Chương 52: Chiếc lưỡi dài nóng bỏng tựa như một con rắn dâm mềm dẻo...
Chương 52: Chiếc lưỡi dài nóng bỏng tựa như một con rắn dâm mềm dẻo đang bơi lội trong lối đi chật hẹp
Tác giả: Quan Mộc
Edit: Cánh Cụt Mộng Mơ
Bầu trời về đêm chuyển màu đen tím, nó rộng lớn xa xăm tựa vẩy mực, mênh mang vô bờ như thể được kết nối với đại địa.
Trong vạn dặm không có sao, mà chỉ có một vầng trăng tròn trong vắt, tựa như con mắt lạnh lùng đang thờ ơ quan sát nhân gian im ắng.
Trên con đường dài xuất hiện hai người.
Dung Ngọc vẫn ở trên lưng Sở Đàn, cậu lười biếng mà nghịch một lọn tóc của chàng trai, rồi cậu ngửi ngửi và nhăn mũi lại, "Sở Đàn, mùi của ngươi ghê quá."
Cậu nói đến mùi máu dính phải lúc giết người.
Sở Đàn nói: "Trở về tắm là được."
Dung Ngọc bèn dựa mặt lên vai Sở Đàn, cậu nghiêng đầu ngắm sườn mặt của hắn.
Ánh trăng như nước, đôi mắt của thanh niên phản chiếu ánh sáng lạnh lùng, đường nét sườn mặt sắc bén, đôi môi mỏng màu hồng nhạt hơi mím lại.
Rất trầm tĩnh, hoàn toàn không thấy dáng vẻ tàn bạo lạnh thấu xương khi vừa giết người. Cũng có thêm chút gì đó quyến rũ khiến Dung Ngọc ngứa ngáy trong lòng.
Cậu duỗi tay xoa cho đôi môi kia hồng hào hơn chút, đầu ngón tay thon dài chen vào rồi quấn lấy môi lưỡi Sở Đàn.
Sở Đàn liếc cậu một cái, bên dưới hai tròng mắt bình tĩnh đang chậm rãi ngưng tụ cơn gió lốc u ám.
Dung Ngọc cười hì hì, một cái tay khác của cậu thì xoa cơ ngực của chàng trai, "Ngươi bay được không?"
"Không." Sở Đàn ngậm đầu ngón tay Dung Ngọc, giọng hắn hơi khàn và gấp gáp, "Nhưng nếu công tử còn như vậy thì e là ta sẽ không đi nổi."
"Không đi nữa......" Dung Ngọc hạ giọng, cậu liếm một cái lên vành tai Sở Đàn, "Ngươi muốn làm ở đây không?"
Ở đây đang là đường cái, hai bên cửa hàng đã đóng cửa hết, trên con đường đen như mực không một bóng người.
"Màn trời chiếu đất cũng có sự thú vị khác lạ." Dung Ngọc cười một cách suồng sã.
Giọng nói ngả ngớn mờ ám chui vào lỗ tai Sở Đàn, tựa như tia lửa làm bùng lên cơn lũ nóng bỏng lan ra khắp toàn thân hắn. Cổ họng Sở Đàn căng cứng, xuất hiện cơn nóng rực khó nhịn.
Hắn mút đầu ngón tay Dung Ngọc như thể điều đó sẽ làm giảm sự thèm khát.
"Không được." Hắn nói bằng chất giọng khàn khàn.
Dương Châu không cấm đi lại vào ban đêm, lỡ như từ đâu đó trên đường cái lại xuất hiện một tên say xỉn bẩn thỉu và nhìn thấy làn da của bảo bối trong ngực hắn, e là hắn sẽ nổi điên giết người.
Sở Đàn nắm chặt đùi Dung Ngọc, chân hắn giẫm nhẹ rồi nhảy lên mái hiên của một tòa nhà.
Cơn gió làm rối tóc Dung Ngọc, cậu ôm cổ Sở Đàn, đôi mắt mở to, kinh ngạc hỏi: "Sao ngươi bảo ngươi không bay được?"
"Khinh công." Sở Đàn chạy dọc theo nóc của các toà nhà. Bước chân của hắn uyển chuyển nhẹ nhàng, không khiến gạch ngói nào bị bật lên.
Thành Dương Châu di chuyển mau chóng về phía trước theo bước chân của hắn, đây là một trải nghiệm về thị giác hoàn toàn mới, giống như đang chơi trò mở bản đồ vậy.
Dung Ngọc nhìn xuống, đôi mắt đào hoa sáng lên một cách kì lạ.
Cách đó không xa có ngọn đèn dầu mờ nhạt đang chiếu sáng một góc của bầu trời đêm, đó là nơi phồn hoa và ầm ĩ nhất Dương Châu mỗi khi ban đêm buông xuống.
Hoa lâu liễu hẻm, mỹ nhân kề bên.
—— chính là khu đèn đỏ thời cổ đại.
Sở Đàn không chờ nổi đến khi về Dương phủ, thiếu niên mềm mại đang nằm trên lưng hắn, hơi thở ướt nóng cứ liên phục phả vào tai hắn, cái tay hơi lạnh kia cũng tuỳ ý vuốt ve trên ngực như đang cố tình khiêu khích hắn.
Sở Đàn cắn răng, gân xanh trên trán nhảy lên.
Hắn cần phải ăn sạch tiểu thiếu gia vào trong bụng ngay lập tức, lúc ấy mới hết khát hết nóng được.
Hoa Mãn Lâu là thanh lâu lớn nhất Dương Châu, vừa đến buổi tối là oanh ca yến hót, mỹ nhân vờn quanh.
Hầu như không người đàn ông nào có thể tỉnh táo mà rời khỏi đó.
Nhưng tối nay Hoa Mãn Lâu lại nghênh đón hai vị khách không mời.
Sở Đàn cõng Dung Ngọc chạy thẳng vào trong, tú bà thấy hắn tuấn mĩ phi phàm, toát lên sự sang trọng, bèn tươi cười tiến lên, "Công tử ——"
Còn chưa kịp nói thì một thỏi bạc nguyên bảo cực lớn đã ập về phía bà.
Lúc này tú bà mới nhận ra trên lưng của chàng trai còn một người khác. Tuy là nam nhưng nhan sắc lại xinh đẹp tuyệt trần, đôi mắt đào hoa trong trẻo, khiến người nhìn phải hổ thẹn vì không bằng.
"Phòng chính, ai cũng không được tới quấy rầy."
Vẻ mặt Tú bà thay đổi, bà lắc thỏi bạc nặng trĩu trong tay, khuôn mặt già cười tươi như hoa cúc. Bà liên tục đáp vâng, cũng tự mình đưa hai người lên phòng chính lầu ba.
"Gọi người đưa hai thùng nước ấm tới." Cửa phòng đóng sầm lại, suýt nữa thì đập vào mũi tú bà.
Kẻ có tiền đều khó chiều, tú bà không tức giận mà vui rạo rực cầm tiền đi xuống.
Trong phòng, Sở Đàn đặt Dung Ngọc ở trên giường rồi đè mạnh xuống người cậu.
Hắn thở dốc một cách nặng nề, điều đó chứng tỏ sự kiên nhẫn của hắn đã tới giới hạn, đáy mắt luôn đen trầm nay lại xuất hiện màu đỏ máu nhàn nhạt. Hắn dùng sức gặm cắn môi Dung Ngọc, sức lực lớn đến mức như muốn nuốt cậu vào trong ngực.
Dung Ngọc không thể chống lại Sở Đàn, mà cậu cũng không muốn chống cự. Cậu ngửa mặt mà nằm, mái tóc đen xoã tung trên chiếc gối tơ vàng. Một tay cậu ôm lấy cổ Sở Đàn, đôi môi đỏ mở ra và tiếp nhận sự xâm chiếm của chàng trai.
Hơi thở cực có tính xâm lược tràn ngập trong khoang miệng ngay lập tức, nhưng vẻ mặt của Dung Ngọc vẫn bình thản và lười biếng, đôi mắt khép hờ chứng tỏ cậu đang rất hưởng thụ chứ không phải người bị quản thúc.
Nhu có thể khắc cương, Dung Ngọc vừa là người tiếp nhận cũng là người làm chủ.
Sở Đàn vừa hôn vừa cởi đai lưng của Dung Ngọc, Dung Ngọc cũng cởi quần áo của hắn, hai người hôn mà khó phân thắng bại, bầu không khí nồng nhiệt.
Bỗng nhiên cửa phòng bị gõ từ bên ngoài, "Khách quan, tiểu nhân tới đưa nước ấm."
Cửa phòng mở ra, người phục vụ hoảng sợ. Chàng trai trước mắt để trần thân trên, trên khuôn mặt là sự u ám và mất kiên nhẫn vì bị quấy rầy, đầy uy thế giống như con sư tử bị xâm nhập lãnh địa.
Người phục vụ giật mình tới mức không nói nên lời, cũng may khách nhân không làm khó xử y mà chỉ hờ hững nhận lấy thùng nước rồi đóng cửa lại.
Sở Đàn xách hai thùng nước ấm vào bồn tắm, cơ bắp phập phồng trên sống lưng rộng lớn tạo thành đường cong mạnh mẽ mượt mà, toát lên vẻ khoẻ khoắn.
Hắn đổ nước xong, quay đầu thì thấy Dung Ngọc đang dựa trên đầu giường một cách xiêu vẹo mà nhìn hắn chăm chú, ánh mắt khiêu khích như đang thưởng thức vật sở hữu của mình.
Sở Đàn không cảm thấy bị mạo phạm chút nào, mà trong lòng hắn lại cuồn cuộn một cơn sóng ấm áp. Hắn thích Dung Ngọc nhìn hắn như vậy, tựa như cậu có cùng một tình cảm giống hắn.
Sở Đàn đi đến trước mặt Dung Ngọc rồi bế cậu lên, ngồi vào trong thau tắm cùng cậu.
"Sao lại nhìn ta như vậy?" Ánh mắt Sở Đàn nóng rực, nóng đến mức khiến con người ta bị bỏng rát.
Dung Ngọc nhẹ nhàng cởi dây cột tóc của Sở Đàn, đuôi ngựa cao ngất rơi xuống như thác nước.
"Rất gợi cảm." Đôi tay ướt át của Dung Ngọc vuốt ve gương mặt Sở Đàn, đầu ngón tay miêu tả hình dáng gương mặt hắn. Từ mắt mày đến mũi, cằm, rồi lại mơn trớn dọc theo xương quai xanh của chàng trai, cuối cùng là nắm lấy xương vai cứng rắn của hắn.
Sở Đàn nhìn chằm chằm cậu một cách nặng nề, "Gợi cảm là gì?"
Dung Ngọc cười nhẹ, cậu nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Sở Đàn, môi dán lên lỗ tai Sở Đàn, "Ý là ngươi rất hợp ý ta."
Ánh mắt Sở Đàn khẽ biến đổi, hắn cúi đầu hôn cổ Dung Ngọc, "Công tử cũng rất hợp ý ta."
Bọt nước bắn tung toé, sợi tóc hai người đan vào nhau, không thể tách rời.
Hoa Mãn Lâu không hổ là thanh lâu được hoan nghênh nhất Dương Châu, trong phòng được trang hoàng vô cùng độc đáo.
Mỗi một góc trong phòng đều được phủ cái thảm dày nặng và hoa mỹ, chính giữa phòng là một chiếc bếp lò làm bằng đồng đang toả ra huân hương có tác dụng kích tình. Ngọn nến được chế thành hình dạng của người cá, tuy căn phòng sáng như ban ngày bởi ngọn đèn dầu, nhưng lại vẫn mang theo chút gì đó mờ ám.
Có nhiều lớp màn che màu đỏ được buông từ nóc giường xuống thẳng sàn nhà, ánh nến lẳng lặng toả sáng, tạo nên ảnh ngược của bóng người đang quấn quít lấy nhau phía sau màn lụa.
Đột nhiên, một cánh tay ngọc vươn ra từ lớp lụa đỏ, nó vô lực mà rũ ở mép giường, nhưng đầu ngón tay ửng hồng lại căng thẳng, dường như đang chịu đựng chuyện nào đó quá mức kịch liệt.
Chưa được bao lâu sau, lại có một cánh tay cường tráng mạnh mẽ khác vươn ra và nắm lấy cái tay trắng nõn kia, mười ngón tay đan vào nhau, nắm thật chặt lấy nhau.
Tiếng ngân nga uyển chuyển truyền ra từ lớp màn, trên mu bàn tay ấy cũng nổi đầy gân xanh, nắm lấy lòng bàn tay mềm mại một cách vội vàng và khao khát.
Trong lớp rèm, Dung Ngọc nằm trên giường với cơ thể đẫm mồ hôi, sợi tóc đen nhánh dính trên gò má ẩm ướt được Sở Đàn nhẹ nhàng vuốt đi, rồi cậu đón nhận nụ hôn tiếp theo.
Dung Ngọc nhíu mày lại, đôi mắt đào hoa lóng lánh sóng nước, xinh đẹp như hồ nước về xuân, phản chiếu khuôn mặt của Sở Đàn.
"Ưm a!"
Dung Ngọc ưỡn cần cổ thon dài, cả người cậu gồng lên, giống như một cây cung đang căng ra, phác họa thành đường cong đẹp đẽ.
Sở Đàn nắm eo cậu rồi xỏ xuyên cậu mạnh mẽ hơn, đâm đến mức cây dương vật nhạt màu kia lung lay, giống như một cành cây non khỏe mạnh mà phun ra chất lỏng màu trắng sữa.
Mà Sở Đàn chỉ cảm thấy sự đè ép mạnh mẽ truyền đến từ hạ thân, thịt non mềm mại liếm mút dương vật như không nỡ để hắn rời đi, rồi có một dòng nước nóng bỏng trào ra tưới lên quy đầu to béo.
Sở Đàn bị nóng đến mức giật mình, máu khắp toàn thân sôi trào, trên cổ hắn nổi gân xanh. Hắn bóp eo Dung Ngọc mà đâm vào một cách ác độc, đâm đến mức tiếng rên rỉ của Dung Ngọc trở nên ngắt quãng, chỗ giao hợp phát ra tiếng nước liên hồi.
Sau mấy chục lần, hắn rên rỉ một tiếng rồi rút dương vật ra bắn tinh lên đùi Dung Ngọc. Từng luồng tinh dịch đậm đặc chảy dọc theo làn da trắng như tuyết.
Sở Đàn đè trên người Dung Ngọc mà ôm cậu thở dốc, hôn lên gò má ửng hồng của cậu. Dung Ngọc lười nhác mà ôm lấy bả vai Sở Đàn, sờ sống lưng đẫm mồ hôi của hắn.
Hai người đều ướt đẫm như vừa ngâm vào nước.
Cảm nhận được sự lạnh lẽo trên đùi, mắt Dung Ngọc run nhẹ, cậu khàn giọng hỏi: "Sao lại rút ra bắn?"
Sở Đàn hôn mắt cậu, "Hiện giờ còn chưa phải lúc."
Câu nói này không đầu không đuôi, lông mày Dung Ngọc nhướng lên, cậu suy nghĩ cẩn thận về hàm ý trong đó, "Sợ ta mang thai hả?"
"Ừm."
"Chẳng phải ngươi nói muốn có con hay sao?"
Sở Đàn sờ mặt cậu rồi lau mồ hôi trên đó, "Sức khoẻ em không tốt, ta không muốn em chịu khổ."
Dung Ngọc cong môi cười nhẹ.
Sau hôm đó Dung Ngọc đã nghĩ lại về việc này, dựa theo lý luận của y học hiện đại, tuy có tử cung làm tuyến sinh dục nhưng người lưỡng tính như cậu vẫn không dễ để mang thai. Hơn nữa thân thể này còn yếu ớt từ khi sinh ra nên tỷ lệ thụ thai càng thấp.
Cậu đã làm cùng Sở Đàn nhiều như vậy, lần nào cũng bắn vào trong nhưng cậu chưa mang thai nên có thể thấy được phần nào.
Cho nên cậu cứ nuông chiều bản thân và thoải mái hưởng lạc thôi.
Nhưng cậu cũng không muốn nói cho Sở Đàn, để hắn kiềm chế chút cũng được, lần nào tỉnh dậy thì con chó hư này cũng bắn đầy bụng làm cậu rất khó chịu.
Tâm trạng Dung Ngọc đang tốt, cậu hôn một cái lên cằm Sở Đàn, "Chó ngoan."
Ánh mắt Sở Đàn u ám, hiển nhiên hắn không muốn làm chó ngoan. Hắn chống người, lớp cơ bắp tỏ rõ tính công kích của hắn.
Hắn mới chỉ 18 tuổi, tuy chưa có thân hình cường tráng to cao của một đàn ông trưởng thành, nhưng lại có sự mạnh mẽ của tuổi trẻ, toát ra vẻ khoẻ khoắn và bồng bột.
Trước mắt, hắn tiếp tục cứng lên vì cái hôn nhẹ nhàng của Dung Ngọc.
Sở Đàn không tiếp tục đè cậu xuống làm tiếp, mà hắn quỳ gối giữa hai chân Dung Ngọc, nâng đôi chân thon dài ấy lên rồi nhìn chăm chú vào đoá hoa bị chà đạp kia.
Ban nãy hắn làm vừa nhanh vừa mạnh khiến đoá hoa đỏ ửng, cái miệng nhỏ khép mở phun ra chất lỏng trong suốt, môi âm hộ hơi sưng lên và không thể khép được.
Hắn cúi đầu liếm lấy nó.
Môi lưỡi ướt mềm dịu dàng hơn nhiều so với dương vật thô to dữ tợn, hắn liếm bông hoa đỏ tươi từ dưới lên trên, môi âm hộ nhỏ được chăm sóc đặc biệt, hắn cứ ngậm nó liên tục và nuốt toàn bộ nước dâm vào trong miệng.
Dung Ngọc nhẹ nhàng run rẩy, bông hoa tê dại đang dần khôi phục tri giác vì được bao phủ bởi hơi thở nóng bỏng. Thậm chí nó còn nhạy cảm thêm, cơn ngứa ngáy khó tả xuất phát từ dưới thân rồi lan ra khắp cơ thể như một dòng điện.
Eo cậu nhũn ra, ngực thì phập phồng, hơi thở dần trở nên nặng nề.
"Ha... Mạnh, mạnh hơn đi......"
Cảm giác này quá nhẹ nhàng, khiến cậu ngứa ngáy như có con kiến bò qua, mà cũng giống như nó sẽ chui hẳn vào da thịt, làm ta người khó chịu hơn cả việc đụ địt thô bạo.
Dung Ngọc gồng cơ đùi kẹp lấy đầu của chàng trai, muốn cho hắn vào sâu hơn chút.
Sở Đàn bèn vói đầu lưỡi vào, chiếc lưỡi dài nóng bỏng giống như một con rắn dâm mềm dẻo, nó bơi lội bên trong con đường chật hẹp, đẩy từng lớp thịt âm hộ và lấy ra càng nhiều nước dâm.
Đầu lưỡi thọc vào rút ra vài cái trong đoá hoa, rồi nó chậm rãi rời đi và liếm láp miệng bông boa. Bựa lưỡi thô ráp che lại toàn bộ đoá hoa, rồi cọ xát một cách hung hăng tạo thành khoái cảm mãnh liệt.
Sự kích thích càng ngày càng lớn ập vào thần trí của Dung Ngọc như sóng biển. Cậu rên rỉ từ trong cổ họng, đôi tay nắm chặt lấy chiếc chăn gấm dưới thân, cơ thể mất hết sức lực và hoà tan như nước.
Cậu chỉ có thể mở rộng chân để Sở Đàn dùng miệng chà đạp đoá hoa đáng thương của mình.
Âm vật nhô ra từ đoá hoa bị Sở Đàn ngậm giữa môi răng vừa hút vừa liếm, nó bị đùa bỡn thành một quả đậu đỏ sưng to, tạo thành khoái cảm vô hạn.
"Sở Đàn... Nhanh lên......" Dung Ngọc không chịu nổi mà kêu, đùi cậu run lên, đôi chân trắng nõn bị nắm trong tay chàng trai mà không thể khép được.
"Muốn ra à?" Giọng Sở Đàn khàn khàn, hơi nóng phun lên âm đạo khiến Dung Ngọc run rẩy, bông hoa lại phun nước.
Hắn dùng hàm răng nghiền âm vật rồi nhẹ nhàng cọ xát, sau đó dùng sức hút.
Kích thích mãnh liệt ập đến, hai mắt Dung Ngọc trở nên thất thần, trong đầu chợt loé ánh sáng, cậu run rẩy tiết ra lượng lớn nước dâm.
Đống nước dâm đó lọt vào trong miệng Sở Đàn, hắn uống hết không để thừa giọt nào, đã vậy còn thèm thuồng mà liếm môi.
"Ngọt thật." Hắn cố ý trêu Dung Ngọc.
Dung Ngọc không muốn mở mắt, triều phun mãnh liệt làm xương cốt toàn thân của cậu như bị rút đi, khiến cậu mềm như một bãi nước.
Mắt Sở Đàn xuất hiện ý cười, hắn đang định đứng dậy đâm vào tiếp, bỗng dưng chân đụng phải thứ gì đó tạo thành tiếng vang rất nhỏ.
Sở Đàn gấp gáp ôm Dung Ngọc lên giường mà không quan sát xung quanh. Bây giờ hắn mới nhận ra ở cuối giường có cái hộp nhỏ với vài tầng ngăn kéo.
Hắn mở ra một cái rồi lập tức ngạc nhiên mà nhướng mày.
Bên trong đặt một đống dương vật giả với đủ hình dáng và kích cỡ khác nhau. Khi mở một tầng khác ra thì thấy hai cái bình sứ màu trắng, lúc bỏ nắp có ngửi thấy mùi hương lạ lùng, chất kem màu trắng mịn như bơ.
Đây rõ ràng là một gian phòng chuẩn bị cho nam nam.
Cánh Cụt: Không biết đã có ai từng tẩy tóc chưa cho tui cảm nhận với, tui muốn nhuộm màu sáng mà sợ hỏng tóc quá trời hmuhmu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro