Chương 61+62
Thụy Bích bị ánh sáng bên ngoài cửa sổ hắt vào làm tỉnh giấc, y lần đầu tiên cảm thấy chán ghét mùi hương của nắng, của hoa cỏ ngoài kia như vậy.
Những ngày ở Trữ Lan cung ngoài uống nước y cũng không ăn qua thứ gì, cả người không có sức vẫn cố vịn theo bức tường đến bên cửa sổ mà kéo lại rèm che.
Nghe tiếng bước chân người, Thụy Bích thờ ơ muốn quay trở lại giường mà không nhìn tới, họ dù biết y sẽ không động tới đồ ăn nhưng
vẫn mang đến đều đặn mỗi bữa. Cứ cho rằng cung nữ vào sẽ lại đi ngay nhưng lại cảm thấy người đang đến gần mình, có khả năng này chắc sẽ là Thiên Uy. Thụy Bích xoay người muốn tránh xa hắn thì xây xẩm đầu phải bám vào cạnh giường.
" Cẩn thận."
Nghe tiếng nói Thụy Bích giật mình nhìn người nắm lấy cánh tay mình: " Ngũ hoàng tử?"
" Thụy Bích, là ta."
" Làm sao người vào được đây? Còn tứ hoàng tử..."
" Ngồi xuống trước đi." Thiên Hoài để Thụy Bích ngồi xuống giường mới hỏi: " Ta nghe nói ngươi không chịu ăn uống gì cả?"
Thụy Bích lắc đầu níu tay áo hắn: " Thần không sao cả người không cần phải lo cho thần. Ngũ hoàng tử, Vương gia... vương gia hiện tại vẫn còn bị nhốt trong ngục..."
" Suỵt..." Thiên Hoài đưa ngón tay lên miệng
ra ý để Thụy Bích nói nhỏ lại: " Ta phải khó khăn lắm mới tìm cách đến gặp ngươi được."
" Vậy..."
Thiên Hoài cầm chén cháo còn nóng đưa tới trước mặt y: " Đầu tiên phải ăn trước."
" Đây..." Thụy Bích xoay đầu: " Thụy Bích không còn tâm trạng để ăn."
" Không muốn cũng phải ăn, nếu ngươi cứ tự hành hạ mình thậm chí không thể khiến tứ ca thả ngươi ra mà nếu nhị ca biết được cũng sẽ không vui có biết không?"
" Ngươi đến đi còn không vững thì làm sao giúp được nhị ca ta chứ."
Thụy Bích bị đánh động nhìn Thiên Hoài: " Thụy Bích thật sự có thể giúp Vương gia?"
" Đương nhiên, nhưng ngươi vẫn phải đối xử tốt với sức khỏe của mình." Thiên Hoài múc một muỗng cháo thổi nguội mới đưa tới miệng y: " Ngươi tin lời ta phải không?"
Chần chừ hồi lâu Thụy Bích mới ngoan ngoãn
mở miệng, vì đã lâu mới ăn nên bụng có phần
khó chịu y vẫn cố nuốt hết những muỗng cháo Thiên Hoài đưa đến, tới khi chén cháo đã rỗng mới khó khăn lên tiếng: " Thụy Bích có thể làm được gì?"
Thiên Hoài mỉm cười: " Điều ngươi cần làm chỉ là hảo hảo chăm sóc lấy mình và chờ nhị ca tới đón mà thôi."
" Người lừa Thụy Bích?"
" Ta không có lừa ngươi." Xem Thụy Bích uất ức hai mắt đã đỏ lên sắp khóc Thiên Hoài liền mang ra một tờ giấy nhỏ đưa cho y: " Đừng khóc, đừng khóc... ta thật sự không có lừa ngươi, xem thứ này đi. Đây là thứ nhị ca giao cho ta nói nếu huynh ấy gặp chuyện thì phải đưa nó lại cho ngươi."
Thụy Bích nhanh tay mở ra mới thấy vỏn vẹn hai chữ " Đợi ta."
Chỉ hai từ ngắn ngủi lại khiến y vui đến không cầm được nước mắt ôm vào lòng: " Thiên Vũ ca."
" Đã nói ngươi đừng khóc rồi, lỡ đâu nhị ca lại cho rằng ta bắt nạt ngươi..." Nghe tiếng động bên ngoài Thiên Hoài và Thụy Bích lo lắng nhìn nhau: " Tứ ca đến rồi..."
" Đúng vậy." Thụy Bích nhanh tay lau đi nước mắt trên mặt rồi dấu mảnh giấy xuống dưới gối: " Ngũ hoàng tử, người tìm một chỗ trốn trước đi."
" Được."
Sau khi Thiên Hoài nhún chân trốn lên thanh xà phía trên Thụy Bích nhanh chóng trở lại giường xem như không có chuyện gì. Vừa thấy Thiên Uy y đã chủ động lên tiếng: " Người tới rồi?"
Không nghĩ tới Thụy Bích lại mở miệng nói chuyện với mình, hắn làm lạ lướt mắt nhìn chén cháo rỗng đặt trên bàn mới bước lại gần y: " Ngươi cuối cùng cũng suy nghĩ kỹ rồi?"
" Đúng vậy."
" Thụy Bích..." Thiên Uy đưa tay muốn chạm vào gương mặt y, Thụy Bích lại cự tuyệt xoay đi, hắn nhìn bàn tay mình giữ khoảng không rồi mỉm cười thu lại: " Ngươi chịu ăn là tốt
rồi, xem ra ngươi đã suy nghĩ thông suốt."
" Ta muốn một điều kiện."
" Điều kiện?"
" Phải." Thụy Bích nhìn thẳng hắn.
Y muốn ra điều kiện với hắn, y biết rất rõ không thể cứu Thiên Vũ vậy còn điều kiện gì muốn yêu cầu hắn? " Nói thứ đi."
" Ta muốn gặp Vương gia một lần."
Sợ Thiên Uy không đồng ý Thụy Bích mới nhanh miệng: " Ta chỉ cần gặp người một lần thôi, ta sẽ không tự làm khó mình ta sẽ không bỏ ăn nữa."
Thiên Uy lòng đầy sự phẫn nộ nhưng trên
mặt vẫn giữ nét tươi cười, hắn nhẹ giọng: " Nếu chỉ là gặp một lần ta cũng không từ chối ngươi."
" Người nói thật?"
" Ta sẽ cho người đến giúp ngươi tắm rửa thay y phục, ta tin nhị ca cũng không muốn thấy ngươi trông như thế này."
- ---------------------------------------------------
Thiên Uy thật sự giữ lời để cho Thụy Bích cùng hắn đến gặp Thiên Vũ. Vì thân phận của Thiên Vũ nên hắn được giam giữ cách biệt với những nơi khác, lính canh giữ vì vậy cũng nhiều hơn.
Từ cửa ngục vào trong khá sâu và ẩm ướt, tiếng " tách tách " từ những ngọn đuốc hai bên phát ra khiến nơi này trở nên u ám và đáng sợ hơn. Thiên Uy vẫn luôn chú ý tới mọi hành động của Thụy Bích không một lúc rời mắt, cứ như vậy đến khi vào tới gian cuối mới thấy sáu lính canh ờ đó lên tiếng: " Tứ hoàng tử."
" Mở cửa đi."
" Dạ."
Hai tên lính phía sau nghe lệnh lập tức dùng chìa khóa mở ra cánh cửa, đập vào mắt Thụy Bích lúc này chính là cơn ác mộng hàng đêm của y.
Mái tóc phủ xuống che đi gương mặt anh tuấn, Thiên Vũ bị khóa trên giá, y phục cũng
nhiễm màu máu tanh tưởi: " Thiên Vũ ca!"
Thụy Bích định chạy lại thì bị Thiên Uy ôm lấy ngăn lại: " Buông ta ra... Thiên Vũ ca..."
Nghe tiếng gọi Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn ra: " Thụy nhi?"
" Buông ta ra ta... làm ơn...!"
" Ta chỉ nói cho ngươi gặp hắn mà thôi."
"...ư...!" Thụy Bích nức nở nhìn Thiên Vũ, y muốn ngã vào lòng hắn muốn được ở cạnh hắn.
Thiên Vũ gầm lên như con thú điên đang giận dữ: " Thiên Uy, ngươi đưa Thụy nhi đến đây là có ý gì... buông y ra nếu không ta sẽ giết chết ngươi."
" Giết ta?" Thiên Uy cười nữa môi: " Nhị ca, huynh nên xem tình thế hiện giờ của mình thì hơn."
" Ngươi..."
" An tâm đi, ta không có ý gì cả. Ta không bao giờ xem y như con cờ để lợi dụng nên huynh không cần lo lắng, chỉ là Thụy Bích nhất định muốn ta đồng ý để y gặp huynh một lần mà thôi."
Thụy Bích vùng vẫy cũng không có kết quả mới cúi người cắn mạnh vào tay Thiên Uy, không ngờ cắn đến chảy máu hắn cũng không có buông người ra mà còn ôn hòa nói với y: " Cho dù ngươi có cắn thế nào ta cũng sẽ không buông ra, đừng tốn công vô ích."
Thụy Bích liếc nhìn hắn: " Buông tay."
Thiên Uy không ngờ hắn lại bị một cái ánh mắt căm hờn này của Thụy Bích đánh bại mà nới lỏng tay, ngay lúc đó y vụt chạy ra khỏi vòng tay hắn mà chạy đến chỗ Thiên Vũ không ngần ngại ôm chầm lấy hắn: " Thiên Vũ ca."
" Thụy nhi."
" Thiên Vũ ca, người không sao chứ....Thụy nhi... Thụy nhi!"
" Thụy nhi, không được khóc."
" Ư..." Thụy Bích lau đi nước mắt trên mặt: " Thụy nhi không khóc...sẽ không."
" Thiên Uy hắn có làm hại tới ngươi hay không?"
Thụy Bích lắc đầu: " Không có, Thiên Vũ ca...Thụy nhi nhớ người lắm." Y nói thật nhỏ: " Thụy nhi tin người, chắc chắn sẽ chờ."
Thiên Uy bước lại gần: " Hắn hiện tại là tội nhân, ngươi không được phép cùng hắn nói quá nhiều."
Thụy Bích không quan tâm những lời nói của Thiên Uy, y ngang bướng nhất định không để ý tới hắn.
" Gặp thì cũng đã gặp được rồi. Thụy Bích ngươi phải nhớ những gì mình đã hứa."
" Ta sẽ không quên."
" Đi thôi."
Thụy Bích nghe vẫn bám cứng Thiên Vũ không chịu buông, bây giờ chính Thiên Vũ lại lên tiếng: " Thụy nhi, trở về đi."
Y nghe hắn thì thầm vài câu mà chắc rằng Thiên Uy không thể nghe thấy: " Thiên Vũ ca.
Thụy Bích ngước đầu nhìn hắn, Thiên Vũ không nói gì nữa nhưng y hiểu ý hắn mới gật đầu: " Vâng."
Thiên Uy kéo ra Thụy Bích mà lớn tiếng: " Hết thời gian rồi, đừng làm ta tức giận."
" Thiên Uy, ta tạm để Thụy nhi ở chỗ ngươi. Nếu ngươi dám làm gì y ta chắc chắn khiến ngươi muốn sống không được muốn chết không xong."
" Chờ ngươi giữ được mạng của mình hãy nói vẫn chưa muộn."
Thụy Bích bị kéo đi vẫn cố xoay đầu nhìn hắn, chắc rằng Thiên Uy không thể thấy được nụ cười đáng ngờ của Thiên Vũ.
Tất cả những gì đang diễn ra lúc này cũng không khác gì những việc hắn đã trải qua một đời trước, chẳng qua hiện giờ Thiên Chân hoàng đế vẫn còn sống và hắn không còn là con người chỉ biết có thù hận. Điều quan trọng nhất chính là hắn không có ngu muội chờ đợi một bóng hình của Mạn Hoa mặc cho Thụy Bích từ đầu tới cuối lúc nào cũng ở cạnh hắn.
Thụy Bích đến khi đã rời khỏi ngục thất vẫn tưởng như mình vừa nghe lầm, cho dù Thiên Vũ lúc đó nói rất nhỏ như trấn an mình nhưng y chắc chắn hắn sẽ không lừa y. Vừa mới đây thôi Thụy Bích còn ngỡ mình đang còn bị chìm trong cơn ác mộng kinh hoàng " Thụy nhi, Tĩnh Thất vẫn còn sống."
Nhớ lại lời nói của Thiên Vũ, y không thể kiềm chế được nỗi lòng của mình mà ôm
mặt khóc. Đại ca còn sống... huynh ấy vẫn chưa chết....!
" Thụy Bích, ngươi làm sao?"
Thụy Bích tránh xa ra Thiên Uy, y không thể để hắn biết được chuyện này nên tự mình đi trở về Trữ Lan cung: " Người mặc kệ ta."
Trở lại năm ngày trước đó Hạ Uyên theo lời Tiêu Lũy rời khỏi phủ học sĩ giữa đêm khuya, nàng bí mật không để ai trông thấy đến sông Thủy Bích chảy quanh hoàng thành tìm
kiếm. Ven theo bờ sông nàng mừng rỡ, thật sự Tiêu Lũy nói không sai. Nhờ ngọn đuốc trong tay nàng trông thấy Tĩnh Thất bất tỉnh bị nước sông cuốn trôi vào một khe đá: " Tĩnh Thất hộ vệ."
Hạ Uyên nhanh chóng đưa người lên trên: " Này, ngài tỉnh lại đi." Trên người Tĩnh Thất có hai vết thương ở tay, nàng lo lắng băng bó xong mới đè tay lên ngực hắn ấn xuống: " Tĩnh Thất hộ vệ, ngài nghe ta nói không? "
" Khụ..."
" Tĩnh Thất hộ vệ." Thấy hắn nôn ra nước trong bụng Hạ Uyên mới thở phào cho vào miệng Tĩnh Thất một viên thuốc rồi vỗ vỗ nhẹ gương mặt hắn.
Tĩnh Thất lúc này mới tỉnh lại, hắn đè tay lên ngực ho vài tiếng rồi ngồi dậy: " Khụ... Khương tiểu thư?"
" Tốt quá rồi ngài không sao cả, làm ta lo lắng quá."
" Tại sao lại là tiểu thư, Tiêu Lũy hắn đang ở đâu?"
" Tiêu Lũy hiện đang tạm trú ẩn trong phủ của ta, xảy ra một số rắc rối nên để tránh không bị người của tứ hoàng tử phát hiện ta mới thay huynh ấy tới đây."
Tĩnh Thất nhìn sắc trời đã tối cũng đoán
ra được tứ hoàng tử đã ra tay ở Tần Di cung, khó trách Tiêu Lũy không thể tự mình đến: " Khiến tiểu thư cũng bị kéo vào chuyện này,
nói không chừng sẽ mang đến tai họa cho Khương học sĩ."
" Không cần nói mấy chuyện dư thừa đó. Đừng nói ta không thể bỏ mặc Tiêu Lũy, mạng của đệ đệ ta là do Vương gia cứu. Nếu Vương gia không xin hoàng thượng ban thuốc cứu người thì bệnh của Trí Phát sẽ không thể khỏi."
Hạ Uyên nhìn theo hướng dòng chảy của sông Thủy Bích làm lạ: " Nhưng làm sao ngài có thể thoát ra ngoài được từ con sông này?"
" Là do Vương gia sắp xếp, không ngờ bên trong hoàng cung và ngay cả Thiết Dương phủ đều có những mật thất thông với sông Thủy Bích."
" Ngay cả mật thất trong Thiết Dương phủ mà vương gia cũng biết, Vậy có khi nào tam hoàng tử sẽ đoán được ngài sẽ từ đó mà trốn ra ngoài?"
Tĩnh Thất lắc đầu: " Thiết Dương phủ được xây dựng từ nhiều đời trước, mật thất ở đó sẽ thông với hoàng cung và con sông này chỉ có hoàng đế mới có thể biết được. Nó dùng để hoàng thất phòng khi có phản loạn vẫn sẽ tìm ra đường sống cho mình."
" Vậy làm sao vương gia biết được chuyện này?"
" Ta cũng không rõ." Lúc Thiên Vũ nói với hắn tất cả đường đi bên trong mật thất. Tĩnh Thất cũng vô cùng ngạc nhiên, hắn đối với Thiên Vũ hết lòng trung thành, và nể phục liền không nghĩ ngợi nhiều mà tin tưởng lời hắn giả vờ bị dồn vào đường cùng trốn vào nghi phòng. Trước khi Thiên Uy ra lệnh phóng hỏa Tĩnh Thất đã mở con đường đi bên dưới trầm mình theo nước sông Thủy Bích cuốn ra ngoài.
Tĩnh Thất không biết rằng Thiên Vũ đã dựa vào chính lời kể của hắn một đời trước, Thụy Bích đã âm thầm nhờ Tiêu Lũy và Hạ Uyên vì tình mà bỏ trốn khỏi Thiên Vũ quay trở lại cứu
đại ca mình ra ngoài theo con đường đó.
Không chỉ vậy trước khi Tĩnh Thất phát hiện là mình, y còn để lại bản đồ chỉ dẫn những đường khác để về sau Tĩnh Thất cùng Thiên Hoài cứu ra Thiên Vũ và dẫn người đánh vào hoàng cung.
- ----------------------------------
Trung công công sau vài ngày tĩnh dưỡng cũng đã không còn nguy hiểm, tuy nhiên tuổi của lão cũng đã cao nên chỉ có thể nằm một chỗ trên giường nghe Tĩnh Thất tường thuật mọi chuyện mới an tâm: " Nô tài cứ cho rằng Vương gia lần này thật sự đã rơi vào bẫy của tứ hoàng tử, thật tốt quá. Lão nô cho dù có
chết cũng có thể nhắm mắt được rồi."
Hạ Uyên cười tươi: " Trung công công à, ta đã cứu ông sống lại không có chết được đâu."
" Lão nô vô cùng biết ơn của Khương tiểu thư."
" Là việc nên làm thôi công công không cần phải mang ơn ta đâu."
Tiêu Lũy khoanh tay đứng bên cửa sổ: " Điều ta lo lắng lúc này chính là Thụy Bích công tử."
" Đúng vậy, lúc đó công tử còn cầm mãnh vở tự dùng mạng mình để uy hiếp tứ hoàng tử, không biết người lúc này thế nào rồi. Có khi nào từ hoàng tử..."
" Được rồi!" Tĩnh Thất chặn lời Minh Tô: " Vương gia ngay từ đầu đã đoán được Tứ hoàng tử sẽ nhắm vào Thụy Bích mới muốn để đệ ấy tạm thời rời khỏi hoàng thành, chỉ là Thụy Bích không chịu nghe lời mà thôi. Vương gia biết tứ hoàng tử nhất định sẽ không làm hại đệ ấy mới nghĩ đến nơi an toàn nhất để Thụy Bích không bị tổn thương gì lúc này chính là ở chỗ của tứ hoàng tử."
Hạ Uyên hiểu ra vấn đề: " Vậy là ngay từ đầu Vương gia đã biết Thụy Bích sẽ có cách ép được tứ hoàng tử thả mọi người còn sẽ là nơi an toàn nhất cho y trong thời gian này, sau đó sẽ để Tiêu Lũy đến sông Thủy Bích gặp ngài Tĩnh Thất?"
" Đúng vậy, không chỉ chúng ta mà trong cung
Ngũ hoàng tử sẽ theo dõi tình hình và bảo vệ Thụy Bích, chỉ cần có cơ hội người sẽ cứu đệ ấy ra ngoài."
" Vương gia đúng là tính toán rất chu toàn, nhưng tại sao nhất thiết phải làm bộ cho tứ hoàng tử thấy người đã bị trúng mưu của hắn và Tĩnh Thất hộ vệ đã chết chứ?"
Tĩnh Thất bình tĩnh: " Vì chỉ khi khiến tứ hoàng tử tin rằng vương gia đã bị đánh bại thì hắn mới không phòng bị chúng ta, an tâm để thực hiện mưu đồ của mình."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro