Chương 32
Cre QT: PhieuDu97
Edit: Hàn Anh
_______________________
Đã nhiều ngày trôi qua hắn cũng không biết phải làm sao chỉ cần Nhiếp Minh Quyết nhắm mắt lại, trước mắt hắn cứ hiện ra những điều mà Nhiếp Hoài Tang đã trải qua ở đời trước. Nhiếp Minh Quyết giống như đang ở trong cơ thể của Nhiếp Hoài Tang nhưng hắn có ý thức riêng, nương nhờ cơ thể Nhiếp Hoài Tang chứng kiến tất cả mọi việc xảy ra, Nhiếp Minh Quyết lại chỉ có thể xem mà không làm được gì, mặc hắn có đau lòng hay tức giận mà hét lên thì người khác đều vô tri vô giác.
Nhiếp Hoài Tang đem ra một lá phù mà Nhiếp Minh Quyết chưa bao giờ gặp qua, chữ trên phù chú được viết bằng máu, sau đó Nhiếp Hoài Tang để phù chú tiến vào trong cơ thể chính mình, tiếp theo trong nháy mắt, Nhiếp Hoài Tang cảm giác giống như trăm ngàn kim châm đồng thời đâm vào khiến đầu cậu đau đớn như sắp nổ tung , Nhiếp Hoài Tang kêu lên một tiếng, ngón tay co rút siết lấy quạt xếp trong tay, đem cây thiên kim cổ phiến siết đến biến dị, đầu ngón tay trở nên trắng bệch. Quá nhiều ký ức trôi qua như nước chảy, trong đầu Nhiếp Hoài Tang tất cả đều là thân ảnh Nhiếp Minh Quyết.
Từng mảnh từng mảnh ký ức trở về một lượt, rốt cuộc cũng đến đoạn mà Kim Quang Dao đàn tấu thanh tâm âm cho Nhiếp Minh Quyết, Nhiếp Hoài Tang thì ở một bên tiếp khách. Nhiếp Minh Quyết lại hoàn toàn nghe không ra khúc cầm Kim Quang Dao đàn có vấn đề, nhưng hắn thấy trong kí ức của Nhiếp Hoài Tang, cậu lại nghe đi nghe lại khúc cầm này, trong ngực hắn cảm thấy khí tức càng trướng càng nhiều, cho đến khi ngực đau, liền nhận ra đoạn âm khúc này nhất định là có vấn đề.
Nhiếp Hoài Tang càng đau đầu kịch liệt, cậu lại bướng bỉnh mà không chịu đi ra ngoài, thậm chí cậu chỉ đi đến phía trước ngồi ngây ra nữa ngày, Nhiếp Hoài Tang lúc này mới phát hiện Kim Quang Dao lúc vừa bắt đầu đàn tấu Thanh tâm âm cho Nhiếp Minh Quyết ngưng thần, thì y chính là hạ thủ vào khúc cầm này, quả thật có một đoạn lại dung hợp đến không ngờ, nhưng xác thật cậu không hoàn toàn thuộc giai điệu của thanh tâm âm.
Nhiếp Hoài Tang đột nhiên từ trong trí nhớ bừng tỉnh sắc mặt trắng bệch, trong đầu giống như có người cầm mộc chùy liều mạng gõ, đau đến suýt nôn mấy lần, trước mắt cậu từng chút biến thành màu đen, cả người mất hết lực mà ngã xuống, bị người phía sau ghế ôm lấy.
Sau một lúc lâu Nhiếp Hoài Tang mới hoảng quá mức mà tỉnh, hắn thấy rõ dung mạo người trước mặt, đúng là Nhiếp Minh Quyết từng gặp qua một lần trong mơ nhìn thấy người kia ở Kim Lân Đài.
"Viên Đồng......" Nhiếp Hoài Tang suy yếu mà kêu một tiếng.
Nhiếp Minh Quyết yên lặng mà đem cái tên này ghi nhớ.
Viên đồng muốn nói gì đó nhưng lại thôi, tựa hồ rất muốn mắng Nhiếp Hoài Tang, nhưng vừa mở miệng lại nhớ tới người này là tông chủ của chính mình, y nghẹn đến mức khóe miệng vặn vẹo, căm giận mà đi rót cho Nhiếp Hoài Tang ly trà nóng, lại nhéo ngưng thủy quyết, ở đầu ngón tay bao phủ một tầng băng mỏng, giúp Nhiếp Hoài Tang xoa xoa huyệt Thái Dương. Y vất vả lắm mới áp xuống được khí tức, cứng rắn hỏi:
"Thế nào, có phát hiện sao gì sao?"
Nhiếp Hoài Tang giảm bớt đau đầu rất nhiều, nói: "Kim Quang Dao sửa lại một đoạn trong thanh tâm âm, nhưng đoạn này rất ngắn lại dung hợp rất tốt, không có quá nhiều âm luật, rất khó phân biệt được a."
Cậu kêu Viên Đồng lấy bút mực, qua loa viết một đống âm phù, đau đầu đến vô lực, tay run rẩy cầm bút, viết đến chữ thật sự giống như gà bơi.
Viên Đồng lấy tờ bản thảo hỏng bét ra, từ trong tay áo móc ra khẩu cầm đưa lên miệng thổi, nhíu nhíu mày, thay đổi linh lực, tiếng đàn lần thứ hai vang lên, không biết vì sao có vẻ có chút bén nhọn.
Nhiếp Hoài Tang vốn đang đau đớn, lại cảm thấy đại não phảng phất lại bị gõ một cái, cậu đối Kim Quang Dao phẫn nộ cùng thất vọng giống như bị người rót một chậu du, hừng hực mà nóng thẳng ruột gan, mất khống chế mà la lên một tiếng: "Đừng thổi!"
Nhiếp Minh Quyết cùng Nhiếp Hoài Tang chung tầm mắt nên lúc này không nhìn thấy bộ dạng của Nhiếp Hoài Tang, nhưng xem từ biểu cảm của Viên Đồng thật sự là có chút dọa người. Viên Đồng sửng sốt chớp mắt một cái, nhanh chóng thu hồi khẩu cầm, từ trong túi Càn Khôn lấy ra một viên dược đưa cho Nhiếp Hoài Tang, nói:
"Ngươi tâm thần rối loạn. Tĩnh tâm."
Nhiếp Hoài Tang tiếp nhận dược nhét vào trong miệng, trực tiếp nuốt đi xuống, chậm rãi cảm thấy sự trong ngực tức giận tiêu giảm một ít, đại não đang mơ màng cuối cùng khôi phục một tia thanh tỉnh.
"Xem ra khúc này xác thật có vấn đề không nhỏ. Ngươi hôm nay vẫn là đi trước nghỉ ngơi đi. Nếu đã phát hiện vấn đề, việc này nhất thời cũng không vội. Nhìn sắc mặt ngươi xem, quả thực so người chết không khác bao nhiêu."
Viên Đồng mặt mang sự ghét bỏ, lại không giấu được sự quan tâm.
"Ngươi đi xuống trước đi." Tiếng nói Nhiếp Hoài Tang khàn khàn.
"Ngủ! Đừng lộn xộn!" Viên Đồng không yên tâm mà dặn dò.
Nhiếp Hoài Tang đương nhiên sẽ không nghe lời y. Đợi Viên đồng rời đi, cậu đi trong ngăn tủ lấy một chiếc thất huyền cầm, đi thẳng đến từ đường Nhiếp gia, ở trước bài vị Nhiếp Minh Quyết mà ngồi xuống, tiện tay đàn tấu lên, tiếng đàn như thanh âm ai oán ở từ đường vọng ra.
Nhiếp Minh Quyết nhớ tới lúc ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Lam Hi Thần từng nhắc qua sau khi chữa trị cho Nhiếp Hoài Tang, cậu liền muốn tới giúp đàn tấu thanh tâm âm cho hắn, lúc ấy hắn còn nghi hoặc Hoài Tang học cầm khi nào a. Hay là, lại học ở đời trước?
Bóng đêm dần dày đặc, Nhiếp Hoài Tang truy tìm ký ức vốn rất hao phí linh lực, đến hơn nửa canh giờ liền thật sự chịu đựng không nổi, dựa vào bài vị của Nhiếp Minh Quyết bên cạnh bàn mà ngủ.
Nhiếp Minh Quyết trong lòng liền hốt hoảng. Mắt thấy Nhiếp Hoài Tang vì điều tra nguyên nhân hắn chết mà lao tâm lao lực, chấp niệm với việc hắn đã chết, Nhiếp Minh Quyết trong lòng đau đớn, so với bị địch chém trên người bảy, tám nhát còn không đau bằng. Hắn muốn Nhiếp Hoài Tang từ bỏ báo thù, muốn cho Nhiếp Hoài Tang đối với hắn người chết là hết, muốn cho Nhiếp Hoài Tang quý trọng thân thể của mình, muốn cho Nhiếp Hoài Tang sống thật tốt qua ngày, nhưng hắn cái gì cũng đều làm không được, chỉ có thể trơ mắt nhìn cảnh ở trong mơ nhìn thấy Nhiếp Hoài Tang đi từng bước một vào trầm luân.
Nhiếp Hoài Tang đến ngủ cũng không an ổn. Cậu lại mơ thấy đại ca nhà mình ngày đó tẩu hỏa nhập ma. Rơi lệ đầy mặt rồi tỉnh lại, ngoài cửa sổ tia nắng ban mai hiện ra, Nhiếp Hoài Tang từ trên mặt đất lạnh băng đứng lên, giật giật tay chân cứng đờ, tùy tay lau sạch nước mắt cùng mồ hôi lạnh, quay đầu lại nhìn chăm chú bài vị Nhiếp Minh Quyết trong chốc lát, ôm cầm trở về phòng chính mình.
Nhiếp Minh Quyết dần dần phát hiện, Nhiếp Hoài Tang không chỉ chịu ác mộng hành hạ, cậu thỉnh thoảng còn sẽ sinh ra ảo giác. Lần đầu tiên thông qua đôi mắt Nhiếp Hoài Tang nhìn thấy Chính mình ngồi ở đại sảnh Nhiếp gia, Nhiếp Minh Quyết lại chỉ là một sợi ý thức trong đầu Nhiếp Hoài Tang, hắn như cũ cảm thấy tay chân chính mình lạnh lẽo trong nháy mắt. Càng bi thương hơn chính là Nhiếp Hoài Tang tuy rằng đối Nhiếp Minh Quyết chấp niệm điên cuồng, đầu óc lại vô cùng thanh tỉnh, dù cho gắt gao mà nhìn chằm chằm ảo giác về thân ảnh Nhiếp Minh Quyết không chịu chớp mắt nhưng trong lòng lại vạn phần minh bạch, Nhiếp Minh Quyết sớm đã chết, lại không có khả năng sinh ngồi trước mặt cậu.
Hình tượng Nhiếp Hoài Tang "Một hỏi ba không biết" càng ngày càng thâm nhập nhân tâm, Nhiếp Minh Quyết lại biết sự thật hoàn toàn ngược lại. Hắn tuy chỉ là cùng tằm mắt với Nhiếp Hoài Tang nhưng hắn thấy được Nhiếp Hoài Tang làm hết sự việc, lại như cũ xem không hiểu Nhiếp Hoài Tang đến tột cùng bày cái cái dạng gì. Nhiếp Hoài Tang ở sau lưng từng chút từng chút một thu thập chứng cứ phạm tội của Kim Quang Dao, đồng thời tìm kiếm xác của Nhiếp Minh Quyết.
Nhiếp Minh Quyết không nghĩ trong ký ức của Nhiếp Hoài Tang thứ cậu tìm được kia chỉ là lẻ loi cánh tay trái cơ hồ hỏng mất nhìn đến cực kỳ bi ai. Nhiếp Hoài Tang tìm được bích thảo rồi, tìm được tư tư rồi, lại tìm không được đầy đủ thân thể cho Nhiếp Minh Quyết. Cậu tự phỉ nhổ chính mình, một bên lại nghĩ cách dẫn mạc huyền Vũ hiến xâ, ở Mạc Gia Trang tung ra quỷ thủ.
Cái này bày mưu lập kế, đem tiên môn bách gia trở thành bàn cờ của chính mình, thật là đệ đệ của hắn sao? Nhiếp minh quyết không biết trong mộng đi qua bao lâu, nhưng hắn cảm thấy chính mình đã sắp quên Hoài Tang hơn mười tuổi khi cùng tuổi đệ tử tiên môn vui đùa, vì việc học mà mặt ủ mày ê, nghĩ mọi cách bắt cá khoe chim. Hiện giờ Nhiếp Hoài Tang tâm cơ thâm trầm đến hắn căn bản vô pháp nghĩ đến, Nhiếp Hoài Tang diễn kịch không hề sơ hở, âm mưu quỷ kế há mồm liền tới, lại là so Kim Quang Qao còn muốn làm hắn sợ hãi hơn vài phần.
Nhưng hắn như thế nào nhẫn tâm trách cứ? Hoài Tang biến thành như vậy, còn không phải là vì chính mình phụ bỏ trách nhiệm, đại ca sớm rời bỏ cậu? Nhiếp Minh Quyết nhớ tới Nhiếp Hoài Tang nghiên cứu tổng kết ra tới hai phân bản thảo, một phần dùng để giải quyết đao linh Nhiếp gia, một phần dùng để hồn phách người chết sống lại.
Bản thảo đầu tiên có phương pháp dùng để dời đi lệ khí trong thân thể hắn sang chi Nhiếp Hoài Tang. biện pháp này hắn thấy trong mộng Nhiếp Hoài Tang đá nghiên cứu ra chỉ là sau cùng chưa có thử nghiệm. Nhiếp Hoài Tang bản thân cả đời bội đao chưa từng khai phong, lên làm gia chủ lúc sau cũng chưa từng tiến thêm một bước tu luyện đao pháp nhà mình, chỉ đem đao pháp này giải quyết chi đạo lấy văn bản hình thức truyền thừa đi xuống.
Bản bản thảo thứ hai ở cảnh trong mơ đồng dạng không có đất dụng võ, bởi vì hồn phách Nhiếp Minh Quyết oán khí sâu nặng, Nhiếp Hoài Tang dùng vô số biện pháp cũng không hóa giải được, rốt cuộc vô pháp phù hợp "Hồn phách hoàn hảo" điều kiện. Nhưng Ngụy Vô Tiện đột nhiên sống lại là bởi vì Nhiếp Hoài Tang đem phương pháp này nói cho Lam Vong Cơ.
Ở trong mộng tiếp thu quá nhiều tin tức khiến Nhiếp Minh Quyết cơ bản đã xác định Hoài Tang xác thật là đã trải qua chứ không phải hắn mơ. Cái này làm cho hắn không thể không đối mặt một sự thật. Hoài tang hiện giờ nhân sinh lịch duyệt so với hắn càng thêm phong phú, như thể trí tuệ hơn người, là cậu sẽ không tính sai mình đối với đại ca đã qua đời là có cảm tình. Nhiếp Hoài Tang đời trước giấu mười mấy năm chỉ vì thay hắn báo thù, lúc sau mũi nhọn tiệm lộ, đem Nhiếp gia mang lên một đỉnh núi khác, chung quy cậu đối hắn là yêu cùng tưởng niệm khổ nửa đời còn lại. Như thế khắc sâu cảm tình, Nhiếp Minh Quyết hắn có tài đức gì?
Nhiếp Minh Quyết đáy lòng như kim đâm phiếm đau, lại phảng phất có một bàn tay nắm lấy trái tim hắn không ngừng vuốt ve, rồi lại quặn đau không ngừng. Hắn vô pháp tưởng tượng Nhiếp Hoài Tang là như thế nào vô vọng ái hắn cùng nỗi hận trầm trọng, tại đây tràn đầy đau khổ tự hành hạ chính mình từng ngày một. Khó trách Nhiếp Hoài Tang vì cứu hắn, căn bản không màng thân thể của mình, tùy ý đem linh lực Kim Đan hủy hoại. Ở thể hội khuyết điểm đi cậu thống khổ lúc sau, Nhiếp Hoài Tang chắc chắn dùng hết mọi biện pháp, bất kể đại giới để bảo hộ hắn.
Lệ khí đã dời đi, Kim Quang Dao cũng sẽ không lại đến đàn khúc thanh tâm âm, Nhiếp Hoài Tang trở về mấy ngày ngắn ngủi lại cứu mệnh hắn. Nhiếp Minh Quyết nhớ tới chính mình không lâu trước đây vừa mới ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cự tuyệt Nhiếp Hoài Tang, nhất thời cảm thấy trên đời này không có gì tàn nhẫn hơn hắn. Hoài tang lúc ấy, nên có bao nhiêu thương tâm đây?
Nhiếp minh quyết phiền lòng mà suýt nữa nắm tóc, chợt nghe môn sinh tiến vào, hiển nhiên có việc muốn báo.
"Chuyện gì?" Hắn xoa xoa huyệt Thái Dương, vẻ mặt mỏi mệt.
"Tông chủ, ngài trên bức họa người kia tìm được rồi." Môn sinh nói.
"Tìm được rồi?! Người ở đâu?" Nhiếp Minh Quyết nhịn không được đề cao âm lượng.
"Đã đưa tới thính ngoại chờ trứ."
"Kêu hắn tiến vào. Các ngươi lui ra." Nhiếp Minh Quyết chỉnh lại tinh thần nhìn ra hướng cửa. Người tiến vào quả nhiên cùng người trong mộng giống nhau y đúc, chỉ là so ở cảnh trong mơ hơi hiện ra vẻ non nớt một chút. Người nọ không thể hiểu được tại sao bị bắt đến Bất Tịnh Thế, nhưng cũng không hiện hoảng loạn, hướng người phía trên hành lễ, nói: "Nhiếp tông chủ."
"Nhữ danh chính là Viên Đồng?" Nhiếp Minh Quyết hỏi.
"...... Là." Viên Đồng có điểm nghi hoặc. Hắn bổn ở nhà mình trụ hảo hảo, đột nhiên bị môn sinh Nhiếp gia tìm tới nhà, cũng không nói rốt cuộc có chuyện gì, chỉ nói Nhiếp Minh Quyết muốn gặp hắn. Nhiếp Hoài Tang không phải nói lần trước chuyện đó muốn gạt Nhiếp Minh Quyết sao? Chẳng lẽ còn là bại lộ?
Lần trước đem Nhiếp Hoài Tang đưa đi Vân Thâm Bất Tri Xứ, hắn liền vẫn luôn chú ý Bất Tịnh Thế. Đưa Nhiếp Hoài Tang đi không bao lâu chính là để cậu ở chỗ Lam thị tông chủ. Viên Đồng không tìm được cùng Nhiếp Hoài Tang đơn độc gặp mặt, chỉ phải tiếp tục chờ. Ai ngờ không chờ được Nhiếp Hoài Tang, lại còn bị Nhiếp Minh Quyết bắt.
Nhiếp Minh Quyết tìm hắn, chỉ là vì chứng minh cảnh trong mơ là chân thật. Hiện giờ nhìn thấy người, hắn đã xác định sự trong mơ là thật, liền vẫy vẫy tay nói: "Ngươi đi xuống đi."
Này liền xong rồi?! Nhiếp gia này như thế nào đều thích vui đùa ta?! Viên Đồng không hiểu sao, gấp không chờ nổi mà đi ra cửa. So với Nhiếp Minh Quyết nghiêm nghị, vẫn là Nhiếp Hoài Tang diện mạo thanh tú, tâm tư tỉ mỉ, càng phù hợp để Viên đồng giao hữu. Vẫn là chờ Nhiếp Hoài Tang trở về lại nghĩ cách cùng hắn nói chuyện đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro