Chào các bạn! Vì nhiều lý do từ nay Truyen2U chính thức đổi tên là Truyen247.Pro. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền mới này nhé! Mãi yêu... ♥

Chuong 29

" Sư Phụ?"

" Đồ nhi, đã lâu không gặp ngươi vẫn khỏe chứ?" Người từ từ đứng dậy, từng cử chỉ đều hoàn mỹ, tay áo cùng mái tóc dài phất lên nhẹ như có gió thổi qua.

Trước mặt Tĩnh Thất là vị sư phụ của hắn, người thanh tú dáng tao nhã, lúc nào cũng diện trên mình một bộ đạo y trắng phấp phới với chiếc quạt cầm tay như thể cao nhân, cho dù thật tế nhìn vào chỉ khiến người khác xem ra y là mỹ nam nhân thanh thanh bạch bạch mà thôi. Tĩnh Thất trước khi vui mừng thì xoa xoa thái dương: " Sư phụ!"

" Đồ nhi."

" Sư đồ ta đều đã hiểu rõ tính nhau, chỗ này ngoài đồ nhi ra không có người ngoài, sư phụ ra dáng cho ai xem chứ?"

Bình Phi khi đến đã nghĩ đủ hình thức gặp lại như đồ đệ của y sẽ mừng tới rơi nước mắt, rồi hai thầy trò ôm nhau một cái thể hiện tình thân, không ngờ lại bị đồ đệ yêu xối cho một gáo nước lạnh vào mặt: " Mấy năm không gặp tên nhóc ngươi vẫn không đáng yêu hơn một chút nào."

Ngồi phịch xuống ghế tréo chân không vui, y

ném luôn quạt xuống bàn va chạm làm đổ mất ly trà trên đó: " Cứ xem như ta không

có một tiểu đồ như ngươi đi."
Phì cười lắc đầu vì tính hay hờn dỗi của y, Tĩnh Thất tự tay rót một ly trà khác: " Sư phụ đừng giận, gặp lại người đương nhiên đồ nhi rất vui mừng rồi. Hay là uống ly trà rồi bỏ qua có được không?"

" Hừ!"

Vẫn còn giận? Chắc lại phải dùng cách đó rồi. Nghĩ xong Tĩnh Thất quỳ xuống trịnh trọng hai tay dâng ly trước mặt Bình Phi: " Đồ nhi biết sai, sư phụ mời dùng trà."

" Đừng có dùng chiêu cũ rích ấy với ta, sư phụ ngươi không dễ bị lừa nhiều lần cùng một chiêu biết chưa?"

Liếc nhìn sang Tĩnh Thất vẫn chẳng động đậy, trong lòng Bình Phi đắc ý không kiềm chế được lại lộ hết cả ra ngoài, miệng cười lớn tay lấy ly trà của Tĩnh Thất: " Sư phụ ngươi đại nhân đại lượng không tính toán với ngươi, đứng lên đi."
" Đúng, sư phụ là người nhân từ, là sư phụ tốt nhất."

" Coi như ngươi còn biết điều, xem ai mới là người dạy ra một dũng tướng như ngươi. Dù nhìn không giống lắm!"

" Sư phụ, làm sao người biết đồ nhi ở đây mà tìm đến?"

Bình Phi vừa nhấp trà vừa bình thản: " Ta có đến tướng quân phủ một chuyến, nhưng từ trong ra ngoài không có bóng người ngoài mấy tên thị vệ canh giữ bên ngoài, nên lén vào cung điều tra một chuyến mới hay các ngươi đến đây."

" Sư Phụ đột nhập hoàng cung?"

" Làm sao? Có chỗ nào mà ta không thể đi được?"

" Đương nhiên sư phụ muốn đi đâu cũng được, nhưng đó là hoàng cung, lỡ như bị phát hiện thì phải làm sao."

Bình Phi cười thích thú: " Biết thế nào ngươi cũng nói như vậy, ta xem hoàng cung bây

giờ u ám, còn sợ buồn chán quá. Bây giờ thì chắc không như vậy nữa!"

" Đừng nói sư phụ lại làm..."

- -------------------------------------------------------------

Quân lính cả hoàng cung điều động, tất cả mọi ngóc ngách đều được lục tung lên. Hoàng đế sắc mặt cũng không thể đen hơn được nữa, cả hậu cung ai nấy cũng đều im bật không dám hé nửa lời.

Thiên Chân ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, bên cạnh long ấn vẫn còn thấm nước: " Trẫm cho các ngươi một cơ hội nữa, nếu còn không tự mình nhận tội thì đừng trách trẫm không nương tình."
Không khí ngày một nặng, trong đêm lại có kẻ đột nhập đánh cắp long ấn của hoàng đế, một chuyện tày trời như vậy cũng không có bất kỳ sơ hở nào.

Ngày hôm sau long ấn lại được tìm thấy dưới hồ sen trong hậu cung, đây chính là lý do tất cả các phi tần đều được tập trung lại tra hỏi kể cả Ninh quý phi, nàng là người duy nhất lúc này dám lên tiếng: " Hoàng thượng, đánh cắp long ấn là tội lớn. Thần thiếp nào dám làm những việc như vậy. Trong hậu cung lại có thể có kẻ to gan lớn mật như thế, thật không thể để yên, xin hãy cho người điều tra kẻ đã làm việc này để tránh nỗi oan uổng."

Hoàng đế bỏ qua những lời của Ninh Phi, lại hỏi vị hoàng tử duy nhất cũng được triệu đến là tứ hoàng tử: " Uy nhi, ngươi thấy thế nào?"

Thiên Uy đứng một bên quan sát chưa từng tham ý, khi Thiên Chân mở lời mới thưa: " Phụ hoàng, Long ấn được phát hiện trong hồ sen của hậu cung đương nhiên là người trong hậu cung làm, cố ý dấu long ấn ở đó. Chính vì vậy mỗi người đều sẽ là nghi phạm không thể bỏ qua điều tra."

" Uy nhi... ngươi!" Ninh Phi lo lắng.

" Nhưng nếu chỉ như vậy thì nhi thần cho rằng việc này quá mức đơn giản rồi."

Hoàng đế trầm tư: " Nói tiếp đi!"

" Kẻ lấy cắp Long ấn có khả năng đánh cắp trước mũi tất cả các thị vệ nghiêm ngặt

trong cung, nhất là thư phòng của phụ hoàng lại càng khó khăn hơn, cũng không có bất cứ ai phát hiện chứng tỏ hắn không phải kẻ tầm thường. Nếu đã có khả năng đó thì mang

Long ấn ra khỏi cung là chuyện hết sức dễ dàng, thì cớ gì phải dấu dưới đáy hồ ở hậu

cung."

" Nhi thần cho thấy chỉ có một lý do là muốn đổ tội cho những phi tần ở hậu cung không riêng một ai và đứng ngoài xem kịch hay."

Nghe qua Thiên Uy giải thích Thiên Chân ngừng lại những nghi ngờ ban đầu của mình, cách nói rất đúng và khiến hoàng đế chợt suy nghĩ. Cái hành động quái đản này Không lý nào lại là...
" Chỉ là kẻ nào lại làm những việc..."

" Được rồi."

Bị Thiên Chân lên tiếng cắt ngang, Thiên Uy lập tức im lặng lui về sau: " Vâng phụ hoàng."

" Việc này tạm thời ngừng lại ở đây, chờ khi nhị ca của người quay trở về sẽ do hắn tiếp tục điều tra. Trong thời gian đó ở hậu cung sẽ bị nghiêm cấm rời khỏi nửa bước bất kể là ai."

" Hoàng thượng!"

" Trẫm đã ra chỉ kẻ nào cũng không được nói thêm."

Ninh quý phi tức đến đỏ mặt, Thiên Vũ cuối cùng cũng trở về đã là quá sức với nàng. Nay chuyện lớn như vậy, hoàng đế cũng muốn chờ hắn về để phân xử, cứ như vậy còn không phải muốn công bố với thiên hạ ngôi thái tử sẽ là của hắn hay sao?

Nàng đưa mắt sang hài từ vẫn không thấy

hắn có vẻ sẽ quan tâm. không được, nàng không thể trơ mắt nhìn thái tử vị bị tên khốn đó lấy mất, vị trí đó chỉ có thể là của nhi tử nàng. Nếu ngươi đã không có hành động thì để mẫu phi ra tay vậy!

- --------------------------------------------------------

Thụy Bích hướng mắt về phía thành Gia Biên đã khuất xa, khi tới nơi này cũng không cho rằng sẽ ở đây lâu đến vậy, gần hai năm qua nói thân không thân, nói lạ không lạ chỉ có một ít cảm giác thân nhớ mà thôi.

Cái mà y cần quan tâm bây giờ là khi trở về hoàng thành, cùng với những con người trong

hoàng cung kia như thế nào, ngày tháng về sau liệu có thể yên bình hay không?

" Thụy nhi, ngươi mệt sao? Hay là trở vào xe nghỉ ngơi đi."

" Thiên Vũ ca? Không có!" Rời khỏi Gia Biên, vì Thụy Bích muốn ngắm cảnh trên đường đi nên cương quyết muốn ngồi ngựa, Thiên Vũ không an tâm khi y chỉ vừa học cưỡi ngựa, nên cả hai cũng cưỡi một con cả quảng đường.

" Lại nhớ Ân Ly hoàng hậu?"

Chớp mắt một cái rồi Thụy Bích gật đầu: " Khi đến Gia Biên, cũng trên con đường này chúng ta đi cùng với đại ca, Kỳ Nguyên hoàng đế và Linh Phi ca nữa."

" Đừng lo, chắc chắn một ngày nào đó sẽ gặp lại thôi. Một khi mọi chuyện ổn thỏa ta sẽ đưa ngươi đến Ân Ly một chuyến."

" Nếu vậy thì tốt quá, Thụy nhi cũng có thứ phải trả cho Linh Phi ca... " Nói đến đó Thụy Bích lại nhớ tới chuyện không vui, y bèn cúi đầu tránh cho Thiên Vũ nhìn thấy biểu hiện trên mặt mình.
" Trả đồ?"

" Linh Phi để quên... một thứ đồ, Thụy Nhi dọn dẹp phòng huynh ấy thì tình cờ phát hiện ra, cũng không có gì lớn cả.

" Vậy sao?"

" A...Thiên... Thiên Vũ ca!" Thụy Bích

xiết dây cương trong tay ngập ngừng: " Người... người đó, Mạn..."

" Sao?"

" Không... Không có gì."

Đi ngang một quán ăn ở thị trấn nhỏ trên đường, Thiên Vũ quyết định ngừng lại nghỉ chân, xuống khỏi ngựa hắn đưa tay về phía Thụy Bích: " Thụy nhi, ta đỡ ngươi."

Thụy Bích nắm tay để Thiên Vũ dìu xuống rồi ngạc nhiên: " Thiên Vũ ca, không phải nói sẽ không nghĩ chân lại?"

" Hoàng cung liên tiếp xảy ra chuyện, phụ hoàng ra lệnh cần nhập thành thời gian sớm nhất. Không giống lần trước có thể ngừng nghỉ trì trệ để ngươi du ngoạn, trông ngươi mệt mỏi vẫn là nên dừng lại một lát."

Thiên Vũ trầm mặt, có phải đã quá thuận lợi rồi không? Bên cạnh hiện tại cũng chỉ có một mình Tiêu Lũy, tuy do đích thân Tĩnh Thất huấn luyện vẫn chưa thể dọn đường đi phía trước: " Đi nào, dùng bữa xong sẽ lại lập

tức lên đường."

" Vâng!" Vừa bước vào quán Thụy Bích liền nhận ra họ đang là tâm điểm bàn tán ở đây.

Y ngước nhìn Thiên Vũ, người là nhị hoàng tử cao cao tại thượng, dù là tài mạo đều hơn người khiến kẻ khác nể phục và ước mơ. Nếu y chưa từng được người để ý đến, nếu ngày đó ở Tần Di Cung không có gặp được, thì phải chăng bây giờ y cũng chỉ là một tên thư đồng nhỏ nhoi của Tứ hoàng tử chỉ dám lén nhìn người từ xa?

Nếu một ngày nào đó Thiên vũ lạnh lùng và nói với y người mà hắn yêu là một người khác.

Thụy Bích còn đang ngẩn người suy nghĩ không thể thấy, cái nhìn đáng sợ của Thiên Vũ khiến những kẻ đang đưa mắt theo y tái mặt mà quay đi.

Hắn vẫn chưa thể nhưng một ngày nào đó khi đã nắm được đế vị trong tay, hắn sẽ khiến tất cả những kẻ dám dùng loại suy nghĩ này với Thụy Bích hoàn toàn biến mất.

" Các vị khách quan xin mời vào trong, không biết các vị dùng cơm hay ở trọ?
" Dùng cơm!" Tiêu Lũy nhanh đứng chặn phía trước ngăn không cho tiểu nhị đến quá gần

Thiên Vũ và Thụy Bích: " Chúng ta cần một bàn yên tĩnh!"

Nghe tiếng đối thoại của cả hai Thụy Bích mới trở về thực tại, y lắc lắc đầu đánh tan suy nghĩ vẫn vơ của mình.

Tên tiểu nhị nhanh miệng vừa dẫn người đến bàn khuất sâu, bên trong cạnh cửa sổ cách biệt những chỗ khác, mắt vừa xem không ngừng thầm nghĩ đến gia thế của những người khách sang trọng này: " Các vị chắc là người ở nơi khác, những món ăn ở đây đều là đặc trưng của chúng tôi..."

" Không cần nói nhiều nữa, chỗ các ngươi có gì đều mang lên cả đi."

" Vâng vâng, xin chờ cho một lát."

Thụy Bích ngần ngại: " Tiêu Lũy, chỉ có ba người chúng ta có ăn hết hay không?"

" Thụy Bích công tử, tuy là ở Gia Biên những thứ đó không quan trọng. Xét theo hoàn cảnh ở biên cương không thể quá lãng phí nếu không cũng sẽ trở thành một đại hoàng tử thứ hai, nhưng bây giờ trở về hoàng cung lại khác. Nhị hoàng tử là hoàng tử một nước, chỉ những món ăn dân dã cũng là đã quá thiệt thòi rồi."

" A... " Liếc nhìn Thiên Vũ không có biểu hiện gì, Thụy Bích mới gật đầu: " Ta hiểu rồi. Ngươi cũng ngồi xuống đi."

" Cái này không được, thần chỉ cần đứng

một bên bảo hộ là được rồi. Công tử không cần để ý đâu."
" Làm sao được chứ, ngươi ngồi xuống cùng dùng bữa đi. Không phải chúng ta còn phải đi đường dài sao?"

Tiêu Lũy lúng túng: " Thần làm sao có thể ngồi cùng..."

" Thụy Bích nói ngươi ngồi, nghe không hiểu sao?"

Thiên Vũ đột nhiên lên tiếng làm Tiêu Lũy không còn dám hó hé gì mà lập tức ngồi xuống, hắn thầm mắng. Đúng là ngu mà, trước mặt nhị hoàng tử lại tự do cùng Thụy Bích công tử nói chuyện, cái tật học mãi không thông.

" Hai vị khách quan, bàn đó cũng đã có người ngồi rồi. Xin hai vị thông cảm lần sau lại đến."

" Vào nói vài câu liệu có chết được không chứ, tránh ra đi."

Sau câu nói nghe ra giọng nữ thì thấy tên tiểu nhị vừa rồi đang cố ngăn người vào tới là hai người một nam một nữ.

Vị nữ tử bận hồng y với một chiếc roi da trên tay trông rất xinh đẹp đi đến trước, theo sau là nam tử có tướng người thư sinh. Tiêu Lũy nắm lấy thanh kiếm bên mình giọng đầy uy lực: " Tiểu nhị, đây là việc gì?"

" Thật xin lỗi, bên ngoài đã hết bàn trống tôi có nói họ ở đây cũng đã có người, nhưng vị cô nương này khăng khăng muốn xông vào."

Nữ tử hồng y hừ tên kia một cái rồi mới lên tiếng: " Chúng ta đều là người đi đường, cả nơi này cũng chỉ có một quán ăn nhỏ này. Không biết có thể ngồi cùng bàn với các vị được hay không, bữa ăn chúng tôi sẽ chi trả."

" Cô nghĩ chúng ta là ai, đi đi đi đi!"

" Ngươi!"

" Tiêu Lũy!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen247.Pro