời lại sinh ra em và tại sao lại đem cái ác nghiệt đó đến với em.Tại sao và tại sao? Không ai trả lời được cả...
Sau khi nghe em kể,anh ôm chặt em vào lòng.
- Không ai thương em thì anh thương em.Không ai yêu em thì anh yêu em,yêu em rất nhiều.
- Korapat...anh yêu em...
Em ngừng khóc,đẩy anh ra rồi nhìn chầm chầm anh,hỏi anh lại lần nữa rồi đồng ý.Anh vui lắm,vui như trúng một số tiền lớn,việc anh làm được đền đáp rồi.
Đã ở bên nhau nhưng em lại không muốn công khai,em nói không muốn liên lụy tới công việc của anh.Nghe theo em,anh không công khai,chỉ cho một số người trong cộng đồng ở công ty biết.Họ cũng vui cho anh,không ai có ác ý mà ngược lại còn chúc phúc rất nhiều.
Vẫn như thường lệ,tôi đưa em đến trường,hôm nay khá vui vì được má lúm thơm má.
Chiều về,tôi lại đến đón em,chờ em,gọi cho em nhưng không ai nghe máy.Tiếng đồng hồ tí tách tí tách,tôi sốt ruột đi vào bên trong tìm em,kết hợp với bảo vệ trường nhưng vẫn không tìm thấy em,nhưng cái tìm thấy là...cái gậy bóng chài dính đầy máu...
Ngay tức khắc,tôi đi tìm em bằng đôi chân của mình,đi từ nhà đến quán cơm,tìm em mọi ngóc ngách,chẳng dám chạy xe vì sợ sẽ bỏ qua em ở một con đường nào đó."Nanon ơi" là hai từ tôi gọi nhiều nhất.Anh đi tìm em ở khấp cái Bangkok này,đi qua từng con hẻm và từng đoạn đường em hay lui tới nhưng vẫn chẳng thấy em.Tung tích em đâu? Hình bóng em đâu sao chẳng thấy? Nhờ một số người có thể tìm em cùng tôi mà đi tìm những vẫn không thấy...Rồi...cảnh sát cũng đã vào cuộc.
Cảnh sát điều tra,họ phát rất rất nhiều manh mối và cho là...em đã bị sát hại và giấu xác...
Bằng một niềm tin,anh vẫn không tin là em đã chết,anh kiên quyết và cuối cùng...cuối cùng phải nhìn thân xát em được vớt lên từ biển...
Kiểm tra pháp y,họ nói em bị giết với hung khí là gậy bóng chài được tìm thấy ở sân bóng. Đầu em mềm nhũng,khấp thân thể toàn là dấu vết bị đánh,bị đấm đến tàn nhẫn,anh khóc trước thân thể của em...
Anh suy sụp nặng,nhập viện truyền nước biển ba ngày rồi cùng với cảnh sát hợp tác điều tra,em biết không,anh kìm nén không nổi nước mắt khi kể về em...
Sau 1 tháng đều tra, cuối cùng cũng đã tìm ra hung thủ. Là một thanh niên năm tư, mang danh là một du côn được anh lớn chị lớn bảo kê gì đó nên đi bắt nạt người khác. Có rất nhiều người là nạn nhân của nó, nó kì thị người đồng tính, miệt thị phân biệt đối xử với người dưới kẻ trên, người yếu thế hơn mình. Biết bao nhiêu là người bị nó hành hạ đến trầm cảm, đến chuyển trường. Em thậm chí còn là người thường xuyên bị nó bắt nạt...
Cũng chẳng bao lâu, ngày xét xử cũng tới, khi thẩm phán hỏi, câu trả lời của hắn làm anh chỉ muốn đến giết hắn đi cho rồi...
- Tại sao bị cáo sát hại nạn nhân?
- Bình thường thì nó không chống trả, tự dưng hôm đó nó nhổ nước bọt vào mặt tôi, còn nói tôi là loại súc sinh chỉ biết ăn hiếp người khác. Tức quá nên tôi mới lấy gậy bóng chày đập nó cho tới chết.
- Mà nó sống cũng có ích gì? Đồ thứ gay ghê tởm. Nanon Korapat cũng chỉ là cái tên.
Vô phương cứu chữa, anh chỉ biết khóc thay cho số phận người anh thương.
Tội lỗi gì chứ? Tại sao em lại là người phải gánh chịu? Em ơi...anh đau quá...đau lắm...anh khóc lóc thảm thiết nhưng cũng chẳng cứu vớt được gì cả...
- Tòa án xét xử, bị cáo mang tội giết giết người, bôi nhọ danh dự, xúc phạm người khác, phân biệt cá nhân người khác. Xử án tử hình!
.....
2 năm sau
- Happy Birthday....to you...
- Happy Birthday.....to....you...
- Happy Birthday...Happ Birthday...
- Happy..Birthday....
- To....
- You....
- Happy Birthday Nanon ná...
- Em biết không? Hôm nay anh mệt, lại nhớ em, lại khóc rồi.
- Nhớ em... Rất nhiều... Dậy nói chuyện với anh một chút có được không em?
Đặt chiếc bánh kem đang cầm trên tay xuống, anh cầm lấy hình thờ của em đi ra ngoài biển xanh. Nhìn những cơn sóng đó, anh thẩn thờ, anh tìm dáng em đâu đó ở mảng trời đen này.
- Gió vẫn hát vẫn muốn được chờ em về...♬♭
- Nhớ em...
Còn không mắt xanh ngời? Còn không dáng hình nhỏ nhắn kia? Giọng hát ấm áp của em đâu rồi ? Anh muốn nghe tiếng đàn của em. Em đàn cho anh nghe có được không? Em đàn anh hát nhé? Sóng ơi đừng cướp đi em của tôi có được không? Mảnh tình ngây thơ đầu tiên của tôi là em...mảnh tình ngây thơ đầu tiên của em là tôi...còn không? Em còn không? Em đâu rồi...?
End.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro