Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 2

Hôm nay vẫn như mọi khi, Mạnh Yên hết học rồi lại đi làm, về tới nhà liền lăn lên giường, nhắm mắt hồi thần. Chỉ là trời đột nhiên kéo đến thật lớn mưa giong, sấm sét vang trời mà hắn mí mắt càng ngày nặng trĩu, liền chìm vào giấc ngủ.

Mạnh Yên từ từ tỉnh lại, nhìn xung quanh điều là lụa đỏ mừng hỷ, này phòng lớn trang hoàn lộng lẫy, chỉ là rất cổ xưa. Hắn mơ hồ không biết bản thân đang ở đâu, đầu lại nổi lên đau nhứt dữ dội, thật lớn kí ức cưỡng ép hắn tiếp thu. Kí ức là hắn mộng cảnh từng đêm, người đó cũng cùng hắn tên Mạnh Yên. Hắn thật sự quay lại chính mình kiếp trước hay vẫn là chiềm trong cơn mơ?

KqNgay lúc hắn chìm trong suy nghĩ, có một bóng đen tư từ tiếp cận hắn. Người đó áo đỏ kêu sa sấn đến làn da càng thêm trắng nõn "Thuốc như vậy độc, ngươi vẫn có thể sống" Kỳ Ngọc Thư mỉa mai lời nói.

Nhìn này đẹp đến tâm động thế tử, hắn rốt cuộc hiểu chính mình kiếp trước si mê mụ mị. Mạnh Yên nghĩ sẽ quay về lúc đầu sự kiện, không nghĩ lại là sau khi chết.

"Ta ép thế tử cùng ta thành thân là ta hối hận nhất quyết định. Ta có lỗi với thế tử, nhưng người cũng không cần vì thế mà bức chết ta."

"Hối hận? Ngươi không cảm thấy chính mình rất nực cười? Vẫn là từ quỹ môn quan trở về mang theo sợ hãi?" Kỳ Ngọc Thư không tin này thô kệch nam nhân buông tha hắn.

"Trời đã khuya, thể tử cũng nên nghỉ ngơi." Mạnh Yên né tránh Kỳ Ngọc Thư khinh miệt, bước lên lộng lẫy giường lớn, nằm co ro một gốc mà an tĩnh nhắm mắt.

Kỳ Ngọc Thư lẳng lặng nhìn hắn, vung tay áo liền bước chân rời đi. Cố làm ra vẻ người, làm hắn càng sâu chán ghét.

Mạnh Yên vừa nảy nhắm chặt đôi mắt chậm rãi mở ra. Hắn thật không biết tiếp theo như thế nào đối diện. Chấp nhận số phận yêu người không yêu mình, hay là viết thư hòa ly? Nếu như vậy hắn có thể sống yên ổn đến hết đời sao? Mệt mỏi suy nghĩ, đến nổi chính mình cũng không rõ như thế nào ngủ.

Mạnh Yên ở mình thời đại điều dậy rất sớm vận động, dù quay lại kiếp trước hắn vẫn giữ như vậy thói quen, trời tờ mờ sáng đã tỉnh lại. Nha hoàn nghe bên trong tiếng động, biết  Trắc phi thức giấc bèn bưng một chậu nước ấm mở cửa bước vào.

"Nô tì tham kiến Trắc phi, nô tì tên Tiểu An, đến hầu hạ Trắc phi rửa mặt."

Mạnh Yên nhìn này chỉ mới trạc mười lăm tuổi nữ hài, như vậy trẻ người đã phải hầu hạ kẻ khác, có chút đáng thương.

Tiểu An cuối người hành lễ, lại thấy dưới đất đầy máu, lo sợ hỏi Mạnh Yên "Trắc phi có hay không bị thương? Nô tì sẽ băng bó cho người."

"Chỉ là vết thương ngoài da, đã bôi thuốc. Ngươi mau lại đây giúp ta rửa mặt." Mạnh Yên nhẹ nhàng nói.

"Dạ!"

Rửa mặt, thay y phục, dùng bữa, xuyên suốt quá trình điều có người hầu kẻ hạ, hắn có chút nói không nên lời.

Đến chiều hắn đi dạo quanh phủ, trời trong xanh mát mẻ, hắn cảm thấy thoải mái rất nhiều. Đi đến hoa viên, Mạnh Yên thấy Kỳ Ngọc Thư đang ngồi nói chuyện với bạch y thiếu niên chỉ là có chút xa, hắn nhìn không rõ mặt.

"Trắc phi, người nên đi tới thỉnh an Thái tử." Tiểu An nhìn đứng yên Mạnh Yên, cung kính nhắc nhở.

"Ừm"

Mạnh Yên tuy thân thể âm dương, nhưng cơ thể lại cường tráng cao lớn, y phục cũng là dạng cho nam tử mặc, nhìn từ xa cũng rất uy nghiêm, có điều hắn mặt mày đoan chính hiền lành, càng giống ngây thơ đại cẩu.

Mạnh Yên bước đến chỗ Kỳ Ngọc Thư, đối diện hắn chán ghét ánh mắt, cuối người hành lễ. Kỳ Ngọc Thư liếc mắt thoáng qua, tâm điều để ở kia tuấn mỹ thiếu niên. Người này có đôi mắt rất đẹp, giống sâu thẩm đại dương, lại đến mảnh khảnh thân mình, làm người động tâm muốn che chở. Mạnh Yên cũng hiểu được tại sao Kỳ Ngọc Thư lại ưa thích thiếu niên.

"Tham kiến Trắc phi, tại hạ là Thái tử bằng hữu xưng Thẩm Tư Niên, người cũng có thể gọi ta là Niên Niên." Thiếu niên cuối người hành lễ, ánh mắt thâm sâu khó lường.

Thẩm Tư Niên trẻ tuổi có tài, là thương gia giàu có nhất kinh thành, nhan sắc so với Thái tử Kỳ Ngọc Thư không hơn không kém. Hắn không cùng hoàng tộc huyết thống nhưng lại là hoàng tộc gân mạch, cung cấp vũ khí cùng thuốc nổ.

"Tại hạ đến tìm Thái tử bàn chuyện làm ăn, không nghĩ lại phiền đến người cùng Thái tử ôn chuyện, thật thất lễ."

"Ngươi không cần cùng hắn nói vô ích sự, như vậy ngu ngốc người sao hiểu được ngươi ý tứ." Kỳ Ngọc Thư uống nhẹ tách trà, bình đạm nói.

"Vậy sao? Ta lại cảm thấy Trắc phi rất thông minh sáng dạ. Nghe nói Trắc phi có tài pha trà, tại hạ có thể mạng phép xin người một tách, rõ lòng tò mò." Thẩm Tư Niên cười đến như họa, lễ phép hỏi hắn.

"Hảo" Mạnh Yến nhẹ nhàng đáp lời, dù là kiếp trước hay kiếp này, hắn điều có sở thích pha trà. Buổi chiều mát mẻ gió hiu hiu, rất hợp uống một tách trà ấm.

Nha hoàn mang lên lá trà khô, Mạnh Yên nhận lấy chậm rãi biểu diễn tài nghệ. Nam nhân trên mặt mang theo ấm áp tươi cười mà chăm chú pha trà, cảnh lạ nhưng đẹp, làm người cũng cảm thấy bình yên.

Nước trà thoang thoảng khói bay, hương thơm tươi mát, uống vào cũng thanh thanh động lại chút vị đắng nhẹ. Cùng một loại trà, nhưng vào tay Mạnh Yên lại có khác hương vị, thơm ngon hơn rất nhiều.

"Thật như đồn thổi, Trắc phi tài nghệ pha trà rất hảo, uống một ngụm ấn tượng khó quên." Thẩm Tư Niên để xuống tách trà, hết lời khen ngợi.

"Chỉ là chút tài mọn, Thẩm công tử uống ngon liền hảo." Mạnh Yên bình đạm đáp lời, không vì được khen ngợi mà lên mặt.

Kỳ Ngọc Thư đối này hai người tươi cười đàm luận, có chút không vui. Thẩm Tư Niên cũng cảm nhận được hắn ánh mắt, trên mặt cười càng xinh đẹp, đi đến chỗ khuất Kỳ Ngọc Thư tầm mắt, nghiên đầu thỏ thẻ bên tai Mạnh Yên "Ta thật mong cùng Trắc phi học tài nghệ pha trà, nhưng bây giờ có chút không tiện, đành hẹn người hôm khác."

Mạnh Yên nghe đến lỗ tai phát ngứa, vội né tránh hắn động chạm, luống cuống trả lời "Ta thời gian...điều có rất nhiều...ngươi muốn học thì có thể đến tìm ta."

"Hảo! Một lời đã định. Vậy tại hạ xin trước cáo lui." Thẩm Tư Niên nói xong liền một mạch đi về chính mình phủ, cũng quên luôn cùng Kỳ Ngọc Thư hành lễ.

Thiếu niên đi xa, Kỳ Ngọc Thư thả lỏng mày liễu liền nhăn lại, chán ghét chấn vấn Mạnh Yên "Ngươi dù gì cũng là Trắc phi, lại đi câu dẫn nam nhân khác trước mặt ta. Thật không biết phép tắc!"

"..."

Mạnh Yên không hiểu tại sao Kỳ Ngọc Thư vô cớ nổi giận, chắc có lẽ nam nhân cùng hắn bạch nguyệt quang nói chuyện đi?

"Bẩm Thái tử, Trắc phi. Đã đến giờ dùng thiện rồi ạ." Nha hoàn cuối người hành lễ, phía sau lưng có vài nô tài bưng đầy cao sơn mỹ vị.

"Các ngươi lui xuống hết đi, Trắc phi uống lên rất nhiều trà, hôm nay sẽ không dùng bửa." Này cũng xem như cho hắn chút giáo huấn, Kỳ Ngọc Thư nghĩ thầm, sau đó nhàn nhã đi đến thư phòng. Phía sau đám nô tì cũng không dám cãi lời, cũng rời đi hết. Như vậy thật lớn hoa viên, chỉ còn Mạnh Yến cùng Tiểu An.

"Trắc phi, nô tì dìu người về phòng" nàng nhìn vẻ mặt vô cảm của Mạnh Yên, trong lòng lại thấy khổ tâm thay hắn, nhi tử nhà thừa tướng vốn sống trong nhung lụa, giờ lại phải chịu như vậy ủy khuất.

Trở lại rộng lớn phòng ngủ, cảm thấy có chút mệt mỏi, kêu Tiểu An đi chuẩn bị nước tắm.

Ngăm mình trong ấm áp dòng nước, hắn cả người thả lỏng hết cỡ, thoải mái vô cùng. Bên cạnh Tiểu An giúp hắn tắm rửa, miệng không ngừng khen ngợi "Trắc phi da thịt bóng loáng, cơ bắp lại mềm mại đàn hồi, Thái tử chắc chắn sẽ rất thích!"

"Thái tử nhìn thấy ta mặt đã nổi lên chán ghét khinh miệt, nào có sở thích chạm vào ta thân thể." Mạnh Yên lắc đầu cười, mắng Tiểu An suy nghĩ quá đơn giản. Tiểu An bĩu môi, không tin chính mình lời nói là sai.

Mặc vào mềm mại tơi lụa, Mạnh Yên đi đến bên giường, nhẹ nhàng nằm xuống nhắm mắt liền ngủ. Đêm đến an tĩnh, trăng trên cao chiếu sáng một gốc sân, gió thổi mát mẻ, làm người chìm vào giấc ngủ càng sâu, một đêm ngon giấc.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro