Chương 30
Tiêu Luy nghe tiếng Thiên Vũ thì lập tức lui lại phía sau: " Vâng công tử."
" Chỗ có thể ngồi, tiền không cần trả."
Nữ tử hồng y mừng rỡ nắm hai tay ra ý cảm tạ rồi cùng nam tử kia ngồi xuống,
Thụy Bích lúc vừa định nói giúp hai người, không ngờ Thiên Vũ lại tự mình lên tiếng trước. Y lén nhìn Thiên Vũ mới chợt nhận ra hắn đang nhìn vị nữ tử kia. Thiên Vũ ca trước nay chưa bao giờ nhìn ai quá lâu như vậy ngoài mình cả... không lý nào?
Thụy Bích lại nhìn tới người kia, cô nương này
trông cử chỉ và lời nói rất thẳng thắng, cũng rất xinh đẹp. Chỉ cần nghĩ như vậy không hiểu sao trong lòng cậu lại nặng trĩu.
Yên vị xong, nữ tử hồng y lập tức tự giới thiệu: " Thật may là gặp được người tốt như huynh, ta là Khương Hạ Uyên cùng đệ đệ Khương
Trí Phát. Chúng ta nhà ở tận hoàng thành, nếu không có các người thì xem chừng ra hôm nay phải để bụng đói mà đi tiếp rồi."
Trí Phát ngồi bên cạnh hình như muốn nói lại thôi, phần của mình muốn nói từ đầu đến cuối đều bị tỷ tỷ tranh mất. Chưa nói đến đồ ăn cũng có thể mua mang theo dọc đường đề dùng, đâu nhất thiết phải dùng tại đây chứ.
" Không biết nên xưng hô với các người như thế nào?"
Không thấy cả Thiên Vũ lẫn Tiêu Lũy trả lời, Thụy Bích đành chen vào: " Gọi Thụy Bích, huynh ấy là Thiên Vũ."
Hạ Uyên cười qua một cái lại hướng Tiêu Lũy: " Còn huynh không nói có phải không có tên họ hay không?"
" Cô mới không có tên họ, đi không đổi tên ngồi không đổi họ ta họ Tiêu tên Lũy được chưa?"
Thiên Vũ không nói gì mà chỉ im lặng quan sát Hạ Uyên. Đúng, hắn không ngờ lại có thể gặp nàng ở đây, cũng không có gì lạ khi một đời trước hắn không hề tình nguyện đi đến Gia Biên theo ý của Thiên Chân, mà thay vào
đó lại đẩy việc này sang cho Thiên Uy.
Từ đó mới khiến Thiên Chân có cái nhìn tiêu cực về hắn. Thế nên việc gặp được Hạ Uyên ở đây là không thể, người mà hắn đã từng hết lòng yêu chiều sủng ái.
Hắn còn nhớ lần đầu gặp là khi nàng giả làm cung nữ, lén vào cung trộm dược của hoàng thất để trị bệnh cho đệ đệ của mình lại bị hắn bắt được.
Nàng là nữ tử duy nhất luôn chống đối không đồng ý làm nữ nhân của hắn, làm hắn nổi lên hứng thú muốn chinh phục, tự cười nhạo mình luôn cho rằng bản thân là tối thượng không ai có quyền từ chối lại không chịu nhìn lại phía sau một người muốn hết lòng vì mình.
Cho dù là Thụy Bích hay Hạ Uyên đều vì lòng tự cao của hắn mà chịu nhiều tổn thương, đời này có thể làm lại sẽ chính là cơ hội lớn nhất của hắn để giữ lấy Thụy Bích, hay đúng hơn là Mạn Hoa.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro