Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 33

Cre qt: PhieuDu97
Edit: Bạch Diệp Thanh
WANGRING: Do trình non nên bản edit chỉ đúng tầm 80-90% thôi a
_____________________

Sáng sớm hôm này là ngày hành quyết Tiết Dương, Nhiếp Minh Quyết mang theo vài người ngự đao đến Kim Lân đài . Hắn đã sống mấy chục năm mà hiện giờ hắn lại không biết đối diện với những sự việc kia như thế nào, tâm tư Nhiếp Minh Quyết hiện chỉ nghĩ đến một Nhiếp Hoài Tang hoàn toàn khác với đệ đệ hắn, nhưng hắn cũng không thể trốn tránh mãi được. Nhiếp Minh Quyết nghĩ trong đầu, đợi chuyện của Tiết Dương giải quyết xong, hắn liền đến Vân Thâm Bất Tri Xứ đem Hoài Tang trở về.

Bởi vậy, khi nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang đi phía sau Kim Quang Dao tới pháp trường, Nhiếp Minh Quyết một tay vuốt ve chuôi đao đang rục rịch muốn chém người. Đệ đệ của hắn như thế nào lại không thành thật a? Cậu đến Kim Lân Đài khi nào? ? Tiết Dương bị xử lí Nhiếp Hoài Tang đến đây làm gì? Xem náo nhiệt?!

Nhìn thấy ánh mắt hung tợn như muốn giết người của đại ca nhà mình, Nhϊếp Hoài Tang đi đến phía sau Kim Quang Dao có ý đem chính mình giấu sau bóng dáng của Y. Đáng tiếc là hắn quả thật cao hơn Kim Quang Dao một chút, thật đúng là bịt tai trộm chuông mà.

Kim Quang Dao nhìn cậu như vậy có chút buồn cười, lôi kéo Nhiếp Hoài Tang cùng nhau đi đến trước mặt Nhiếp Minh Quyết, y hành lễ nói: "Đại ca."

"...Đại ca." Nhiếp Hoài Tang cúi đầu nhỏ giọng gọi Nhiếp Minh Quyết. Cậu lại nhịn không được mà giương mắt nhìn nhìn Nhiếp Minh Quyết, cậu thấy sắc mặt hắn đen nhánh như đáy nồi liền bị dọa sợ tới mức một run run, lại lùi về phía sau Kim Quang Dao. Thời gian qua chưa từng gặp được Nhiếp Minh Quyết cậu thật sự rất nhớ hắn, cho dù Nhiếp Hoài Tang thấy mặt hắn đầy sự tức giận, cậu cũng thập phần không muốn dời mắt khỏi Nhiếp Minh Quyết.

Nhiếp Minh Quyết nhất thời không biết Nhiếp Hoài Tang là đang bị hắn dọa tới sợ rồi hay là vẫn đang diễn trò. Hắn kỳ thật cũng không phải giận Nhiếp Hoài Tang do cậu đến xem náo nhiệt, mà là hắn tức giận vì hắn còn chưa chuẩn bị tinh thần cậu lại tùy tiện xuất hiện ở trước mắt mình. Thêm vừa mới biết không ít sự thật về Nhiếp Hoài Tang, lúc này Nhiếp Hoài Tang vẫn đang là bộ dáng thiếu niên nhát như chuột, Nhiếp Minh Quyết một bên vì chính mình không hiểu nổi Nhiếp Hoài Tang mà sầu não, một bên vì Nhiếp Hoài Tang ở trước mặt hắn lại không dám lộ ra con người thật của cậu.

Tâm tư rối loạn, Nhiếp Minh Quyết khó giữ được tâm thần mà mất tập trung, làm Kim Quang đao cùng Nhiếp Hoài Tang nghi hoặc mà liếc nhau, cũng không biết Nhiếp Minh Quyết suy nghĩ cái gì. May là Kim Quang Thiện rất nhanh đi ra, y cười một cái vẻ mặt hiền lành mà phân phó Kim Quang Dao đưa Nhiếp Minh Quyết tới chỗ ngồi dành cho khách, lại hạ lệnh đi đại lao dẫn Tiết Dương đến.

Tiết dương như cũ vẻ mặt khinh thường, ánh mắt nhìn mọi người bên phảng phất như nhìn đống rác, nửa điểm cũng không xem bọn tu sĩ bên dưới ra gì. Nhiếp Minh Quyết không chú ý khống chế lực trên người mà đi tới Nhiếp Hoài Tang cách đó không xa, còn phía trước vẫn luôn chú ý Tiết Dương những vấn đề khác hắn đều vứt ra sau đầu.

Bên tai ầm ĩ thật sự làm Nhiếp Minh Quyết khó bỏ qua. Hắn quay đầu liếc mắt một cái, phát hiện Tiết Dương cũng không biết làm sao đã thoát khỏi tay môn sinh kim gia, y vung tay lên trong áo y phun ra khói màu trắng, hắn chung quanh chạm được sương khói, môn sinh Kim gia  lập tức liền bò lên trên mặt đất màu đen hoa văn.

"Là thi độc phấn!" Trong một mảnh hỗn loạn có người kêu lên.

Nhiếp Minh Quyết nhíu nhíu mày, vẫn là không ra tay. Tiết Dương là người do Kim gia chịu trách nhiệm muốn xử quyết hắn thì cũng nên là Kim gia làm. Kim Quang Thiện kêu hắn tới chứng kiến đã đủ nể tình, nếu Nhiếp Minh Quyết ra tay chẳng phải có ý nói môn sinh Kim gia vô dụng?

Nhưng lúc sau Nhiếp Minh Quyết liền hối hận. Nhìn Nhiếp Hoài Tang bị Tiết dương thủ sẵn cổ tạp trong người, Nhiếp Minh Quyết rút đao bá hạ ra khỏi vỏ sát khí bạo trướng, nghiến răng nghiến lợi mà nghĩ, môn sinh Kim gia quả nhiên vô dụng!!

"Tiết Dương!" Nhiếp Minh Quyết quát lên một tiếng, cầm theo đai bá hạ hướng đỉnh đầu Tiết Dương mà đánh tới. Tiết Dương nửa điểm đều không nóng nảy, y hướng Nhiếp Hoài Tang đem cậu đẩy đến lưỡi đao bá hạ. Nhϊếp Minh Quyết vội vàng thay đổi lưỡi đao, sát khí tràn đầy đao phong hướng đến Nhiếp Hoài Tang lại xẹt qua người bên cạnh, ở Kim gia phía trên pháp trường vẽ ra một đạo thật sâu.
Kim Quang Thiện sắc mặt trầm xuống. Một đao này xem như hiệu quả, tu vi Nhiếp Minh Quyết lại tinh tiến không ít, hơn nữa hắn tổng cảm thấy hôm nay Nhiếp Minh Quyết so với bình thường liền bình tĩnh một ít. Y cũng là đại khái hiểu biết về Nhiếp Minh Quyết nếu Tiết dương bạo khởi đả thương người, Nhiếp Minh Quyết hẳn sẽ nhịn không được ra tay, ai ngờ Nhiếp Minh Quyết thế mà vẫn luôn khoanh tay đứng nhìn, nửa điểm cũng không thấy bộ dáng nóng nảy của trước kia.

Nhiếp Minh Quyết tuổi còn nhỏ, so với Kim Quang Thiện còn thấp hơn một lứa, một tay Nhiếp gia đao pháp đã luyện được xuất thần nhập hóa, ở ngày chi chinh trung kể công đến vĩ, đúng là thời tuổi trẻ đầy hứa hẹn. Kim Quang Thiện lúc trước vẫn là chưa đem Nhiếp gia để vào mắt, đó là bởi vì Nhiếp Minh Quyết người này quá mức cương trực công chính, đánh giá sự vật phi hắc tức bạch, nói khó nghe chính là hắn chỉ tin chính mình. Nếu là Nhiếp Minh Quyết đã học được cách bình tĩnh, hiểu được quyền lợi và hại, như vậy Nhiếp gia trong tương lai nhất định không thể khinh thường.

Tiết Dương giơ tay tiếp được Nhiếp Hoài Tang bị đao bá hạ cắt một sợi tóc, cười hì hì nói: "Nhiếp tông chủ, tiểu tâm chút nha."

"Đại ca......" Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt tái nhợt, kinh hoảng mà nhìn phía Nhiếp Minh Quyết, sợ tới mức nước mắt ở hốc mắt sắp chảy ra ngoài. Mới vừa rồi Nhiếp Minh Quyết nhìn cậu chằm chằm, Nhiếp Hoài Tang trong lòng thấp thỏm, cúi đầu tính toán Nhiếp Minh Quyết nhìn cậu như vậy là có ý tứ gì, đột nhiên không kịp phòng ngừa bị tên tiểu lưu manh trảo vào chiến đấu, thật sự là bị hoảng sợ. Bất quá hiện tại này bộ dáng sắp khóc này chính là Nhiếp Hoài Tang đại lão lại bắt đầu kỹ thuật diễn.

"Ngươi muốn như thế nào?" Nhiếp Minh Quyết tức giận không thôi. Hắn vừa rồi chỉ lo tập trung tinh thần mà nhìn chằm chằm Nhiếp Hoài Tang, không có chú ý Tiết dương đang ở đâu, bởi vậy chưa kịp ngăn cản Tiết Dương ra tay với Nhiếp Hoài Tang, hắn phản ứng lại thời điểm, Nhiếp Hoài Tang đã bị bắt làm con tin. Nhiếp Minh Quyết giận dữ, hận không thể lập tức đem Tiết Dương băm thành năm sáu khúc, cậu chính là cơ hồ không hề có sức chiến đấu Nhiếp Hoài Tang bị Tiết Dương bắt tới đương lá chắn thịt, làm Nhiếp Minh Quyết ném chuột sợ vỡ đồ hoàn toàn không dám xuất đao.
"Được rồi, thả ta rời đi, không được phái người đuổi giết." Tiết Dương cười đưa ra hai viên răng nanh, nếu không nhìn động tác trên tay y, còn nghĩ thật sự y là một thiếu niên tươi đẹp nghịch ngợm, nhan sắc vừa lúc thiếu niên lang.

"Vọng tưởng! Ngươi phạm phải tội thảm án, còn muốn chạy trốn thoát?" Nhiếp Minh Quyết quát.

"Như thế nào, không được sao?" nụ cười trên mặt Tiết Dương không giảm, móng tay ở trên cổ Nhϊếp Hoài Tang nhẹ nhàng siết.

Trên cái cổ trắng nõn của Nhiếp Hoài Tang nhất thời xuất hiện một đạo máu đỏ tươi. Cậu sợ tới mức kêu to: "Tiết dương! Chuyện gì cũng từ từ, đừng động thủ a!"

"Tiết dương! Ngươi dám làm y bị thương !" Nhiếp Minh Quyết bạo nổ, hai mắt trừng lớn như chuông đồng, gắt gao nhìn thẳng Tiết Dương, ý đồ tìm ra sơ hở để cho hắn cứu người.
"Ách, tính kiên nhẫn ta không tốt. Rốt cuộc thả ta hay không? Uy, cái kia Kim tông chủ, ngươi thật ra cũng nên nói một câu?" Tiết Dương hướng Kim Quang Thiện rống lên một câu.

"Nhiếp tông chủ." Kim Quang Thiện đi đến bên người Nhiếp Minh Quyết, vẻ mặt xấu hổ mà nhỏ giọng khuyên nhủ,

"Chúng ta vẫn là bảo đảm an toàn cho Nhuếp nhị công tử trước. Tiết Dương chạy còn có thể bắt lại. Hắn lại cơ linh cũng liền một người, còn có thể khiến nhiều môn sinh của Kim gia ta khuất phục. Nếu y thật sự làm Nhiếp nhị công tử bị thương, kia thật đúng là mất nhiều hơn được."

Khiến Nhiếp Minh Quyết cứ như vậy mà thả Tiết Dương, thật sự hắn không cam lòng, nhưng hắn vừa mới biết được chuyện Nhϊếp Hoài Tang đời trước từng trải qua , đúng là đối với hắn rất đau lòng, cảm xúc hiện tại rất phức tạp, tự nhiên không muốn cho Nhiếp Hoài Tang chịu một chút tổn thương nào hết.

"Còn có kiếm của ta." Tiết Dương tiếp tục nói.

Kim Quang Thiện kêu người đi đem cho Tiết Dương, Tiết Dương tiếp nhận kiếm liền mang theo Nhiếp Hoài Tang bay lên không mà đi, ở giữa không trung bỏ xuống một câu: "Đủ xa ta sẽ tự đem bảo bối tiểu công tử này thả lại đi. Nếu như bị ta phát hiện có người theo dõi ta...Hừ."

Sắc mặt Nhiếp Minh Quyết đen đến phải gọi là khiến người khác không dám nhìn thẳng. Nhiếp Hoài Tang cư nhiên ở trước mắt chính mình bị bắt đi, nhưng không gọi hắn, do thấy hắn đang trong cơn giận dữ?

Này thằng nhóc chết tiệt không hảo hảo ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, không có việc gì tới Kim Lân đài xem náo nhiệt làm gì?! Ta nên thời thời khắc khắc đem Nhiếp Hoài Tang mang bên người, đỡ phải gặp gỡ loại tai họa này! Nhiếp Minh Quyết thầm nghĩ.

Cũng không biết Nhiếp Minh Quyết nói câu đem Nhϊếp Hoài Tang ở chính mình bên người là bởi vì phải bảo vệ cậu, vẫn là không thể chịu đựng người này rời khỏi mình quá xa?

Kim Quang Thiện chỉ huy người đi thỉnh y sư tới trị liệu vì môn sinh nhà mình trúng thi độc phấn . Lại đợi trong chốc lát, thẳng đến nhìn không thấy thân ảnh của Tiết dương cùng Nhiếp Hoài Tang, Kim Quang Thiện mới gọi tới Kim Quang Dao, phân phó y mang lên một nhóm người, hướng tới Tiết Dương rời đi mà đuổi theo, thuận tiện làm bên đường tình báo chú ý Tiết Dương.

Giá hàng rời đi Kim lân đài, Tiết dương cầm đao vỏ thọc thọc Nhiếp Hoài Tang, nói: "Nhiếp nhị công tử, làm phiền chính ngươi ngự đao? Ta mang theo ngươi rất mệt a."

Nhiếp Hoài Tang thong dong mà triệu ra đao của bản thân, nương nhờ sinh cầm linh lực mà ngự đao, cùng đi Tiết dương song song.
"Ta nói, đại ca ngươi thật đúng là xem ngươi như bảo bối a. Xem ta vừa rồi bắt cóc ngươi khi đó sắc mặt đại ca ngươi nếu không phải ngươi ở trong tay ta, hắn sợ là có thể trực tiếp xông lên đem ta xé thành nhiều mảnh." Tiết dương vẻ mặt ê răng.

Nhiếp Hoài Tang nghe vậy trong lòng vui vẻ, rồi lại bắt đầu trầm tư. Hôm nay thái độ của Nhiếp Minh Quyết thật sự rất quỷ dị, ánh mắt nhìn về phía chính vừa khác lại phức tạp, cùng hắn ngày ấy ở Vân Thâm Bất Tri Xứ xử phạt y chính là thái độ hoàn toàn bất đồng. Nhiều ngày qua Bất Tịnh Thế đã xảy ra cái gì sao?

Hai người một đường ra khỏi thành, dừng ở vùng ngoại ô trước một gian trà.

Ở quán Trà xá trung đã có mấy người chờ, bao gồm một thân sao Kim tuyết lãng bào Kim Quang Dao, một thân màu trắng đạo bào Hiểu Tinh Trần, cùng với một thân màu đen đạo bào Tống Lam.

"Nha, tiểu chú lùn, ngươi thật ra tới rất nhanh a." Tiết Dương hướng y thử nhe răng, một tay bắt lấy ly trà cạnh bên, ngửa đầu uống sạch sẽ.

"Ta sao dám trễ. Hoài Tang, lại đây ta nhìn xem. Trên cổ không có việc gì đi?" Kim Quang Dao duỗi tay đem Nhiếp Hoài Tang kéo lại đây.

Tiết Dương hướng lên trời mắt trợn trắng: "Khẩn trương cái gì, ta căn bản là không dùng sức, qua hai ngày ngay cả cái dấu vết cũng không thấy."

"Tam ca, ta không có việc gì." Nhiếp Hoài Tang đứng kế bên người Kim Quang Dao ngoan ngoãn vô cùng.

Hiểu Tinh Trần, Tống Tam cập Nhiếp Hoài Tang cho nhau gặp qua, mấy người đều chuyển hướng về phía ở một bên bị bọn họ gọi là "Danh môn chi sĩ hàn huyên" làm cho Tiết Dương không có kiên nhẫn phát bực.

"Hiểu đạo trưởng, Thành Mỹ liền giao cho các ngươi. Ta hy vọng các ngươi có thể hảo hảo ma ma hắn tính tình đâu." Kim Quang Dao cười nói. Hắn trước đây cũng đã tìm tới hai vị đạo trưởng, hướng bọn họ biểu đạt đem Tiết Dương giao cho bọn họ trông giữ. Hiểu Tinh Trần vẫn chưa nhiều làm tự hỏi liền đồng ý, theo chân bọn họ ước định hôm nay tại đây vùng ngoại ô tiểu trà xá tiếp người.
"Tiểu chú lùn! Ngươi sao lại có thể trước mặt bọn họ kêu ta như vậy!" Tiết dương nhảy lên, vẻ mặt táo bạo.

"Kim công tử yên tâm." Hiểu Tinh Trần cười đến ôn hòa.

Tiết Dương nặng nề mà "Hừ" một tiếng. Hắn đồng ý cái này kế hoạch, kỳ thật là bởi vì đối Hiểu Tinh Trần  sinh ra tò mò. Dựa theo Nhiếp Hoài Tang nói cho chính mình về tương lai, vài năm sau y thật là vì cái trách trời thương đạo sĩ phát điên?. Hiểu Tinh Trần rốt cuộc có cái gì mị lực, có thể làm y liều mạng mà muốn sống lại hắn?

"Việc này không nên chậm trễ, chúng ta này liền xuất phát. Sau này còn gặp lại." Tống Lam nói. Hắn kỳ thật không quá nguyện ý tiếp nhận cái củ khoai lang nóng này. Này Tiết Dương tuổi nhỏ, tâm tư lại như vậy ngoan độc. Bất quá nếu Hiểu Tinh Trần đã đáp ứng rồi, hắn tự nhiên cũng sẽ không phản đối.
"Sau này còn gặp lại. Làm phiền nhị vị." Kim Quang Dao chắp tay hành lễ.

Nhìn hai vị đạo trưởng cùng Tiết Dương cùng rời đi, kim Quang Dao quay đầu lại nhìn nhìn Nhiếp Hoài Tang, cười nói: "Chúng ta cũng mau trở về đi thôi. Đại ca sợ là phải đợi."

"Tam ca a, nếu đợi chút nữa đại ca đối ta phát hỏa, huynh cần phải thay ta khuyên giải a." Nhiếp Hoài Tang mặt ủ mày ê.

"Không cần lo lắng, ta xem đại ca vừa rồi cực lo lắng cho an nguy của đệ, nhìn thấy đệ bình bình an an mà trở về, cao hứng còn không kịp, như thế nào bỏ được mắng đệ?" Kim Quang Dao tròng mắt chuyển động, cười đến càng thoải mái, "Nếu lỡ hắn tức giận thật đệ liền che lại cổ kêu hai tiếng đau, đại ca tất nhiên sẽ không lại nói đệ."

"Hắc hắc, tam ca, huynh thật là xấu." Nhiếp Hoài Tang lấy cây quạt che miệng, cười đến vẻ mặt chế nhạo.

"Cái này kêu hợp lý giả nhược. Hảo đừng náo loạn, chúng ta đi thôi." Trải qua chuyện này, Kim Quang Qao cảm thấy chính mình cùng Nhiếp Hoài Tang thân cận rất nhiều, ngôn ngữ cũng thả lỏng chút.

Nhiếp Hoài Tang gật gật đầu, đi theo Kim Quang Dao cùng nhau về Kim Lân đài. Cậu nhạy bén cảm giác được thái độ của Kim Quang Dao thay đổi. Điều này cũng đúng là một chuyện tốt, nếu Kim Quang Dao cùng trận tuyến với cậu, tổng so đứng ở đối địch vẫn là tốt hơn a.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro