Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 85: Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia hoàn toàn mất đi tiêu cự...

Chương 85: Đôi mắt đào hoa xinh đẹp kia hoàn toàn mất đi tiêu cự, tròng mắt trợn lên, nước mắt đầm đìa.

Tác giả: Quan Mộc

Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ

Dung Ngọc vô cùng bình tĩnh, "Thứ đáng giá ở bàn trang điểm."

Tên cướp kia đi hai bước, ngữ điệu trở nên bỉ ổi, "Ta đổi ý rồi, ta muốn cướp sắc."

Bàn tay đang nắm cổ Dung Ngọc dần hạ xuống, vuốt ve xương quai xanh một cách gợi tình. Lòng bàn tay của người đàn ông có kén nên chạm vào đâu cũng khiến làn da non mịn nổi vết hằn đỏ.

"Da mềm như vậy, vừa nhìn là biết được chăm sóc kỹ càng." Người đàn ông để lại dấu tay trên cơ thể Dung Ngọc, "Ngươi nói cho ta biết, vừa nãy ngươi làm gì? Hử?"

Giọng Dung Ngọc hơi khàn vì dục vọng còn chưa biến mất hoàn toàn, cậu thản nhiên nói: "Thủ dâm."

"Thủ dâm?" Người đàn ông cười nhạo, hắn kề sát cổ Dung Ngọc, hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai, phần da thịt hồng phấn ấy có vẻ trở nên đậm màu hơn.

Hắn gần như mút vành tai Dung Ngọc mà nói chuyện, "Chẳng phải tiểu công tử nhà cao cửa rộng như các ngươi thường sẽ có một người hầu riêng để làm ấm giường hay sao? Còn cần tự ra tay hả?"

"Đúng là có một người." Bởi vì lỗ tai quá nhạy cảm, Dung Ngọc run rẩy, nhưng ngữ điệu vẫn bình tĩnh như trước, "Nhưng đi rồi."

Không biết cậu chọc trúng dây thần kinh nào của tên cướp, cậu có thể cảm nhận được hơi thở của người đàn ông trở nên nặng nề hơn trong nháy mắt, ngữ điệu cũng dữ dằn hơn, "Hay ta tìm hắn về cho các ngươi tiếp tục, hửm?"

Dung Ngọc hờ hững nói: "Được thôi."

Bỗng dưng người đàn ông tức giận, sức lực trên tay hắn cũng tăng lên. Đột nhiên hắn bóp chặt cổ Dung Ngọc, nghiến răng nghiến lợi bảo, "Ngươi mơ tưởng!"

Hít sâu một hơi, người đàn ông đè nén cảm xúc phẫn nộ, "Ta thấy gã sai vặt của ngươi trông yếu đuối mong manh như vậy thì cũng không thể thỏa mãn được ngươi, hay để ta giúp ngươi bớt ngứa?"

Dung Ngọc hơi khó thở vì bị bóp cổ, nhưng cậu không hoảng loạn cũng không sợ hãi, thậm chí khoé miệng còn cong nhẹ dưới lớp bịt mắt, khiêu khích hỏi: "Ngươi làm được không?"

"Đúng là dâm đãng." Tên cướp tức đến mức bật cười, lạnh lùng bảo, "Ngươi thử là biết."

Một tay hắn túm cánh tay Dung Ngọc lên trên, một tay khác thì bóp eo Dung Ngọc và khiêng cậu lên, sau đó ném cậu lên giường.

Dung Ngọc còn chưa kịp ngồi dậy thì đôi tay đã bị lụa mềm trói lại. Cậu không giãy giụa mà cứ yên lặng chịu đựng, nhưng sau đó tên cướp lại không làm gì.

Dung Ngọc mất đi thị giác khiến thính giác của cậu càng thêm nhanh nhạy. Cậu có thể nghe thấy tiếng thở thô và trầm của người đàn ông, cùng với tiếng quần áo cọ xát khi cử động. Âm thanh đó chứng tỏ người đàn ông kia không rời đi mà chỉ nhìn chăm chú vào cậu ở khoảng cách gần.

Ánh mắt nóng rực ấy dạo chơi trên người cậu như có thực thể, thậm chí còn làm cậu cảm thấy khó nhịn hơn là vuốt ve.

Quá nóng, Dung Ngọc nghĩ. Cậu hơi vội vàng và nôn nóng, trái tim trong lồng ngực càng đập mạnh hơn, cơn nóng bỏng ngày càng tăng lên, máu trộn lẫn với ham muốn tình dục.

"Cứ vậy thôi hả?" Dung Ngọc không kìm được mà mở lời.

Cậu liếm môi, khát khô mà nuốt nước miếng. Dương vật vừa bắn lại cương cứng, cơ mông gồng lên, cậu co lại theo bản năng để giảm bớt cơn hứng tình.

Người đàn ông vẫn bất động, hắn cũng không nói lời nào.

Dung Ngọc thở hổn hển, cậu ngửa đầu để lộ yết hầu yếu ớt. Trên chiếc cằm thon nhỏ trắng như tuyết có mồ hôi lăn xuống, một sợi tóc đen nhánh dính trên đó.

Màu trắng thuần khiết kết hợp với màu đen cực đoan tạo thành thứ dục vọng đối lập, giống như mị ma quyến rũ con người rơi xuống vực sâu.

Ánh mắt người đàn ông tối đi, cuối cùng hắn cũng bước nhanh tới.

Hơi thở nguy hiểm của người đàn ông ập về phía Dung Ngọc. Dung Ngọc chỉ cảm thấy hưng phấn, đôi môi đỏ thắm hếch lên để lộ chiếc lưỡi đỏ tươi.

Tiếp theo, đùi cậu bị tách ra một cách mạnh bạo, bàn tay thô ráp tuỳ ý vuốt ve lên làn da mềm mịn nhất ở phần đùi trong, tạo nên cơn đau đớn mãnh liệt. Sau đó đoá hoa giữa hai chân đã lộ ra hoàn toàn.

Không khí hơi lạnh chui vào bươm bướm mềm mại, Dung Ngọc giật mình một cái, khe hở chảy ra chất lỏng.

"Ta đang nghĩ sao lại có mùi dâm ở đây, hoá ra phía dưới còn có một cái lỗ." Giọng của người đàn ông vừa khàn vừa đê tiện, ngón tay thô ráp ấn mạnh lên khe thịt và dùng sức xoa nắn.

"Ưm a!" Dung Ngọc kêu lên một tiếng đau đớn, nhưng cậu lại nở nụ cười hưng phấn, hiển nhiên sau cơn đau đớn là sự sung sướng không gì sánh bằng.

"Chạm vào một cái mà đã chảy nhiều nước như vậy, đúng là ngươi dâm thật." Ngón tay của người đàn ông ướt đẫm vì nước dâm chảy ra từ đoá hoa. Hắn trượt lên trượt xuống dọc theo khe thịt, bỗng dưng bóp lấy âm vật đang nhô lên.

Khoái cảm mãnh liệt bỗng chạy lên não, đôi mắt Dung Ngọc trợn to đằng sau lớp bịt mắt, cậu không thể khống chế mà rên rỉ, "A...... Ha a!"

"Sao nào, sướng muốn chết đúng không?" Người đàn ông không kiêng nể mà bóp nắn âm vật. Hạt đậu đáng thương trở nên sưng đỏ, sau đó là làn sóng cảm xúc ồ ạt đến.

Dung Ngọc há to miệng thở dốc, khoái cảm kịch liệt va chạm trong cơ thể cậu, khiến hô hấp của cậu ngừng lại. Thân mình không kìm được mà run rẩy vặn vẹo, dường như mọi cảm quan đều dồn xuống nơi đang bị người đàn ông chạm vào.

"Ha... Ha a...... Sướng muốn chết... Ưm! A a a a!"

Ngón tay của người đàn ông đột nhiên cắm vào âm hộ, thọc vào lối đi nhỏ hẹp một cách mạnh mẽ. Lớp kén thô ráp trên bàn tay cọ qua thịt non, Dung Ngọc đạt đến cao trào trong nháy mắt.

Vòng eo nhỏ nhắn cong lên như một cánh cung có thể đứt gãy bất cứ lúc nào. Dù hai mắt Dung Ngọc bị che nhưng tầm nhìn của cậu lại xuất hiện ánh sáng màu trắng. Cậu chìm trong tiếng ù, đùi cậu không thể khống chế mà run rẩy, đoá hoa phun ra một lượng lớn nước dâm.

Người đàn ông cũng không rút tay ra, hắn nương theo chất lỏng trơn ướt để đâm vào chỗ sâu hơn, thay đổi phương hướng đâm chọc.

Hắn nằm trên người Dung Ngọc, vừa liếm láp mồ hôi trên gương mặt đỏ bừng của thiếu niên, vừa mỉa mai bằng chất giọng khàn khàn, "Đúng là nên lấy gương để soi dáng vẻ của ngươi, dâm muốn chết. Làm gì có thiếu gia nào như này, rõ ràng ngươi là con điếm hạ tiện."

Dung Ngọc thở hổn hển, màu môi đỏ như máu. Cậu không hề tức giận mà còn cười khinh miệt, "Ngươi không hạ tiện hả, dương vật của ngươi chọc lên đùi ta rồi kìa."

Người đàn ông cười toe toét, hắn cố ý đâm về trước, đùi Dung Ngọc bị hắn đâm cho lõm xuống. Cách một lớp vải cũng có thể cảm nhận được sự nóng bỏng và cứng rắn từ nó.

Dung Ngọc tiếp tục khiêu khích hắn, "Sao chỉ dùng tay thôi, chẳng lẽ đẹp nhưng không xài được?"

"......" Người đàn ông im lặng một hồi, hắn bật cười rồi sờ môi Dung Ngọc, giọng nói mang theo sự âm u tức giận, "Cái mồm của ngươi nên được lấp kín."

Dứt lời, một vật thể hình trụ lạnh như băng đặt trên môi Dung Ngọc, nó đâm vào miệng cậu. Khoang miệng ấm áp bị lấp đầy bởi thứ lạnh lẽo ấy, Dung Ngọc kêu ư ư, cậu hơi khó hiểu.

Đầu lưỡi bị kẹt trong miệng không cử động được, cậu chỉ có thể cảm nhận đây là một loại ngọc, bên trên còn có thứ nào đó nhô lên một cách kỳ quái.

Nhưng cậu không còn tâm tư nào để tự hỏi thứ này là gì. Hai chân cậu bị người đàn ông nâng lên khuỷu tay rồi kéo mạnh sang hai bên, sau đó thứ nóng rực thô dài kia chạm vào hoa môi, đâm vào đoá hoa với thế như chẻ tre.

Động tác va chạm mạnh mẽ và dữ dội ập về phía Dung Ngọc. Khoái cảm nối gót tới tựa như sóng biển, không hề cho cậu bất cứ cơ hội nào để thở.

Hai mắt và miệng cậu bị bịt kín mít, đến rên rỉ cũng không thể. Cậu nức nở một cách đáng thương, đôi tay bị trói chặt giãy dụa một cách phí công, giống như con rắn trắng đang động dục.

"Shhh...... Chặt thật, ngươi sẽ bóp gãy ta mất." Người đàn ông thở hổn hển, một tay ấn bả vai Dung Ngọc để cậu không giãy dụa, một tay thì bóp eo Dung Ngọc mà đâm chọc một cách điên cuồng.

Tiếng thân thể va chạm nhau kết hợp với tiếng nước quanh quẩn trong phòng ngủ.

Chỉ qua nửa khắc, Dung Ngọc lại bắn.

Dương vật trắng nõn đỏ bừng, nó mềm nhũn nằm trên chiếc bụng nhỏ, bên cạnh là một bãi dịch nhầy trắng sữa.

Người đàn ông xấu xa cười nhạo, "Không vuốt mà ngươi còn bắn, rốt cuộc là ai không dùng được, hửm?"

Hắn vừa chịch Dung Ngọc vừa cầm phần đỉnh của ngọc trụ mà đưa đẩy như đang chịch miệng Dung Ngọc. Nước miếng chảy xuống từ khóe môi khiến đôi môi cậu càng thêm đỏ thắm và đầy đặn.

"Dâm muốn chết." Người đàn ông cảm thán rồi hôn lên môi Dung Ngọc.

Eo hắn trầm xuống, dùng hết sức mà thọc vào chỗ sâu nhất, vô cùng thuần thục mà tìm được nơi nhạy cảm nhất của Dung Ngọc, quy đầu liên tục dập vào nơi đó.

Khoái cảm gấp mấy lần khi trước đang sôi trào trong máu, Dung Ngọc muốn la to một cách sảng khoái nhưng chỉ có thể rầu rĩ mà nức nở. Ngọc trụ trong miệng bị cậu ngậm cho nóng lên, cậu không kìm được mà chảy nước miếng.

Cậu chỉ có thể giải thoát dựa vào sự giãy dụa và vặn vẹo mạnh mẽ, mái tóc đen như mực xoã tung, mồ hôi nhơm nhớp khiến mái tóc bám lên làn da trắng như tuyết. Xương quai xanh cậu thì ửng đỏ, tại phần trũng gợi cảm phủ đầy mồ hôi sáng bóng.

Bịt mắt đen nhánh cũng ướt nhẹp vì nước mắt của cậu, một giọt nước trượt xuống từ phần đuôi mắt.

Trông cậu như bị chà đạp một cách thê thảm. Nhưng điều đó không làm người ta cảm thấy đáng thương, mà lại muốn mạnh mẽ cưỡng hiếp cậu hơn.

Người đàn ông lấy ngọc trụ ra từ trong miệng Dung Ngọc, vừa gặm cắn cổ cậu vừa hỏi, "Thế nào? Tiểu công tử, ngươi có vừa lòng với dương vật của ta không?"

Ngay khi vừa được giải thoát, Dung Ngọc vươn lưỡi ra khỏi miệng, cậu há to miệng thở dốc, "Ha... Ha a... Sướng... Quá sung sướng... Quá lớn......"

Dù không thấy ánh mắt của cậu, nhưng có thể cảm nhận rằng cậu đang phấn khởi đến nhường nào thông qua khóe môi đang cong lên. Quả thực là sướng đến mức bay lên trời, nào còn vẻ thê thảm như vừa bị chà đạp ban nãy.

Người đàn ông nhỏ giọng mắng, bàn tay vỗ nhẹ lên má Dung Ngọc, "Sao lại dâm như vậy? Do bình thường không được đút no à, hửm?"

Dung Ngọc chỉ lo thè lưỡi thở hổn hển, dù có che mắt lại thì cũng không thể giấu đi vẻ quyến rũ của cậu. Mái tóc đen rối tung, trông cậu điên cuồng như nghiện tình dục.

"Ưm a... Nhanh lên... Ha a... Sâu thêm chút......"

Hiện giờ tâm trạng của Vệ Kinh Đàn vô cùng phức tạp, hắn cảm thấy Dung Ngọc như vậy thì quá xinh đẹp mê người, quyến rũ đến mức khiến hắn phải kích động. Nhưng hắn cũng cảm thấy Dung Ngọc quá dâm đãng khi có thể tuỳ tiện để một tên cướp chịch.

Nếu sau này hắn đi rồi thì phải làm sao bây giờ? Liệu Dung Ngọc có tìm người khác hay không?

Chỉ cần vừa nghĩ ra một giả thiết như vậy, Vệ Kinh Đàn đã cảm thấy đầu mình xanh lè. Hắn tức giận đến mức muốn giết người, dương vật cứng rắn, nghĩ tới nghĩ lui thì cũng chỉ đành ấn cậu vào dương vật mà chịch chết.

"Muốn sâu nữa hả? Được, thỏa mãn ngươi!" Vệ Kinh Đàn nói một cách âm u.

Hắn vòng hai chân Dung Ngọc trên eo mình, hai tay nâng mông cậu xuống giường. Dương vật còn cắm trong bươm bướm, mỗi khi đi một bước thì dương vật sẽ đâm vào sâu hơn.

Dung Ngọc muốn thét chói tai, cánh tay cậu kẹp chặt lấy cổ người đàn ông, "Ứm a! Sâu quá! Buông tay ta ra...... Ha a...... Ta muốn ôm ngươi."

"Ôm cái rắm!" Vệ Kinh Đàn mắng cậu một cách cộc cằn, trong giọng nói cất giấu sự phẫn nộ.

Tuy nói vậy nhưng hắn vẫn buông tay Dung Ngọc ra.

Dung Ngọc ôm chặt lấy bả vai của người đàn ông, đầu ngón tay bấu mạnh vào cơ lưng rắn chắc của hắn, để lại dấu tay đỏ nhạt. Vệ Kinh Đàn cắn răng, bàn tay hắn xoa bóp mông Dung Ngọc và dùng sức ấn xuống dương vật.

Chỉ trong nháy mắt, quy đầu phá vỡ miệng tử cung và tiến vào trong tử cung mềm mại.

Vệ Kinh Đàn sướng đến mức hít vào một hơi, hắn nổi cả da gà. Dung Ngọc thì sụp đổ mà hét lên.

Khoái cảm quá mãnh liệt làm tâm trí của Dung Ngọc tan biến. Cậu chỉ cảm thấy mình như một con thuyền nhỏ trên biển rộng vô bờ, sóng biển mạnh mẽ có thể bao trùm lấy cậu bất cứ lúc nào, khiến cậu không thể thở nổi.

Cậu chỉ có thể liều mạng mà ngửa ra sau, đường cong đẹp đến tận cùng như một con thiên nga đang giương cổ chờ chém.

Gần như là cậu không thể thở nổi, đôi mắt đằng sau bịt mắt thất thần mở to, nước mắt sinh lý chảy xuống khiến mảnh vải màu đen thấm ướt.

Vệ Kinh Đàn ngậm lấy yết hầu nhỏ nhắn của cậu, vừa liếm mút vừa gặm cắn nó, mỉa mai cậu như để trả thù, "Như này đã đủ sâu chưa? Sướng chưa?"

Cánh mông trắng như tuyết bị hắn xoa bóp đến mức đỏ bừng, nó thò ra giữa khe hở ngón tay của hắn. Vệ Kinh Đàn đưa đẩy eo với biên độ nhỏ, dương vật quấy trong tử cung, bụng Dung Ngọc nhô lên một cách đáng sợ.

"Chỉ cần có dương vật là có thể khiến ngươi sướng đúng không?" Vệ Kinh Đàn gặm ra một dấu răng thấm máu trên cổ Dung Ngọc, hắn vẫn không cảm thấy hả giận, "Thà ta địt nát âm hộ dâm đãng của ngươi để đỡ gặp ai cũng hứng tình!"

Còn chưa dứt lời thì hắn đã ăn một cái tát, cũng không mạnh lắm vì Dung Ngọc không còn sức, giọng cậu mềm như bông và mắng rằng: "Chó điên!"

Vệ Kinh Đàn sửng sốt một lát, "Ngươi nói gì?"

Dung Ngọc cắn lên vai hắn, nghẹn ngào rên rỉ, "Ưm... Chó điên... Bớt nổi điên ở đây... Rút ra đi... Sâu quá không chịu được... A......"

Một tay Vệ Kinh Đàn nắm lấy tóc Dung Ngọc và kéo cậu ra trước mặt mình, hắn cắn lấy bịt mắt để lộ đôi mắt ướt đẫm.

"Em biết là ta?"

"Ưm... Biết... Ha a... Đừng nhúc nhích......" Dung Ngọc không thể thừa nhận khoái cảm khiến người ta sợ hãi này, Vệ Kinh Đàn vừa cử động là gậy thịt trong đoá hoa lại sâu thêm, cậu cảm giác mình sắp bị đâm thủng.

Cặp mắt đào hoa xinh đẹp kia đã mất đi tiêu cự, tròng mắt trợn lên, nước mắt đầm đìa. Gương mặt đỏ bừng thấm đẫm mồ hôi và nước mắt, vừa dâm đãng vô cùng mà cũng rất đáng yêu.

Làn da trắng như tuyết của cậu ửng hồng đầy dục vọng, nó dính đầy mồ hôi và dâm dịch. Vì được thanh niên cao lớn ôm vào trong ngực nên trông cậu có vẻ nhỏ xinh, giống một chiếc bánh trắng phủ đầy nước đường sền sệt.

"Em biết là ta khi nào?" Vệ Kinh Đàn truy vấn.

"A... Ngay, ngay từ đầu... Ưm a... Chỉ có ngươi......"

Miếng bánh ngọt ngào này chỉ được một mình Vệ Kinh Đàn nhấm nháp.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro