Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Hàn Tuyết x Tiết Mông H++

Tân Hôn H++


Cơ thể đột nhiên đau nhức, Tiết Mông cau mày ôm lấy đầu mình, mệt mỏi chống tay ngồi dậy.

Một cơn ác mộng, chết tiệt thật.

Tiết Mông tặc lưỡi, bực bội đảo mắt quanh phòng như mọi khi.

Và một thân ảnh đã thu hút sự chú ý của hắn.

"Mai Hàn Tuyết?"

Mai Hàn Tuyết quay đầu, mắt xanh hơi híp lại nhìn hắn.

"Ừ."

Tiết Mông như con mèo nhỏ ngái ngủ dụi mắt, dường như vẫn chưa tỉnh hẳn.

"Ngươi lên giường ta làm gì?"

Mai Hàn Tuyết không ngờ y không nhớ gì nên hơi ngẩn người, nhưng rất nhanh đã lấy lại biểu cảm cần có của mình.

Tiết Mông lại hỏi: "Sao không trả lời?"

Mai Hàn Tuyết nhướn mày. Vì sao à?

"Ngươi nhìn kĩ lại xem thử mình đang ở đâu?"

Tiết Mông ngáp một hơi, sau đó nheo mắt nhìn quanh.

Ở đây là…

Ở đây là… ở đâu vậy?

Tiết Mông lập tức bừng tỉnh. Hắn đang ở đâu? Đây không phải phòng ngủ của hắn.

Khoan đã, hình như kí ức cuối cùng của hắn vẫn dừng ở Đạp Tuyết Cung mà?

Cách đây vài ngày, Tử Sinh Đỉnh bị hàm oan, may thay Đạp Tuyết Cung đã xuất hiện tương trợ. Cha mẹ hắn bị trọng thương hôn mê rồi, đang được chữa trị ở Đạp Tuyết Cung, hắn cũng ở đó cùng huynh đệ Mai gia. Hôm nay Mai Hàn Tuyết có tìm hắn và nói về việc ra ngoài tìm thêm dược liệu, hắn đã đồng ý, và cùng y ra ngoài.

Nhưng thoắt một cái, sao hắn lại ở cái nơi xa lạ này rồi?

Hơn nữa, cái màu đỏ rực này là thế nào? Sao lại giống hỉ phòng đến vậy?

"Mai Hàn Tuyết, chúng ta đang ở đâu vậy?"

Mai Hàn Tuyết lạnh lùng đáp: "Hỉ phòng."

Tiết Mông khó hiểu: "Hỉ phòng của ai?"

Lần này Mai Hàn Tuyết không đáp, nhưng Tiết Mông lại thấy đôi mắt xanh ngọc kia chợt trở nên u tối kì lạ.

Tiết Mông có chút lo lắng.

Nhưng Mai Hàn Tuyết lại trào phúng nhìn hắn, đáp.

"Ngươi đoán xem."

Dứt lời, con người băng lãnh Tiết Mông luôn nghĩ rất quen thuộc kia đột nhiên lao tới, như một con dã thú, đè hắn nằm xuống giường lông đỏ rực.

Tiết Mông cả kinh theo bản năng vùng vẫy, nhưng lại phát hiện tay chân đã bị y giữ chặt rồi.

"Ngươi… ngươi làm gì vậy?!"

Cái ánh mắt Mai Hàn Tuyết nhìn hắn thật quá xa lạ, nóng bỏng như dung nham rực lửa, Tiết Mông thậm chí đã cảm thấy mặt mình nóng lên, tim cũng đã điên cuồng đập loạn vì sợ hãi.

Ngược lại, Mai Hàn Tuyết bên này đang rất tận hưởng.

Kế hoạch của hắn đã thành công.

Sau tất cả những gì hắn làm, một tay giật dây hủy hoại Tử Sinh Đỉnh, chỉ để có ngày hôm nay.

Cha mẹ y trọng thương, ca ca sư tôn thì mất tích, Tử Sinh Đỉnh rã phái, tất cả đều để y mất đi chỗ dựa, từ đó bắt đầu dựa vào Đạp Tuyết Cung, dựa vào hắn.

Y cuối cùng cũng sa vào bẫy.

Ngay khoảnh khắc y tin tưởng hắn, đồng ý đi riêng với hắn mà không cần Mai Hàm Tuyết hay bất kì ai đi theo, y chính xác đã lọt lưới rồi.

Và hắn sẽ đảm bảo y không bao giờ có thể rời khỏi hắn nữa.

"Tân hôn vui vẻ, Tử Minh."

Giọng Mai Hàn Tuyết thều thào, hơi thở ấm nóng nghịch ngợm đùa nghịch nơi chóp mũi của Tiết Mông, khiến hắn dâng lên một tầng ớn lạnh.

Không phải thế này đúng không…

"Mai Hàn Tuyết, ý ngươi… ý ngươi…"

Tiết Mông không dám tin.

Không phải là hắn không có bất kì cảm giác nào với y, nhưng khi vô tình nhận ra y đã lừa gạt mình, tầng tầng hoảng loạn đã chiếm đóng tâm trí.

Mai Hàn Tuyết nén một tiếng thở dài.

Đây là lần đầu tiên hắn thấy Tiết Mông nhìn hắn bằng đôi mắt này. Hoảng loạn, sợ hãi, thất vọng, khó tin, tất cả đều được gói gọn trong một ánh mắt.

Nhưng hắn thích.

Nhìn y thế này, chỉ càng khiến hắn điên lên.

Cơn ám ảnh kéo dài mười mấy năm cuối cùng cũng sắp được giải toả.

Mai Hàn Tuyết không chờ được để nuốt lấy hơi thở của y.

"Ngươi—"

Mai Hàn Tuyết một tay nắm hai cổ tay y đặt lên trên, tay còn lại giữ chặt gáy y, ép y phải nằm im để hắn cắn xé đôi môi ngọt ngào đó, đan lưỡi của mình bên trong khoang miệng ẩm ướt.

Ngọt.

Mê đắm.

Mai Hàn Tuyết thầm nghĩ, thuốc phiện hẳn cũng chỉ tới mức này thôi.

Mai Hàn Tuyết thô bạo cắи ʍút̼ đôi môi kia đến sưng húp, Tiết Mông gần như không thở nổi, mặt ửng đỏ như gấc không rõ vì hôn hay thiếu dưỡng khí.

May mắn thay, tên cầm thú kia vẫn biết điểm dừng.

Hoặc không.

"Ngươi!! Ngươi làm cái trò gì vậy?!!"

Mai Hàn Tuyết mắt sáng rực như thú hoang, thô bạo xé rách y phục của y cũng như chính mình, trước khi đắc ý dùng thắt lưng cố định hai cổ tay y lại.

Và hắn bắt đầu cúi người, nhắm vào cổ y, cắn.

"Đau!!"

Mai Hàn Tuyết có thể cảm nhận từng cơn co giật nhè nhẹ của người tình. Hắn biết y đau, nhưng mà ngay khoảnh khắc hắn nếm được mùi vị da thịt của y, thật xin lỗi, hắn chẳng thể ngừng được nữa.

Hắn ngay lúc này chỉ muốn ăn sạch y không chừa lại bất kì thứ gì!

"Bỏ ra! Đau!!"

Nhìn cách y yếu ớt vùng vẫy thế này, Mai Hàn Tuyết thật sự muốn biến thành một con sói đói, cứ thế gặm nhấm từng ngóc ngách cơ thể y, để từng ly từng tấc trên người y đều có dấu răng của hắn.

"Đừng… đừng cắn nữa…"

Y bảo đừng cắn, nhưng khi hắn để lại bất kì dấu vết gì y đều rùng mình vì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Ngừng… ngừng lại… ta không muốn…"

Y bảo không muốn, nhưng cơ thể lại cong lên khi côn ŧᏂịŧ cương cứng của mình được tay hắn chăm sóc kĩ lưỡng, ngay cả dịch thể cũng xuất ra luôn rồi.

Mai Hàn Tuyết tự hỏi, tại sao bảo bối của hắn luôn thích tự dối lòng vậy nhỉ?

May mà hắn luôn biết mình cần phải dạy y nhiều hơn.

Vì thế, hắn đã chuẩn bị vài thứ.

Tiết Mông mặt mũi ửng đỏ, mắt phủ đầy lệ chí mờ mịt căm phẫn đẩy bản thân tránh khỏi Mai Hàn Tuyết, nhưng chưa kịp làm gì đã bị hắn kéo lại.

"Bỏ ra!! Cút đi! Tên biếи ŧɦái! Đừng chạm vào ta!!"

Mai Hàn Tuyết tặc lưỡi. Chậc, Tiết Mông thật sự chẳng ngoan ngoãn chút nào.

May mà hắn không chê y.

Không rõ là Mai Hàn Tuyết đã làm gì, nhưng dù cố thế nào Tiết Mông vẫn chẳng thể vận linh lực nổi. Mai Hàn Tuyết kéo y lại, y cũng vô lực phản kháng, ngoại trừ những cú đấm cú đá chẳng có chút uy hϊếp nào.
Mắt xanh nheo lại, dừng nơi con ngươi đen láy sóng sánh nước thu đầy căm phẫn đang nhìn mình.

Y luôn rất dễ thương, ngay cả khi tức giận thế này.

"Ngươi- ngươi tính làm gì?"

Mắt y cũng rất đẹp. Nó đen láy, nhưng lại trong sáng như ánh sao trên trời, như một viên ngọc trai đen quý giá chưa từng vướng chút bụi trần nào.

Nhưng rất nhanh sẽ không còn như vậy nữa.

"Ngươi! Ngừng- ngừng lại! Đừng! Đừng—!"

Mai Hàn Tuyết đưa một ngón tay bôi cao vào trong tiểu huyệt, nhẹ nhàng đâm rút từng bước tách rời vách thịt. Cơ thể Tiết Mông khẽ co giật, trước khi có vài âm thanh kì lạ bật ra khỏi cổ họng, Tiết Mông đã bị cảm giác trướng trướng bên trong cơ thể làm cho hoảng.

"Bỏ ra! Bỏ ra! Mai Hàn Tuyết!"

Mai Hàn Tuyết thở dài, quyết định thêm một ngón tay khuếch trương vách thịt bên trong. Vách thịt ban đầu còn ngoan cố không cho vào, sau đó cũng ngoan ngoãn nơi ra, bây giờ đã bắt đầu tham lam nuốt lấy ngón tay hắn. Nhịp điệu ngón tay dữ dội tấn công vào bên trong, Tiết Mông cuối cùng cũng chẳng nhịn được, cổ họng đã bật ra tiếng ư a dễ chịu.

Mai Hàn Tuyết không hiểu, tại sao y cứ hoảng loạn, thế này không phải tốt hơn sao? Liệu y có biết không chuẩn bị kỹ có thể bị đau không? Của hắn cũng chẳng phải nhỏ.

Chưa kể, hắn đã đặc biệt vì y mà chuẩn bị Vạn Cổ Tình Dược Cao, thứ này cũng đâu phải dễ tìm.
bị xé toạc. Tiết Mông trợn ngược mắt cong người, nước mắt theo đó mà trào ra ào ạt.

"Đau… đau… đau quá… lấy nó ra… lấy ra…"

Mai Hàn Tuyết hơi ngẩng đầu, buộc phải hít vào một hơi sâu.

Mẹ nó, Tiết Mông thật sự quá chặt.

"Đau quá…ta đau quá… làm ơn… lấy nó ra…"

Mai Hàn Tuyết nghe tiếng nức nở, liền phải chuyển tầm nhìn trở lại.

Y khóc rồi, còn khóc rất nhiều.

Ha, đúng là y không hề thích hắn.

Điều này hắn cũng biết, nên chẳng cần y nhắc lại.

Vì ngay từ đầu hắn đâu có quan tâm.

Mai Hàn Tuyết lạnh lẽo nhìn y, thân dưới bắt đầu động.

Tiếng rên của Tiết Mông mỗi lúc càng lớn, vào tai Mai Hàn Tuyết chính là tình dược chết người. Động tác bên dưới ngày càng quyết liệt, giờ đã đủ sức đánh bật tâm trí người dưới thân kia.

Khẽ vuốt nhẹ gò má của y, khoé môi Mai Hàn Tuyết xuất hiện một đường cong hiếm gặp.

Nhìn y kìa.

Đôi mắt đen trong vắt, cuối cùng cũng bị du͙© vọиɠ nuốt chửng.

"Tử Minh, có sướиɠ không?"
"Không… ta không th–!"

Lại một cú thúc nữa.

Mai Hàn Tuyết cúi người, men theo vành tai ửng đỏ ngon lành của y mà liếʍ láp, răng sắc chạm vào dái tai, cắn nhẹ.

"Mỗi lần ta thúc ngươi đều bóp lại rất chặt, còn bảo không thích sao?"

Tiết Mông nước mắt ngắn dài căm phẫn liếc qua, gằn giọng: "Ngươi… biếи ŧɦái…"

"Đúng." - Mai Hàn Tuyết đột nhiên cười lạnh. "Ta đúng là kẻ cực kì biếи ŧɦái."

Lần này, côn ŧᏂịŧ bên trong quyết định không vờn Tiết Mông nữa, lập tức tiến hành tàn phá với cường độ kinh hoàng. Tâm trí Tiết Mông lập tức bị đánh bay, biến thành một màu trắng xoá. Ánh mắt hắn dần tan vỡ, miệng không cách nào ngừng được tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ đang mỗi lúc càng lớn, tay bấu chặt vào khăn trải giường đến trắng bệch, gân xanh nổi lên dày đặc. Tiểu huyệt bị đâm rút kịch liệt đến mức khiến nửa dưới hắn gần như tê liệt, Tiết Mông dường như đã hoàn toàn buông bỏ cơ thể mình, phó mặc người kia muốn làm gì thì làm.

Nhưng Mai Hàn Tuyết muốn thứ kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.

"Tử Minh không biết ta đã tốn công sức thế nào đâu."

Âm giọng trầm đυ.c phảng phất bên tai vô hình chung đã gọi nhận thức của Tiết Mông trở lại.

"Mua chuộc đám người đó cũng mệt mỏi lắm."

Mi đen trên đôi ngươi mờ đυ.c vì ái dục khẽ động. Sau đó, như đã hiểu được ý Mai Hàn Tuyết là gì, Tiết Mông bừng tỉnh, không dám tin vào tai mình. Dù cơ thể phía dưới đang muốn điên lên vì thứ của y, Tiết Mông vẫn chẳng ngăn được bản thân phẫn nộ mà quát lớn: "Là ngươi?!"

Nhưng Tiết Mông vốn chẳng hề biết, Mai Hàn Tuyết là đặc biệt thích trạng thái này của hắn.

Ương bướng, ngang ngạnh, kiêu ngạo, khó chiều, luôn là những thứ làm say đắm hắn đến điên dại.

Mai Hàn Tuyết không thể nào bỏ qua suy nghĩ về việc thuần phục một con thú hoang như y, biến một thiên chi kiêu tử không sợ trời không sợ đất thành một tiểu nương tử yếu ớt ngoan ngoãn nằm trong vòng tay hắn.

"Là ta." - Mai Hàn Tuyết cười, bàn tay mon men tiến tới yết hầu đang động đậy của y mà vuốt ve. "Có thích sính lễ ta chuẩn bị không?"
thể Tiết Mông.

Kết thúc rồi.

Tiết Mông tự nhủ sẽ nghỉ một chút đến khi lại sức, sau đó, chắc chắn hắn sẽ gϊếŧ Mai Hàn Tuyết.

Nhưng Tiết Mông không biết, Mai Hàn Tuyết chưa từng là người thỏa mãn nhanh như vậy.

"Chó- chó chết… ngươi muốn gì nữa?..."

Mai Hàn Tuyết mặt hơi ửng hồng, vẫn là biểu cảm lạnh lùng quen thuộc, nhưng đã không giấu nổi vui vẻ trong ánh mắt.

Tiết Mông của hắn thật quá ngây thơ.

Hắn đâu chỉ chuẩn bị cho y mỗi cái này.

"Ngươi- bỏ… bỏ ra— ưm… ahh…"

Sau khi bôi thêm một phần Vạn Cổ Tình Dược Cao lên tay, Mai Hàn Tuyết xuyên qua lớp dịch thể nhớp nháp, đẩy nó tràn ra ngoài, tiếp tục dùng sự mềm mại của ngón tay khuấy động y.

Lần này hắn phải cho đủ nhiều, nếu không đủ có thể sẽ làm y mất hứng.

Cơ thể Tiết Mông liên tục co giật. Thứ cao kia thật sự quá sức kí©ɧ ɖụ©, ngay cả khi y vừa xuất hai lần, tiểu đệ kia vẫn có thể cương cứng trở lại, thậm chí còn đỏ hơn trước.

Hoàn hảo.

Hoàn hảo với món quà hắn đã chuẩn bị.

"Ngươi… ngươi muốn làm gì?... Với cái đó…"

Có thể là gì? Chỉ là một cây trâm ngọc xinh đẹp hắn đã đặc biệt cho người thiết kế riêng, chỉ để dành cho y. Tại sao y lại sợ?

Cây trâm này so với những cây khác thì rất mỏng, độ rộng có thể chỉ bằng một nửa hoặc nhỏ hơn trâm bình thường. Trên thân cây trâm này không bằng phẳng mà được làm theo đường sóng lượn, trên đầu trâm là một hoạ tiết phượng hoàng tinh xảo, ai nhìn vào cũng biết giá thành thứ quý giá này tuyệt đối không rẻ.

Là một phu quân tốt, Mai Hàn Tuyết tự thấy mình nên tặng thứ tốt nhất cho y, ngay cả khi nó chỉ là một cây trâm đi chăng nữa.

Khẽ mỉm cười, Mai Hàn Tuyết lật người y ngửa lại, bắt đầu dùng cao bôi lên thân trâm mỏng.

"Ta chỉ muốn tặng trâm cho ngươi."

Thứ này đính lên người y, chính là đẹp nhất.

"Ngươi- ngươi điên rồi!!! Bỏ ra!! Bỏ ra!!! Ta gϊếŧ ngươi!!!!"

Nhưng cho dù Tiết Mông vùng vẫy cỡ nào, Mai Hàn Tuyết chỉ cần dùng hai chân cố định, thân dưới của Tiết Mông chẳng thể động đậy nổi nữa.

"Yên chút, không cẩn thận lại tự làm mình bị thương."

Một tay Mai Hàn Tuyết giữ lấy thân trụ cương cứng của y, tay còn lại rất nhẹ nhàng… đẩy trâm ngọc vào trong lỗ nhỏ.

"Đau!... Đau!… Rút nó ra!... Rút nó ra!!"

Tiết Mông nức nở hét lớn, nhưng Mai Hàn Tuyết không có ý định buông tha, điên cuồng đâm rút hậu huyệt sưng húp.

Âm thanh va chạm xá© ŧᏂịŧ liên tục phát ra. Đến khi hai đầu ngón chân của người dưới thân co quắp lại, tiếng la hét biến thành những từ nỉ non, Mai Hàn Tuyết dường như mới chậm lại.

"Rút… rút ra…"

Cơn cao trào không được phát tiết đã khiến Tiết Mông kiệt quệ, hạ thân hắn cương đến cứng ngắc, nhưng Mai Hàn Tuyết dường như không có ý định giúp hắn giải phóng.

"Rút cái gì?"

Dứt lời, tốc độ thúc lại tăng đột ngột.

Cự vật của Tiết Mông căng cứng, dường như có thể phát nổ bất kì lúc nào.

Tiết Mông sắp không chịu nổi.

Hắn cần được giải phóng ngay bây giờ!

"R-rút!"

nằm trườn ra vô lực, mắt ngấn lệ vô hồn cầu xin trong tuyệt vọng.

"Ng-ngươi… gϊếŧ… ngươi gϊếŧ ta… đi…"

Mai Hàn Tuyết cười lạnh, bàn tay nhẹ nhàng chùi đi dòng lệ của y, nhẹ giọng: "Tất cả những gì ta làm, đều vì ngươi."

Trước khi Tiết Mông có thể phản ứng, phần dưới Mai Hàn Tuyết đã tiếp tục tàn phá. Và lần này, Tiết Mông đã hoàn toàn trở thành một đống lộn xộn, mất đi khả năng kháng cự dù chỉ là nhỏ nhất, cơ thể vô lực chỉ có thể rung lắc liên hồi theo nhịp thúc của Mai Hàn Tuyết.

Khoé miệng Mai Hàn Tuyết cong cong. Hắn thật sự rất hài lòng.

"Sao ta có thể gϊếŧ ngươi được?"

Mắt Tiết Mông đã sớm trắng dã, miệng tràn nước dãi chẳng thể khép lại được nữa.

"Tử Minh."

Tiết Mông dùng tất cả sức lực còn lại của mình nhấc cây trâm, hướng về cổ họng của chính mình, đâm mạnh.

Nhưng trước khi có máu trào ra khỏi cổ họng hắn, cây trâm đã bị giữ lại.

"Đừng quên cha mẹ ngươi vẫn còn ở Đạp Tuyết Cung. Nếu như ngươi còn nghĩ đến họ, tốt nhất là ngoan ngoãn làm nương tử của ta đi."

Ha…

Chết tiệt thật, Tiết Mông đã quên mất.

Tất cả đều nằm trong tính toán của Mai Hàn Tuyết.

Ngay từ đầu, y đã không có ý định cho hắn bất cứ đường lui nào, ngay cả cái chết.

Tiết Mông mím chặt môi mỏng, nước mắt lã chã, tuyệt vọng buông trâm.

"Xin ngươi… tha cho ta… cầu xin ngươi…"

Trước có câu trả lời, cơ thể Tiết Mông không thể chống đỡ nổi nữa.

Chỉ là khi Tiết Mông lấy lại ý thức, trên người hắn đã là hỉ phục tân nương rực rỡ. Hắn nhìn vào gương, đối diện với gương mặt ửng hồng ướŧ áŧ vì du͙© vọиɠ của chính mình, cùng với hậu huyệt đang ngoan ngoãn nuốt vào thứ to lớn gân guốc của y bên dưới, trái tim bấu víu vào chút hi vọng mong manh lập tức chết lặng.

Mai Hàn Tuyết ngồi sau lưng một tay cố định mặt ép hắn nhìn vào gương, một tay ôm hắn vào lòng, hai chân cố định ép hắn phải phơi bày mọi thứ trước gương, rất tận hưởng mà đặt những nụ hôn trên mặt hắn: "Nương tử, nhìn xem, ngươi thật xinh đẹp."

Lần này Tiết Mông không chống cự nữa.

"Đời này kiếp này, hãy ở bên cạnh ta."

Giọng nói trầm ấm ve vãn bên tai, lệ nóng lại chảy trên má. Tiết Mông nhìn thân thể tàn tạ của mình trong gương, cay đắng mỉm cười.

Đời này kiếp này…

Ha, cái gì mà ngoan ngoãn một chút, cái gì mà biết đâu sẽ tha cho hắn…

Y sẽ không tha cho hắn.

Hắn vĩnh viễn không thể thoát khỏi đây, ngay cả chết cũng không được.

Tất cả kết thúc rồi.

"Vâng… tướng công…"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro